Chương 202: Ai nguy hại hơn
Chương 202: Ai nguy hại hơnChương 202: Ai nguy hại hơn
Một trận tranh tài có mười con ngựa dự thi, mười con ngựa này đều của nhà hắn, như vậy thì ngốc thiếu cũng biết hắn có ý gì.
Chẳng lẽ Chu gia có gen vơ vét của cải?
Ca ca như thế, đệ đệ cũng như thế.
Thật sự là ngày chó.
Nếu là người khác, Quách Đạm đương nhiên sẽ quả quyết cự tuyệt, bởi đây chính là tự chui đầu vào rọ, duy chỉ có Chu Dực Lưu làm hắn có chút e dè, bởi vì hắn biết Vạn Lịch nguyện ý vì người đệ đệ này móc sạch nội phủ, cho nên có thể thấy rõ ràng đệ đệ quan trọng hơn tiền. Tiền trước mặt đệ đệ là không có uy lực gì có thể nói.
Nếu không giải quyết gia hỏa này, thì sớm muộn hắn cũng sẽ là một tai họa, ta cũng phải kéo hắn vào trong BGM của ta. Quách Đạm đột nhiên cười ha ha, ngồi xuống.
Ta không cho ngươi ngồi, ngươi cũng dám ngồi. Chu Dực Lưu lập tức dâng lên một ngụm nộ khí, nhưng nghĩ lại muốn việc này thành thì còn phải từ người này đi an bài, cho nên nhịn xuống.
Quách Đạm cười nói: "Tiểu vương gia là muốn thắng tiền phải không?"
Chu Dực Lưu cực kỳ vô sỉ nói: "Phải thì thế nào?"
Ngày hôm qua hắn nhìn thấy những người kia chỉ cược mười mấy lượng vậy mà thắng mấy ngàn lượng, hắn cũng nhận kích thích không nhỏ, những dân đen kia dựa vào cái gì mà có thể thắng tiền, muốn thắng cũng hẳn phải là Vương gia hắn thắng tiền, thế là hắn liền nghĩ đến biện pháp kinh thiên địa khiếp quỷ thần như thế, trực tiếp làm một Lộ Vương chuyên trường, nếu vậy thì muốn thua cũng khó a!
"Thảo dân thật. .. Thật sự không thể tin được."
Quách Đạm tỏ vẻ động dung nhìn Chu Dực Lưu.
Chu Dực Lưu nặng lông mày nói: "Có gì không thể tin được?"
Quách Đạm nói: "Theo thảo dân biết, con cháu thế gia, từng người chỉ biết mặc áo thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, ăn mặc tất cả đều là của phụ mẫu, có thể gọi là ăn bám nhất tộc cũng không quá lời. Tiểu vương gia nên sống càng an nhàn sung sướng hơn bọn họ mới đúng, nhưng Tiểu vương gia lại không cam lòng dựa vào người khác, vậy mà suy nghĩ tự mình chạy đi kiếm tiền, riêng phần cố gắng này thật khiến thảo dân. . . Xấu hổi Xấu hổ nha!" này, ha ha cười nói: "Nói như thế nghĩa là ngươi ủng hộ bản vương."
"Tuyệt đối ủng hộ."
Quách Đạm chuyển giọng, nói: "Chỉ là loại phương thức kiếm tiền này không quá thích hợp thân phận tôn quý của Vương gia, mà cũng không phải là kế lâu dài, Vương gia muốn kiếm cũng nên kiếm những đồng tiền tôn quý."
"Kiếm những đồng tiền tôn quý?"
Chu Dực Lưu kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
"Không sai." Quách Đạm gật đầu, nói: "Theo thảo dân biết, Tiểu vương gia có một nông trường ở giao giới giữa huyện Hương Hà và kinh thành."
Chu Dực Lưu sửng sốt một chút, nói: "Ngươi hỏi điều này làm gì?"
