Chương 204: Đại sứ từ thiện
Chương 204: Đại sứ từ thiệnChương 204: Đại sứ từ thiện
Trên thương trường, sự cạnh tranh cũng khốc liệt không thua gì trong triều đình, mà Quách Đạm cũng không phải loại người đợi nhân gia đánh tới trên mặt mới phản kích, hắn bình thường đều sẽ lựa chọn chủ động xuất kích, trước khi quan nha để mắt tới hắn, hắn đã để mắt tới quan nha, bởi vì trong suy nghĩ của hắn quan nha chính là một khối chướng ngại vật trên con đường phát triển của hắn, cho nên vô luận như thế nào, đều phải dọn đi, không có biện pháp thứ hai.
Đợi quan nha tìm tới cửa, vậy còn không bằng trước đào hố mai táng bọn hắn.
Mùa đông đang đến gần, cây cối bên đường đã sớm rụng hết lá, chỉ để lại thân cây trụi lủi, hoặc đâm thẳng, hoặc đâm nghiêng kiên cường đứng vững trong gió rét run lẩy bẩy, hình như chúng biết rõ, mùa xuân năm sau chúng còn có thể bắn ra sinh cơ, thế nhưng có một số ít bách tính lại không biết bản thân liệu có thể sống qua mùa đông này hay không.
Đặc biệt là những lưu dân đến từ Thiểm Tây.
Hàng năm đều có một số lưu dân đi đến kinh thành tìm cơm ăn, những người này phần lớn đều là tá điền, nếu mất mùa, bọn hắn chỉ có thể vay mượn để trả địa tô và thuế, nếu không trả nổi thì chỉ có thể nghĩ biện pháp bỏ chạy, trong đó phần lớn đều sẽ lựa chọn đến kinh thành tìm việc làm, nhưng chút tiền công ít ỏi này cũng chỉ có thể nhét đầy bao tử.
"Đưa. .. Đưa cho chúng ta?"
Một đại thẩm ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi đang ngồi trong lều cỏ, khiếp sợ nhìn thiếu niên bưng chăn đệm trước mặt.
Thiếu niên gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta là người của Khấu gia Nha hành được Đua ngựa ủy thác đến cung cấp những vật tư cần thiết trong mùa đông cho những người nghèo chung quanh đây."
Đại thẩm kia lập tức rơi lệ, quỳ trên mặt đất, đập đầu, nghẹn ngào hô một tiếng "Tạ ơn" không rõ ràng.
Các nàng thật đúng là quá cần những chăn đệm này.
Bọn họ còn tính là may mắn bởi vì có thể đuổi kịp lúc đua ngựa làm từ thiện.
Chỉ mất vẻn vẹn một ngày, Khấu Ngâm Sa đã mua được đại lượng vật tư cần dùng cho mùa đông, bọn hắn không có quyền phát ngôn, cho nên nhất định phải dùng sự thực phản bác lại sự tẩy chay và khiển trách của sĩ lâm. Quách Đạm cũng tự mình đến đây giám sát, phần lớn công việc liên quan đến từ thiện hắn đã giao cho Khấu Ngâm Sa, hắn chỉ phụ trách quảng cáo, chỉ thấy không ít người đang trèo trên các cành cây để treo rất nhiều hoành phi, biểu ngữ ở trên cây.
Không chỉ như thế, hắn còn điều một số họa sĩ của Ngũ Điều Thương đến đây, hắn muốn dùng họa vẽ lại một màn này sau đó đăng lên ngựa báo, đánh quảng cáo thì nhất định phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Treo chắc chắn một chút, đừng treo lệch. .. Còn có ở kia, gốc cây kia vì sao không treo, nơi đó dễ thấy như vậy."
Quách Đạm chỉ vào một cây đại thụ ở cuối đường nói.
Một quản sự nói: "Cô gia, xa như vậy cũng phải treo sao?"
Quách Đạm hỏi ngược lại: "Làm việc thiện còn tính xa hay gần sao? Nghe kỹ, xung quanh giao lộ đều treo lên cho ta."
"Vâng, tiểu nhân biết rõ."
"Thật sự là dối trá?"
Chợt nghe được một thanh âm khinh bỉ.
