Chương 212: Ma quỷ bên trong thiên sứ
Chương 212: Ma quỷ bên trong thiên sứChương 212: Ma quỷ bên trong thiên sứ
"Vinh nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi nhất định phải về nhà trước lúc chạng vạng."
Từ Mộng Dương ngồi trong xe ngựa, mặt không hề cảm xúc, trong giọng nói cũng không có một chút tình cảm nào nói ra.
Đáng sợi
Thật là đáng sợ!
Từ Kế Vinh gãi cằm, lo lắng bất an nhìn gia gia, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Gia gia, vì sao?"
"Sinh hài tử." Từ Mộng Dương nói: "Về nhà sinh hài tử."
Từ Kế Vinh ủy khuất nói: "Gia gia, Thiến Thiến cùng Hoàn nhỉ không phải đang mang bầu sao, nhiệm vụ một năm sinh hai đứa của tôn nhi đã hoàn thành trước thời hạn rồi nha."
"Không được."
Từ Mộng Dương nói: "Hai đứa vẫn quá ít, Từ gia chúng ta chỉ có một dòng độc đỉnh là ngươi, ngươi sinh hai đứa, mấy bé con của Trương gia mỗi người sinh một đứa còn nhiều hơn chúng ta, huống hồ, vạn nhất là nữ hài thì sao, vì vậy bắt đầu từ sang năm, một năm ngươi sinh cho lão phu năm đứa."
"Năm đứa?"
Từ Kế Vinh kinh hô một tiếng, lại tranh thủ thời gian giơ hai tay đưa đến trước mặt Từ Mộng Dương, bẻ ngón tay nói: "Gia gia, người xem, vậy không đúng rồi, hoài thai cần mười tháng, tôn nhỉ hết thảy mới có sáu thiếp hầu, hiện tại đã có hai người mang bầu, như vậy thì sang năm làm sao cũng không thể mang thai được năm đứa nha."
"Ngươi yên tâm, gia gia sẽ giúp ngươi tìm thêm mấy người nữa, ngươi chỉ cần để ý đến chuyện sinh hài tử, càng nhiều càng tốt, Từ gia ta không thiếu tiền, chỉ thiếu người." Từ Mộng Dương thần sắc đã có chút si ngốc ngơ ngác.
"Gia gia...."
Từ Kế Vinh còn muốn nói tiếp, nhưng Từ Mậu đã để một tay lên vai của hắn, ra hiệu hắn đừng nhiều lời.
Hiện tại Từ Mộng Dương thật sự bị kích thích không nhỏ, đời này của hắn thuận buồm xuôi gió, hoạn lộ cũng không gặp phải khó khăn quá lớn, gia nghiệp cũng càng ngày càng lớn, duy chỉ có vấn đề hậu đại vẫn luôn nhỉ đến nay vẫn chưa gả, con dâu sinh hạ Từ Kế Vinh liền đi, nhi tử cũng vì thương tâm quá độ mà không lâu sau bị bệnh qua đời, chỉ lưu lại cho hắn một dòng độc đỉnh là Từ Kế Vinh.
Đây thật sự là nỗi đau vĩnh viễn trong nội tâm Từ Mộng Dương.
Nhưng lúc này cũng chỉ có Từ Mộng Dương còn công phu cân nhắc vấn đề hậu đại, những người khác đều không rảnh để quan tâm đến vấn đề này, toàn bộ kinh thành đều đang ở bên trong oanh động.
Ngay cả quan viên trong triều cũng không ngờ rằng một chính sách nho nhỏ gác lại, vậy mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Giá cả tơ lụa, ngựa, vật liệu gỗ đồng thời ngã xuống.
Bình thường tơ lụa vốn là đồng tiền mạnh, trừ phi lương thực xuất hiện nguy cơ, bằng không thì rất khó có khả năng sẽ giảm giá trên diện rộng, chủ yếu là bởi vì có truyền ngôn nói rằng triều đình sẽ nghiêm ngặt chấp hành hạn chế xe ngựa y quan, đồng thời còn phái Cẩm Y Vệ chuyên môn bắt giữ những người vi phạm.