Tư duy quá nhảy vọt, hắn có chút theo không kịp.
Đương nhiên là yêu cầu tiền hoa hồng trước, ta không thể làm việc không công cho ngươi nha. Quách Đạm cười nói: "Tiểu vương gia, nông trường này trong tay ngài thì chỉ là tiêu hao phẩm, hàng năm còn phải bỏ ra không ít tiền để duy trì nông trường này, nhưng nếu Vương gia đem nông trường này nhận thầu cho ta, ta cam đoan lợi nhuận hàng năm Tiểu vương gia nhận được không thua kém số này."
Nói xong, hắn dựng thẳng một đầu ngón tay lên.
"Một vạn lượng?" Chu Dực Lưu mở to hai mắt nói.
Quách Đạm gật đầu.
Chu Dực Lưu hồ nghỉ nói: "Một cái nông trường hàng năm có thể kiếm được một vạn lượng?"
"Nông trường bình thường đương nhiên là không thể, nhưng khối đất kia liền đáng giá số tiền này." Quách Đạm nói: "Không dối gạt Tiểu vương gia, thật ra thảo dân vẫn đang suy nghĩ kiến tạo một khu phức hợp tổng thể bao gồm thanh lâu, tửu lâu, lữ điếm xung quanh phụ cận trường đua ngựa."
"Thanh lâu?" Chu Dực Lưu nói: "Bản vương chỉ đi dạo thanh lâu, không có hứng thú mở thanh lâu."
"Xin Vương gia hãy nghe ta nói hết." Quách Đạm nói: "Nhưng thanh lâu trong khu phức hợp này của thảo dân khác biệt với những thanh lâu bình thường, nếu làm giống như thế thì cũng kiếm không được mấy đồng tiền, thảo dân theo đuổi là dị vực phong tình."
"Dị vực phong tình?"
"Không sai, bên trong thanh lâu này không thể có một nữ tử người Hán nào. †ất cả đều tới các nhiên auếc khác biêt nữ nhân Mông eẩ. nữ nhân Nữ Chân, nữ nhân Triều Tiên, nữ nhân người Oa (Nhật Bản), nữ nhân Giao Chỉ (Việt Nam), nữ nhân Phất Lãng Cơ, nữ nhân Ba Tư, nữ nhân Ả Rập, vân vân. Đến khi đó không những có yến gầy hoàn mập, hơn nữa còn có những nữ nhân khác biệt màu da, khác biệt màu tóc, khác biệt ngôn ngữ. Có câu vật hiếm thì quý, nếu như toàn bộ Đại Minh chỉ nơi này của chúng ta có dị vực phong tình, thì có thể không kiếm tiền sao?"
"Diệu quá! Diệu quá!"
Chu Dực Lưu vỗ bàn một cái, kích động hỏng: "Khu phức hợp này của ngươi thật sự đã đả động sâu sắc đến tâm của ta a!"
Đương nhiên phải đả động sâu sắc tới tâm của ngươi, ta chính là vì ngươi mà đặc biệt đo ni đóng giày. Quách Đạm từ Từ Kế Vinh mà biết được Lộ Vương có mê luyến với nữ nhân của các quốc gia khác biệt, nói: "Thực tế trước khi Tiểu vương gia đến, kế hoạch này vẫn chỉ là một kế hoạch trong tưởng tượng mà thôi, bởi vì thảo dân không có năng lực lớn như vậy, nếu như Tiểu vương gia có hứng thú thì kế hoạch này hoàn toàn có khả năng trở thành hiện thực."
"Có hứng thú. Có hứng thú. Không kiếm tiền, bản vương cũng có hứng thú." Chu Dực Lưu cười đến miệng cũng không khép lại được, đây chính là mộng tưởng của hắn nha, ánh mắt nhìn Quách Đạm cũng lộ ra một tỉa thưởng thức.
