Chương 191: Nhân tính khó ngăn
Chương 191: Nhân tính khó ngănChương 191: Nhân tính khó ngăn
Mài đao!
Vạn Lịch lập tức bắt đầu sinh ra xúc động muốn mài đao xoèn xoẹt với Quách Đạm.
Mẹ nó thật đúng là mất cả chì lẫn chài a!
Mặc dù Quách Đạm giúp hắn kiếm tiền này, nhưng hắn sẽ không nghĩ như vậy, đây chính là sai lầm của Quách Đạm.
Nhưng nói trở lại, hắn cũng nhọc lòng vì đua ngựa, hôm nay còn cố ý giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm, hắn chính là sợ mọi người không có thời gian đi đặt cược, nhưng nhìn kết quả này thì hoàn toàn không cần như thế, hơn nữa lại biến khéo thành vụng, thành nội bên này càng náo nhiệt lại làm trường đua ngựa bên kia càng thêm càng thêm lạnh lạnh lão lẽo thê thê thảm thảm xót xót xa xa...
Mặc dù không có người nào, nhưng đêm nay Quách Đạm vẫn lưu lại trường đua ngựa.
"Hắt xì! Hắt xì... !"
Quách Đạm vuốt vuốt mũi, buồn bực nói: "Đêm nay rốt cục có bao nhiêu người đang nguyền rủa ta, khiến ta hắt xì mãi không dứt."
"Ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì?"
Lưu Tẫn Mưu bước vào đại sảnh hỏi.
"Không có gì." Quách Đạm cười hỏi: "Đã truyền tin tức ra ngoài chưa?"
"Đã sớm an bài thỏa đáng." Lưu Tẫn Mưu lại hiếu kỳ nói: "Thế nhưng như vậy được không? Ta còn sợ không được."
"Bằng vào tin tức đó thì đương nhiên là không được, nhưng... ." Quách Đạm cười ha hả nói: "Ta còn có an bài khác, sớm chút đi nghỉ ngơi đi, ngày mai khẳng định sẽ rất bận bịu."...
Chu Ký.
"A? Lý huynh, sao huynh lại tới đây? Không phải ngày mai huynh phải thi đấu sao? Nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mới đúng nha."
Trương Thế Khôn nhìn thấy Lý Thủ Kỹ lắc lư đi vào Chu Ký, không khỏi có vẻ hiếu kì hỏi.
Lý Thủ Kỹ lại cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Ta đang lo trận tranh tài ngày mai còn có thể cử hành bình thường hay không, bây giờ Quách Đạm thật đúng là xong, bận rộn nhiều ngày như vậy, bỏ ra nhiều tiền nhị vâv kết auả vâv mà không có người đặt cưỡc" Trương Thế Khôn nói: "Việc này ta cũng đã nghe nói, thật ra đã sớm có manh mối, sĩ lâm vẫn luôn âm thầm tẩy chay đua ngựa, rất nhiều người vốn có ý định đặt cược nhưng đầu bởi vì trưởng bối ngăn cản, cho nên chỉ có thể cầm ngựa báo tham gia náo nhiệt."
"Cũng không thể nói như vậy."
Một tên mập đối diện hắn nói: "Ta thế nhưng nghe nói, đây hết thảy đều trong dự tính của Quách Đạm, hôm nay thưởng hồ đại sảnh vẫn còn đang chuẩn bị."
Lý Thủ Kỹ cau mày nói: "Chỉ giáo cho?"
Tên mập nói: "Tuyển thủ dự thi trong ba trận tranh tài ngày mai đều có thực lực ngang nhau, mà theo thưởng hồ chế độ, nếu như chỉ đặt cược một con ngựa thì không kiếm được tiền gì, có khi còn thua thiệt một chút, nếu muốn kiếm được nhiều, thì nên đặt cược một chút vào những con ngựa ít được lưu ý hơn, vì vậy tất cả mọi người đều đang chờ người khác đặt cược trước, ta nghe nói ngày mai sẽ vô cùng nóng nảy."
Trương Thế Khôn thoáng gật đầu nói: "Ngô huynh nói có lý, càng đặt cược muộn càng chiếm tiện nghỉ."
Tên mập họ Ngô nói: "Không phải sao, ta thế nhưng đã nghiên cứu rất nhiều ngày, làm ra mấy loại lựa chọn, chỉ còn xem ngày mai thưởng hồ sẽ biến hóa ra sao." Nói xong, hắn lại hướng Lý Thủ Kỹ nói: "Thủ Kỹ, ngươi nên nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, khi ta tới đây, còn nghe nói, nhân gia Từ Kế Vinh những ngày này đều không xuất môn, chỉ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức."
