Chương 196: Chương 196
Chương 196: Chương 196Chương 196: Chương 196
"Ta, Trịnh Triết Văn thề với trời, sau này nếu như lại tới nơi này thì sẽ bị ngựa đâm chết."
Một thanh niên tầm nhược quán niên kỷ đứng trước thưởng hồ đại sảnh chỉ thiên gọi địa, thần cực kỳ sắc kiên quyết nói chắc như đỉnh đóng cột.
"Triết Văn, ngươi thua bao nhiêu tiền?"
Thấy phía sau hắn có hai người đi tới, một người bên trái hỏi.
"Đừng nói nữa, ta đặt cược hết thảy mười hai lượng, nhưng kết quả một lần cũng không trúng." Thanh niên gọi là Trịnh Triết Văn bực bội nói, sau đó lại hướng hai người kia hỏi: "Hai vị hiển huynh có cược trúng không?"
Hai người đều là lắc đầu.
Người bên trái nói: "Nhưng ta không có thua nhiều như ngươi, ta chỉ thua năm lượng, Tào huynh thua bảy lượng."
Trịnh Triết Văn lập tức nói: "Hai vị, ta thấy trong việc này có rất nhiều mờ ám, ngươi ta đều biết thực lực của Trương Gia Hiền, hắn làm sao có thể thua tên phế vật Từ Kế Vinh, ta đã thề, sau này quyết không tới đây."
"Vậy thì không đến mức đó, đi một chuyến Xuân Mãn lâu thế nhưng không chỉ mất từng này tiền, ngẫu nhiên tới chơi chơi một chút vẫn có thể. Tào huynh nói đúng không?"
"Nói có lý, đua ngựa này còn thật thú vị, ha ha."
"Đúng rồi, ta nghe nói Lưu Mãnh cũng báo danh."
"Ta cũng nghe nói, ky thuật của Lưu Mãnh rất tốt."
Trịnh Tiết Văn lại kích động nói: "Vậy cũng đừng cược vào Lưu Mãnh, trong ba trận hôm nay những tuyển thủ có ky thuật tốt đều không giành được vị trí thứ nhất."
"Thế nhưng ba vị trí đầu có lẽ không có vấn đề."
"A? Triết Văn, không phải ngươi sẽ không tới nơi này nữa sao?"
"Ha ha. .. Ta vừa rồi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, nếu không tới đây nữa thì trước cũng phải hồi vốn về đã, nếu không, người khác chẳng phải sẽ nói Trịnh Triết Văn ta thua không nổi a."...
Mặc dù tức giận, hối hận, điên cuồng, nhưng sau khi bình phục tâm tình, những công tử ca này lại tốp năm tốp ba vừa đi về thành nội vừa cùng nhau trao đổi kinh nahiêm. đầu đắm chìm †ronao đá không thể tt kềm chế. Trên thực tế đại đa số bọn hắn đều thua tiền, nhưng điều này chẳng những không đả kích nhiệt tình của bọn hắn, mà ngược lại còn làm bọn hắn càng cảm thấy hứng thú với đua ngựa, chỉ cảm thấy mỗi một khâu trong đó đều lay động lòng người, đều đáng giá nghiên cứu.
Mỗi người đều đang chờ mong trận tranh tài tiếp theo.
"Thân huynh thấy thế nào?"
Hứa Quốc đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn những người trẻ tuổi vẫn còn đang kích động, không khỏi đầy mặt u sầu hướng Thân Thì Hành nói.
Thân Thì Hành thở dài: "Thật sự không ngờ đua ngựa có ma lực lớn như thế, làm mỗi người đều như si như cuồng, cho dù là những người như Thành quốc công cũng không ngoại lệ, xem ra không thể cho phép đua ngựa tiếp tục tổ chức, nếu không, người người đều bởi vậy mà đánh mất tâm trí." Trong lòng lại nghĩ, trước kia cũng có đua ngựa, nhưng cũng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, ma lực này hẳn đến từ Quách Đạm.
Hứa Quốc gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, ngôn quan nhất định cũng sẽ ủng hộ chúng ta."
Thân Thì Hành nói: "Nhưng chúng ta chỉ có thể luận sự, không thể tiếp tục đem Hưng An bá liên luy vào, bằng không, tình thế sẽ lại trở nên càng phức tạp."...