Ngày đó rất nhiều đại hộ nhân gia đều đổi sang áo vải, không phải đen thì trắng, màu tím, màu đỏ, màu lam, cũng không dám mặc, Cẩm Y Vệ sẽ không nói đạo lý, mà bây giờ hộ tịch ở Minh triều lại tương đối loạn, rất nhiều người đều không biết mình có thể mặc tơ lụa hay không, màu gì không thể mặc, màu đen hoặc trắng vẫn là ổn thỏa nhất.
Ban đầu những người này đều là khách hàng lớn, hiện tại bọn họ đều không dám mặc nữa, vậy rõ ràng là cung lớn hơn cầu, giá cả tơ lụa tất nhiên sẽ ngã xuống, vải trắng ngược lại lên giá.
Thực tế cũng không phải như vậy, triểu đình không hề nói muốn nghiêm tra, chỉ nói là gác lại.
Nhưng không có quan viên nào dám đối ngoại bác bỏ tin đồn, bởi vì bọn hắn vừa mới yêu cầu Hoàng đế tuân thủ tổ chế, kết quả lại đối ngoại tuyên bố rằng triều đình vẫn sẽ như trước một mắt nhắm một mắt mở, vậy thì Vạn Lịch khẳng định sẽ tìm bọn hắn đến nói chuyện một chút.
Hóa ra các ngươi chỉ hạn chế một mình trẫm.
Giá cả tơ lụa ngã xuống, rất nhiều thương nhân có nhu cầu tiêu thụ số lượng lớn tơ lụa đều muốn đàm phán lại giá, kết quả là tơ lụa không thể lưu thông trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều tích trữ trong tay thương nhân và nha thương buôn tơ lụa, bởi vì mậu dịch đều được thực hiện thông qua nha thương, nha thương chính là kiếm chênh lệch giá, loại thời điểm này sợ nhất là ôm hàng, bởi vì tiền vốn sẽ không thể quay vòng.
Đồng thời, lại có truyền ngôn nói rằng hơn vạn thớt tơ lụa đang trữ Thật đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương a!
Có thể dự đoán được giá cả tơ lụa sẽ còn tiếp tục ngã xuống.
Nhưng bây giờ Tưởng Thế Hữu cầm đầu tứ đại quan nha không rảnh để cố ky đến giá cả tơ lụa, bọn hắn mới bỏ ra năm ngàn lượng thu mua tơ lụa, chủ yếu tiền của bọn hắn đều đầu tư vào vật liệu gỗ.
"Các vị đừng hoảng hốt, Quách Đạm mặc dù dọn trường đua ngựa đi nơi khác, nhưng hắn vẫn phải kiến thiết nông trường, như vậy nhất định vẫn cần vật liệu gỗ, ta nghĩ mục đích hắn làm như vậy là vì muốn ép giá của chúng ta."
Hùng Phong tỉnh táo phân tích nói.
Triệu Phong Nguyên nói: "Nhưng bây giờ mọi người đang thần hồn nát thần tính, cho nên bạc mới là đáng tin nhất, mà trong tay chúng ta đã không còn bao nhiêu bạc, chúng ta nên nhanh chóng đem vật liệu gỗ đổi thành bạc."
Hùng Phong nói: "Nhưng một khi chúng ta hạ giá, Quách Đạm khẳng định cũng sẽ thừa cơ ép giá, các ngươi đừng quên, chúng ta còn phải cho thương nhân buôn vật liệu gỗ một khoản tiền, tính toán cả khoản này, chúng ta sẽ thua thiệt không ít a!"
Tưởng Thế Hữu đột nhiên mở miệng nói: "Muốn bán đi với giá gấp bốn lần chỉ sợ rất khó, nhưng chỉ cần duy trì giá cả gấp hai lần, cho dù tính cả tơ lụa, chúng ta cũng sẽ không thua thiệt. Tìm một thương nhân buôn vật liệu gỗ đi nói chuyện với Quách Đạm thăm dò giá thấp nhất của hắn, mọi người đơn giản cũng chỉ vì cầu tài, tội gì đánh đến ngươi chết ta sống."...
