Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 227 - Chương 226: Ai Không Có Bối Cảnh

Chương 226: Ai không có bối cảnh Chương 226: Ai không có bối cảnhChương 226: Ai không có bối cảnh

Quách Đạm thật sự không lừa Vạn Lịch, loại ngành nghề lợi nhuận khủng như đua ngựa thật sự không cần đổi sang hình thức đầu tư cổ phần, bởi vì đua ngựa không cần huy động vốn đầu tư vì bản thân nó không thiếu tiền, trừ phi bị chính trị hoặc chiến tranh can thiệp, nếu không thì không thể nào đóng cửa, như vậy thì chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần làm gì.

Tác dụng duy nhất của Đua ngựa chính là dùng để tăng lên giá cổ phiếu của Nha hành.

Thử nghĩ một chút mà xem, một khi Đua ngựa sát nhập vào Nha hành, giá cổ phiếu của Nha hành có thể tăng gấp bao nhiêu lần mới phù hợp a!

Chẳng qua bây giờ còn chưa phải thời điểm, bởi vì Nha hành còn quá nhỏ yếu, không nuốt nổi Đua ngựa, Vạn Lịch khẳng định cũng sẽ không đồng ý....

"A... ! Tuyết rơi!"

Khấu Ngâm Sa đẩy cửa phòng ra, nhìn phía xa trời đất một màu trắng xóa không khỏi kinh hô một tiếng.

"Thật đúng là tuyết rơi!"

Quách Đạm đi tới cửa, nghĩ thầm, đây tựa như là trận tuyết đầu tiên kể từ khi ta đến Đại Minh.

Khấu Ngâm Sa hình như nhớ tới cái gì, nhìn Quách Đạm nói: "Phu quân, hôm nay chàng muốn đi nông trường phải không?"

Quách Đạm gật đầu.

Đột nhiên thuê nhiều đất đai như vậy, nên đương nhiên có rất nhiều chuyện phải bàn giao.

Khấu Ngâm Sa nói: "Hôm nay tuyết rơi đi đường sẽ không tiện, nếu không ngày khác lại đi?"

Quách Đạm cười nói: "Thời điểm các thương nhân khác đều nghĩ như vậy thì chính là cơ hội kiếm tiền của ta, cho nên ngàn vạn lần không thể bỏ qua nha."

Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, chợt nói khế: "Vậy phu quân đi đường cẩn thận một chút."

Trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Ừm."

Quách Đạm gật đầu, sau đó mặc áo choàng ra cửa. thành màu trắng, ánh mắt có chút si ngốc.

Quách Đạm nói không ít lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng nàng vẫn luôn không thích, nhưng câu nói này lại làm nàng cảm thấy vô cùng rung động.

Nam nhân nỗ lực làm việc vĩnh viễn là mê người nhất.

Kỳ thật kiếp trước Quách Đạm làm việc còn điên cuồng hơn Khấu Ngâm Sa nhiều, bởi vì kiếm tiền có thể thỏa mãn tất cả dục vọng của hắn, hắn chính là nô lệ của tiền tài, ngày nghỉ hắn cần có lẽ chỉ là một đêm phóng túng, mà không phải đi La Mã, hoặc là Maldives nghỉ ngơi nửa tháng, hắn cảm thấy như vậy là đang phản bội tín ngưỡng.

Chỉ là một trận tuyết nhỏ mà thôi, hắn hoàn toàn không để vào mắt, thời điểm còn ở New York rất hay có bão tuyết, hắn cũng vẫn đi làm như ngày thường. .

Sau khi đến Đại Minh, hắn ngược lại thay đổi một chút, nhưng chủ yếu là bởi vì nhịp sống tại cổ đại muốn nhanh cũng nhanh không nổi.

Ra đến cổng lớn thì thấy một nữ tử cả người thẳng tắp ngồi trên một con tuấn mã cao lớn màu đen, hai mắt nhìn phía trước, dưới nền tuyết trắng càng lộ ra tư thế hiên ngang.

"Hắc! Mỹ nữ!"

Quách Đạm đột nhiên hô.

Dương Phi Nhứ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Quách Đạm nói: "Hôm nay trời rất lạnh lại có tuyết rơi, muốn ngồi xe ngựa với ta hay không?"

Dương Phi Nhứ yên lặng quay mặt trở về.

Quách Đạm hừ một tiếng: "Ta rất thuần khiết mời ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu, đợi chút nữa lạnh đến mức run rẩy thì cũng đừng đến cầu ta, nói cho ngươi một bí mật, xe ngựa này của ta có trang bị lò sưởi."

Một canh giờ sau.

"Hắc! Mỹ nữ! Ngươi chắc sẽ không để ý nếu cho một đại suất ca như ta đi nhờ một đoạn đường chứ."