Lý Thủ Kỹ vốn định tới đây chế giễu Quách Đạm tiêu khiển một chút, nhưng nghe bọn hắn nói chuyện như vậy, trong lòng hắn cũng đang đánh trống, ngoài miệng lại nói: "Thời gian vẫn còn sớm, đợi lát nữa ta trở về cũng không muộn."
Tuy nói như thế, nhưng hắn an vị một lát liền trở về . ...
Đêm nay sinh ý của Kim Ngọc lâu cũng tốt một cách dị thường, nhưng Chu Phong trong lòng lại ngũ vị tạp trần, tới đây đêm nay đều là quan viên trong triều, hoặc là một số sĩ phu vô cùng nổi danh, bọn hắn hình như đang ăn mừng, hoặc là thảo luận các kiểu chết của Quách Đạm.
Bây giờ thật đúng là cái gì thù, cái gì oán đều báo .
Kỳ thật đây chính là một loại đối kháng không bình đẳng, bọn hắn thua Quách Đạm mấy lần nhưng ngay cả thương gân động cốt còn chưa tới, nhưng Quách Đạm thua một lần thì sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Trong một nhã gian.
"Lúc này Quách Đạm xem như ăn vào dạy dỗ." Hứa Quốc ha ha cười vài tiếng, lại nói: "Hắn chỉ là một tiểu nha thương, vậy thì nên tuân thủ nghiêm ngặt bản phận của thương nhân, há có thể tham dự vào quốc gia chính vụ, thật sự là không biết tự lượng sức mình."
Thân Thì Hành ngồi đối diện gật đầu, nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị cẩn thận, một khi Quách Đạm thất bại, như vậy đối phương khẳng định sẽ ngóc đầu trở lại, tiếp tục vạch tội Hưng An bá, trong triều có rất nhiều người muốn nhúng chàm cục thịt béo Thái Bộc tự nha!"
Hứa Quốc ngưng lông mày nói: "Không biết Thân huynh có tính toán gì?"
Thân Thì Hành nói: "Chúng ta vẫn phải hết sức lắng lại trận đấu tranh này, bây giờ quốc khố còn không tính là tràn đầy, rất nhiều chỉ tiêu cần dựa vào Thái Bộc tự, nếu như Thái Bộc tự mất khống chế, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ không làm được a!"
Hứa Quốc thoáng gật đầu,"Thân huynh nói có lý a! Nhưng việc này cũng không phải dễ giải quyết như vậy ."
Thân Thì Hành thở dài một tiếng: "Không dễ giải quyết cũng phải giải quyết."
Đua ngựa thành bại trực tiếp liên quan đến việc Từ Mộng Dương còn có thể chưởng khống Thái Bộc tự hay không, bây giờ rất nhiều người cũng đang mưu đồ, làm thế nào tranh đoạt Thái Bộc tự, một khi đua ngựa thất bại, Từ Mộng Dương tự nhiên khó chối từ tội lỗi, nhất định phải hạ vị, Thái Bộc tự sẽ tiến hành một vòng tẩy bài mới.
Đông xưởng.
Hôm nay Trương Kình vẫn luôn chờ tại đại bản doanh, hắn cũng đang mật thiết chú ý tình huống của đua ngựa, hắn đương nhiên hi vọng đua ngựa thất bại, bởi vì chỉ khi Vạn Lịch không còn tín nhiệm Quách Đạm, hắn mới có thể ra tay đối phó Quách Đạm.
"Nô tỳ tham kiến đô đốc."
Một thái giám đi vào, thi lễ.
Trương Kình lập tức hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"
Thái giám nói: "Hồi bẩm đô đốc, theo kết quả trước mắt chúng ta điều tra thì ngày mai chắc hẳn cũng sẽ không có bao nhiêu người đến đặt cược, rất nhiều người đều đang ăn mừng việc đua ngựa đã bị bọn hắn phê bình khiến thương tích đầy mình. Nhưng ..... . Nhưng nô tỳ cho rằng chuyện này tạm thời còn nói không chính xác, mặc dù người đặt cược hôm nay vô cùng ít ỏi, nhưng có rất nhiều người phái hạ nhân chú ý tình hình của chú việc này ."
Trương Kình nói: "Nói cách khác không đến một khắc trước khi bắt đầu thi đấu thì tất cả đều không chắc chắn."
"Nô tỳ cho rằng là như vậy."
"Cũng chỉ nửa ngày mà thôi, ngươi tiếp tục phái người mật thiết chú ý việc này."
"Nô tỳ tuân mệnh."...
Khấu gia.
"Đại tiểu thư, đã canh ba sáng, ngài nên nghỉ ngơi thôi."
Tích Nô đi đến trước cửa, hướng Khấu Ngâm Sa đang đứng trước cửa nói.
