Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 210 - Chương 209: Hoá Ra Ngươi Không Phải Đòi Tiền Mà Là Muốn Mệnh A!

Chương 209: Hoá ra ngươi không phải đòi tiền mà là muốn mệnh a! Chương 209: Hoá ra ngươi không phải đòi tiền mà là muốn mệnh a!Chương 209: Hoá ra ngươi không phải đòi tiền mà là muốn mệnh a!

Căn cứ theo chế độ của Minh triều, nếu nội các thấy chiếu chỉ của Hoàng đế "Không hợp lý" thì có thể cự tuyệt phác thảo, niêm phong rồi hoàn tấu lên Hoàng đế.

Điều này nhìn qua thì giống như nội các có chế hành quyền lực của Hoàng đế.

Nhưng thực thế thì không phải như vậy, bởi vì nội các không phải Tể tướng, địa vị và chức quan đều không rõ ràng, chỉ là một đám thư ký, Hoàng đế có thể tùy thời bỏ cũ thay mới, cho nên nội các không dám phản đối ý chí của Hoàng đế, nhất định phải đứng về phía Hoàng đế, hơn nữa còn có Ti Lễ Giám và Đông xưởng có quyền phê hồng.

Chẳng những như thế, bởi vì nội các được tạo thành từ các đại học sĩ, mà đại học sĩ trong triều đình Đại Minh có phẩm giai không cao, như vậy nội các đại học sĩ có địa vị thấp hơn lại áp đảo phía trên tất cả thần tử, nên tự nhiên trở thành cái đỉnh trong mắt các văn thần, mọi cử động của nội các trở thành lý do để công kích của văn thần, công kích nội các thậm chí còn trở thành phương thức các văn thần tranh thủ thanh danh.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Thân Thì Hành yêu cầu triều nghị.

Hắn không có quyền lực để thúc đẩy việc này, nhưng nếu như hắn trực tiếp viết phiếu đồng ý thì nhất định sẽ bị văn thần công kích, việc này lại không có chút quan hệ nào với lợi ích bản thân của hắn, nhưng hắn lại không dám tùy tiện ngỗ nghịch Hoàng đế.

Mà một khi tổ chức triều nghị, vậy thì coi như có nhiều thứ để nói, mười mấy quan viên lại cãi cọ với nhau, tràng diện này sẽ lại hùng vĩ biết bao.

Mặc dù việc này không tính là đại sự gì, nhưng nếu như thật sự phát sinh sự kiện trọng đại, thì bọn hắn cũng vẫn chơi như vậy, điều này chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến hiệu suất của triều đình Minh triều trung hậu kỳ cực kém, mỗi phương đều tố cầu lợi ích riêng, lại khuyết thiếu người quyết định cuối cùng, kết quả tự nhiên là cãi cọ không ngừng, lãng phí thời gian dài.

Mã chính nhiều vấn đề như vậy, ai cũng biết, nhưng vô pháp xử lý cũng là vì nguyên nhân này, đây thật ra là chỗ thiếu hụt của chế độ.

Chế độ này trong tay Thái tổ, Thành Tổ thì không hề có một chút vấn đề nào, bởi vì bản thân họ đã rất có quyền uy, nhất ngôn cửu đỉnh, mấu chốt bon ho lai vô cùng cế gắng. chỉ khi nào Hoàng đế bất đầu lười biếng thì chế độ này tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề, bởi vì quyền lực đều tập trung trong tay Hoàng đế, nếu Hoàng đế không quản, thì đại thần hay thái giám đều không có quyền quyết định, bọn hắn chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình, toàn bộ quốc gia liền sẽ mất đi người quyết định.

Có người nói Vạn Lịch không vào triều ba mươi năm, quốc gia vẫn còn có thể vận hành bình thường, nhưng thật ra là không đúng, bởi vì vấn đề đều không được giải quyết thì sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng, sao có thể vận hành bình thường, trong khi người Nữ Chân quật khởi thì trong triều vẫn luôn có đấu tranh đảng phái.

Vạn Lịch trong ba mươi năm làm được duy nhất một việc chính là thuận lợi đem vấn đề đều để lại cho Thiên Khải và Sùng Trinh.

