Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 266 - Chương 265: Lại Phát Sinh Rắc Rối

Chương 265: Lại phát sinh rắc rối Chương 265: Lại phát sinh rắc rốiChương 265: Lại phát sinh rắc rối

Vạn lịch không ngần ngại tự mình ra biển làm vua hải tặc.

Tôn nghiêm?

Lễ pháp?

Đạo đức?

Xin

Đương nhiên là không thể.

Yêu tài như mạng Vạn Lịch còn lâu mới quan tâm đến những thứ này.

Kỳ thật trên bản chất hải tặc và xét nhà cũng không có gì khác nhau, hắn có thể hạ chỉ xét nhà thì đương nhiên cũng có thể hạ chỉ làm hải tặc.

Mà đối với Quách Đạm thì Vạn Lịch thật đúng là một Bá Nhạc tuyệt hảo, cũng chỉ có Vạn Lịch mới có thể thưởng thức Quách Đạm.

Phải biết rằng Quách Đạm vẫn luôn lên kế hoạch mậu dịch với hải ngoại, đây là khẳng định một nước cờ phải đi, tại thời đại biến đổi lớn như hiện tại, không đi hải ngoại chính là một loại hành vi chờ chết.

Nhưng nếu muốn thuyết phục một Hoàng đế khác làm như vậy thì có lẽ là một việc phi thường khó khăn, duy chỉ có Vạn Lịch không giống bình thường, bản thân Quách Đạm cũng không ngờ việc này sẽ nhẹ nhõm như vậy, như vậy tính ra, nhận thầu bảng báo cáo tài vụ liền rất có lời, không cần tiền cũng được.

Nhưng việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, bây giờ tình hình trên biển vô cùng phức tạp, Quách Đạm cũng không hiểu rõ lắm, cho nên phải chuẩn bị thật đầy đủ, mà Nhất Tín nha hành vừa mới mở cửa, nội bộ cũng còn chưa chỉnh hợp xong, làm sao đi ra được bên ngoài. ......

Vừa mới về đến Khấu gia, cha con Khấu Thủ Tín, Khấu Ngâm Sa liền ra đón, một ngày này, trong lòng bọn họ đều cực kì hoảng, một thương nhân vậy mà chạy đi tham dự triều hội, không hoảng mới là lạ, huống hồ Quách Đạm cũng không để người khác bớt lo a.

Ai biết hắn lại sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

"Phu quân, thế nào?"

Đối mặt với sự hỏi thăm của Khấu Ngâm Sa, Quách Đạm chỉ u oán nhìn nàng một cái.

"Thế nào?"

Khấu Ngâm Sa nội tâm hơi hồi hộp một chút. Quách Đạm méo miệng nói: "Phu nhân, việc này đều trách nàng."

"Trách ta chuyện gì?"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói.

Khấu Thủ Tín cũng lo nghĩ nói: "Hiền tế, ngươi nói rõ hơn một chút, Ngâm Sa đến cùng làm sai chuyện gì?"

Quách Đạm lập tức phàn nàn nói: "Nhạc phụ đại nhân có chỗ không biết, hôm qua ta đã nói với nàng, không cần chế tác bảng báo cáo tài vụ quá hoàn mỹ, vì thế còn không tiếc bán thân thể, thế nhưng nàng hết lần này tới lần khác không nghe, còn lôi kéo tiểu tế thâu đêm suốt sáng gấp gáp chế tạo một bức bảng báo cáo tài vụ mới, hệ quả là bệ hạ tương đối hài lòng với nó."

"Bệ hạ hài lòng không phải là chuyện tốt sao?"

Khấu Thủ Tín nghỉ hoặc nói.

"Cũng không phải chuyện tốt."

Quách Đạm thở dài nói: "Bây giờ bệ hạ đã quyết định đem công việc thống kê tài chính của Hộ bộ nhận thầu cho Nha hành chúng ta."

"A2"

Cha con Khấu Thủ Tín, Khấu Ngâm Sa đều khiếp sợ nhìn Quách Đạm.