Quách Đạm cười nói: "Vậy được, xin Tiểu vương gia cho thảo dân một chút thời gian, chờ sau khi thảo dân hoàn thiện kế hoạch này sẽ cùng Tiểu vương gia nói chuyện tiếp."
"Ngươi phải tranh thủ thời gian nha."
"Tiểu vương gia xin yên tâm, thảo dân nhất định làm tốt chuyện này."
"Tốt tốt tốt!"
Chu Dực Lưu cười ha ha một tiếng, vui vẻ rời khỏi Nha hành, đua ngựa cái gì đã không nhớ rõ.
"Hô..."
Quách Đạm vừa tiễn được Chu Dực Lưu thì thở thật dài một hơi, vừa đi về phòng làm việc, vừa tự nhủ: "Con đường này thật sự là càng đi càng lệch an
"Chàng cũng biết."
Quách Đạm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Khấu Ngâm Sa đang đứng trong văn phòng, lạnh lùng nhìn hắn.
Hoá ra Khấu Ngâm Sa vừa rồi tuyệt đối không rời đi, bởi vì nàng có hơi Iln lắng nên đới naoài a_. nàn biết nahe đước mêt hoat đâng bẩn thÌi như thế.
"Khụ khụ khụ."
Quách Đạm nói: "Phu nhân đừng hiểu lầm, kỳ thật ta đã sớm lên kế hoạch cho việc này. Tới tới tới, nàng ngồi xuống nghe ta nói."
Hắn tiến lên phía trước, lôi kéo Khấu Ngâm Sa ngồi xuống, cười nói: "Phu nhân chẳng lẽ không hiếu kỳ, vì sao ta biết Tiểu vương gia có nông trường ở giao giới huyện Hương Hà và kinh thành."
Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày.
"Nguyên nhân là bởi vì ta đã phái người điều tra, mười nông trường hiện nay ta nhận thầu trước kia là bốn nông trường lớn, sau khi bị bọn hắn xâm chiếm mới phá thành mảnh nhỏ biến thành mười nông trường như hiện tại, với mười cái nông trường này đừng nói năm ngàn thớt ngựa tốt, cho dù là hai ngàn thớt ngựa cũng không nhất định nuôi được, vì vậy đầu tiên ta phải nghĩ cách lấy lại những đất đai đã bị xâm chiếm kia."
"Nhưng những người đó đều hoàng thân quốc thích nha."
"Không phải khối thứ nhất đã tới tay ta sao."
Khấu Ngâm Sa hai mắt đẹp mở một cái.
Quách Đạm cười nói: "Ta sẽ kéo tất cả bọn hắn vào, để bọn hắn trở thành hội viên của đua ngựa, cho bọn hắn chỗ tốt, mà đại giới chính là bọn hắn phải trả lại đất đai bọn hắn từng xâm chiếm."
Đây cũng không phải kế hoạch Quách Đạm lâm thời biên ra, hắn sớm đã có tính toán này, mười cái nông trường kia đã bị phá thành mảnh nhỏ, ngựa chạy không được hai bước liền đến ruộng tốt của nhân gia, vậy thì sẽ phải bồi thường đến chết mới thôi, nhất định phải chỉnh hợp lại.
Khấu Ngâm Sa nói: "Cho dù như thế thì cũng tội gì mở thanh lâu, đua ngựa vốn đã bị chỉ trích, nếu lại mở thanh lâu thì... ."
Quách Đạm nói: "Đây cũng chỉ là nguy trang."
"Ngụy trang?"
"Ừm."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Phu nhân còn nhớ, ta từng nói với nàng rằng Nha hành tương lai nhất định phải làm mậu dịch liên quan đến tơ lụa, đồ sứ, lá trà."
Khấu Ngâm Sa nói: "Ta đương nhiên nhớ, chàng giống như còn hi vọng Nha hành có thể mậu dịch với người Phất Lãng Cơ."
