Chương 194: Đua ngựa có độc
Chương 194: Đua ngựa có độcChương 194: Đua ngựa có độc
Đám tuyển thủ giục ngựa vọt ra trong nháy mắt, toàn bộ xung quanh trường đua đều sôi trào... .
Người người đều nổi gân xanh, hò hét khàn cả giọng, nóc nhà của khán đài cũng khẽ chấn động làm tro bụi không ngừng rớt xuống.
Đám người Thân Thì Hành, Hứa Quốc không khỏi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì có rất nhiều thanh niên bình thường đều nho nhã lễ độ, nhưng vì sao vào giờ khắc này lại trở nên điên cuồng như vậy.
Đây là khúc nhạc dạo cho sự sụp đổ của lễ nhạc sao?
Không nói đến những người khác, Lộ Vương Chu Dực Lưu đang đứng trước mặt bọn hắn cũng không kém bao nhiêu, thần sắc kích động quơ roi ngựa, hét lớn: "Trương Gia Hiền, nhanh lên, nhanh lên xông lên a!"
Một canh giờ trước, hắn đối với kiểu đua ngựa mới này còn không hiểu rõ lắm, bởi vì trước kia cũng thường có đua ngựa, đáng giá mê mẩn như vậy sao?
Khác biệt duy nhất chính là thưởng hồ đại sảnh.
Cho dù là xem cùng một trận đấu, nhưng đặt cược và không đặt cược sẽ có cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Giống như đám người Thân Thì Hành, Hứa Quốc, bọn họ phần lớn là đang quan sát, mà không như những người khác đắm chìm vào trong đó.
Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, có rất nhiều người trong số họ không thiếu chút tiền này, bọn hắn cần chính là một loại cảm giác thành tựu, hoặc có thể gọi là cảm giác thỏa mãn, sau khi phân tích nhiều ngày như vậy, nếu có thể tận mắt chứng kiến từng dự đoán của mình thành hiện thực, vậy thì nó sẽ mang lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Thật giống như Quách Đạm bây giờ đang đứng trên bậc thang bên ngoài khán đài, vào giờ phút này, tâm tình của hắn chính là vô cùng thỏa mãn, bởi vì từng dự đoán của hắn đã thành hiện thực.
Điều hắn muốn nhất bây giờ chính là cho hắn một cái Microphone để hắn có thể tường thuật trực tiếp trận đấu dẫn dắt mọi người cùng nhau gào thét cổ vũ cho tiền tài.
Đáng tiếc việc này không có cách nào thành hiện thực.
Trận đấu đầu tiên này là quan trọng nhất, kim ngạch đặt cược cũng vượt qua hai trận sau trọn vẹn một vạn lượng, bởi vì mười tuyển thủ dự thi này chẳng những có ân oán cá nhân, mà thực lực cũng rất gần nhau, bằng không. ban hắn efina eẽ khâng đến rút thăm muốn khiê¡u: chiến Tìy Kế Vinh. Từ một khắc vọt ra kia trở đi, mười tuyển thủ dự thi luôn lộ ra xu thế ngươi truy ta đuổi, mà loại hình tranh tài tốc độ cao này bản thân đã vô cùng kích thích, điều này cũng làm cho người xem phía ngoài rào chắn càng thêm kích động, adrenalin thằng tắp tăng lên, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Trong nháy mắt, mười con ngựa đều chạy ra xa gần hơn hai trăm trượng, cuộc đua đã đi được hơn nửa chặng đường, Trương Gia Hiền dẫn trước với ưu thế yếu ớt, mà Từ Kế Vinh không thanh không khí, theo sát phía sau.
Không ít gia trưởng trên khán đài cũng gia nhập hàng ngũ của Lộ Vương, đều đến đứng trước khán đài kíchh động cổ vũ cho nhi tử của mình.
Từ Mộng Dương mặc dù không kích động như vậy, nhưng ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào Từ Kế Vinh, hắn đương nhiên hi vọng Từ Kế Vinh chạy về đích đầu tiên, nhưng Từ Kế Vinh được mệnh danh là nam nhân chưa bao giờ thành công, cho nên hắn không có lực lượng ồn ào, đối với hắn thất bại mới là bình thường.