Vì sao còn có người cho rằng người còn tứ chỉ, bất học vô thuật như Ngụy Trung Hiền làm không tệ lắm, nguyên nhân là vì lúc ấy, Ngụy Trung Hiền có quyền quyết định cuối cùng, hắn có thể thúc đẩy rất nhiều chuyện, cho dù tốt hay không tốt, có thể tưởng tượng tình trạng lúc ấy của Minh triều là như thế nào.

Nhưng Quách Đạm xuất hiện đã cho Vạn Lịch một tia tình cảm mãnh liệt khác loại, vì vậy lần này hắn chủ động yêu cầu giải trừ hạn chế xe ngựa y quan.

Thân Thì Hành không muốn gánh trách nhiệm, lập tức đem ý chỉ của Hoàng đế nói cho các đại thần khác.

Việc này ngay lập tức bị đám đại thần kịch liệt phản đối, bởi vì căn cứ theo tư tưởng nho gia, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể tuỳ tiện phá hư tổ chế, hơn nữa giải trừ hạn chế này sẽ làm tầng lớp phía trên cảm giác thiếu đi một chút chút ưu việt, như vậy sao có thể được.

Nhưng cùng lúc tin tức này cũng truyền ra ngoài.

Tưởng phủ.

"Các vị có cho rằng Quách Đạm âm thầm thu mua tơ lụa có quan hệ với việc này hay không?"

Tưởng Thế Hữu không quá xác định hỏi.

Hùng Phong nói: "Nếu như triều đình thật sự giải trừ hạn chế xe ngựa y quan thì giá cả tơ lụa tất nhiên sẽ dâng lên, bởi vì người mua tơ lụa sẽ tăng lên không ít."

Triệu Phong Nguyên nói: "Mấu chốt là trừ nguyên nhân này ra, trước mắt hoàn toàn không có lý do thu mua tơ lụa."

Tưởng Thế Hữu gật đầu, nói: "Các vị cũng đều cho rằng Quách Đạm thu mua tơ lụa có quan hệ với việc này?" Mao Thâm nói: "Ta thấy là tám chín phần mười là như vậy, không sai được. Ta hoài nghi Quách Đạm đã biết trước Thánh thượng muốn giải trừ hạn chế xe ngựa y quan. Các vị còn nhớ hay không, lúc tổ chức sắc phong đại điển, Thánh thượng đã đặc cách cho thương nhân tham gia sắc phong đại điển được đi xe ngựa và mặc y phục sang trọng, lần đó có lẽ là một lần dò xét, lúc ấy không hề có tiếng phản đối, cho nên Thánh thượng mới quyết định giải trừ hạn chế y quan xe ngựa, mà sắc phong đại điển có quan hệ mật thiết với Quách Đạm."

Triệu Phong Nguyên nói: "Cũng không thể để cho Quách Đạm chơi một màn như thế ngay dưới mắt chúng ta!"

Tưởng Thế Hữu nói: "Ý của ngươi là?"

Triệu Phong Nguyên nói: "Chúng ta cũng thu mua tơ lụa."

Tưởng Thế Hữu do dự một chút, nói: "Nhưng chúng ta đã thu mua không ít vật liệu gỗ, nếu lại thu mua tơ lụa, nguy hiểm sẽ không nhỏ nha."

Mao Thâm nói: "Tiền bán vật liệu gỗ sẽ chạy không thoát, Trần Bình gần đây đều đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, bốn phía tìm kiếm thương nhân buôn vật liệu gỗ, biểu thị nguyện ý dùng giá gấp ba thu mua vật liệu gỗ, hắn thậm chí còn nguyện ý trả trước một nửa tiền, ta thấy bọn hắn sẽ không kiên trì được bao lâu, đua ngựa trì hoãn càng lâu, Quách Đạm tổn thất càng nhiều, bút trướng này tính toán rất dễ dàng nha."

Hùng Phong cẩn thận nói: "Nhưng thu mua tơ lụa tốn không ít tiền, việc này phát sinh đột ngột, chúng ta nhất thời cũng khó mà gom góp được nhiều tiền để thu mua."

Triệu Phong Nguyên cười nói: "Trực tiếp thu mua từ chợ thì đương nhiên phải tốn không ít tiền, nhưng chúng ta có thể chặn mua tơ lụa đang được vận chuyển đến kinh thành, chỉ cần trước cửa ải cuối năm số tơ lụa này không thể vào kinh thành, như vậy tơ lụa trên thị trường căn bản không thể thỏa mãn được, giá tiền khẳng định sẽ còn tăng không ít, đợi đến đúng cửa ải cuối năm, chúng ta lại lấy ra bán thì có thể kiếm không ít tiền."

