Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 233 - Chương 232: Tú Nhất Tú Thì Có Làm Sao

Chương 232: Tú nhất tú thì có làm sao Chương 232: Tú nhất tú thì có làm saoChương 232: Tú nhất tú thì có làm sao

Mặc dù những nông trường này thuộc quản lý của Thái Bộc tự, nhưng hắn làm Binh bộ Thượng thư đương nhiên là có quyền lực can thiệp vào việc này, bởi vì nông trường dính đến vấn đề chiến mã, nhưng Phương Phùng Thì cũng không phải đến đây để gây chuyện, mục đích của hắn là muốn khảo sát Quách Đạm, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì vài câu nói của Từ cô cô mà ngay lập tức lựa chọn Quách Đạm, hắn cũng phải xem Quách Đạm rốt cục là một người như thế nào.

"Lão phu đối với việc này cũng rất buồn bực, vì sao triều đình nuôi không nổi chiến mã?"

Phương Phùng Thì thuận theo lời khoe khoang của Quách Đạm, dò hỏi.

Quách Đạm không chút do dự nói: "Bởi vì không có tiền."

"Không có tiền?"

Phương Phùng Thì khẽ nói: "Chẳng lẽ ngươi phú khả địch quốc?"

Hố này đào cũng quá bất ngờ đi, trời ạ! Quách Đạm vội nói: "Thảo dân đương nhiên không có nhiều tiền như triều đình, cho dù là chín trâu mất một sợi lông cũng không sánh nổi, nhưng chỗ triều đình cần dùng tiền cũng rất nhiều, hơn nữa, triều đình luôn luôn hi vọng bỏ ra ít tiền nhất nhưng muốn nhận được hồi báo tốt nhất, nói ví dụ như để bách tính nuôi ngựa, nhưng lại không cho đủ trợ cấp, bách tính ngay cả bản thân còn nuôi không tốt, thì làm sao có thể nuôi được ngựa tốt, việc này không khác gì tát ao bắt cá, lưỡng bại câu thương."

Kỳ thật liên quan đến nguyên nhân vì sao triều đình không nuôi nổi chiến mã, trong lòng Phương Phùng Thì đương nhiên biết tiền chỉ là một vấn đề, người cũng là một vấn đề, chỉ là Quách Đạm không dám nói người, chỉ có thể nói tiền.

Nhưng không thể không nói một câu của hắn rất có đạo lý, triều đình luôn luôn cho một phân tiền nhưng muốn người làm hai phần việc, kỳ thật hai phần còn tốt, là bách tính thì phải có giác ngộ bị bóc lột, nhưng vấn đề là một phân tiền này còn bị người lột mất mấy phần, hậu quả là cho dù bách tính để chính mình đói chết cũng không nuôi nổi ngựa.

Nhưng thảo luận vấn đề này với Quách Đạm cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn cũng không có cách nào cải biến.

Phương Phùng Thì lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại nuôi được ngựa tốt?"

"Bởi vì phương pháp của thảo dân vừa vặn tương phản với triều đình, Quách Đạm nói: "Không gạt Thượng Thư đại nhân, bởi vì đua ngựa có thể mang đến cho thảo dân đầy đủ lợi nhuận, vì vậy thảo dân cũng có thể bỏ ra đủ nhiều tiền nuôi ngựa, người thảo dân mời kỳ thật cũng là phổ thông bách tính, nhưng bách tính giúp thảo dân nuôi ngựa, chẳng những có thể cơm áo không lo, mà còn có thể phát tài, như vậy bách tính đương nhiên hết sức nỗ lực giúp thảo dân làm việc, tiền nào đồ nấy, cùng một số lượng ngựa, nhưng bỏ ra một ngàn lượng cùng một vạn lượng để nuôi, thì khẳng định ngựa được nuôi ra sẽ không giống nhau."

Phương Phùng Thì nói: "Vậy cũng chưa chắc, trong vụ án giáp vải của quân Liêu Đông, triều đình thế nhưng đã cho đủ tiền, nhưng kết quả lại như thế nào? Chứng tỏ ngươi nói cũng không đúng nha."

Quách Đạm cười nói: "Thượng Thư đại nhân không thể quơ đũa cả nắm, thảo dân buôn bán cũng chỉ thờ phụng một thứ, đó chính là khế ước, bên trong khế ước quy định dùng bao nhiêu bông, thảo dân liền dùng bấy nhiêu, nếu như không có tiền để kiếm, thảo dân sẽ không tiếp."

