Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 207 - Chương 206: Vậy . .. Không Bằng Bệ Hạ Nhận Thầu

Chương 206: Vậy . .. Không bằng bệ hạ nhận thầu Chương 206: Vậy . .. Không bằng bệ hạ nhận thầuChương 206: Vậy . .. Không bằng bệ hạ nhận thầu

Khấu gia Nha hành.

"Hiền chất, bọn hắn thật sự là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng nha!"

Trần Bình ở trong phòng làm việc đi qua đi lại, trong miệng không ngừng gầm thét,"Bọn hắn bây giờ đòi giá này, lão tử cho dù không kiếm tiền, cũng làm không nổi a! Có thể thấy bọn hắn không chỉ muốn thừa cơ kiếm tiền, mà còn muốn bức ta vào chỗ chết."

Quách Đạm ngồi trên ghế, con ngươi vẫn theo thân ảnh mập mạp của Trần Bình đung đưa qua lại, đột nhiên chớp mắt, dụi dụi con mắt: "Bọn hắn không phải muốn bức viên ngoại chết, mà là hi vọng ta lấy thêm một chút tiền ra."

Trần Bình lập tức dừng lại, sau đó ngồi xuống, nói: "Hiền chất, việc này không thể đáp ứng, ta cảm thấy là bởi vì ngươi quá mức gấp gáp, cho nên bọn hắn mới dám tăng giá không chút kiêng ky như thế, lúc này chúng ta nhất định không thể đáp ứng bọn hắn."

Quách Đạm tỏ vẻ tức giận nói: "Viên ngoại nói phải, bọn hắn thật sự là khinh người quá đáng, viên ngoại đi đàm luận với bọn hắn, đem giá tiền giảm xuống hai lần."

"Ta coi như đợi đến câu này của hiền chất, chúng ta cũng không thể một mực bị bọn hắn dắt mũi, được, ta bây giờ trở về mặc cả với bọn hắn."

"Được rồi."

Trần Bình mang một thân oán khí rời đi, bỏ lại Quách Đạm đang chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn phơi ở nơi đó.

"Chàng nhìn lại mình xem, bức nhân gia thành dạng gì rồi."

Khấu Ngâm Sa đẩy cửa bước vào trong phòng.

Quách Đạm ngồi xuống, một tay chống cằm, nhìn Khấu Ngâm Sa cười nói: "Phu nhân, hắn là thương nhân buôn gỗ đệ nhất kinh thành nha, cũng không phải chí tình chí nghĩa tiểu Bá gia dễ dàng xúc động."

Khấu Ngâm Sa lông mày nhướng lên, nói: "Đúng nha! Cho dù chàng đồng ý giá này, thì hắn cũng không muốn, vời giá này thì hắn không còn bao nhiêu lợi nhuận, cho nên hắn không hi vọng chàng đáp ứng." Nói xong, ánh mắt nàng lưu chuyển,"Nhưng điều này cũng là điều chàng muốn."

Quách Đạm cười nói: "Phu nhân hình như đã nhìn ra một ít môn đạo. Tới tới tới, ngồi xuống đây nói chuyện với phu quân một chút." Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, đi tới đối diện ngồi xuống, nói: "Lúc trước phu quân cố ý hô lên khế ước giá trên trời mười vạn lượng, còn cố ý giả dạng tiền này đều do Thái Bộc tự bỏ ra, mục đích chính là muốn dẫn dụ tứ đại quan nha mắc câu. Công trình khổng lổ như vậy khẳng định sẽ cần rất nhiều vật liệu gỗ, lại thêm đua ngựa đoạt được lợi nhuận lớn như vậy, bọn hắn có thể không đỏ mắt sao.

Mà trong kỳ công trình thứ nhất, phu quân vô cùng sảng khoái cấp phát cho Trần Bình, lại không ngừng hối thúc hắn đẩy nhanh tốc độ, mục đích chính là muốn tạo nên một loại giả tượng khiến tứ đại quan nha cho rằng phu quân đang bức thiết cần kiến thiết nông trường thật tốt, nhưng trên thực tế phu quân cũng không cần phải gấp gáp như vậy, cho nên nếu cứ tiếp tục dông dài như thế này, bọn hắn sớm muộn sẽ chịu không nổi."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Nàng chỉ nói đúng một điểm, đó chính là lúc trước ta đích thật cố ý hô lên khế ước mười vạn lượng, dẫn dụ bọn hắn mắc câu, nhưng ta cũng không phải không gấp gáp, trên thực tế ta rất gấp, công trình không hoàn thành một ngày, lợi ích của trường đua ngựa liền vô pháp trải rộng muộn một ngày, ta cũng hao tổn một ngày. Dông dài chẳng qua là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm."

