Chương 215: Phục vụ ở mức cao nhất
Chương 215: Phục vụ ở mức cao nhấtChương 215: Phục vụ ở mức cao nhất
Ban ngày tuyên dâm?
Khấu Ngâm Sa tất nhiên không phản ứng Quách Đạm, nàng là một nữ nhân vô cùng có kỷ luật và độc lập, tất cả đều là do hoàn cảnh gia đình và kinh nghiệm đặc thù của nàng tạo nên, chuyện này cùng làm cho nàng không có loại tư tưởng xuất giá tòng phu giống như những nữ nhân ở niên đại này, nàng có giá trị và thái độ của riêng mình đối với sự nghiệp.
Nàng là một thương nhân, đương nhiên cũng xem lợi ích làm trọng, nếu không, Khấu gia Nha hành đã sớm đóng cửa, Quách Đạm trước kia chỉ biết gây cản trở, là nàng đã gánh vác Khấu gia Nha hành đi tới bước này, nhưng nàng chưa hề nghĩ sẽ có một ngày lại vì buôn bán mà khiến nhiều người như vậy cửa nát nhà tan, loại truy cầu lợi ích này của Quách Đạm đã vượt qua giới hạn đạo đức của nàng, nàng còn chưa biết nên cân bằng hai phương diện này như thế nào.
Nhưng việc này sẽ không ảnh hưởng đến thái độ làm việc của nàng, về đến văn phòng nàng lại bắt đầu chuyên chú làm việc.
Kỳ thật nàng đã trở thành hiền thê cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Quách Đạm, ở đời sau, các ngành nghề đều được chuyên môn hoá vô cùng cao, người toàn năng vô cùng vô cùng ít ỏi, Quách Đạm từ trước đến nay vẫn làm công việc ở kiếp trước, chính là phân tích số liệu, chuẩn bị các phương án thu mua và bán ra, trong phương diện quản lý, hắn vẫn có chỗ khiếm khuyết, mà Khấu Ngâm Sa đã đền bù rất tốt chỗ khiếm khuyết này của Quách Đạm.
Rất nhiều khế ước phải khởi thảo, rất nhiều chuyện vụn vặt phải giải quyết, Quách Đạm đều không phải làm, trường đua ngựa là Lưu Tẫn Mưu phụ trách, mà Tín hành thì là Trần Phương Viên, liên quan đến sự kiện tơ lụa lần này đều là Trần Phương Viên phụ trách, việc này cũng không thể để người khác biết.
Trần gia.
"Điên rồi! Điên rồi!"
Trần Phương Viên mạnh mẽ lắc đầu, thần tình kích động hướng Quách Đạm nói: "Tơ lụa của chúng ta thật đúng là bán điên rồi, ta vừa mới bắt đầu bán ra, liền bị những thương nhân buôn tơ lụa tranh đoạt hết. Hiền chất, ta cảm thấy ngươi vẫn còn quá nhân từ, chúng ta còn có thể đợi thêm một thời gian nữa, ta cảm thấy còn có thể tăng."
Thời điểm tơ lụa tăng đến bảy mươi văn một thước, Quách Đạm bắt đầu bán ra toàn bộ tơ lụa trong tay với giá sáu mươi lăm văn mỗi thước, lập tức bị tranh đoạt không còn một mảnh.
Bởi vì số tơ lụa này không phải vì nguyên nhân khác mà thêm ra, mà vốn dĩ được vận chuyển theo nhu cầu thực tế của kinh thành, nhưng giá thị trường hiện tại lại tốt như vậy, nên dĩ nhiên là rất quý hiếm.
Quách Đạm vừa lật xem sổ sách bán tơ lụa, vừa nói: "Có lẽ sẽ còn tăng lên một chút, nhưng căn cứ theo thông tin chúng ta thu thập được thì cũng không tăng được bao nhiêu, trừ phi có người cố ý xào cao, hơn nữa qua thời gian này, có khả năng sẽ xuất hiện xu thế hạ xuống, dù sao Đại Minh cũng không thiếu tơ lụa, kiếm nhiều như vậy đã đủ."