"Thật sao?" Phương Phùng Thì khẽ nói: "Nếu như hôm nay lão phu muốn ngươi lấy tiền hiếu kính lão phu thì sao?"

Quách Đạm nói: "Hồi Thượng Thư đại nhân, chỉ cần không vượt quá dự toán, thảo dân đương nhiên nguyện ý ra."

"Dự toán?"

Phương Phùng Thì kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm gật đầu nói: "Thời điểm thảo dân tiếp nhận vụ mua bán này cũng đã tính tiền hiếu kính vào dự toán, cho dù Thượng Thư đại nhân muốn thảo dân hiếu kính, thảo dân cũng có thể xuất ra, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc nuôi ngựa."

"Tiểu tử ngươi thật đúng là hiểu chuyện aI"

Phương Phùng Thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy bi ai.

Mẹ nó đến phương diện này cũng dự toán, từ đó có thể thấy tham ô đã trở thành tập tục, ngay cả bách tính đều có thể hiểu chuyện như thế.

Quách Đạm nói: "Thảo dân chỉ là một tiểu thương nhân, vô lực thay đổi cái gì, chỉ có thể thuận thế mà làm."

"Hay cho một câu thuận thế mà làm."

Phương Phùng Thì hừ một tiếng, lại nói: "Nhưng nếu hôm nay lão phu muốn quá nhiều, vượt quá dự toán của ngươi thì sao? Hoặc là, đại thần trong triều đều chạy tới đây đòi tiền thì sao?"

Ouách Đam cười nói-' "Da †a Thưởng Thư đai nhân auan †ầm tới thảo dân, tiền này của thảo dân đều sẽ tiêu vào trên lưỡi đao, cho nên phải bảo đảm sẽ không xuất hiện loại tình huống này."

Ngụ ý là muốn hối lộ thì phải hối lộ lớn, phải tìm người có thể bảo bọc, Phương Phùng Thì không biết rằng người này chính là đương kim Hoàng đế, Quách Đạm đương nhiên có thể ỷ lại không sợ gì, dự toán căn bản cũng không phải là hối lộ, nó giống như một loại bố thí hơn.

Phương Phùng Thì bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu nhân gian trá lão phu cũng thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào như ngươi, ngay trước mặt đại quan triều đình đem chuyện hối lộ nói như chuyện đương nhiên, còn có dự toán, thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Quách Đạm nói: "Thảo dân chỉ là một thương nhân cho nên đương nhiên sẽ cân nhắc đến các loại tình huống, nếu loại tình huống này là tồn tại khách quan thì thảo dân tự nhiên phải cân nhắc vào, mà không phải lừa mình dối người, nếu như lừa mình dối người thì người nhận hao tổn sẽ chính là thảo dân."

Phương Phùng Thì nói: "Lão phu cũng không tin, nếu như thật sự xuất hiện hao tổn, ngươi chẳng lẽ sẽ không làm hàng giả hàng nhái sao ?"

Quách Đạm cười nói: "Việc này. .. Thảo dân không dám hứa chắc chắn nhất định sẽ không xuất hiện, nhưng tám chín phần mười sẽ không phát sinh, bởi vì nuôi ngựa chỉ là một trong rất nhiều mua bán của thảo dân mà thôi, cho dù thật sự xuất hiện hao tổn, thảo dân cũng có thể lấy tiền bổ sung từ những mua bán khác, cũng không phải vì đối phương là triều đình, cho dù đổi thành bất cứ ai, thảo dân cũng sẽ làm như thế, bởi vì khế ước là gốc rễ đặt chân của thảo dân, thảo dân xây dựng Nha hành theo hình thức đầu tư cổ phần cũng bằng vào khế ước, nếu thảo dân vi phạm khế ước thì cái giá thảo dân phải trả dư xài nuôi một vạn con ngựa."

Phương Phùng Thì thoáng gật đầu, cười nói: "Loại thương nhân như ngươi, lão phu thật đúng là lần đầu gặp, nhân gia gian xảo là gian xảo ở bên trong, còn ngươi lại quang minh chính đại gian xảo, nói ngươi gian xảo giống như cũng không đúng, nhưng nếu nói ngươi thành thật chất phác, vậy càng không đúng."

Người này há miệng ngậm miệng đều là tiền, còn nói như chuyện đương nhiên, nhưng lại làm người cảm thấy hợp tình hợp lý, thật đúng là không cảm thấy người này gian xảo, sự thật là nhân gia nhận thầu nông trường, đương nhiên là vì kiếm tiền, chẳng lẽ còn vì quốc vì dân, thương nhân mà vì quốc vì dân, vậy còn cần quan viên làm gì.