Quách Đạm đứng bên cạnh hắc mã, ngửa đầu, vô cùng đáng thương nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Dương Phi Nhứ.

Cách đó không xa chỉ thấy một mã phu như đang dùng lực lượng vô tận từ thuở hồng hoang đẩy xe ngựa bị mắc kẹt trong hố tuyết.

Dương Phi Nhứ đột nhiên nhảy từ trên ngựa xuống.

"Làm gì? Nhường cho ta cưỡi sao? Ta không biết cưỡi, nếu biết, ta "Đẩy xe."

Dương Phi Nhứ đi tới bên cạnh xe ngựa, hướng mã phu kia nói: "Đại thúc, ta tới giúp ngươi."

"A? Không cần. ... Đa... Đa tạ."

"Lẽ nào lại như vậy, thà rằng đẩy xe, cũng không đồng ý chở đại suất ca ta một đoạn đường, đây là đang vũ nhục nhan trị của ta a!"

Quách Đạm tức giận bất bình mắng vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, giúp đỡ đẩy xe.

Tốn sức chín châu hai hổ mới đẩy được xe ngựa ra, thế nhưng còn chưa đi được bao lâu, lại rơi vào trong hố, hơn nữa lần này kẹt càng sâu hơn.

Quách Đạm xem như hiểu rõ câu nói "Đi đường không tiện" của Khấu Ngâm Sa, cũng không phải là một câu cửa miệng quen thuộc mà là thật sự đi đường không tiện a!

"Mỹ nữ!"

Quách Đạm tỏ vẻ đáng thương hề hề nhìn Dương Phi Nhứ, nói: "Ngươi chắc sẽ không để ý cùng ta tìm một sơn động ở phụ cận quanh đây, đốt đống lửa nhỏ tựa sát vào nhau cùng trải qua một đêm vui vẻ phải không."

"Phế vật!"

Dương Phi Nhứ nhẹ nhàng nhắm mắt.

Ta gọi ngươi là mỹ nữ, ngươi lại gọi ta là phế vật, thật là gieo vần a. Quách Đạm ha ha nói: "Nếu như ai cũng giống như ngươi, dung mạo xinh đẹp, thân thủ mạnh mẽ vậy thì ngươi nhất định sẽ thất nghiệp, ngươi nên vui mừng vì trên đời này còn có phế vật như ta tồn tại."

"Ngậm miệng."

"Nha"

Quách Đạm gọn gàng ngậm miệng lại.

Hắn không có cách nào, nơi này phía trước không có thôn làng, phía sau không có cửa hàng, nửa ngày không nhìn thấy một bóng người, Dương Phi Nhứ chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.

Dương Phi Nhứ nghiêng con mắt, nói: "Lên đây đi."

Quách Đạm gãi gãi mi tâm.

Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi còn muốn gì?"

"Ta có thể nói chuyện không?"

" ¬ Nói" Dương Phi Nhứ nghiến răng nghiến lợi nói.

Quách Đạm nói: "Nếu như ngươi không ngại, trước tiên có thể xuống ngựa dìu lão bản ta lên ngựa hay không, sau đó ngươi lại lên ngựa... ."

Dương Phi Nhứ đột nhiên vươn tay ra.

"Đa tại"

Quách Đạm tranh thủ thời gian vươn tay ra, vừa mới đụng phải tay của nàng, Dương Phi Nhứ đã dùng sức nắm chặt, kéo một phát, Quách Đạm đột nhiên cảm thấy thân thể mình bay lên, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã ngồi trên lưng ngựa.

Oa! Nữ nhân này khí lực thật to lớn, nếu nàng ngồi xuống chắc chắn sẽ gãy nha! Quách Đạm rất quân tử nói: "Mỹ nữ! Nếu như hai tay ta ôm ngươi thì chẳng qua là vì ta sợ ngã... ."

"Giá -"

"Ngọa tào*!"

(*) Ngọa tào - fuck, chết tiệt

Quách Đạm bị giật mình hơi ngã ngửa ra phía sau, dọa hắn hồn phi phách tán, tranh thủ thời gian ôm chặt Dương Phi Nhứ, sau đó quay đầu hướng mã phu bị bỏ rơi phía sau hô: "Ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi gọi người tới cứu ngươi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể kể việc này cho phu nhân."...

"Mỹ nữ! Ngươi chạy quá tốc độ rồi! Ngươi không thể vì trên đường không có camera mà không để ý quy tắc giao thông, như vậy sẽ rất nguy hiểm, ta cũng không muốn đi đến Đại Thanh a!"