Trần Phương Viên hoài nghỉ liếc nhìn Quách Đạm, hiển nhiên có chút không tin tưởng, hắn tin tưởng chắc chắc sẽ còn tăng, dù sao thị trường thực tế là quá tốt.
Một lát sau, Quách Đạm thả tư liệu xuống bàn bên cạnh, dụi dụi con mắt, nói: "Trần thúc thúc, Tín hành cũng kiếm lời không ít tiền đi."
"Nhờ phúc của hiền chất nên kiếm lời không ít." Trần Phương Viên cười đến miệng đều không khép lại được.
Chuyến này, hắn không chỉ tiếp một nghiệp vụ.
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Mặc dù chúng ta không có bất kỳ thương phẩm gì để bán, nhưng chúng ta cũng không phải làm mua bán không vốn, vốn của chúng ta chính là đám Tiểu Đông, nhân tài mới là vốn liếng quan trọng nhất của Tín hành, ta hi vọng tăng tiền công cho bọn họ, hơn nữa tìm một mảnh đất kiến tạo nhà ở cho bọn họ."
Trần Phương Viên không nói hai lời, gật đầu đáp ứng.
Bởi vì Tín hành quá kiếm tiền, động một cái là kiếm được mấy trăm lượng, hơn ngàn lượng, đề cao đãi ngộ là chuyện hiển nhiên, nhân tài như đám Tào Tiểu Đông trên đời không có mấy người, bởi vì một nhóm người này đều do Quách Đạm tự mình bồi dưỡng.
Nhưng mọi thứ đều có hai mặt lợi và hại, Tín hành mặc dù kiếm tiền, nhưng không ổn định bằng tửu lâu, Trần Phương Viên vẫn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, liền hỏi: "Hiền chất, sau vụ này còn có mua bán gì nữa không?"
Đây là bệnh chung của thương nhân, mặc dù năm nay kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, thậm chí nửa đời sau cũng không cần lo, nhưng nếu như đột nhiên rảnh rỗi, không có mua bán gì để làm, thì ngay lập tức sẽ thiếu cảm giác an toàn.
Quách Đạm cười ha hả nói: "Nếu không có mua bán, ta làm sao dám để Trần thúc thúc tăng tiền công." nói: "Hiền chất nói gì vậy, cho dù ngươi không đề cập tới, ta cũng dự định tăng tiền công cho đám Tiểu Đông, nếu ngươi không tin, có thể hỏi Tiểu Đông, lần trước ta đã đề cập việc này với bọn họ."
"Ta đương nhiên tin tưởng Trần thúc thúc."
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Đua ngựa sẽ ký kết một trường kỳ khế ước với Tính Thành, có phần khế ước này, Tín hành sẽ không còn lo âu về sau."
Trần Phương Viên kinh ngạc nói: "Đua ngựa? Đua ngựa cần Tín hành làm gì sao?"
"Đương nhiên là thống kê số liệu, ta cần biết tình huống của mỗi lần đặt cược."
Quách Đạm nói: "Mặc dù chúng ta chỉ thu phí thủ tục, nhưng công bằng công chính vẫn là gốc rễ đặt chân của đua ngựa, nếu như mất đi công bằng thì đua ngựa cũng khó có thể bền vững. Thường nói, mười lần đánh cược chín lần gian lận, nên có thể nói đây là một công việc cần chuyên môn kỹ thuật cao, ta cần tận lực tránh có người muốn đục nước béo cò. Người sẽ nói láo, nhưng số liệu sẽ không nói dối."
Nói trở lại, hắn vốn là một nhà phân tích dữ liệu, nếu không có số liệu, hắn cũng không thể làm được việc gì, hắn muốn làm chút động tác gì thì nhất định phải bắt đầu từ số liệu, nếu để hắn tưởng tượng từ trống rỗng, vậy thì hắn không thể nghĩ ra cái gì, vì vậy lúc Trần Phương Viên tìm hắn hợp tác, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là thành lập một tổ chức chuyên môn thu thập số liệu như Tính thành.