Rất nhanh, mười vị tuyển thủ ruổi ngựa đi vào khúc cua cuối cùng, đây cũng là thời khắc mấu chốt nhất.
Trương Gia Hiền chạy đầu tiên vẫn luôn có cảm giác áp lực từ Từ Kế Vinh, nên không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, người này vẫn luôn theo sát hắn, làm thế nào cũng không bỏ rơi được Từ Kế Vinh, ánh mắt thoáng nhìn hai bên, phát hiện mỗi người đều đang cố gắng vượt lên đầu tiên, hoàn toàn không có ăn ý kia, kỳ thật trước đó bọn hắn đã có thương lượng, mặc dù không nói để ai chạy về đích đầu tiên, nhưng bọn hắn đều có chung một nhận thức, chính là nhất định không thể để Từ Kế Vinh chạy thứ nhất.
Thế nhưng bây giờ, hoàn toàn không có ai quấy rối Từ Kế Vinh, tất cả mọi người đều đang cố gắng tranh giải nhất, điều này cũng không thể trách bọn hắn, dưới loại không khí này ai cũng muốn giành giải nhất, ngẫm lại dưới ánh mắt toàn thành mà chạy về đích đầu tiên, bọn hắn không cách nào tưởng tượng ra loại phong quang này.
Cho dù là Lý Thủ Kỹ cũng đều đang liều mạng chạy, trong mắt chỉ có điểm cuối cùng.
"Vượt qua! Vượt qua!"
Chợt nghe được một tràng âm thanh thốt lên.
Trương Gia Hiền đột nhiên giật mình, không để ý một cái, Từ Kế Vinh đã dần dần đuổi kịp, lập tức lại vượt qua hắn nửa thân ngựa.
MA -" Ẩm thanh cổ vũ lại càng vang dội.
Bầu không khí cũng trởi nên khẩn trương dị thường.
Trương Gia Hiền càng nóng lòng như lửa đốt, liều mạng giục ngựa, nhưng Từ Kế Vinh lại càng lúc càng nhanh, khoảng cách với hắn càng lúc càng xa.
Lần này Từ Mộng Dương thế nhưng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi đến trước khán đài, run rẩy mồm mép, muốn cổ vũ cho Từ Kế Vinh nhưng lại xấu hổ hô ra miệng, bởi vì hắn chưa bao giờ ở trước mặt mọi người hò hét cổ vũ cho Từ Kế Vinh, nhưng cũng không khó để nhìn ra, hắn đang rất kích động, song quyền nắm chặt, thân thể cũng đang khẽ run.
"Tiểu tử này!"
Quách Đạm mỉm cười, hắn biết ưu thế của Từ Kế Vinh đã rất lớn, chưa đến mức nắm chắc thắng lợi trong tay, dù sao lúc này mới vừa bắt đầu vào giai đoạn chạy nước rút về đích, mà bởi vì đám Trương Gia Hiền đã bị rối loạn tấc lòng, tiết tấu rõ ràng đã không còn đúng nữa.
Trên thực tế Từ Kế Vinh đối mặt Trương Gia Hiền vốn không có ưu thế nhưng tiểu tử này có một tố chất vô cùng đáng quý đó chính là tâm lý của hắn quá cứng, từ lúc bắt đầu cuộc đua đến bây giờ, hắn luôn tâm vô tạp niệm, chỉ tập trung vào tranh tài, một mực theo sát sau lưng Trương Gia Hiền, nhưng tiết tấu từ đầu đến cuối không hề rối loạn, hắn luôn tin tưởng vững chắc mình có thể chạy về đích đầu tiên.