Những tuyển thủ dự thi hôm nay lại có tâm tình khác, bởi vì đại đa số mọi người đều thua tiền, như vậy tiếng mắng khẳng định phải cao hơn âm thanh tán dương, như đám Trương Gia Hiền chạy xong trận đầu tiên liền trực tiếp trở về nhà ôm đầu khóc rống .
Hắn thậm chí cảm thấy chính mình đã không còn mặt mũi nào gặp người khác, vậy mà bại bởi tên phế vật Từ Kế Vinh.
Mà Từ Kế Vinh đương nhiên sẽ không về sớm như thế, hắn vẫn một mực đắm chìm trong hoan lạc.
"Giải thưởng Kế Vinh, hắc hắc, giải thưởng Kế Vinh, ha ha, giải thưởng Kế Vinh, ha ha... !"
Từ Kế Vinh một thân một mình đứng trước chuồng ngựa chuyên dụng, cười đến con mắt biến thành vành trăng khuyết, lại hướng về phía đám công tử ca đang cúi đầu ủ rũ trước chuồng ngựa bên kia hét lên: "Hi vọng lần sau các ngươi có thể thắng được giải thưởng Kế Vinh. Ha ha!"
Bởi vì có rất nhiều tuyển thủ ưu tú đều phát huy có chút thất thường, chỉ có người này phát huy được trạng thái tốt nhất, vì vậy thời gian của hắn cũng là nhanh nhất, mà căn cứ theo quy củ Quách Đạm trước đó định ra, ngày đầu tiên tranh tài ai tốc độ nhanh nhất thì sẽ lấy tên người đó mệnh Mấy chục đạo ánh mắt phẫn nộ bắn về phía Từ Kế Vinh.
Nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi, gia hỏa này mấy ngày qua mặc dù thường xuyên khoác lác, nhưng vấn đề là hắn đều đã thực hiện được, bây giờ cũng không thể đỗi lại hắn, chỉ có thể về nhà sớm, tranh thủ thời gian ngủ một giấc, có lẽ đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
"Kế Vinh, Kế Vinh."
Quan Tiểu Kiệt kích động chạy hướng Từ Kế Vinh.
"Tiểu Kiệt, ngươi có phải cũng thua rồi?"
Từ Kế Vinh nhìn thấy Quan Tiểu Kiệt, khẩn cấp hỏi.
Quan Tiểu Kiệt hắc hắc nói: "Nhờ hồng phúc của ngươi, ta thắng năm ngàn lượng, đi đi đi, ta mời khách, chúng ta đi Xuân Mãn lâu ăn mừng một phen thật tốt."
Từ Kế Vinh khóe miệng giật một cái, nói: "Ngươi thắng tiền?"
"Đúng nha!" Quan Tiểu Kiệt nói: "Ta vốn chỉ nghĩ cổ vũ cho ngươi, không có ý định thắng tiền, không ngờ lại thắng hơn năm ngàn lượng."
Khuôn mặt Từ Kế Vinh dần dần âm trầm.
Quan Tiểu Kiệt buồn bực nói: "Ngươi sao lại không vui rồi?"
Từ Kế Vinh tâm lý đã vặn vẹo, chỉ hi vọng tất cả mọi người thua tiền, đột nhiên nghe có người thắng tiền nên trong lòng cảm thấy rất ngột ngạt. Lại nhìn nhìn Quan Tiểu Kiệt, đột nhiên cười hắc hắc,"Mà thôi, mà thôi, Tiểu Kiệt ngươi thắng tiền, ta vẫn thật vui vẻ, ngươi đi Xuân Mãn lâu an bài trước, ta về nhà tắm rửa liền đến."
Quan Tiểu Kiệt nói: "Còn về nhà tắm làm gì, đi Xuân Mãn lâu tắm, ta gọi mấy mỹ nữ giúp ngươi tắm."
"Khó mà được."
Từ Kế Vinh lắc đầu, nói: "Ta nhất định phải đến trễ nhất, đêm nay ta lớn nhất."
Quan Tiểu Kiệt buồn bực nói: "Thế nhưng. .. Thế nhưng ta mời khách nha!"
Từ Kế Vinh cả giận nói: "Nếu ta không giành được vị trí thứ nhất, ngươi có thể thắng tiền sao?"
"Vậy cũng đúng." Quan Tiểu Kiệt gật gật đầu, lại nói: "Được được được, liền nghe ngươi, ta đi an bài, chúng ta dứt khoát bao xuống toàn bộ Xuân Mãn lâu, vui đùa một phen thật tốt."