"Trước kia còn là hi vọng, bây giờ là nhất định." thương nhân, đi ba bước đã phải gặp thế lực lớn hơn chúng ta, như vậy chúng ta sẽ phải bận tâm nhiều lắm, nhưng nếu ra hải ngoại làm mậu dịch thì có tiền chính là lão đại, chúng ta không cần bận tâm nhiều như vậy nữa, có thể vào chỗ chết hố, khụ khụ, ý ta là có thể thỏa thích kiếm tiền.
Nhưng có câu nói hay lắm, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, vì vậy chúng ta cần học tập ngôn ngữ của bọn họ, biết rõ thói quen sinh hoạt của bọn họ thì mới có thể kiếm tiền của bọn họ, vì vậy khu phức hợp tổng thể này đối với Vương gia chỉ là một tòa thanh lâu, nhưng đối với ta, nó chính là một học viện."
Học viện? Thanh lâu? Khấu Ngâm Sa lập tức toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Chợt nghe Thần Thần ở bên ngoài cửa thông báo: "Cô gia, Thủ phụ đại nhân cùng Vương đại nhân tới."
Quách Đạm buồn bực nói: "Hôm nay là ngày gì vậy? Toàn người cổ quái kỳ lạ tới cửa."
"Phu quân."
Khấu Ngâm Sa kéo ống tay áo của Quách Đạm, dặn dò: "Chàng đừng ăn nói linh tỉnh, nếu như Thủ phụ đại nhân cùng Vương đại nhân nghe thấy sẽ trị chàng tội dĩ hạ phạm thượng . . . Ách. .. Chàng còn thất thần làm gì, mau đi nghênh đón hai vị đại nhân."
"Nha."
Quách Đạm có chút mộng, theo bản năng đứng dậy đi hướng bên ngoài, ra khỏi văn phòng thì thấy hai người Thân Thì Hành cùng Vương Gia Bình đang đứng trong sảnh đường, nhanh chóng đi lên phía trước, chắp tay nói: "Hai vị đại nhân đại giá quang lâm, thảo dân không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội."
Thân Thì Hành cười nói: "Là chúng ta mạo muội bái phỏng, không quấy rầy đến ngươi chứ."
Từ câu nói này liền không khó để nhìn ra, bọn hắn đã không dám tiếp tục khinh thị Quách Đạm.
"Chỗ nào, chỗ nào, hai vị mời vào bên trong."
Quách Đạm mời hai người vào văn phòng, Khấu Ngâm Sa đương nhiên đã né tránh, đối với những Nho gia đại học sĩ như Thân Thì Hành, Vương Gia Bình, bọn hắn vẫn vô cùng kiêng kị cùng một phòng với nữ nhân.
Sau khi nước trà và bánh ngọt được dâng lên, Quách Đạm hỏi: "Thảo dân mạo muội hỏi một câu, không biết hôm nay hai vị đại nhân quang lâm hàn xá là có việc gì cần phân phớ?" Trong lòng lại nghĩ buổi sáng không phải còn gặp nhau a.
"Vẫn là vì chuyện đua ngựa."
Thân Thì Hành nói ngay vào điểm chính: "Tuy nói triều đình đã ký khế ước với ngươi, nhưng lão phu cùng Vương đại học sĩ vẫn luôn cho rằng, đua ngựa của ngươi dễ dàng khiến người trầm mê, vô pháp tự kềm chế, việc này sẽ tạo thành nguy hại tương đối lớn với quốc gia và bách tính."
Quách Đạm âm thầm nhíu mày, cảm thấy chuyện này rất không có ý nghĩa, uyển chuyển nói: "Thủ phụ đại nhân, Vương đại nhân, trong hoàng cung sáng nay không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao."
Vương Gia Bình nói: "Chúng ta cũng không phải yêu cầu ngươi đóng cửa đua ngựa, chúng ta chỉ hi vọng có thể tìm ra một biện pháp điều hoà, vẫn tổ chức đua ngựa nhưng đồng thời tận lực tránh đi những nguy hại này."