Trái lại Trương Gia Hiền mấy lần không bỏ rơi được Từ Kế Vinh khiến suy nghĩ trong lòng lại càng nhiều thêm, nếu để cho Từ Kế Vinh về đích đầu tiên, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng được, ngay sau đó hắn thực sự đã bị Từ Kế Vinh vượt qua, hắn đáng lẽ vẫn còn có cơ hội vượt lên, nhưng trong lòng hắn đã đại loạn, đến mức triệt để mất đi cơ hội, ngay cả vị trí thứ hai cũng không giữ vững được, lại bị Phí Thiên Trạch ở bên trái vượt qua.
Ky thuật của bọn hắn đều không có lời nào để chê, những hậu nhân tướng môn thế gia này từ nhỏ đã cưỡi ngựa, nhưng bọn hắn cũng không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, rất dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu, ngược lại Từ Kế Vinh đầu óc đơn giản, không bao giờ suy nghĩ nhiều giống như bọn hắn.
Mặc dù trận đua đã bước vào giai đoạn chạy nước rút sau cùng, nhưng xung quanh trường đua dần dần yên tĩnh trở lại.
Bởi vì Từ Kế Vinh đã một mình một ngựa dẫn đầu.
Ánh mắt của bọn hắn dần dần trở nên tuyệt vọng. là bởi vì đám người Trương Gia Hiền đã bắn tiếng, nhất định phải làm chết Từ Kế Vinh, chín con ngựa đối phó một con ngựa, chỉ cần hơi hơi thao tác mà thôi, cũng không phải việc khó khăn gì, thế nhưng không ai ngờ được rằng, chính là vì nhiệt tình của bọn hắn đã khiến tất cả tuyển thủ dự thi đều muốn chạy nhanh nhất, hoàn toàn quên mất việc này, đợi đến lúc Từ Kế Vinh vọt lên đầu tiên, bọn hắn muốn ngăn cũng ngăn không được .
Cuối cùng, Từ Kế Vinh dẫn đầu xông phá về đích.
Chỉ một thoáng, xung quanh là một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất!
"Lẽ nào lại như vậy, vậy mà cuối cùng lại bị vượt qua."
"Giả thắng! Nhất định là giả thắng!"
"Nói có lý, không có đạo lý dẫn trước hơn nửa chặng đua, ở khúc cua cuối cùng lại bị vượt qua, vậy không khỏi cũng quá giả rồi.".....
Tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ lúc trước lập tức biến thành tiếng mắng chửi.
Thích càng sâu, hận càng nhiều, ở đây lúc này được thể hiện vô cùng tỉnh tế.
Nhưng giả thắng đứng ở đây sẽ không có chỗ dừng chân, bởi vì ai cũng biết Trương Gia Hiền không thể nào để Từ Kế Vinh giành được vị trí thứ nhất, bất kỳ tuyển thủ nào cũng đều không có khả năng, bởi vì bọn hắn gánh vác vinh quang gia tộc đến dự thi .
"Ha ha! Vinh nhi thắng, Vinh nhi thắng!"
Từ Mộng Dương nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục có thể vui sướng cười ha hả, còn chưa đến đích cuối cùng thì hắn luôn luôn cảm thấy bất ổn, bởi vì Từ Kế Vinh thường xuyên ở thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích. Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy từng khuôn mặt như cha mẹ chết, hắn lại càng thêm vui vẻ, ha ha nói: "Các vị, chấp nhận đi, chấp nhận đi. Ha ha!"
Nhờ phúc của Từ Kế Vinh, hắn thường xuyên bị bọn gia hỏa này chê cười, hôm nay nhất định phải cười trở về a!
Đừng nhìn mặt mũi lão già này hiền lành mà lầm, hắn cũng không phải loại lương thiện, nếu không, hắn cũng không có khả năng chưởng khống Thái Bộc tự nhiều năm như vậy.
Trương Thành trốn ở trong góc, một tay cầm khăn lụa lau khóe mắt, một tay cầm ngựa phiếu, nức nở nói: "Hai trăm lượng, hai trăm lượng bạc cứ như vậy không còn."