Quách Đạm mặc dù đang ôm một đại mỹ nữ, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có một chút tà niệm nào, nhìn thấy những nhánh cây trụi lủi xẹt qua trước mắt, dọa hắn nhắm chặt hai mắt, trong miệng lớn tiếng hét lên.

Nhưng mà, tốc độ vẫn còn đang tăng tốc.

Quách Đạm sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến hắn lại xuyên đến Đại Thanh, vậy hắn thà rằng ở lại Đại Minh, bởi vì Đại Minh có Vạn Lịch. ...

"Vô sỉ! Dâm tặc vô sỉ a!"

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Quách Đạm đột nhiên nghe được một tiếng mắng, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy có người đang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, đây là tên vương bát đản nào, ngưng mắt nhìn lại, hoảng Sợ nói: "Tiểu vương gia!"

"Ngươi còn không mau buông tay."

Chu Dưực L1 cả iân nói, "Buông tay?"

Quách Đạm trừng mắt nhìn, đột nhiên phản ứng lại, tranh thủ thời gian rút tay lại.

"Mau mau xuống."

"Nha"

Quách Đạm tay chân vụng về từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lại hướng về phía gương mặt vẫn lãnh khốc của Dương Phi Nhứ nói: "Đa tạ!"

Lúc quay đầu lại, phát hiện Lưu Tẫn Mưu đang mỉm cười nhìn hắn.

Chu Dực Lưu hai mắt phồng lên, cả giận nói: "Vì sao ngươi cùng nàng cưỡi một con ngựa, lại còn ôm chặt như thế?"

Quách Đạm nói: "Vương gia thật sự là hiểu lầm, ta vốn ngồi xe ngựa tới đây, nhưng xe ngựa bị kẹt trong hố tuyết, ta cũng không biết cưỡi ngựa, cho nên... ."

"Không biết cưỡi ngựa?"

Chu Dực Lưu trừng mắt nhìn.

"Thật sự. Vương gia nếu không tin, có thể hỏi Lưu công tử."

Quách Đạm gật đầu mạnh, trong lòng cũng buồn bực, ta ôm Dương Phi Nhứ thì liên quan gì đến ngươi, ngươi điểu như thế, vì sao không đi giữ gìn hòa bình thế giới.

Chu Dực Lưu đột nhiên trịnh trọng tuyên bố: "Các ngươi nghe đây, kể từ hôm nay, bản vương cũng không biết cưỡi ngựa."

"Vộ sỉ,"

Một thanh âm lạnh lùng cất lên.

Tiếng mắng này chắc chắc không phải mắng ta. Quách Đạm khiếp sợ nhìn Dương Phi Nhứ, ngươi không cần ngực sao, vậy mà dám mắng lưu manh Lộ Vương vô sỉ.

Chu Dực Lưu nghiêng con mắt nhìn Dương Phi Nhứ, khóe miệng giật một cái nói: "Ngươi chờ lấy cho bản vương, chờ ngày khác bản vương luyện thành thần công liền đem ngươi đè lên giường."

Bai

Trên nền tuyết chẳng hiểu ra sao xuất hiện một vết roi thật sâu.

"Ngươi. .. Ngươi đừng gấp, bản vương bây giờ còn chưa luyện thành, ngày khác. .. Ngày khác lại nói." Quách Đạm choáng!

Lộ vương trong truyền thuyết hoành hành bá đạo, vậy mà lại bị bảo tiêu của ta dọa thành dạng này, vậy ta chẳng phải có thể cưỡi trên đầu hắn thải phân?

Hắn tranh thủ thời gian lôi kéo Lưu Tẫn Mưu đi tới một bên, bát quái nói: "Có chuyện gì vậy? Tiểu vương gia làm sao lại sợ nàng?"

Lưu Tẫn Mưu đầu tiên liếc mắt nhìn Lộ Vương đã chạy đi xa, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu vương gia không sợ trời, không sợ đất, nhưng chỉ sợ hai nữ nhân, một người là đương kim Thái hậu, người còn lại chính là nàng."

"Sơ Thái hậu thì ta có thể lý giải, nhưng vì sao sợ nàng? Nàng chẳng qua chỉ là một Cẩm Y Vệ nho nhỏ mà thôi." Quách Đạm mơ hồ nói.

Lưu Tẫn Mưu nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết nàng là người của Thái hậu sao?"

",. Người của Thái hậu?" Quách Đạm mộng bức nói.

Lưu Tẫn Mưu gật đầu, nói: "Phụ thân của nàng Dương Thiên hộ từng là cận vệ của Thái hậu."