Khấu gia Nha hành.
"Bây giờ giá cả tơ lụa đã giảm từ mỗi thước sáu mươi văn xuống bốn mươi sáu văn, so với giá cả ban đầu, còn thấp hơn bốn văn."
Khấu Ngâm Sa nhìn Quách Đạm đang ghé vào trên bàn thư ký chăm chú vẽ tranh.
"Không vội, lúc này mới chỉ bắt đầu."
Quách Đạm cười nói.
Khấu Ngâm Sa liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vậy chàng muốn đợi giá giảm đến bao nhiêu mới ra tay?"
Quách Đạm cười nói: "Bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là giảm đến mức bọn hắn hoảng loạn, giảm đến mức bọn hắn sợ hãi."
Khấu Ngâm Sa nói: "Thế nhưng tứ đại quan nha cũng không đầu tư bao nhiêu tiền vào tơ lụa?" Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Vậy chàng nói ai?"
Quách Đạm cười nói: "Những tiểu nha thương buôn bán tơ lụa từ Giang Nam."
Khấu Ngâm Sa trừng mắt nhìn, hoang mang nhìn Quách Đạm, chàng lại định hát một màn gì nữa đây.
"Đông đông đông!"
"Cô gia, ngài ở bên trong à?"
Bên ngoài vang lên giọng nói của Khấu Nghĩa.
Quách Đạm nói: "Chuyện gì?"
"Cô gia, thương nhân buôn vật liệu gỗ ở hẻm Bán Tiệt, Giả Tự Phi cầu kiến."
"Giả Tự Phi?"
Quách Đạm nhướng lông mày, đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tư liệu, lật xem một lát, rồi từ bên trong lấy ra một tờ tư liệu, nhìn một chút, sau đó nói: "Mời hắn vào trạch viện."
Khấu Ngâm Sa vội nói: "Hai người nói chuyện ở đây đi, ta né tránh là được rồi."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Bây giờ Nha hành có rất nhiều chuyện phải xử lý, ở đây đàm luận không tiện lắm, một phần vạn bị hắn nghe thấy cái gì, vậy coi như không xong. Yên tâm, rất nhanh sẽ hội đàm xong."
Nói xong, hắn liền đứng dậy, cầm theo tờ tư liệu kia, rồi từ cửa sau ra ngoài.
Sau khi Quách Đạm đi, Khấu Ngâm Sa đột nhiên liếc mắt nhìn bức hoạ trên bàn, sau khi do dự một chút, vẫn không nhịn được hiếu kì đứng dậy, đi tới, cúi đầu nhìn xem, hai gò má lập tức đỏ bừng, hoá ra Quách Đạm vữa nãy cắm cúi vẽ biểu lộ liếc trộm hắn của nàng.
"Người này thực sự là... “.....
Khi Quách Đạm đi vào Khấu gia đại sảnh thì thấy bên trong đang đứng một nam nhân trung niên mặc áo bông màu trắng, dáng người khôi ngô, dưới cằm hơi có râu.
"Giả viên ngoại. Kính đã lâu, kính đã lâu."
Quách Đạm chắp tay một cái nói.
"Quách... Giáo úy."
Giả Tự Phi vội vàng chắp tay đáp lẽ, đối mặt với hậu bối nhưng trên mặt hắn có vẻ hơi khiếp đảm. "Mời ngồi."
"Đa tạ, đa tạ."
Giả Tự Phi ngồi xuống.
Quách Đạm ngược lại không vội vã ngồi xuống mà cười nói: "Viên ngoại được mấy người Tưởng Thế Hữu nhờ vả đến chỗ của ta thăm dò giá cả a"
Giả Tự Phi lập tức sửng sốt.
Ngươi đi thẳng vào vấn đề cũng quá mãnh liệt đi.