Nhận thầu nông trường, nhận thầu giáp vải, những thứ này còn có thể lý giải, dù sao triều đình cũng thường xuyên cùng thương nhân buôn bán, nhưng chưa bao giờ đem công việc thống kê tài chính của Hộ bộ nhận thầu cho thương nhân, đây . .. Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

"Hiền tế, việc này không thể nói đùa nha."

Khấu Thủ Tín hai tay đều run rẩy.

Quách Đạm thở dài: "Nhạc phụ đại nhân, đây là sự thật, ngày mai tiểu tế phải đi Hộ bộ trao đổi việc này."

Khấu Thủ Tín không khỏi tức giận trừng mắt với Khấu Ngâm Sa, nói: "Nữ nhi, con vì sao không nghe lời của phu quân, lần này tốt rồi, gây ra đại họa."

Khấu Ngâm Sa vội nói: "Phụ thân cũng đừng tin. .

Khấu Thủ Tín nói: "Không tin hiền tế, chẳng lẽ tin một vị phụ nhân như con?"

Khấu Ngâm Sa lập tức ủy khuất, hai mắt ngấn lệ, thời điểm Quách Đạm vẫn là một phế vật, người cũng không phải thái độ này, người đến cùng có phải thân sinh hay không. công việc một cách tốt nhất, cũng không phải cố ý."

Quách Đạm an ủi một phen, rồi lại lôi kéo tay của Khấu Ngâm Sa, nói: "Nhưng phu nhân, chúng ta không thể nhớ ăn không nhớ đòn, lần sau thời điểm ta đột nhiên quấy rối nàng, thì trong đó nhất định có thâm ý, nàng nhất định phải cho ta thỏa thích quấy rối, có biết không."

Khấu Ngâm Sa nắm tay Quách Đạm thật chặt, thấp thỏm nói: "Phu quân, chàng sao còn có tâm tình nghĩ chuyện sau này, bây giờ ta đã xông ra họa lớn như vậy, nên làm thế nào đây?"

Quách Đạm khẽ cười nói: "Đại họa thì cũng chưa nói tới, chúng ta cũng không phải nhận thầu Hộ bộ, mà chẳng qua là giúp Hộ bộ tính toán sổ sách, chế tác bảng báo cáo tài vụ, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là phiền toái một chút mà thôi, phu nhân ghi nhớ lần giáo huấn này là được rồi."

Vừa dứt lời, Khấu Ngâm Sa lập tức rút tay lại, thần sắc đảo ngược, lạnh như băng nói: "Việc này cũng không phải là trò đùa, bệ hạ làm sao có thể dựa vào sự xấu đẹp của một tấm bảng báo cáo mà định đoạt, hơn nữa với phu quân bản sự, bảng báo cáo đẹp hay xấu không phải đều do răng môi của phu quân định đoạt hay sao, nhất định là do phu quân ở trên đại điện biểu hiện vô cùng xuất sắc, cho nên bệ hạ mới đem việc này nhận thầu cho phu quân. Phu quân xin yên tâm, ta và phụ thân sớm đã thành thói quen đối với những chuyện như thế này, tội gì đem trách nhiệm đổ lên đầu ta."

Quách Đạm bị Khấu Ngâm Sa nói đến sửng sốt, oa! Người ta nói nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, quả không sai, xem ra nữ nhân mới thật sự là diễn viên trời sinh. Dư quang liếc thấy Khấu Thủ Tín đang hoài nghỉ nhìn mình, cười ha hả nói: "Chỉ đùa một chút, phu nhân xin đừng trách. Ha ha!"

Khấu Ngâm Sa tức giận trừng mắt một cái.

Khấu Thủ Tín vội nói: "Hiền tế, sau này đừng mở loại trò đùa này, sẽ hù chết người đấy."

Quách Đạm ủy khuất nói: "Trước kia tiểu tế đều đường đường chính chính nói nhưng mỗi lần đều dọa nhạc phụ đại nhân rơi mất quải trượng, lần này muốn thay đổi sáo lộ, nào biết phu nhân không phối hợp."