Nói xong, hắn thấp giọng nói: "Đương kim Thái hậu có tao ngộ rất giống Vương cung phi, cũng xuất thân là cung nữ, lúc ấy ở trong cung cũng trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, là phụ thân nàng Dương Thiên hộ một mực bảo hộ Thái hậu, cũng hộ vệ Thái hậu tín nhiệm nhất, cho nên sau này mới được đề bạt làm Thiên hộ. Nhưng về sau phụ huynh nàng đều gặp nạn, Thái hậu vốn muốn cho nàng vào cung làm cung nữ, nhưng hình như nàng không nguyện ý vào cung, hỉ vọng có thể kế thừa phụ huynh ý chí, Thái hậu mới để bệ hạ ân chuẩn cho nàng gia nhập Cẩm Y Vệ. Trước kia Tiểu vương gia cũng nhìn trúng nàng nên muốn đi đùa giỡn một phen, kết quả bị Dương Phi Nhứ đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng Thái hậu chẳng những không trách tội Dương Phi Nhứ, còn trách mắng Lộ Vương một phen, Thái hậu thế nhưng rất ít khi trách mắng Lộ Vương."

"Oa. .. Thật không ngờ nàng có địa vị lớn như thế."

Quách Đạm hơi kinh hãi, lại nói: "Không đúng rồi! Nàng có chỗ dựa trâu bò như thế, làm sao lại phải bảo hộ một tiểu nha thương như ta?"

Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết vì sao bệ hạ an bài nàng đến bảo hộ ngươi?"

Quách Đạm đần độn lắc đầu.

Lưu Tẫn Mưu nói: "Bệ hạ an bài như vậy, chủ yếu là để đề phòng Đông xưởng."

"“"Đâng xytểởng?" Quách Đạm kinh ngạc nói.

"Ngươi chẳng lẽ quên ngươi từng đắc tội Đông xưởng đô đốc sao."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Trước kia Đông xưởng và Cẩm Y Vệ là hai nha môn độc lập, nước giếng không phạm nước sông, nhưng bây giờ Cẩm Y Vệ đô đốc cùng Đông xưởng đốc chủ thế nhưng quan hệ rất mật thiết, trên cơ bản đã bị Đông xưởng khống chế, nhưng cũng có một số Cẩm Y Vệ không nguyện ý theo Đông xưởng thông đồng làm bậy, nàng chính là một người trong số đó, lại thêm quan hệ của nàng với Thái hậu, Đông xưởng sẽ không dám tùy tiện động đến nàng."

Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ.

Một thương nhân như hắn cùng Hoàng đế hợp tác, việc này không cần nghĩ cũng sẽ đặc tội hắc bạch lưỡng đạo, bởi vì tổ hợp này quá quái dị, Cẩm Y Vệ bình thường không thể bảo vệ được hắn, ngược lại có khả năng sẽ bị Đông xưởng khống chế.

Mặc dù Trương Kình là người của Vạn Lịch, nhưng Vạn Lịch cực kỳ rõ ràng tác phong trước sau như một của Đông Xưởng, một phần vạn Trương Kình trán nóng lên giết chết Quách Đạm, vậy thì hắn đi đâu đi tìm được một nhân tài biết kiếm tiền như Quách Đạm.

Cho nên mới an bài Dương Phi Nhứ đến bảo hộ Quách Đạm.

Ngay cả Lộ Vương cũng sợ hãi nàng, đây là bao nhiêu ổn a!

Quách Đạm lại liếc mắt nhìn Dương Phi Nhứ đang vuốt ve tọa ky, nghĩ thầm, nàng đã có bối cảnh lớn như thế thì lúc nào cũng có thể xin Thái hậu không bảo hộ ta, vì sao còn muốn đi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ là vì thầm mến ta, chậc chậc, dấu diếm đủ sâu a!

"Lưu Tẫn Mưu, ngươi có phải đang nói xấu nói bản vương?"

Chợt nghe được một tiếng ồn ào.

Quách Đạm nghiêng đầu nhìn lại thấy Chu Dực Lưu đứng ở chỗ thật xa, hét lên.

Lưu Tẫn Mưu vội nói: "Không có, ta đang cùng Quách Đạm đàm luận công sự."

Quách Đạm hỏi: "Đúng rồi! Tiểu vương gia tại sao lại ở đây? Hắn tới tìm ngươi sao?"

Lưu Tẫn Mưu ồ một tiếng: "Bọn hắn tới nơi này để vẽ hôn họa, tiểu Bá gia, Lập Chỉ đều tới."

"Hôn họa? Là thứ đồ gì?"

Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói: "Đây không phải là ngươi nói hay sao?" "Ta nói... A, ảnh kết hôn, không, kết hôn họa đúng không. Thì ra là thế, nhưng bọn hắn thật biết chọn cảnh sắc, ở đây vẽ kết hôn họa, xác thực rất đẹp."

"Ha ha. ... Đây là chủ ý của Tiểu Kiệt."
Bình Luận (0)
Comment