Quách Đạm thật thà cười nói: "Vô thương bất gian, thảo dân là thương nhân nên đương nhiên cũng khá gian, nhưng thảo dân luôn luôn kiên trì cầm khế tước đến nói chuvên. thảo dân không nhải muốn làm mêt naười đạo đức cao thượng, được người kính ngưỡng, mà là kiên trì điểm này có thể làm thảo dân kiếm càng nhiều tiền, thảo dân hôm nay đạt được tất cả đều căn cứ vào nó, nếu như vi phạm khế ước, thảo dân sẽ không còn gì cả."

Phương Phùng Thì hỏi: "Vì sao những thương nhân khác không giống ngươi?"

Quách Đạm nói: "Bởi vì bọn họ không có bản sự như thảo dân."

Phương Phùng Thì ngẩn người, cười nói: "Ngươi đúng là tuyệt không khiêm tốn."

Quách Đạm nói: "Thảo dân cũng rất muốn khiêm tốn, nhưng. .. Nhưng đây là sự thật mọi người đều biết."

Phương Phùng Thì híp híp mắt: "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*"

(*) -Cây mọc cao hơn rừng, gió thổi tất bật rễ/ Tú -ưu tú, tú lệ

Quách Đạm nói: "Không tú cũng có khả năng bị gió thổi bật rễ, thương nhân họ Hồ kia còn lâu mới tú được như thảo dân, thế nhưng vẫn rơi vào kết quả như vậy, vậy còn không bằng tú nhất tú."

Phương Phùng Thì vuốt râu cười ha ha một tiếng, có thâm ý khác liếc nhìn Quách Đạm, sau đó liền quay người rời đi.

Lưu Tẫn Mưu thấy Phương Phùng Thì đi xa, mới đi lên phía trước, bất khả tư nghị nói: "Quách Đạm, ngươi thật đúng là tú a! Dám can đảm nói chuyện như vậy với Binh bộ Thượng thư."

Đối thoại giữa hai người hoàn toàn không giống như thương nhân với Binh bộ Thượng thư, Quách Đạm thật sự là thành thật khiến người khác không nói nên lời.

Quách Đạm cười nói: "Ta cũng không muốn tú, ta cũng đâu phải tiểu Bá gia, chỉ vì ngươi nói, hắn là một vị quan vô cùng thanh liêm chính trực, cho nên thứ hắn muốn khẳng định là ngựa, mà không phải là tiền, ta nói như thế chỉ vì muốn hắn tin tưởng, năm ngàn thớt ngựa tốt đối với ta không là cái gì, chỉ cần hắn tin tưởng điều này thì trong tương lai ta muốn nhận thầu càng nhiều nông trường, hắn cũng sẽ không phản đối."

Buôn bán là phải cho hộ khách lòng tin, khiêm tốn mới là ngu xuẩn, thương phẩm của ta chính là tốt nhất, ca chính là có thực lực, không có cái khác. Hắn đã đạt tới loại quy mô này thì ngốc thiếu cũng biết hắn có tiền, nhân gia đã để mắt tới tiền của hắn thì tỏ ra điệu thấp hay không điệu thấp đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng Quách Đạm vẫn đoán sai, điều Phương Phùng Thì thực sự muốn cũng không phải ngựa, mà là người, bởi vì không quản là nuôi ngựa hay là giáp vải đều là lỗi do người, tiền đều bị người lấy mất, ngựa cũng tuyển thì dĩ nhiên cái gì cũng có.

Mặc dù Quách Đạm mười phần thương nhân, không thể hi vọng xa vời hắn có thể vì quốc vì dân, nhưng đúng như Từ cô cô nói, Đại Minh bây giờ không thể hi vọng xa vời chọn cái tốt hơn trong hai cái tốt, chỉ có thể không chọn cái tệ hơn.

Quách Đạm hiển nhiên không phải là cái tệ hơn, tệ hơn chính là loại người tiền đều đã cầm hết, nhưng ngựa lại không thấy đâu.

Phương Phùng Thì về đến thành nội cũng không trở về nhà, mà trực tiếp đi đến phủ của Vương Gia Bình, hắn đã quyết định tiếp thu đề nghị của Từ cô cô, đem giáp vải nhận thầu cho Quách Đạm.

"Phương thượng thư đột nhiên viếng thăm là vì vụ án giáp vải của quân Liêu Đông phải không?"

Vương Gia Bình cũng không phải người thích vòng vo, thấy người tới là Phương Phùng Thì thì liền đi thằng vào vấn đề hỏi.