Quách Đạm cười nói: "Viên ngoại nhất định rất hiếu kì, vì sao ta biết rõ như vậy phải không, thật không dám giấu giếm, từ lúc các vị đem vật liệu gỗ bán cho tứ đại quan nha, ta đã biết sẽ có ngày viên ngoại tìm đến ta, viên ngoại nhìn, tất cả thông tin về viên ngoại ta đều đã cho người hỏi thăm rõ ràng."
Nói xong, hắn đem tư liệu trong tay đưa cho Giả Tự Phi.
Giả Tự Phi sững sờ nhận lấy rồi ngưng mắt nhìn lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Qua hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi. .. Ngươi là thần tiên sao?"
"Cũng không phải."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Chỉ là trước đó ta đã dự đoán được bọn hắn sẽ nhằm vào ta, nên đây hết thảy đều là bẫy ta thiết lập cho bọn hắn, bây giờ chiếc thuyền tứ đại quan nha đã sắp chìm, viên ngoại muốn chìm cùng bọn hắn, hay là lên thuyền này của ta."
"Ngươi. .. Ngươi nói cái gì?"
Giả Tự Phi khiếp sợ nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Có tin hay không tùy viên ngoại, nhưng nếu như bây giờ viên ngoại lên thuyền của ta thì chí ít có thể lại kiếm được một bút, ta biết bọn hắn đã thanh toán một phần ba tiền cho các vị, nhưng vật liệu gỗ vẫn còn trong tay các vị, nếu như bọn hắn bởi vì nhân tố không thể kháng cự đột nhiên chìm, như vậy các vị chẳng khác nào trắng kiếm được khoản tiền này.
Nếu như các vị lại lên thuyền của ta, vậy thì ta sẽ thu mua tất cả vật liệu gỗ của các vị, như vậy lại có thể kiếm được một khoản."
Giả Tự Phi nói: "Nhưng ngươi không cần nhiều vật liệu như vậy."
Quách Đạm cười ha hả nói: "Điều này có quan trọng không?" nhưng ta tin rằng ngươi cũng không hảo tâm như vậy, ngươi muốn gì ở ta?"
Quách Đạm phong khinh vân đạm nói: "Rất đơn giản, đi quan phủ tố cáo tứ đại quan nha đầu cơ trục lợi vật liệu gỗ, như vậy các vị liền có thể nuốt mất số tiền kia."
Giả Tự Phi con ngươi đột nhiên co lại, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt nhìn qua mặt mày thanh tú, dáng vẻ văn nhược nhưng lại giống như ma quỷ.
Nửa canh giờ sau.
Giả Tự Phi chân trước vừa đi, chân sau Khấu Thủ Tín liền vào đại sảnh từ cửa hông, sắc mặt cũng mang theo một tia sợ hãi,"Hiền tế a! Ngươi... Ngươi thật. .. Thật sự muốn mệnh của tứ đại quan nha a!"
Nếu bẩm báo việc này lên quan phủ, vậy thì thật sự là muốn mệnh đi.
Quách Đạm thần sắc thu vào, đi tới, đỡ Khấu Thủ Tín, ủy khuất nói: "Chuyện này đều do Khấu Nghĩa, là Khấu Nghĩa khiến tiểu tế làm như vậy."
Khấu Thủ Tín kinh ngạc nói: "Việc này cùng quản gia có quan hệ gì?"
Quách Đạm cười nói: "Là Khấu Nghĩa mỗi ngày lẩm bẩm với tiểu tế, nói tứ đại quan nha luôn luôn khi dễ hắn, không coi hắn là người, trong lòng hận không thể khiến bọn hắn chết đi, trước kia tiểu tế say ngã ở bên ngoài, đều là Khấu Nghĩa đưa tiểu tế trở về, để báo đáp ân tình của hắn, tiểu tế liền đưa tứ đại quan nha đi chết."
Khấu Thủ Tín sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nện quải trượng xuống mặt đất một cái thật mạnh, nói: "Ngươi có phải coi thường lão hủ già rồi nên hồ đồ hay không, lại dám cầm bực này hoang ngôn đến lừa gạt lão hủ."