Khấu Ngâm Sa ngưng lông mày trầm ngâm một chút, nói: "Tơ lụa?"

Quách Đạm gật gật đầu.

Khấu Ngâm Sa lại suy tư hồi lâu, nói: "Nhưng ta vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ tơ lụa thì có liên hệ gì với vật liệu gỗ?"

Quách Đạm cười nói: "Lòng tham, vì cái gì tứ đại quan nha muốn đầu cơ vật liệu gỗ, không phải là vì muốn chơi chết ta, mà là vì lòng tham, vật liệu gỗ là như thế, như vậy tơ lụa cũng là như thế."....

Đông Các.

"Gần đây trên thị trường giá vật liệu gỗ tăng có chút không hợp thói thường a! Đã tăng gấp bốn lần so với trước." Vương Tích Tước nói.

Dư Hữu Đinh vuốt râu nói: "Việc này ta cũng có nghe thấy, tựa như là quan nha thấy Quách Đạm nhận thầu nông trường cần đại lượng vật liệu gỗ để kiến thiết cho nên mới đầu cơ vật liệu gỗ."

Vương Tích Tước gật đầu nói: "Triều đình cho bọn hắn nha thiếp, mục đích là để bọn hắn cân bằng giá cả hàng hoá, thế nhưng bọn hắn lại lợi dụng quyền lực triều đình cho bọn hắn, làm mưa làm gió, buôn đi bán lại, thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chúng ta nhất định phải cho bọn hắn một chút giáo huấn."

Thân Thì Hành lắc đầu nói: "Giá vật liệu gỗ dâng lên sẽ không ảnh hưởng đến einh hoat của bách tính. Hơn na ban hắn muốn nhằm vào đua ngựa của Quách Đạm, trong triều vẫn luôn có người yêu cầu triều đình đóng cửa đua ngựa của Quách Đạm, nếu như chúng ta nhằm vào quan nha, thì khẳng định sẽ có người vu khống chúng ta cùng Quách Đạm quan thương cấu kết."

Sách lược của hắn hoàn toàn vẫn như trước đây, chính là ba phải, tận lực không đắc tội hai bên.

Ngắn ngủi mấy ngày, giá cả vật liệu gỗ tăng lên gấp bốn lần, triều đình không có khả năng không biết, đám đại thần đều biết hết, nhưng hầu như không có người nghị luận việc này, mọi người rất có ăn ý không nói đến việc này, dân gian cũng chưa có người nghị luận việc này, chỉ chuyên đàm luận đua ngựa, tìm ra các loại tệ nạn của đua ngựa đến luận.

Đây là bởi vì dư luận bị bọn hắn khống chế.

Thực tế cược đua ngựa là ngành kinh doanh vô cùng đặc thù, trừ phi dùng thủ đoạn cường ngạnh đến ngăn cản, nếu không khó mà ngăn cản.

Bọn hắn rất rõ ràng chính là những tên song tiêu*, khuynh hướng tứ đại quan nha, cổ vũ tứ đại quan nha, làm Đạm Đạm, hung hăng làm Đạm Đạm.

(*) song tiêu: là một từ lóng trên internet của Trung Quốc, nó dùng để phàn nàn về những người đề ra tiêu chuẩn cao với người khác, nhưng lại nuông chiều bản thân.

Đây cũng là nguyên nhân bọn Tưởng Thế Hữu dám công nhiên xào cao giá gỗ, bởi vì sau lưng có quan viên ủng hộ bọn hắn.

Nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Hoàng đế thâm cư trong cung còn chú ý việc này hơn bọn hắn nhiều, thậm chí vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm việc này, đối với chuyện này rất tức giận.

Tăng bốn lần.

Các ngươi coi trẫm là heo để làm thịt ư!

Hôm nay khí trời tốt, Vạn Lịch cũng khó có được một lần ra khỏi tẩm cung đi dạo dưới ánh nắng ấm áp trên bãi cỏ ngoài Càn Thanh cung, mà bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi mặc phi ngư phục đi theo, người này chính là Quách Đạm.

Để Quách Đạm làm Cẩm Y Vệ liền có điểm tốt là có thể trực tiếp triệu Quách Đạm đến Càn Thanh cung.