"Ngươi nha!"

Khấu Thủ Tín ha ha cười cười.

Khấu Ngâm Sa lại bất mãn nói: "Phụ thân, người vừa mới nói nữ nhi xông ra đại họa, cũng không phải thái độ này." Khấu Thủ Tín cưỡng ép ngáp một cái, nói: "Đứng hơn nửa ngày cũng đủ mệt, ta về phòng nghỉ ngơi trước, việc này hai người nói tiếp đi."

Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng đi về phòng mình.

Khấu Ngâm Sa khẽ nói: "Phụ thân thật sự là thiên vị."

Quách Đạm cười nói: "Phu nhân đừng tức giận, ta đền bù cho nàng được không." Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy Khấu Ngâm Sa.

Khấu Ngâm Sa trực tiếp đẩy tay hắn ra, giận nói: "Chuyện này đều tại chàng."

Nói xong, nàng liền quay người đi hướng Nha hành, đi được mấy bước, nàng lại ngừng lại, nói: "Chàng còn thất thần làm gì, đến Nha hành nói rõ một năm một mười cho ta."

"Đây."

Quách Đạm vội vã chạy tới, một tay ôm lấy bả vai Khấu Ngâm Sa, cười nói: "Phu nhân, kỳ thật việc này cùng ta không có quan hệ gì cả, là bệ hạ muốn nhận thầu cho ta."

Khấu Ngâm Sa có chút cau mày nói: "Ta thà rằng đây là chàng an bài, như vậy, chàng ít nhất có chút nắm chắc."

Quách Đạm nói: "Phu nhân đừng lo lắng, việc này rất đơn giản, chỉ là tính sổ sách mà thôi, mặc dù sẽ thêm một số phiền toái, nhưng cũng có mặt lợi, bởi như vậy, chúng ta càng ngày càng quan trọng với bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đem chuyện này nhận thầu cho chúng ta, như vậy chúng ta sẽ càng thêm an toàn."

Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, nói: "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

Quách Đạm nói: "Đầu tiên phải định ra khế ước với Hộ bộ, nhưng lần này chúng ta tận lực đơn giản hóa, triều đình chỉ thuê chúng ta tính sổ sách, không bao gồm yêu cầu nào khác, quan trọng nhất chính là phân chia trách nhiệm rõ ràng, đưa tới bao nhiêu trương mục chúng ta liền tính bấy nhiêu sổ sách, chúng ta chỉ quan tâm đến việc tính sổ sách, những chuyện khác đều mặc kệ.".....

Quách Đạm muốn đơn giản hóa việc này, thế nhưng bất luận chuyện gì có quan hệ với trương mục, đều khó mà đơn giản, bởi vì trong đó liên lụy đến quá nhiều lợi ích.

Trịnh phủ.

"Đô đốc, việc này không đơn giản nha! Ta càng nghĩ càng thấy có vấn đầ " Trịnh Thừa Hiến đột nhiên đứng dậy, nghỉ thần nghỉ quỷ nói: "Bệ hạ đột nhiên làm như vậy nhất định có nguyên nhân."

Trương Kình nói: "Trịnh đại phu xin yên tâm, cho dù bệ hạ thật sự muốn kiểm toán, cũng sẽ không tra đến Trịnh đại phu, huống hồ ta thấy bệ hạ cũng không phải có ý tứ này. .. Ta đoán bệ hạ muốn mượn chuyện này chưởng khống Hộ bộ, mỗi lần bệ hạ muốn Hộ bộ chỉ tiền xử lý việc vui trong cung, Hộ bộ luôn luôn ra sức khước từ, còn mấy lần khiến bệ hạ rất không vui."

Nói đến đây, hắn híp híp mắt, rồi lại nói tiếp: "Nhưng tiểu tử Quách Đạm kia ngược lại thật sự là một phiền toái!"

Trịnh Thừa Hiến vội nói: "Đô đốc chỉ giáo?"