Mà đua ngựa đã kéo dài thời hạn tổ chức hai lần, lần thứ nhất là do Quách Đạm cố ý câu dẫn tứ đại quan nha mắc câu, nhưng lần thứ hai thật sự là do nguyên nhân thời tiết, hơn nữa trường đua lại được chuyển đến Nam Giao, vì vậy cứ kéo dài mãi đến bây giờ, nhưng mọi người đối với lần kéo dài thời hạn thứ hai ngược lại không có bao nhiêu ý kiến, bởi vì trường đua ngựa lâm thời ở Nam giao làm cho mọi người có quá nhiều chờ mong.
Hơn hai mươi ngày sau, bầu trời bắt đầu dần dần tạnh ráo, đua ngựa rốt cục cũng bắt đầu thi đấu, kỳ ngựa báo này mới ra lập tức khiến kinh thành tiến vào bên trong tiết tấu của đua ngựa, không còn người nào tiếp tục bàn luận về tứ đại quan nha, tơ lụa, vật liệu gỗ, tất cả mọi người đều đàm luận đua ngựa.
Hơn nữa lần này Quách Đạm tổ chức liên tục hai ngày tranh tài, xem như đền bù.
Dưới sự khổ sở chờ đợi của mọi người, rốt cục nghênh đón ngày đua ngựa mở cửa. Mặc dù thời tiết đã tạnh ráo, nhưng sáng sớm mùa đông vẫn vô cùng rét lạnh, trên nhánh cây trụi lủi treo đẩy băng sương, sương mù mênh mông, hơi nước trắng xóa mịt mờ một mảnh.
Nhưng vẫn không ngăn cản được nhiệt tình của mọi người đối với đua ngựa.
Sáng sớm, toàn bộ trường đua ngựa cũng đã người đông nghìn nghịt.
So với trường đua ngựa trước đây bị gió bấc thổi đến thần hồn điên đảo, nơi này thoải mái dễ chịu hơn nhiều, nước nóng rượu nóng lại thêm mấy cân thịt chín, lại cùng hảo hữu đàm luận đua ngựa, thật sự là vui thú lớn trong nhân sinh a!
"Bên này sáu cái bánh bao thịt lớn."
Chỉ thấy một tiểu nhị đứng trước cửa một quán trà la hét.
"Lập tức liền đưa tới."
Một lão phụ nhân tranh thủ thời gian đáp.
Sau đó lại thấy một nam nhân trung niên cầm một lồng hấp nhỏ trải vải trắng bọc sáu cái bánh bao thịt lớn, vội vàng hướng quán trà đi tới.
Có rất nhiều nam nhân, phụ nhân qua qua lại lại giữa các quán rượu, trà tứ, từng người đều có vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình ghê gớm, những nam nhân, phụ nhân này chính là những thôn dân ở đây lúc trước, bọn hắn cũng đều làm một chút mua bán nhỏ ở đây, bọn hắn cũng đang làm việc vì chính mình, nên đương nhiên là rất nhiệt tình.
Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ bán một chút vụn vặt như bánh bao, cháo, bánh quẩy, còn các cửa hàng chủ yếu vẫn bị các phú thương kinh thành khống chế.
"Nếu mỗi ngày có thể tổ chức đua ngựa thì tửu lâu ở thành nội của ta đóng cửa cũng không quan trọng a!"
Tào Đạt nhìn khắp nơi đều kín người hết chỗ, không khỏi sinh lòng cảm khái, bây giờ hoàn toàn không cần ra cửa gào to mời khách, chỉ cần có người vừa rời đi thì lập tức lại có người ngồi vào.
Chu Phong lại nói: "Đó là ngươi, đua ngựa vừa mở cửa, Túy Tiêu lâu của ngươi liền không có khách, ta không thể được, rất nhiều khách hàng của Kim Ngọc lâu không tới đây, đua ngựa vừa mở cửa, việc làm ăn của Kim Ngọc lâu ngược lại còn tốt hơn. Ha ha."