Ở Càn Thanh cung, Vạn Lịch cảm thấy mình hoàn toàn là chủ nhân, ở những nơi như Vũ Anh điện đều là nơi đàm luận chính vụ, nên Vạn Lịch lại càng thích gặp Quách Đạm ở Càn Thanh cung hơn, bởi vì hắn gặp Quách Đạm là để đàm luận việc tư, ở Càn Thanh cung hắn cảm thấy tự tại hơn Đầu tiên Vạn Lịch khen ngợi một phen Quách Đạm thật tốt, sau đó dựa theo quá trình bình thường thì nên luận công hành thưởng, nhưng hắn đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: "Trẫm nghe nói gần đây vật liệu gỗ vẫn luôn tăng giá."

Quách Đạm gật đầu nói: "Hồi bệ hạ, đã tăng bốn lần."

Vạn Lịch cau mày nói: "Vậy có ảnh hưởng đến đua ngựa hay không?"

Bây giờ đua ngựa chính là tiểu kim khố của hắn, chặn người phát tài, giống như giết phụ mẫu của người a.

Quách Đạm chỉ tiết nói: "Hồi bệ hạ, kỳ thật đã ảnh hưởng tới đua ngựa, trước mắt toàn bộ công trình xây dựng trường đua ngựa đã đình công, mà công việc liên quan đến kiến thiết nông trường cũng đang vô hạn trì hoãn."

Vạn Lịch lập tức lòng nóng như lửa đốt nói: "Đã như vậy, chẳng phải ngươi nên làm gì sao?"

Quách Đạm khổ sở nói: "Bệ hạ, thao túng việc này chính là quan nha, mà thảo dân chỉ là tư nha, trời sinh bị bọn hắn bức bách."

Vạn Lịch nhíu mày suy tư hồi lâu, nói: "Đại thần lại không dâng tấu về việc này, bọn hắn rõ ràng muốn mượn việc này để đả kích đua ngựa, thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Ngươi hi vọng trẫm trợ giúp ngươi?"

Quách Đạm hỏi ngược lại: "Việc này bệ hạ có thể trợ giúp không?"

"Trẫm chính là thiên tử, có việc gì không thể giúp." Vạn Lịch hai mắt trợn trắng nói, sau đó lại đổi giọng, nói: "Chỉ là việc này quá nhỏ, lại không có người thượng tấu, nếu trẫm mở miệng trước thì sợ sẽ làm người khác suy đoán nha."

Đó chính là không thể giúp a! Móa! Quách Đạm âm thầm nói thầm một câu, nói: "Ti chức biết bệ hạ khó xử, hơn nữa sự khó xử này sẽ luôn luôn tồn tại, quan nha có chức trách bình ổn giá hàng, thông thương hàng hoá, thương thuế và mậu dịch đều trong tay bọn hắn, tương lai đua ngựa khẳng định là muốn phát triển đến Giang Nam và các nơi khác, bọn hắn sẽ luôn có cơ hội chơi ngáng chân, mà mỗi một lần như vậy đều sẽ như bây giờ khiến bệ hạ rơi vào tình thế khó xử."

Vạn Lịch liếc mắt nhìn Quách Đạm, nói: "Vậy ý của ngươi là?"

Quách Đạm nói: "Ti chức cho rằng, cho dù thương thuế chỉ là một phần ba mươi, thì thương thuế triều đình thu được cũng không nên ngần ấy, đây cũng là vì quan nha mang tư tâm, thường thường mưu tư lợi, bóc lột cho triều đình bỏ vào trong túi của chính mình, đương nhiên, bằng vào khả năng của bọn hắn còn không làm được đến mức này, cho nên ở trong đó nhất định có hiện tượng tham ô nhận hối lộ."

Vạn Lịch thoáng gật đầu nói: "Mọi người đều thống hận nha thương, cũng không phải không có lý do."

Kỳ thật hắn trước kia cũng rất thống hận thương nhân, đặc biệt là nha thương, nhưng bây giờ chính hắn cũng buôn bán, bên đối với thương nhân bắt đầu có chút cảm giác thân thiết.

Với tư cách nha thương Quách Đạm xấu hổ cười một tiếng.

Vạn Lịch cười ha ha một tiếng, chỉ ngang ngón tay vào Quách Đạm, nói: "Ngươi nói tiếp."