Từ Kế Vinh khẩn trương nói: "Thế thì không được, nếu như không cho các ca kỹ ở Xuân Mãn sao, hiện tại cả ngày các nàng đều lượn lờ ở Ngũ Điều Thương của ta nha, ta muốn chính là trang bức, như vậy đi, ngươi mời nhiều người đến uống rượu, càng nhiều người càng tốt."
Quan Tiểu Kiệt gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy khách mời này mời được cũng quá cũng phức tạp, thật hối hận mở miệng, phiền muộn gật đầu nói: "Được thôi, ta biết nên làm như thế nào, ngươi tranh thủ thời gian một chút."
Từ Kế Vinh xoa xoa mũi, thầm nói: "Ta mới không tranh thủ thời gian, ta chính là muốn đi trễ nhất, ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất."
Trường đua ngựa huyền náo một ngày cũng dần dần an tĩnh lại, lúc này mặt trời đã ngã về tây, ráng chiều như đang huy động một chiếc khăn lụa hoa mỹ, trong lúc chạng vạng dát lên trường đua ngựa một tầng màu vàng.
Đây là màu sắc thương nhân ưa thích nhất.
Mười mấy cái bóng trải dài trên mặt đất chậm rãi chuyển động.
Chu Phong, Tần Trang, Trần Bình và một đám cổ đông Nha hành theo Quách Đạm tản bộ xung quanh trường đua, nhưng chỉ có Quách Đạm là đang hưởng thụ khung cảnh hoàng hôn huy hoàng này.
"Thủ đoạn của hiền chất thật đúng là cao minh nha! Đua ngựa vốn không đáng chú ý vậy mà rơi vào trong tay hiền chất, lập tức trở nên đặc sắc như thế, hôm nay chỉ sợ toàn thành đều tới nơi này, tràng diện này ta thật đúng là chưa từng thấy qua a."
Tần Trang tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bên trong giọng nói lộ ra tia ghen ty và hối hận.
"Chỗ nào, chỗ nào, viên ngoại quá khen ." Quách Đạm khiêm tốn cười một tiếng, lại hỏi: "Viên ngoại hôm nay có chơi không?"
Tần Trang cười nói: "Thua ba lượng, cũng không nhiều."
Chu Phong chuyển động con ngươi nói: "Hiền chất có chỗ không biết, hôm qua chúng ta nghe nói không có người đến đặt cược, trong lòng thay hiền chất cảm thấy lo lắng, cho nên đêm qua đã sắp xếp người tới đây đặt cược, nhưng thật không ngờ rằng việc này chỉ là vẽ vời thêm chuyện, lo lắng vớ vẩn. Ha ha."
Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu, biểu thị chính mình cũng phái người đến đặt cược.
"Đa tạ hảo ý của các vị, đêm nay ta mời khách, mọi người không say khâng về " Quách Đam chắn †av cười nói. Chúng ta thiếu bữa cơm này sao. Chu Phong ha ha cười nói: "Bữa cơm này, chúng ta nhất định phải ăn, ha ha, chỉ một ngày này, hiền chất đã kiếm được hơn vạn lượng a! Chu Phong ta làm mua bán nhiều năm như vậy, thế nhưng chưa từng thấy qua mua bán nào kiếm tiền như thế."
Những thương nhân còn lại cũng nhao nhao bắn một loại ánh mắt như tìm phối ngẫu về phía Quách Đạm.
Bây giờ bọn hắn đều hối hận đến xanh ruột, nếu lúc trước đầu tư vào nơi này, vậy thì cho dù hai tay hai chân đều bị cắt đứt, cũng không lo a!
Quách Đạm cười nói: "Viên ngoại chỉ thấy được phong quang mặt ngoài mà thôi, trên thực tế ta căn bản cũng không kiếm được bao nhiêu, ta còn phải xuất ra ba thành làm việc thiện, còn phải nộp thuế, còn phải nuôi nhiều người, nuôi nhiều ngựa như vậy, tính ra cũng chỉ kiếm được một chút tiền vất vả mà thôi, không đáng để nhắc tới, không đáng để nhắc tới a."
Lời này lừa được người nào.
Đây mẹ nó chính là nằm kiếm tiền, hơn nữa còn là chủng loại kiếm bộn không lỗ, thắng cược cũng không thắng được tàn nhẫn như ngươi a.