Quách Đạm nhìn lại thì thấy Dương Phi Nhứ đang khinh bỉ nhìn hắn, lúc này cười nói: "Đúng nha, ta chính là lấy tiền mua thanh danh, còn làm tuyên truyền, vậy thì thế nào? Nếu ngươi không phục, ngươi cũng lấy tiền ra dối trá một cái a!"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe được một thanh âm non nớt,"Nương! Nương! Bên kia cũng có người đưa quần áo, bọn họ còn đưa đồ ăn."
Chỉ thấy một bé gái bảy tám tuổi cầm một cái bánh mì, kích động chạy hướng một đại thẩm.
"Thật sao?"
Đại thẩm kia lập tức kích động hỏng, hôm nay là ngày gì vậy? Bồ Tát hiển linh sao? Khắp nơi đều có đại thiện nhân.
Ngay lập tức một đoàn lưu dân chạy hướng cô bé kia chỉ.
"Tình huống gì vậy?"
Quách Đạm liền mộng.
Dương Phi Nhứ cười lạnh nói: "Xem ra có người không phục a!"
"Cô gia, cô gia, hình như có người đoạt mối làm ăn của chúng ta, bọn hắn chẳng những đưa chăn đệm, còn đưa màn thầu và bánh nướng, ngài xem những người này đều chạy hướng bên kia."
Thần Thần chạy đến trước mặt Quách Đạm, thở hổn hển nói. "Đoạt mối làm ăn!"
Quách Đạm vỗ nhẹ xuống đầu Thần Thần, hờn nói: "Tiểu tử ngốc, loại lời này cũng không thể nói ra ngoài."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía lưu dân đã đi xa, hét lên: "Kêu các huynh đệ cầm vũ khí xông lên, ta ngược lại muốn xem xem là người phương nào dám so nhiều tiền với ta."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói chế nhạo: "Ta khuyên ngươi vẫn không nên mang theo vũ khí, để tránh làm bị thương chính mình."
Quách Đạm quay đầu nhìn về phía Dương Phi Nhứ, tức giận nói: "Ta chỉ bảo bọn hắn mang vũ khí, còn ta đương nhiên sẽ trốn ở phía sau ngươi, đợi lát nữa chúng ta đứng xa một chút, ta sợ nhất là đánh nhau."
Dương Phi Nhứ không còn gì để nói.
Nhưng Thần Thần cảm thấy đây là điều hiển nhiên, làm sao có thể để cô gia xông pha chiến đấu, lập tức ồn ào vài tiếng, bọn tiểu nhị của Nha hành và Đua ngựa lập tức cầm lấy côn bổng, đi theo Quách Đạm khí thế hung hăng giết tới.
Đi được một lát thì chợt nghe phía trước truyền đến từng đợt khẩu hiệu: "Từ tiểu Bá gia, Bồ Tát chuyển thế, pháp lực vô biên, đưa áo đưa chăn, còn mời ăn bánh."
Lại thấy một cây cờ lớn dựng thẳng, trên đó viết năm chữ to "Từ tiểu Bá gia".
"Suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra là tên phá của này."
Quách Đạm lập tức có chút hư, nện tiền thì khẳng định nện không thắng được bại gia tử, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy cách năm mươi bước có dựng một đài bằng gỗ, phía trước đài có một loạt bàn dài, trên bàn bừng bừng bốc hơi nóng, trên trăm lưu dân đang sắp xếp hàng dài phía trước, từng người đang nuốt nước bọt.
Xung quanh cũng dựng các loại lá cờ đang đón gió bay phấp phới, trận thế này còn trâu bò hơn hắn nhiều, mà Từ Kế Vinh đang cầm ngọc như ý trong tay đứng trên đài làm các kiểu pose hình, bằng hữu chí cốt của hắn, Chu Lập Chỉ thì đang ngồi cách đó không xa vẽ tranh.
Nhìn thấy Chu Lập Chi, Quách Đạm càng tức giận, khó trách không có hẹn được tên mắc bệnh thích sạch sẽ này, thì ra là hắn muốn giúp Từ Kế Vinh.
"Đạm Đạm!"
Từ Kế Vinh cũng nhìn thấy Quách Đạm, vừa vẫy gọi, vừa chạy tới. "Tiểu Bá gia, ngươi đây là đang làm gì? Còn cầm ngọc như ý?"
"Làm từ thiện a!"