Đúng lúc này, một quản gia đi vào, cúi người hành lễ, nói: "Lão gia, vừa rồi trong chợ truyền đến tin tức, giá cả mỗi thước tơ lụa đã tăng lên hai văn tiền."

Nếu như quy ra nhân dân tệ thì đại khái là tăng hơn một tệ, tin tức vừa mới đi ra, một thước đã tăng hơn một tệ, phản ứng đã rất kịch liệt.

"Nhanh như vậy?"

Tưởng Thế Hữu giật mình, nói: "Hiện tại việc này còn chưa định xuống." Thánh thượng chủ động yêu cầu giải trừ hạn chế xe ngựa y quan, đây chính là thánh ý, ta thấy việc này tám chín phần mười sẽ không có yêu thiêu thân nhảy ra, nếu không, Quách Đạm cũng sẽ không âm thầm thu mua tơ lụa."

Mao Thâm nói: "Tưởng huynh, chúng ta phải tận dụng thời cơ này, nếu là bình thường, chúng ta còn phải cố ky, dù sao tơ lụa cũng không giống với vật liệu gỗ, quan phủ chắc chắn sẽ can thiệp, nhưng bây giờ đại thần trong triều đều ủng hộ chúng ta đối phó Quách Đạm, lúc này chúng ta xào bán tơ lụa, quan phủ cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt."

Tưởng Thế Hữu lại nhìn Hùng Phong.

Hùng Phong do dự một hồi, rốt cục vẫn không nhịn được tiền tài dụ hoặc, nhẹ gật đầu.

Nha thương vốn nên làm chuyện này, loại sự tình này nếu không tham dự vậy thì nhân gia sẽ chất vấn quan nha bọn hắn.

Tưởng Thế Hữu nói: "Tốt a, các vị lập tức đi thăm dò rõ ràng, sắp tới sẽ có bao nhiêu tơ lụa tiến vào kinh thành."

Liễu gia.

"Gia gia, tin tức này vừa ra, giá cả tơ lụa đã dâng lên, bây giờ có rất nhiều thương nhân đều găm hàng không bán, xem ra bọn hắn đều đang chờ triều đình ban bố chính sách, nếu như triều đình thật sự giải trừ hạn chế xe ngựa y quan, thì từ bây giờ đến sang năm, giá cả tơ lụa đương nhiên sẽ lên tăng lên không ít."

Liễu Thừa Biến vừa kích động, vừa lo lắng nói với Liễu Tông Thành.

Liễu Tông Thành lại nặng lông mày không nói.

Liễu Thừa Biến nói: "Gia gia, lần trước tôn nhi đã nói với người, Quách Đạm mượn danh nghĩa từ thiện vẫn đang âm thầm thu mua tơ lụa, có lẽ hắn đã biết trước việc này, nếu cứ để như vậy thì tiền này đều sẽ bị bọn hắn kiếm hết."

"Cũng là vì Quách Đạm âm thầm thu mua nên ta mới do dự." Sắc mặt Liễu Tông Thành ngưng trọng nói.

Liễu Thừa Biến nghi hoặc nói: "Gia nói như vậy là có ý gì?"

Liễu Tông Thành nói: "Con chẳng lẽ đã quên hai lần trước chúng ta như thế nào ăn phải thua thiệt lớn trong tay Quách Đạm, ta cảm thấy tình huống lần này giống như đã từng quen biết a!"

Liễu Thừa Biến nghĩ nghĩ, cảm thấy Liễu Tông Thành có chút đa nghị, nhưng hai lần trước, hắn bị Quách Đạm chơi đến dục tiên dục tử, cũng không dám phản bác cái gì, chỉ nói: "Vậy ý của gia gia là?" nhà Trần Phương Viên một chuyến, nói đêm nay ta muốn đến bái phỏng, làm chuyện này bí mật một chút."

"Trần Phương Viên?" Liễu Thừa Biến kinh ngạc nói.

Liễu Tông Thành gật đầu nói: "Ta dự định thuê Tín hành của hắn thu thập tin tức liên quan đến tơ lụa, chờ tất cả mọi chuyện sáng tỏ rồi tính toán sau."

Liễu Thừa Biến phiền muộn, chờ gia gia điều tra rõ ràng thì thức ăn cũng đã nguội, hơn nữa, Trần Phương Viên là người của Quách Đạm, đây không phải là nhảy vào trong hầm a.