"Vâng "

Quách Đạm nói: "Ý của tỉ chức là nếu để bọn hắn kiếm lời số tiền này mà chức trách còn không có làm tốt, vậy .... Còn không bằng bệ hạ nhận thầu."

"Trẫm nhận thầu?"

Vạn Lịch kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm nói: "Bệ hạ nhận thầu, nhưng mặt ngoài là tỉ chức thay thế thao tác, để cho bọn hắn kiếm những số tiền này, thì còn không bằng chính bệ hạ kiếm, nếu như chúng ta có thể khống chế toàn bộ thị trường, thì cho dù bệ hạ cùng triều đình chia năm năm, tỉ chức cam đoan, thương thuế triều đình thu được cũng sẽ nhiều hơn bây giờ rất nhiều."

"Chuyện này là thật?"

Vạn Lịch có chút kích động nói.

Quách Đạm gật đầu nói: "Đại Minh dưới sự quản lý của bệ hạ có tiểm lực vô hạn, thương thuế vốn nên gấp mấy lần bây giờ mới đúng, cũng là vì bọn hắn cô phụ một phen dụng tâm lương khổ của bệ hạ, nên mới khiến thương thuế không tăng còn giảm."

"Nói có lý."

Vạn Lịch gật đầu, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ bị làm khó: "Nhưng trẫm cũng không có khả năng chỉ định ngươi làm quan nha duy nhất."

Quách Đạm nói: "Chỉ cần bệ hạ đồng ý, ti chức tự có biện pháp đối phó với tứ đại quan nha."

Vạn Lịch nghiêng đầu nhìn hướng Quách Đạm, nói: "Hoá ra ngươi sớm đã có kế sách ứng đối?"

Ouách Đam a↠đầu nói: "Nhi£nao kế sách này của tỉ chức khá tàn nhẫn nếu như ra tay, chỉ sợ tứ đại quan nha đều phải đóng cửa, vì vậy tỉ chức có chút không dám."

"Là không dám, hay đã sớm chuẩn bị chỉ đợi trẫm gật đầu."

Vạn Lịch cười ha hả nói.

Quách Đạm cười hắc hắc, nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được bệ hạ, kỳ thật tỉ chức đã sớm dự phòng bọn hắn đầu cơ trục lợi vật liệu gỗ, vì vậy có lưu lại một tay. Nhưng ti chức thật sự cho rằng, quan nha từng người đều lòng mang tư lợi, mà rất nhiều quan viên lại luôn xem thường thương nhân, thường xuyên đe doạ thương nhân, điều này trở ngại hàng hóa lưu thông vô cùng nghiêm trọng, đối với Đại Minh không có một điểm tốt nào, nếu bệ hạ có thể tự mình giám sát, thì đối với bệ hạ, đối với Đại Minh, đối với bách tính đều có chỗ hữu ích."

Vạn Lịch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi có nắm chắc khiến quan nha phải đóng cửa hay không?"

Quách Đạm nói: "Thật ra kế hoạch của tỉ chức là khiến bọn hắn táng gia bại sản."

Vạn Lịch híp híp mắt, ho nhẹ một tiếng: "Là bọn hắn bất nhân trước, tự nhiên không thể trách ngươi."

"Ti chức mỉnh bạch."

Đợi sau khi Quách Đạm cáo lui, Lý Quý bên cạnh lại không nhịn được nói: "Bệ hạ, quan nha cũng đại biểu cho triều đình nha."

Hắn cảm thấy việc này tựa như là đang hủy đi cửa nhà của chính mình.

Quan nha kỳ thật cũng ở bên trong vòng thể chế của Đại Minh, nếu cạo chết quan nha, thì không phải là phá hư thể chế sao.

Cho đến hiện tại chưa có Hoàng đế nào từng làm như vậy, cấu kết với thương nhân, sau đó ra tay với thể chế của triều đình.

Lý Quý thật sự cảm thấy Vạn Lịch bị Quách Đạm đưa vào trong khe đi.

"Ngươi nói không sai, quan nha đích thật là đại biểu cho triều đình, nhưng bọn hắn đại biểu không phải trẫm. Từ khi trẫm tự mình chấp chính đến nay, từng đề cập việc tăng thương thuế, nhưng đám đại thần đều phản đối, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, nếu như Quách Đạm có thể thành công, vậy thì trẫm liền có thể trực tiếp khống chế thương thuế, không cần nghị luận cùng đám đại thần."

Trên gương mặt mập mạp của Vạn Lịch lộ ra một ý cười tà ác.