Tào Đạt đôi mắt chuyển động, nói: "Ta đương nhiên tin tưởng hiền chất, không nói những điều này, hiền chất còn phải trùng kiến lại mười nông trường a, việc này lại phải xài hết bao nhiêu tiền nha, ta thấy hiển chất sao không để Nha hành nhập cổ phần, như vậy thì có thể chia sẻ bớt một phần gánh nặng trên vai hiền chất."
Ngươi nói câu này rất hay a.
Các cổ đông Nha hành nhao nhao cho Tào Đạt một ánh mắt tán dương, sau đó đều mong đợi nhìn về phía Quách Đạm.
Quách Đạm tâm như gương sáng, cười nói: "Lúc trước ta liên tục mời các vị nhập cổ phần, nhưng các vị trong lòng có e dè, không đáp ứng, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình làm, mặc dù bây giờ đua ngựa được cử hành thành công, nhưng tất cả mọi thứ vẫn còn rất vội vàng, các vị cũng nhìn thấy, trường đua ngựa cũng còn chưa xây xong, trương mục cũng đang rất loạn, thực tế là không nên để Nha hành nhập cổ phần, việc này để sau rồi bàn lại."
Đám người nghe vậy, chợt cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể nặn ra vẻ mỉm cười, bởi vì chuyện này, chỉ có thể trách bọn hắn, không trách được Quách Đạm.
Chu Phong đột nhiên lại nói: "Hiền chất nói đúng, hôm nay ta đến đây, đã cảm thấy xung quanh trường đua còn quá đơn sơ, mà người đến đây đều là quan to hiển quý lại chỉ có thể ngồi bên cạnh lều lớn xuống uống trà, vâv làm eao có thể đước. nếu không. †a vyâv ở đâv môêt đian tu lâu thì thế nào?"
Tào Đạt trong mắt sáng lên, lập tức nói: "Ta cũng đang có ý này."
Ngươi lại cướp? Trong lòng Chu Phong rất là nén giận, nhưng nghĩ lại, nhiều người vậy, một tửu lâu của hắn cũng không tiếp đãi hết được, nên cũng không nói gì nữa.
"Ta cũng muốn tới đây mở một cửa hàng bánh ngọt."
"Hiền chất, ngươi cũng thấy sau khi kết thúc ba trận đấu thì cũng đã gần hết ngày, mọi người chạy trở về thành nội cũng phiền phức, sao không để ta kiến tạo một tòa lữ điếm ở đây."
Những thương nhân này ai cũng tỉnh ranh, mặc dù bảy ngày mới tổ chức đua ngựa một lần, nhưng lượng người mỗi lần tương đương với nửa tháng, hơn nữa thắng tiền thì muốn mời khách uống rượu, thua tiền cũng muốn mượn rượu tiêu sầu, tới đây mở tiệm chắc chắn sẽ kiếm bộn không lỗ nha!
Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Không dối gạt các vị, ta cũng đang có ý này, nhưng cụ thể làm như thế nào, ta còn chưa xác định được, việc này đợi ta hoàn thành xong kế hoạch, chúng ta lại từ từ thương lượng." Nói xong, hắn lại hướng Trần Bình nói: "Trần viên ngoại nghe thấy không, viên ngoại phải tăng tiến độ lên, tiền không thành vấn đề."
Trần Bình vội nói: "Hiền chất xin yên tâm, ta đã thương thuyết với một số thương nhân buôn gỗ, tin tưởng rất nhanh sẽ hội đàm thoả đáng."
Bây giờ hắn càng thêm không có bất kỳ cái gì lo lắng, không đề cập đến Thái Bộc tự, chỉ bằng vào thu nhập của đua ngựa, mười vạn lượng tính là gì chứ!
"Vậy thì không còn gì tốt hơn “" Ý cười trên khoé miệng Quách Đạm càng đậm.
"Quách Đạm, Quách Đạm."
Chợt nghe được một tiếng gào.
Quách Đạm đưa mắt nhìn lại, vội vàng tiến lên nghênh đón, nói: "Nội tướng không phải đã đi sao, tại sao lại quay lại, bị rơi tiền sao?"
Người tới là Trương Thành.
"Ta lại không thắng được tiền gì." Trương Thành buồn bực liếc mắt nhìn Quách Đạm, lại nói: "Ta đi được nửa đường, liền gặp người bệ hạ phái tới, mau mau vào cung với ta, bệ hạ muốn gặp ngươi."