"Ngươi nói ta làm sao ngủ được." Khấu Ngâm Sa yếu ớt thở dài, lại ngẩng đầu nhìn về vầng trăng sáng phía chân trời, nghĩ thầm, ngày mai chắc là một ngày nắng, chỉ mong lão thiên có thể trợ giúp một chút sức lực cho phu quân. Lại hướng Tích Nô phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa, chờ trời vừa sáng, chúng ta liền đi trường đua ngựa.".....
Canh năm sáng.
Đông đông đông!
Một trận tiếng gõ cửa dồn dập khiến Trương Kình giật mình tỉnh lại, hắn vừa mới mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không rõ, vội vàng ngồi dậy, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Ngoài cửa có người nói: "Khởi bẩm đô đốc, thưởng hồ đại sảnh đã có hơn trăm người đang xếp hàng."
"Cái gì?"
Trương Kình kinh hô một tiếng, lại hỏi: "Bây giờ giờ nào rồi?"
"Vừa tới canh năm."
"Canh năm?"
Trương Kình nói: "Không phải giờ Thìn mới mở cửa sao?"
"Đúng vậy, nhưng trước cửa thưởng hồ đại sảnh đã có hàng dài người xếp hàng.".....
Canh năm đã có rất nhiều người rời giường, nhưng đối với thanh lâu thì chẳng qua vừa mới yên tĩnh không lâu.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Xuân Mãn lâu đột nhiên vang lên những tiếng đập cửa liên tiếp. Đông đông đông!
"Ai nha?"
"Thiếu gia là tiểu nhân."
"Chuyện gì?"
"Thưởng hồ đại sảnh đã có hàng dài người xếp hàng.".....
Chỉ một thoáng, tiếng mở cửa không ngừng, chỉ thấy rất nhiều công tử ca, vừa mặc quần áo, vừa gấp gáp bận rộn đi ra.
"Trần huynh, Trần huynh. Ngươi cũng muốn đi trường đua ngựa sao?"
"Ngươi cũng đi?"
"Ừm. Chúng ta cùng nhau đi đi.".....
"Ha ha. .. Ta đã biết bọn hắn đều đang đợi, hiện tại bọn hắn xem như không giữ được bình tĩnh, chúng ta liền có thể căn cứ theo thưởng hồ biến hóa mà đặt cược."
"Đừng nói trước những điều này, giữa trưa liền phải bắt đầu thi đấu, cũng không biết đội ngũ kia dài bao nhiêu, ta nghe nói đã xếp hàng rất dài a,
"Ta đã sớm phái người ở đó chờ.".....
"Giát"
"Giát"
Cổng thành phía đông mới vừa được mở ra đã bị một lớp bụi dầy đặc bao bọc lại, giống như đang đánh trận, chỉ thấy rất nhiều người cưỡi khoái mã chạy vội ra khỏi thành.
Sĩ quan thủ cửa thành cũng mộng.
"Đây là xảy ra chuyện gì rồi? Làm sao tất cả mọi người đều chạy hướng ngoài thành?"
"Có thể vì ra ngoài tham gia đua ngựa hay không? Không phải hôm nay đua ngựa bắt đầu thi đấu hay sao?"
"Không phải giữa trưa mới bắt đầu thi đấu à? Không được, ngươi nhanh đi thông báo việc này cho cấp trên."
"Tuân mệnh."...
Bởi vì thành nội cách trường đua một đoạn đường khá xa, nên đợi đến khi những công tử ca kia cưỡi khoái mã đuổi tới thưởng hồ đại sảnh thì trời đã sáng hẳn, nhưng trong không khí lại tràn ngập sương trắng.
Trong sương mù người người nhốn nháo. Chỉ thấy trước năm cánh cửa của thưởng hồ đại sảnh đều đã có đội ngũ xếp hàng thật dài, dưới tác dụng của sương trắng hầu như không thể nhìn thấy điểm cuối của đội ngũ xếp hàng.
"Thiếu gia, bên này."
"Thiếu gia, thiếu gia."
"Đại công tử."...
Trong đội ngũ lập tức truyền đến từng trận tiếng gào.
Bọn hắn đã nghiên cứu nhiều ngày như vậy, làm sao có thể không tham dự, chứng minh dự đoán của chính mình là đúng, nhưng bởi ảnh hưởng của sĩ lâm vẫn rất lớn, bọn hắn cũng có chút lo lắng, vì vậy bọn hắn liền âm thầm phái hạ nhân chờ đợi ở xung quanh đây, nếu có người dẫn đầu, vậy thì mau chóng đến xếp hàng, nếu như mọi người đều không đặt cược thì cũng là quên đi, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng mà bắt đầu từ canh bốn sáng, lục tục ngo ngoe liền có người yên lặng đứng ở trước cửa, những hạ nhân này nhìn thấy, liền tranh thủ thời gian chạy đến chiếm chỗ, bởi vì thời gian rất khẩn cấp, niên đại này cũng không phải thời đại có máy tính kế phiếu, sau đó thì càng lúc càng có nhiều người chạy tới xếp hàng.