Càn Thanh cung.

"Bệ hạ, tăng, tăng."

Lý Quý vừa bước vào trong điện, đã kích động nói với Vạn Lịch.

Vạn Lịch ném ngay tấu chương trong tay đi, vội vàng hỏi nói: "Ngươi đang nói tơ lụa tăng giá?"

"Đúng vậy, đúng thế."

"Nhanh như vậy?" Vạn Lịch lần đầu tiên cảm giác được thị trường liên hệ với chính sách mật thiết như thế, lại vội vàng hỏi nói: "Tăng bao nhiêu?"

"Mỗi thước tăng hai văn tiền."

"Mới hai văn?"

"Bệ hạ đây đã là không ít, một thước tăng hai văn, một trượng liền là hai trăm văn, một thớt vải chính là tăng tám trăm văn, mà Quách Đạm đã thu mua một vạn năm ngàn thớt, như vậy đã tăng một ngàn hai trăm lượng, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu a!"

"Tính như vậy cũng không ít a!"

Vạn Lịch gật gật đầu.

Khấu gia Nha hành.

"Chàng dự định giá bao nhiêu thì xuất thủ?"

Khấu Ngâm Sa ngồi trên ghế chủ nhân, nhìn Quách Đạm quen thuộc ngồi ở đối diện.

Quách Đạm cười nói: "Không phải ta dự định bán với giá bao nhiêu, mà phải nhìn lúc số tơ lụa kia vào kinh, giá cả tơ lụa sẽ tăng lên bao nhiêu. Nàng dự đoán lúc đó có thể tăng bao nhiêu?"

Khấu Ngâm Sa hơi trầm ngâm rồi nói: "Bây giờ triểu đình còn chưa quyết định có giải trừ hạn chế xe ngựa y quan hay không, hai văn đã là không ít, nhưng hiện tại thương nhân đều đang găm hàng đợi quyết định dự đoán giá tơ lụa có khả năng sẽ tăng bảy văn đến tám văn."

Giá hàng hoá tại cổ đại hoặc không tăng, nếu tăng thì còn kinh khủng hơn hậu thế nhiều, đây là do giao thông cùng sức sản xuất không theo kịp, một khi thị trường xuất hiện hiện tượng thiếu cung, sức sản xuất và giao thông trong thời gian ngắn đều không theo kịp nhu cầu của thị trường, cho nên tốc độ tăng giá nhất định sẽ nhanh hơn so với hậu thế.

Quách Đạm cười gật đầu nói: "Nhưng tứ đại quan nha tuyệt đối sẽ không dùng giá thị trường thu mua, mỗi thước chúng sẽ kiếm được không quá bốn văn, trước kiếm hơn hai ngàn lượng làm nóng người."

Đột nhiên, có tiếng đập cửa vang lên.

HAj2"

"Cô gia, là ta."

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Khấu Nghĩa.

Quách Đạm nói: "Vào đi."

Khấu Nghĩa mở cửa bước vào, nói: "Vừa rồi Trần Phương Viên gửi thư đến báo rằng đêm nay Liễu Tông Thành sẽ tới bái phỏng hắn."

Khấu Ngâm Sa nao nao, lại nhìn về phía Quách Đạm.

"Chuyện này này không có quan hệ gì với ta, ta còn chưa có dự định đi tìm hắn." Quách Đạm lắc đầu nói.

Khấu Ngâm Sa nói: "Chẳng lẽ Liễu Tông Thành muốn mượn Trần Phương Viên lấy lòng chàng?"

Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, gật đầu nói: "Có lẽ vậy, lão hồ ly kia hẳn là muốn hai bên đều đặt cược, nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho ta phải đi tìm hắn."

Khấu Ngâm Sa lo nghĩ nói: "Phu quân thật sự cho rằng lão hồ ly này đáng giá tin tưởng sao?"

Quách Đạm cười nói: "Trừ người trong nhà chúng ta, ai có thể đáng giá tin tưởng, thương nhân chúng ta coi trọng chính là lợi ích."

Đêm đó, Liễu Tông Thành đi đến nhà Trần Phương Viên, vừa mới vào tới hậu đường liền gặp Quách Đạm ngồi bên trong, trong mắt lóe lên một tỉa vui mừng.

"Liễu lão gia tử, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ."