Lão thái giám này cũng nghiện đánh cược, trước đó trực tiếp cược hai trăm lưởnna.: măc dù đối với hắn eế tiền nàv ñna khâng eoi là nhiều nhưng trong chớp mắt liền mất sạch khiến trong lòng hắn khó mà tiếp nhận a! Hắn chỉ đến đây làm chân chạy, tiền boa không có, lại còn thua lỗ mất hai trăm lượng, dù là ai cũng khó mà tiếp nhận a!
"Nội tướng, chúc mừng, chúc mừng."
Lúc này, Quách Đạm đột nhiên tiến lên phía trước, chắp tay cười nói.
Trương Thành đang lo không có chỗ phát tiết, lúc này liền hét lên: "Chúc mừng chuyện gì, chúc mừng ta thua tiền sao, ngươi có chút lương tâm nào hay không!"
Thái giám thua bạc là rất đáng sợ.
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Thua tiền? Hôm qua nội tướng và Bá gia không phải đặt năm mươi lượng bạc đánh cược tiểu Bá gia chạy thứ nhất sao?"
Trương Thành hai mắt đột nhiên mở lớn, lập tức quay đầu nhìn về phía Từ Mộng Dương, vội vã cuống cuồng nói: "Bá gia, lúc đó ngài không phải nói đùa chứ?"
"Ta thật sự đặt cược." Từ Mộng Dương nói xong cười lên ha hả,"Chúng ta thắng tiền, thắng tiền."
"Thắng tiền, ta thắng tiền, không phải thua tiền."
Sau một hồi buồn vui tột độ thay phiên nhau đến, Trương Thành triệt để điên rồi, kích động nhảy nhót tưng bừng, lại tiến lên kéo Từ Mộng Dương,"Đi đi đi, chúng ta mau đi xem một chút chúng ta thắng được bao nhiêu tiền. Hắc hắc... ."
Hai người nhún nhảy ra khỏi khán đài.
Nội tướng?
Thái Bộc tự khanh?
Thân Thì Hành từ trước đến nay lấy đức phục người, thấy cảnh này, toàn thân không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh.
"May mắn, chỉ là may mắn mà thôi, làm sao phải cao hứng như vậy a?"
"Cháu trai hắn trước kia đã từng làm không ít chuyện khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười, thật vất vả mới thắng được một lần, chúng ta cũng nên hiểu cho hắn a."
"Đúng nha! Vậy để lão già này cao hứng một lần đi."...
Thân Thì Hành lại xoay đầu nhìn lại, nhìn thấy đám quốc công bá tước từng người đều đang âm dương quái khí, giống như cũng thay đổi thành người khác, nghĩ thầm, đua ngựa này có độc nhai. .... trí thứ hai, oa ha ha!"
Từ Kế Vinh cưỡi ngựa chặn ngang giữa đường đua, quay đầu nhìn đám người Trương Gia Hiền, càn rỡ cười to.
Đám người Trương Gia Hiền có vẻ mặt giống như ăn phải đại tiện, chẳng những phải tiếp nhận sự chửi rủa bên ngoài sân, mà còn bị người này chế nhạo, thật sự là quá thống khổ.
Mụ mụ! Ta muốn về nhà!
"Giát"
Đột nhiên Từ Kế Vinh lại giục ngựa hướng về phía trước, hô to về phía khán giả ngoài sân : "Các vị, bản tiểu Bá gia tới đây để làm từ thiện, nếu các vị đều thua sạch, không còn tiền để ăn cơm thì có thể đến tìm bản tiểu Bá gia. Ha ha!"
Một tiếng hô này của hắn lập tức gây nên chúng nộ, vô số ngựa phiếu bay về phía Từ Kế Vinh.
Từ Kế Vinh lại càng cười vui vẻ, hắn bị châm chọc từ nhỏ đến lớn, nên trong lòng đã hoàn toàn méo mó, hắn không quan tâm người khác có để mắt đến hắn hay không, hắn chỉ hi vọng nhìn thấy những người này tức giận.
Quách Đạm từ trên đài nhìn thấy cảnh này lập tức toát mồ hôi lạnh, may thay Hoàng đế phái Cẩm Y Vệ đến đây bảo hộ trường đua, bằng không, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng nha!