Pháp không trách chúng, sĩ lâm cũng như thế.
Những công tử, thiếu gia này lập tức tìm đến hạ nhân của chính mình, để bọn hắn an tâm chớ vội, sau đó tự mình chạy đến thưởng hồ đại sảnh.
Bọn hắn bước vào thưởng hồ đại sảnh đưa mắt nhìn lại, không khỏi giật nảy cả mình, trận đấu tiên đã đột phá năm ngàn lượng, tổng kim ngạch của ba trận tranh tài đã đột phá vạn.
Đây thật sự là quá kích thích .
Những công tử ca này lập tức tốp năm tốp ba vây tụ cùng một chỗ, vừa quan sát tình huống đặt cược, vừa thương lượng nên đặt cược như thế nào.
"Ky thuật của Lý Thủ Kỹ mặc dù khó có thể về thứ nhất, nhưng trước ba cũng không có vấn đề."
"Tuyệt đối đừng đặt cược vào Lý Thủ Kỹ, đêm qua tên kia còn chạy đi Chu Ký uống rượu."
"Ngươi nói cái gì? To hơn một chút."
"Ta nói Lý Thủ Kỹ đêm qua còn chạy đi Chu Ký uống rượu."....
Trong lúc nhất thời, muốn người đứng bên cạnh nghe rõ ràng thì đều phải hét lên. ... "Lão phu có phải lại đến nhầm chỗ rồi không?"
Từ Mộng Dương vừa mới xuống khỏi xe ngựa, nhìn thấy trước thưởng hồ đại sảnh có một biển người mênh mông, không khỏi lại kinh ngạc, biểu lộ giống hôm qua như đúc.
Chợt nghe phía bên cạnh có người nói: "Nghe Bá gia kiểu nói này, vậy chắc là không sai."
Từ Mộng Dương nhìn lại thấy Trương Thành đi tới, hỏi vội: "Nội tướng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Ta còn muốn hỏi Bá gia, đây là có chuyện gì."
Trương Thành nói xong giơ một tay lên, nói: "Chúng ta cũng đừng đoán, vẫn nên tìm Quách Đạm hỏi cho rõ ràng."
Thế nhưng đi đến trước đại sảnh, nào còn chỗ để chen lấn đi vào, hô vài tiếng, tất cả mọi người đều ra vẻ không nghe thấy, lúc này đã chuẩn bị bắt đầu thi đấu, đội ngũ xếp hàng còn dài như thế, ai cũng không muốn di chuyển chỗ ngồi.
Trương Thành chỉ có thể phái người chen vào trong kêu Quách Đạm đi ra.
Qua một hồi, người đi ra không phải Quách Đạm, mà là Lưu Tẫn Mưu.
"Quách Đạm đâu rồi?"
Trương Thành hiếu kỳ nói.
Lưu Tẫn Mưu nói: "Lúc trước phu nhân hắn tới, nên hắn đi ăn điểm tâm cùng phu nhân rồi."
Từ Mộng Dương nghe như thế, lập tức tức giận đến dựng râu trừng mắt, gầm thét lên: "Lẽ nào lại như vậy, lão phu vì việc này mà cơm tối còn không ăn được, hắn còn có tâm tình ăn điểm tâm."
"Nhanh đi tìm hắn đến đây."
Trương Thành phân phó xong một câu rồi lại hướng Lưu Tẫn Mưu nói: "Ngươi mau mau mang bọn ta đi vào."
Từ Mộng Dương lập tức tỉnh ngộ lại, đông người đến là một điềm tốt, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào còn phải nhìn xem tình huống đặt cược a! Vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, mang bọn ta đi vào."
"Phải
Lưu Tẫn Mưu lập tức mang hai người đi vào lối dành cho khách quý đến thưởng hồ đại sảnh.
Khi Trương Thành cùng Từ Mộng Dương nhìn thấy kim ngạch trên Tổng kim ngạch đặt cược của trận đấu thứ nhất đã đột phá một vạn lượng.
Một tiểu thái giám bên cạnh hắn nói: "Nội tướng, có nên tranh thủ thời gian bẩm báo bệ hạ hay không?"
Trương Thành bỗng nhiên khẽ giật mình, kích động đầy sinh lực nói: "Ngươi còn phải hỏi sao, nhanh đi, nhanh đi bẩm báo bệ hạ, ai u, đây thật sự là quá tốt rồi, ha ha ha..."