Quách Đạm đứng dậy, khẽ cười nói.

Liễu Tông Thành cười nói: "Không ngờ ngươi cũng ở đây!"

Quách Đạm nói: "Ta đặc biệt ở đây chờ Liễu lão gia tử." "ồ2"

Liễu Tông Thành liếc nhìn Trần Phương Viên đang đứng bên cạnh.

Trần Phương Viên cười nói: "Lão ca chắc là quên, Quách Đạm cũng là đông chủ của Tín hành, còn là Đại Đông chủ."

"Lớn tuổi rồi nên hay quên." Liễu Tông Thành cười khổ lắc đầu.

"Lão ca đừng đứng, mời ngồi, mời ngồi." Trần Phương Viên đưa ta mời.

Sau khi ba người ngồi xuống, Liễu Tông Thành lập tức nói: "Lão hủ hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn thuê Tín hành điều tra các tin tức liên quan tới tơ lụa."

Quách Đạm cười ha hả nói: "Thật sự là đúng dịp, chúng ta đã có sẵn một phần, căn cứ vào kết quả chúng ta phân tích ra, nếu như Liễu lão gia tử cũng thu mua tơ lụa thì có khả năng sẽ mất cả chì lẫn chài."

May mắn ta đến đây. Liễu Tông Thành lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, khuôn mặt lại không đổi sắc nói: "Không thể nào, lão hủ nghe nói ngươi cũng bí mật thu mua tơ lụa?"

Quách Đạm ha ha nói:"Đó chính là một vụ mua bán lỗ vốn, ta bỏ ra mấy ngàn lượng thu mua tơ lụa nhưng sẽ bán với giá thấp hơn một văn, chắc chắc sẽ lỗ hơn trăm lượng, không hề có lời."

Liễu Tông Thành nghe xong mộng bức.

Hắn nghìn tính vạn tính, nhưng không tính tới việc Quách Đạm sẽ làm mua bán lỗ vốn.

Trần Phương Viên ngồi một bên cũng vụng trộm vui, hôm nay rốt cục có thể chứng mỉnh một điểm, không phải hắn ngu xuẩn, mà bất kỳ ai hợp tác với Quách Đạm đều sẽ xuất hiện loại phản ứng này.

Quách Đạm lại nói: "Liễu lão gia tử, thời điểm này ngài ra tay đã muộn, không bằng bàng quan, nói không chừng có thể có được thứ càng quý giá hơn."

"Là thứ gì?" Liễu Tông Thành hỏi.

Quách Đạm nói: "Một tấm nha thiếp của triều đình."

Liễu Tông Thành con mắt già nua mở lớn, run giọng nói: "Nha thiếp?"

Nha thiếp là biểu tượng của quan nha, nó đích xác là ước mơ tha thiết của hắn.

Quách Đạm gật đầu.

Nhưng Liễu Tông Thành dù sao cũng là người từng trải việc đời, rất lấy được tấm nha thiếp này thì cần trả một cái giá rất đắt đi."

Quách Đạm nói: "Bốn thành cổ phần của Liễu gia Nha hành."

Con mắt già nua của Liễu Tông Thành lại mở lớn, qua một lát, hắn mới cười nói: "Thật sự là có lỗi, mua bán nhỏ của ta không dung được tôn Đại Phật như ngươi a!"

Quách Đạm cười nói: "Hiện tại không dung được, nhưng nếu có nha thiếp thì chắc chắn dung được."

Liễu Tông Thành ha ha nói: "Nhưng ta nghe thế nào cũng giống như dẫn sói vào nhà aI"

"Cũng có khả năng là thần tài, việc này liền xem ở Liễu lão gia tử có cách nghĩ như nào."

"Sói cũng được, thần tài cũng được, tha thứ cho lão hủ khó có thể tòng mệnh." Liễu Tông Thành lắc đầu nói.

Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Tùy ngài, buôn bán chú trọng ngươi tình ta nguyện, nhưng nếu như chờ đến lúc tứ đại quan nha táng gia bại sản, ngài mới lại tìm ta đàm luận việc này, thì lúc đó cái giá ta muốn sẽ là tám thành cổ phần của Liễu gia Nha hành."

Tứ đại quan nha? Táng gia bại sản?

Liễu Tông Thành lập tức ngây ra như phỗng.

Hóa ra ngươi không phải đòi tiền, mà là muốn mệnh a!
Bình Luận (0)
Comment