Từ Kế Vinh cầm ngọc như ý loay hoay tạo dáng, nói: "Ta giống một thiện nhân không?"
Quách Đạm buồn bực nói: "Ngươi khi nào lại thích làm loại chuyện này? Ta làm sao hoàn toàn không biết."
"Đương nhiên học theo ngươi nha." Từ Kế Vinh nói.
"Học theo ta."
"Đúng nha, ta nghe nói Đua ngựa của ngươi lấy tiền ra làm từ thiện, ta suy nghĩ ta cũng thắng mấy ngàn lượng nên cũng lấy ra làm từ thiện a!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra."
Quan Tiểu Kiệt đi tới, tức giận bất bình nói: "Ta thắng được tiền thì để ngươi cầm đi Xuân Mãn lâu trang bức, chính ngươi thắng tiền, cũng lấy ra trang bức cho chính mình, thật sự là không công bằng."
Từ Kế Vinh nói: "Là ta giúp ngươi thắng tiền, không có Từ Kế Vinh ta, ngươi thắng được nhiều tiền như vậy sao."
"Các ngươi đừng làm rộn được không, ta chính là đang làm chính sự, các ngươi nháo trò như vậy, công phu này của ta coi như hoàn toàn uổng phí." Quách Đạm trong lòng khóc đến tâm muốn chết cũng đều có, làm từ thiện mà cũng có người đến cạnh tranh, cuộc sống thật mệt mỏi a.
Nếu không ngăn cản bọn hắn, đến lúc đó người khác khẳng định lại sẽ nói, nhân gia Từ Kế Vinh mới thắng năm ngàn lượng, chẳng những đưa áo đưa chăn, còn đưa thức ăn, các ngươi kiếm hơn vạn lượng, cũng chỉ đưa áo đưa chăn.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất xấu hổ nha.
Từ Kế Vinh nói: "Đạm Đạm, việc này nên để ta làm, ta còn chưa trách ngươi, ngươi sao có thể nói ta nháo sự, có đạo lý hay không."
Quách Đạm mờ mịt nói: "Việc này tại sao lại nên để ngươi làm?"
Từ Kế Vinh nói: "Lúc trước chính miệng ngươi hứa hẹn, ngươi phụ trách làm việc, ta phụ trách trang bức."
Quách Đạm ngẩn người, nói: "Đại ca, đây là trang bức sao, đây là làm từ thiện nha."
"A? Ngươi vừa rồi không phải nói dùng tiền mua thanh danh sao." Ngay thẳng Dương Phi Nhứ lập tức chen miệng nói.
Quách Đạm liếc mắt nộ trừng Dương Phi Nhứ. biết, ngươi nhìn ta này."
Từ Kế Vinh nói xong, quay người nhanh chân đi hướng đội ngũ bên kia.
"Đa tạ Bồ Tát sống! Đa tạ Bồ Tát sống!"
Những lưu dân nhìn thấy Từ Kế Vinh tới, lập tức ngậm nước mắt hô to.
"Mỗi người cho thêm một cái bánh." Từ Kế Vinh vung tay lên, bá khí nói.
"Bồ Tát sống aI"
Lập tức lại có tiếng hô rung trời a!
Từ Kế Vinh cười to vài tiếng, lại chạy trở về, nói: "Nhìn thấy không."
Sự thật thắng hùng biện a!
Quách Đạm hối hận phát điên, lúc trước làm sao lại đưa tên này lên con đường trang bức, nhìn bộ dáng đắc ý của Từ Kế Vinh, Quách Đạm biết rõ muốn thay mới bỏ cũ là không thể nào, nếu muốn so nhiều tiền với Từ Kế Vinh thì khẳng định là không sánh bằng, mấu chốt tiền này là của Hoàng đế.
Bỗng nhiên linh cơ khẽ động, Quách Đạm cười ha ha một tiếng, một tay khoác lên bờ vai của Từ Kế Vinh, nói: "Lỗi của ta, đều là lỗi của ta, việc này đích xác là thuộc về phạm vi trang bức, nên để tiểu Bá gia phụ trách. Nhưng ta cảm thấy trang bức như vậy có chút tục, danh hiệu Bồ Tát sống đều đã bị người kêu nát, cho nên phải đổi một danh hiệu mới."
"Danh hiệu mới?"
Từ Kế Vinh vội vàng hỏi nói: "Ngươi có chủ ý gì?"