Phương Phùng Thì gật đầu.

Vương Gia Bình lộ vẻ tức giận nói: "Phương thượng thư xin yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không cứ như vậy không giải quyết được gì, một tiểu thương nhân làm sao có can đảm làm như vậy, bây giờ ta vẫn đang thu thập chứng cứ, chỉ cần tìm được chứng cứ, thì cho dù phải liều một thân quan bào này, ta cũng muốn lôi kẻ cầm đầu ra trị tội."

Lúc này hắn cũng mặc kệ nội các Thủ phụ, hắn đã mấy lần thượng tấu yêu cầu Hình bộ độc lập thẩm tra.

Nhưng Vạn Lịch không gặp hắn, hắn cũng không có đầy đủ chứng cứ để lật lại bản án, bây giờ song phương đều đang giằng co.

Phương Phùng Thì vuốt râu thở dài: "Trước đó không lâu, ta cũng nghĩ đúng như những gì ngài nghĩ, nhưng hai ngày nay, ta cho rằng còn có một chuyện quan trọng hơn chờ đợi chúng ta làm."

Vương Gia Bình hỏi: "Không biết Phương thượng thư chỉ chuyện gì?"

Phương Phùng Thì nói: "Ta nghĩ chúng ta nên mau chóng thay đổi giáp vải kém chất lượng cho tướng sĩ nơi biên cảnh, năm nay khẳng định không còn kịp rồi, nhưng mùa đông sang năm làm sao bây giờ? Nếu như chậm trễ, chỉ sợ sang năm sẽ có nhiều binh sĩ bị chết cóng hơn."

Vương Gia Bình gật đầu, lo lắng nói: "Phương thượng thư nói có lý, sai lầm này đã phạm phải, triều đình nhất định phải tranh thủ thời gian đền bù khuyết điểm, bằng không, thật sự sẽ khiến trái tim tam quân tướng sĩ rét lạnh. Không biết Phương thượng thư đối với việc này có đề nghị gì?"

Phi/Znd Đhùng Thì nói: “Những auân bỉ v† †r điếng như đián vải triều đình từ trước đến nay vẫn mua từ dân gian, nhưng những mua bán này vẫn luôn bị hoàng thân quốc thích cầm giữ, trên thực tế quân bị vật tư hàng năm mang đến biên cảnh đều có hiện tượng hàng giả hàng nhái, chỉ là năm nay vừa vặn bị ta đụng vào, nếu như chúng ta không tìm phương pháp khác, chỉ sợ đám giáp vải tiếp theo cũng không tốt hơn được bao nhiêu a."

Vương Gia Bình ai thán nói: "Quan hệ trong đó rắc rối khó gỡ, bằng vào ngài và ta muốn cải thiện điểm này nói dễ hơn làm aI"

Hoàng thân quốc thích không có ai không làm mua bán, bảy tám phần rượu bên trong tửu lâu đều là tới từ nhà bọn hắn, những hạng mục mua sắm quân bị như thế này làm sao có thể vòng qua bọn hắn, chỉ là nhìn xem quan viên nào phụ trách những hạng mục này, sau đó cho vị hoàng thân quốc thích nào tới làm.

Phương Phùng Thì đột nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc, liên quan tới chiến mã, ngài và ta đều biết, không ít công huân tham dự vào việc buôn lậu ngựa để mưu lợi, hơn nữa nhiều lần cấm mà không ngừng, nhưng bây giờ lại có thêm năm ngàn thớt ngựa tốt ngay bên ngoài kinh thành."

Vương Gia Bình nhướng mày, nói: "Phương thượng thư chỉ Quách Đạm?"

Phương Phùng Thì gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ chúng ta nên đề nghị triều đình đem một vạn bộ giáp vải nhận thầu cho Quách Đạm, hắn mặc dù cũng là thương nhân, nhưng hắn tuyệt đối không dám từ đó mưu lợi, bởi vì một khi hắn đón lấy vụ mua bán này, thì tất sẽ đắc tội hoàng thân quốc thích, như vậy bọn họ cũng nhất định sẽ nhìn chằm chằm hắn, nếu như có nửa điểm sai sót, những hoàng thân quốc thích này tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đồng thời, hắn vốn đã đắc tội không ít quan viên, nếu như hắn và hoàng thân quốc thích cấu kết với nhau, những quan viên này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, mà bản thân hắn chỉ là một tiểu thương nhân, bệ hạ cũng sẽ không bảo hộ hắn giống như Trịnh Thừa Hiến, nếu để hắn tới làm thì có thể bảo vệ không có sơ hở nào a."