Thân Thì Hành gật đầu.
Đường đường nội các Thủ phụ đại thần cùng nội các đại học sĩ vậy mà phải chạy đến Nha hành thương lượng với một nha thương, có thể thấy hai người bọn họ thật sự là lo lắng việc này sẽ tạo thành nguy hại cho quốc gia và bách tính, đây thật sự là mắt trần có thể nhìn thấy, nếu là nguyên nhân khác thì bọn họ cũng sẽ không tới.
Có hết hay không. Quách Đạm hơi trầm mặc, nói: "Hai vị đại nhân, kỳ thật có mấy lời, thảo dân nếu nói ra, sợ hai vị đại nhân không cao hứng."
Vương Gia Bình nói: "Chỉ cần ngươi nói có lý, vậy chúng ta tự nhiên cũng sẽ khiêm tốn tiếp nhận."
"Vậy thảo dân liền nói thẳng."
Quách Đạm nói: "Nếu bàn về tính nguy hại, thảo dân trước mặt hai vị đại nhân thật sự là mặc cảm a."
Thân Thì Hành, Vương Gia Bình sững sờ.
Một lát sau, Vương Gia Bình nặng lông mày nói: "Xin lắng tai nghe."
Quách Đạm nói: "Thảo dân cả gan hỏi Vương đại học sĩ một câu, triều đình chế định mã chính đã hại bao nhiêu bách tính cửa nát nhà tan?"
Thân Thì Hành, Vương Gia Bình yên lặng nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Thảo dân là một thương nhân, không hiểu những đạo lý lớn kia, nhưng thảo dân sẽ tính sổ sách, căn cứ tình hình đặt cược ngày hôm qua, chúng ta sẽ quyên ra gần bốn ngàn lượng cho những bách tính cùng khổ, sau đó thảo dân sẽ tính thấp đi một chút, mỗi một lần tổ chức đua ngựa sẽ quyên ra hai ngàn lượng, cứ như vậy số tiền một năm Mà số tiền triều đình trợ cấp cho thảo dân chính là tiền thuế của bách tính, nói cách khác, nếu như thảo dân không quyên tiền này, thì số tiền thuế tương đương có thể được miễn cho bách tính. Hai vị đại nhân nói đua ngựa sẽ nguy hại đến quốc gia và bách tính, nhưng biện pháp của hai vị đại nhân, đổi đi đổi lại, cũng đều là để bách tính giao càng nhiều thuế nuôi ngựa. Vì vậy thảo dân thật sự không thể lý giải, hai vị đại nhân đến cùng là đang quan tâm bách tính nào?"
Những lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Thân Thì Hành và Vương Gia Bình mặt nháy giống như mặt trời, bọn hắn đều là lão tài xế đã ở trong thùng nhuộm triều đình trà trộn mấy chục năm, lời khó nghe nào mà chưa từng nghe, nhưng giờ khắc này bọn hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đây thật sự là lời nói cẩu thả nhưng ý trong lời không hề cẩu thả, tính nguy hại của đua ngựa so với mã chính thì chính là tiểu vu gặp đại vu.
Mã chính hại chết bao nhiêu bách tính, đua ngựa mở bao nhiêu năm mới có thể đạt tới trình độ này, ngẫm lại vẫn là rất khó khăn, bởi vì đua ngựa có tính hạn chế, còn chính sách phổ biến trên cả nước.
Chính sách của các ngươi cho dù có sặc sỡ cỡ nào cũng không thể rời đi thu thuế, đừng nói những đạo lý cẩu thí kia, có bản lĩnh các ngươi không thu thuế mà vẫn nuôi tốt được ngựa, nếu không các ngươi chính là những tên khốn, cầm tiền của người khác đi nuôi ngựa thì coi là cái gì trí giả, heo cũng biết làm điều này.