Quách Đạm cười nói: "Là như vậy, Đua ngựa từ thiện của ta vừa vặn còn thiếu một đại sứ từ thiện, nói đơn giản thì đại sứ từ thiện chính là người chuyên môn phụ trách cầm tiền đi trang bức khắp nơi."
"Đại sứ từ thiện."
Từ Kế Vinh hai mắt sáng lên, nói: "Ta thích danh hào này, Đạm Đạm, ngươi ra chủ ý vẫn diệu như trước đây a, đại sứ từ thiện này ta làm."
Bại gia tử làm đại sứ từ thiện chính là phúc của nạn dân a! Quách Đạm cười ha hả nói: "Thích thì tốt, vậy chúng ta tranh thủ thời gian hợp hai làm một, trên bảng hiệu cũng đừng viết Từ tiểu Bá gia hay Đua ngựa, chỉ cần viết là Đua ngựa đại sứ từ thiện Từ Kế Vinh."
Từ Kế Vinh kích động nói: "Quyết định như vậy đi."
Quách Đạm vừa cười vừa gật đầu, Đua ngựa đại sứ từ thiện, không phải vẫn có Đua ngựa sao. Ha ha. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chớp động mấy "Trước gọi vài câu đại sứ từ thiện nghe một chút." Từ Kế Vinh kích động nói.
"Ây.. . Đại sứ từ thiện." Quách Đạm cười ha hả nói: "Ta không biết ngươi có biết được hay không, bây giờ có rất nhiều người đang chửi bới Đua ngựa từ thiện của chúng ta, a, chính là những người đọc sách kia, ngươi bây giờ đã là đại sứ từ thiện cao quý của chúng ta nên đi lý luận với bọn hắn."
"Lý luận?"
Từ Kế Vinh kinh ngạc nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi để ta đi lý luận với những người đọc sách, ta có thể lý luận được sao."
Ngươi cũng không ngốc! Quách Đạm vui vẻ, nói: "Chúng ta sẽ không cùng bọn hắn trích dẫn kinh điển, chúng ta chỉ lấy tiền lý luận với bọn hắn, bọn hắn chưa từng cầm một văn tiền ra làm việc thiện, dựa vào cái gì chỉ trích những người cầm vàng ròng bạc trắng ra làm từ thiện như chúng ta, ngươi chỉ cần lấy tiền nện bọn hắn, có bản lĩnh thì lấy tiền ra làm việc thiện, không chịu lấy tiền cũng đừng mù bức bức."
"Việc này có thể được sao?" Từ Kế Vinh vẫn còn có chút hư, người đọc sách ở Minh triều thế nhưng vô cùng đáng sợ.
Quách Đạm nói: "Kinh thành song ngu chúng ta đã bao giờ thất bại qua, ta tổ chức đua ngựa, ngươi tới tham gia cũng vững vững vàng vàng giành danh hiệu đệ nhất. Ngươi chỉ cần ghi nhớ, mặc kệ bọn hắn nói thế nào, ngươi chỉ cần nói một câu, có bản lĩnh thì lấy tiền ra làm việc thiện, cứu tế nghèo khó bách tính. Ta cam đoan, ngươi nhất định chiến thắng, đến khi đó nhất định sẽ có một giai thoại lưu danh thiên cổ, Từ tiểu Bá gia tài nghệ trấn áp quần hùng, khẩu chiến bầy nho. Sách, bức này không trang thì còn chờ đến khi nào."
Những lời này vừa nói xong, Từ Kế Vinh triệt để bay, kích động nói: "Không sai, chúng ta kinh thành song ngu còn chưa bao giờ thất bại nha, được, ngày mai ta liền gọi Mưu Mưu đi lý luận với bọn hắn."
Quách Đạm cười gật gật đầu.
Hắn thật sự không lắc lư Từ Kế Vinh, đây là thế cục tất thắng, Từ Kế Vinh đi lý luận cùng người đọc sách chính là nước đổ đầu vịt, bởi vì những đạo lý người đọc sách nói đến Từ Kế Vinh cũng nghe không hiểu, trong việc này so không phải là tri thức, mà là tỉnh lực, xem ai có thể hao tổn nổi, đương nhiên là Từ Kế Vinh tỉnh lực tràn đầy càng hao tổn tốt hơn.