Không trang bức sẽ chết sao.
Tào Đạt liếc mắt khinh bỉ nhìn Chu Phong, nhưng cũng không thể phản bác, bởi có rất nhiều đại thần, sĩ phu không đến xem đua ngựa, tất cả lưu lại trong thành đều có cùng chung chí hướng, lúc này bọn hắn cũng sẽ xuất môn tụ hội, Lương Viên tự nhiên là chỗ tốt nhất.
"Quách hiền điệt."
Tào Đạt đột nhiên nhìn về phía trước nói.
"Ở đâu?"
Chu Phong lập tức đưa mắt nhìn tứ phương, bây giờ Quách Đạm chính là thần tài.
"Ta còn lâu mới nói cho ngươi."
Tào Đạt hừ một tiếng, sau đó đi về phía trước.
Chu Phong cũng nhìn thấy Quách Đạm vừa từ trên xe ngựa đi xuống, vội vàng đi theo.
"Quách Đạm."
"Quách Đạm."
Sau một trận tiếng gọi dồn dập, Quách Đạm liền bị một đám công tử ca vây quanh.
"Quách Đạm, sau này đua ngựa sẽ tổ chức ở nơi này phải không?"
Một công tử bức thiết hỏi.
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, nơi này chỉ là ta lâm thời thuê lại mà thôi, nếu bên kia kiến thiết xong thì vẫn sẽ tổ chức ở bên kia. Dù sao bên này không có nông trường, nên không thể nuôi được nhiều ngựa."
"Không cần phải phiền toái như vậy, nơi này rất tốt, cách thành nội lại gần, còn có chỗ nghỉ chân."
"Chúng ta thích nơi này vô cùng, ngươi dứt khoát nói chuyện với Từ Kế Vinh mua lại nơi này là được rồi."
"Bại gia tử kia gần đây không biết gặp được cái vận gì, càng bại càng kiếm tiền, thật là bực mình nha!"
"Không phải sao. Cha ta còn bảo ta học tập bại gia tử kia."....
Xem ra tên kia gần đây lại trang bức đến mức nhân thần cộng phẫn. Quách Đạm âm thầm cười một tiếng, lại nói: "Các vị sở dĩ ưa thích nơi này là bởi vì trường đua ngựa bên kia quá khó coi, kỳ thật hoàn cảnh nơi này cũng không phù hợp thân phận của các vị, đều chỉ là một chút phòng nhỏ. Sau khi bên kia kiến thiết xong, ta cam đoan tửu lâu, trà tứ, lữ điếm tốt nhất kinh thành cũng sẽ ở nơi đó, đồng thời còn có rất nhiều thứ có thể chơi, các vị nhất định sẽ thích vô cùng." "Đương nhiên."
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Hơn nữa nơi này cũng không nhất định sẽ huỷ bỏ, nếu như trong tương lai người báo danh dự thi càng nhiều thì có khả năng hai bên đều sẽ cử hành đua ngựa."
"Như thế thì không thể tốt hơn."
Đám người nghe xong đại hỉ, bọn hắn đã sớm rất khó chịu với lịch tổ chức bảy ngày một lần của đua ngựa, chí ít phải tổ chức bảy ngày hai lần thì mới đã ghiền, bằng không, muốn báo thù thì phải chờ sau bảy ngày, đây thật là có bao nhiêu dày vò a!
Chu Phong, Tào Đạt liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không lên tiếng, nhưng trong mắt lại tràn đầy địch ý.
Đợi sau khi những công tử này tản đi, bọn hắn lập tức một trái một phải kẹp Quách Đạm ở giữa.
"Hai vị làm gì vậy?"
Quách Đạm dở khóc dở cười nói.
Chu Phong cười ha hả nói: "Hiền chất, tửu lâu tốt nhất nếu không phải là Kim Ngọc lâu của ta thì không tửu lâu nào có thể hơn a."