"Không dối gạt Phương thượng thư, kẻ này ta cũng từng tiếp xúc mấy lần, xác thực không giống thương nhân bình thường, mặc dù thủ đoạn tỉ tiện, lại giỏi đầu cơ, nhưng từ kết quả đến xem thì lại không tính là quá xấu, nói ví dụ như đua ngựa, tuy làm xấu tập tục, không hợp với lễ chế, nhưng hắn lại nuôi sống không ít bách tính, toàn bộ lưu dân ngoài thành bây giờ đều dựa vào hắn, mà không còn lang bạt kỳ hồ, chịu rét chịu đói."

Vương Gia Bình nói xong, lại nhìn về phía Phương Phùng Thì nói: "Nhưng chỉ sợ rất nhiều người sẽ phản đối việc này." cũng đã giáng chức Trịnh Thừa Hiến xuống một cấp cũng tức là thừa nhận hắn có tội thất trách, vậy chúng ta có thể nhờ vào đó yêu cầu nhận thầu cho Quách Đạm, chỉ cần chúng ta không truy cứu việc này nữa, bệ hạ cũng nhất định sẽ đáp ứng, chỉ là việc này còn phải làm phiền Vương đại học sĩ thuyết phục Ngôn quan Ngự sử."

Vương Gia Bình thoáng gật đầu nói: "Tốt a, để ta thử một chút."....

"Cái gì? Nhận thầu cho Quách Đạm?"

Khương Ứng Lân nghe xong trực tiếp đứng dậy, nói: "Việc này không thể được."

Vương Gia Bình vuốt râu cười nói: "Khương cấp sự vẫn còn trách Quách Đạm từng đắc tội ngươi, cho nên cự tuyệt việc này."

Khương Ứng Lân nói: "Vương đại học sĩ đừng kích ta, Khương Ứng Lân ta đi được chính, ngồi được thẳng, mặc dù ta và hắn thật sự có tư oán, nhưng không đến mức công và tư không phân biệt được, cách làm người của Quách Đạm, chẳng lẽ Vương đại học sĩ cũng tán đồng sao?"

Vương Gia Bình nói: "Ta đương nhiên không tán đồng, nhưng Quách Đạm dù sao vẫn luôn luôn tuân thủ khế ước, bây giờ hắn tốn không ít tiền kiến thiết lại nông trường, cho nên năm ngàn thớt ngựa tốt hẳn sẽ không thành vấn đề. Mà chúng ta bây giờ muốn làm chính là, đám giáp vải tiếp theo vận chuyển đến Liêu Đông quyết không thể lại xảy ra vấn đề gì, bằng không, Liêu Đông nhất định xảy ra họa loạn, không biết Khương cấp sự cho rằng, việc này giao cho ai tới làm thì có thể bảo vệ không có sơ hở nào?"

Khương Ứng Lân nhíu nhíu mày, lại ngồi xuống.

Hắn cũng không thể bảo đảm, cho dù không cho Trịnh Thừa Hiến tới làm thì cũng giao cho một hoàng thân quốc thích khác, bọn hắn cũng vẫn phải trên dưới thu xếp, lông dê đến cùng vẫn mọc trên thân dê, chỉ cần giao cho hoàng thân quốc thích thì khẳng định sẽ lại ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chỉ là vấn đề ít hay nhiều, bởi vì triều đình cũng không phải rất hào phóng.

Cũng giống như Quách Đạm nói, với số tiền triều đình cho, hai ngàn con ngựa cũng quá sức.

Vương Gia Bình lại nói: "Khương cấp sự sao không ngẫm lại, lúc trước vì sao giáp vải lại giao cho Trịnh đại phu, nếu như chúng ta không làm gì, chỉ biết đấu khí với bệ hạ, thì chỉ sợ xoay một vòng, đám giáp vải tiếp theo cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay hắn, loại sự tình này tại triểu ta không phải chưa từng phát sinh.

Mặt khác, nếu như không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì lợi nhuận cfñna không nhải rất nhiều dù eao noàyv øiờ fñna có han. aua đầu thui eand năm phải hoàn thành toàn bộ, Quách Đạm lợi dụng đua ngựa kiếm lời nhiều tiền như vậy mà chỉ nuôi năm ngàn thớt ngựa tốt, như vậy vẫn còn tiện nghỉ cho hắn lắm, cũng nên để hắn bỏ ra một chút tiền phân ưu cho triều đình."
Bình Luận (0)
Comment