Quách Đạm cười hắc hắc: "Nào dám, nào dám, tiểu tế chỉ đùa một chút, ha ha. Nhưng thật ra là bởi vì tứ đại quan nha ức hiếp thương nhân, thịt cá bách tính, làm toàn bộ mậu dịch chướng khí mù mịt, tiểu tế chính là thay thương hội lên tiếng, hơn nữa, nếu như những quyền lực này ở trong tay tiểu tế, tiểu tế nhất định có thể làm cho thương nghiệp của Đại Minh nâng cao một bước."
"Đây cũng đúng, tứ đại quan nha cũng không phải người tốt lành gì." Khấu Thủ Tín gật đầu, lại hỏi: "Hiền tế muốn làm quan nha?"
Quách Đạm nói: "Vốn có suy nghĩ này, nhưng xét thấy thanh danh của quan nha quá thối, tiểu tế đã tìm Liễu gia thay thế."
"Liễu... Liễu gia?"
"Ừm."
Quách Đạm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân còn chưa biết, bây giờ Lạch cạch.
Quải trượng trong tay Khấu Thủ Tín lại ngã trên mặt đất, đồng thời một tay hắn bắt lấy cánh tay Quách Đạm, hỏi: "Ngươi... Ngươi nói là sự thật?"
Quách Đạm thấy Khấu Thủ Tín hai mắt đăm đăm, bờ môi run rẩy, có chút sợ hãi nói: "Nếu nhạc phụ đại nhân không thích thì cũng có thể là giả."
"Thích, lão hủ thích vô cùng a!" Khấu Thủ Tín đột nhiên cười lên ha hả,"Đã có lúc, Liễu Tông Thành muốn sát nhập, thôn tính Khấu gia Nha hành, không ngờ hôm nay ngược lại bị chúng ta sát nhập, thôn tính, ha ha, thật sự là nhân quả tuần hoàn, nhân quả tuần hoàn nha! Ha ha - Khụ khụ khụ'"
"Nhạc phụ đại nhân ngài đừng quá kích động, bình tĩnh, bình tĩnh." Quách Đạm bị doạ sợ gần chết, tranh thủ thời gian vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.
"Ngươi yên tâm, ta không có việc gì, không có việc gì, lão hủ còn chưa có liếc mắt nhìn Liễu lão đầu thì sẽ không chết được." Khấu Thủ Tín khoát khoát tay, qua một hồi mới hồi phục lại, lại hỏi: "Đúng rồi! Hiển tế làm sao có thể dự đoán được tứ đại quan nha sẽ phái Giả Tự Phi đến đây?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Tiểu tế đã có thông tin của tất cả thương nhân buôn vật liệu gỗ, cho dù là ai tới, tiểu tế đều có thể lấy ra, tiểu tế chẳng qua là muốn mượn chúng để hù dọa hắn."
"Diệu quá! Diệu quá!"
Khấu Thủ Tín vuốt râu cười nói. .....
Buồn cười là tứ đại quan nha vẫn còn đang tính toán được mất, nghĩ biện pháp vãn hồi tổn thất, khống chế thế cục, bọn hắn cho rằng mình và Quách Đạm không cừu không oán, tội gì đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng bọn hắn cũng không ngờ rằng Quách Đạm là muốn mạng và quyền lực trong tay bọn hắn, mà không phải chút ít tiền này.
Nội các.
"Khởi bẩm Thủ phụ đại nhân, vừa rồi có mấy nha thương Tô Hàng đến quan phủ tố cáo bốn người Tưởng Thế Hữu, Triệu Phong Nguyên, Mao Thâm, Hùng Phong dùng giá thấp ép mua tơ lụa đang vận chuyển đến kinh thành của bọn hắn."
"Hoá ra thật sự là bọn hắn đang xào bán tơ lụa, những người này thật đúng là đáng chết nha." Thân Thì Hành hừ một tiếng, lập tức đứng dậy nói: "Đi, dẫn lão phu đi xem một chút."