Tào Đạt nói: "Ngươi chẳng qua ở vị trí tốt mà thôi, tửu lâu tốt nhất hẳn là Túy Tiêu lâu của ta."
"Được rồi! Được rồi!"
Quách Đạm vung tay lên, thấy đôi oan gia này lại muốn tranh, cũng đủ nhức đầu, nói: "Hai vị đừng cãi cọ, ở trường đua ngựa bên kia, một tòa tửu lâu thế nhưng không thể thỏa mãn được, nhưng ta có yêu cầu, việc này thà thiếu không ẩu, nếu hai vị có hứng thú thì có thể đi Nha hành trao đổi. Nhưng trước tiên các vị nhất định phải lên kế hoạch kỹ càng, bảo đảm đầu tư bao nhiêu tiền, có thể cung cấp phục vụ như thế nào, nếu như những thứ này không đạt tới tiêu chuẩn, vậy thì cái gì cũng đừng nói."
Tào Đạt có vẻ hơi bất mãn nói: "Hiền chất, mua bán này của ngươi cũng thật hiếm lạ nha, còn phải bảo đảm đầu tư bao nhiêu tiền."
Chu Phong cũng nói: "Còn cung cấp phục vụ như thế nào, ta làm tửu lâu nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng nghe nói qua."
Quách Đạm cười nói: "Hai vị nói rất có đạo lý, nhưng .. . Không có cách nào, đua ngựa hấp dẫn người như thế, hơn nữa các vị nhìn xem, những người này đều không phú thì quý, ta nếu không đề cao yêu cầu, gia tăng độ khó, ta xứng đáng với bọn họ sao. Mặt khác, các vị nhìn phía trên kia." chỉ một gian phòng bao lớn nhất trên lưng trừng đồi.
"Các vị nhìn thấy nhiệt khí kia không?" Quách Đạm lại hỏi.
"Thấy được, là có người đang nấu nước sao?" Chu Phong đần độn gật đầu nói.
Quách Đạm nói: "Nó gọi là địa noãn, nói một cách đơn giản, phía dưới phòng bao có một cái hố, bên cạnh có cái lò hơi, dùng nhiệt khí để sưởi ấm toàn bộ phòng bao, các vị có biết để bảo trì nhiệt độ trong phòng bao kia, mỗi ngày cần đốt bao nhiêu than đá không? Nói trắng ra thì đây chính là đốt tiền nha!"
"Địa noãn? Ai u! Để đốt nóng một gian phòng lớn như thế cần xài bao nhiêu tiền a?"
"Bao nhiêu tiền? Hừ, kia cũng là miễn phí."
"Miễn phí?"
Chu Phong, Tào Đạt hoảng sợ nói.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Đây chính là một loại thái độ phục vụ, ta nhất định phải bảo đảm khách hàng của ta cảm giác như đang ở nhà, đối với trường đua ngựa tương lai thì phương thức trang hoàng và thái độ phục vụ ở tửu lâu của hai vị bây giờ còn chưa đạt tiêu chuẩn, vì vậy các vị muốn có được tửu lâu ở trường đua ngựa của ta thì cũng phải tốn một phen tâm tư a."
Chu Phong, Tào Đạt cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai người bọn họ đều là Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành tửu lâu ở kinh thành, vậy mà bị một nha thương khinh bỉ, nói ra thì thật mất mặt a!
Tào Đạt đột nhiên nói: "Nhưng vì sao chỉ có gian phòng bao kia bốc lên nhiệt khí?"
"Khụ khụ, bởi vì đó là phòng bao của khách quý, các phòng bao còn lại muốn đốt thì phải trả tiền."
Tào Đạt trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, ta còn tưởng ngươi hào phóng, thì ra là thế a!
Quách Đạm trong lòng cũng đang chửi mẹ, tên phá của này, đến sớm như vậy, thật sự coi là miễn phí sao? Xem ra giá cả hội viên còn phải tăng lên nha.