Lý Quý nhẹ gật đầu, lại nói: "Thế nhưng bệ hạ, nô tỳ thấy Quách Đạm là người rất giảo hoạt, có đáng giá tín nhiệm hay không thì thật đúng là "Trẫm tin tưởng hắn nhất định trung tâm với trẫm." Vạn Lịch tự tin cười một tiếng: "Bởi vì cho dù hắn giảo hoạt thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là một thương nhân thấp kém, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào trẫm, bằng không, hắn không có khả năng sống tới ngày mai, so với đại thần trong triều, trẫm ngược lại càng thêm nguyện ý tín nhiệm hắn."

Lúc nói chuyện, trên mặt hắn tỏa ra hào quang, giống như lại trở về năm thứ mười Vạn Lịch, thời điểm hắn vừa mới bắt đầu tự mình chấp chính.

Kỳ thật thời điểm Vạn Lịch vừa mới bắt đầu tự mình chấp chính, đối mặt Đại Minh cũng vừa mới phục hưng thật sự là hùng tâm tráng chí, cực kỳ cố gắng, mỗi ngày đều tiếp kiến đại thần nghị luận quốc sự, phê duyệt tấu chương, lúc ấy hắn cho rằng, nếu như trẫm không phải bị lão già Trương Cư Chính đè ép thì trẫm đã sớm lên trời.

Nhưng về sau hắn dần dần phát hiện, không phải như hắn suy nghĩ.

Quản lý quốc sự, chẳng những phải có thiên phú cực cao mà còn phải có một thân thể tốt.

Hắn cố gắng như thế nào cũng không có khả năng làm được tốt hơn lão sư của hắn, điều này làm hắn vô cùng thất lạc, đồng thời cũng vô cùng thống khổ. Bởi vì ở Minh triều làm hoàng đế là công việc rất mệt mỏi, lúc trước Thái tổ chế định chế độ đế vương tập quyền cao độ, nội các chỉ là một đám thư ký mà thôi, có người nói nội các thủ phụ chính là Tể tướng, đây khẳng định là không đúng, thư ký chính là thư ký, cùng Tể tướng là có sự khác biệt về bản chất, không thể quơ đũa cả nắm.

Trương Cư Chính mặc dù cũng là nội các Thủ phụ, nhưng hắn kỳ thật chính là Tể tướng, Tể tướng duy nhất của Đại Minh, và cũng là Tể tướng cuối cùng của vương triều Hán tộc, còn lại đều chỉ là quan lại mà thôi.

Trừ Trương Cư Chính, Đại Minh rốt cuộc tìm không ra một chính trị gia như Quản Trọng, Hoắc Quang, Gia Cát Lượng, Phòng Huyền Linh, Triệu Phổ, Khấu Chuẩn nữa.

Trương Cư Chính vì sao mang đến phục hưng cho Đại Minh, cũng là bởi vì hắn nắm giữ quyền lực, quyền lực này lớn bao nhiêu, trách nhiệm liền lớn bấy nhiêu, nếu không cho nhân gia quyền lực, vậy nhân gia tự nhiên cũng sẽ không gánh trách nhiệm này, gặp phải một chút trở ngại, vậy coi như điểu, Thân Thì Hành chính là một đại diện tiêu biểu.

Hiện tại Vạn Lịch chính là đang đối mặt với khốn cảnh như thế, chính mình làm thì quá mệt mỏi, còn mất lòng, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng siêu việt Trương Cư Chính, nhưng hắn lại không muốn đem quyền lực không dễ dàng có được này lại phân cho những người khác, thậm chí ngay cả thái giám bên người, trong lịch sử hắn không vào triều ba mươi năm, thế Trung Hiền, ngay cả nhân vật như Lưu Cẩn cũng chưa từng xuất hiện, có thể thấy hắn là cực kỳ để ý quyền lực của mình.

Từ một hai năm trở lại đây hắn bắt đầu đã dần dần đi hướng tiêu cực, thường xuyên không vào triều, chỉ thích ở cùng một chỗ với nữ quyến.

Nhưng Quách Đạm xuất hiện, mang đến cho hắn một tia hi vọng khác loại, chính là có thể lách qua quan lại tập đoàn phức tạp, không cần cùng bọn hắn nói nhảm, bản thân tự mình hạ tràng chơi, dù sao hắn cũng có đam mê vơ vét của cải, hắn thích vô cùng làm loại chuyện này, nên rất có động lực.
Bình Luận (0)
Comment