Trương Kình híp híp mắt nói: "Tiểu tử Quách Đạm này không dễ khống chế, trương mục trong tay hắn, ai biết hắn sẽ nói gì với bệ hạ, thời điểm bệ hạ tiếp kiến hắn, rất ít để ta có mặt, có đôi khi còn tận lực tránh ta."

Trịnh Thừa Hiến gật đầu nói: "Đô đốc nói có lý, lần trước cũng là tiểu tử này làm hỏng chuyện tốt của ta, nghe nói Lý Thành lương còn rất thưởng thức hắn, nếu để cho hắn hoàn thành khoản buôn bán kia, vậy sau này muốn làm mua bán ở Liêu Đông sẽ không còn dễ dàng như trước nữa."

Nói đến đây, hắn thấp giọng nói: "Đô đốc, dù thế nào chúng ta cũng không thể để cho hắn hoàn thành khoản mua bán ở Liêu Đông kia, sao không mượn Thiên Tân vệ nhất cử diệt trừ tiểu tử này, để hắn mãi mãi không thể xoay người."

Trương Kình do dự hồi lâu, nói: "Vậy sẽ tốn rất nhiều sức lực, chí ít không thể để bệ hạ biết được."

Mặc dù đến nay, Quách Đạm và hắn chưa hề có bất kỳ xung đột nào, nhưng quyền lực của hắn đến từ sự tín nhiệm của Vạn Lịch, nhưng từ sau khi Quách Đạm xuất hiện, rất nhiều chuyện Vạn Lịch đều giao cho Trương Thành làm, hơn nữa còn không nói cho hắn, điều này làm hắn cảm giác có nguy cơ rất cao.

Hắn đã ngồi trên vị trí này thì quyết không thể đợi nguy cơ xuất hiện mới ứng đối, hắn nhất định phải bóp chết mọi uy hiếp từ trong trứng nước.

Đúng lúc này, một Hán vệ đột nhiên bước nhanh vào trước cửa, ôm quyền nói: "Đô đốc, tỉ chức có chuyện quan trọng bẩm báo."

Trương Kình liếc nhìn Hán vệ, sau đó đứng lên nói: "Trịnh đại phu, ta còn có chút chuyện, trước hết cáo từ."

Trịnh Thừa Hiến vội nói: "Đô đốc xin cứ tự nhiên."

Đi ra bên ngoài Trịnh phủ, Trương Kình hỏi: "Chuyện gì?" Hán vệ kia nói: "Tri huyện Tân Hương huyện Vệ Huy phủ vừa treo cổ tự sát cách đây không lâu."

"Vệ Huy phủ?"

Trương Kình đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên hỏi: "Có quan hệ với Lộ Vương phủ không?"

Hán vệ kia gật đầu nói: "Bởi vì quan viên phụ trách xây dựng Lộ Vương phủ không ngừng yêu cầu Tân Hương huyện nộp thuế ruộng cho nên mới bức tri huyện treo cổ tự sát."

"Lập tức vào cung." Nhưng vừa mới bước được một cước, Trương Kình lại thu hồi lại, hỏi: "Việc này có thể giấu được không?"

Hán vệ kia cau mày nói: "Theo tin tức chúng ta nhận được, trước khi tri huyện treo cổ từng đưa một phong mật hàm đến kinh thành, người của chúng ta cũng chưa chặn được, mật hàm này có khả năng đã truyền đến kinh thành."

Trương Kình gật đầu, lên xe ngựa, chờ màn xe buông xuống, khóe miệng của hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.....

Hộ khoa cấp sự.

"Khương huynh, thống kê tài chính quốc gia sao có thể giao cho một thương nhân, việc này. .. Việc này còn ra thể thống gì, huynh lúc đó vì sao không ngăn cản bệ hạ?"

Ngự sử Đinh Thử Lữ hướng Khương Ứng Lân phàn nàn.

Khương Ứng Lân thở dài: "Ai nói ta lúc ấy không ngăn cản, thế nhưng là... Thế nhưng thái độ của bệ hạ lúc ấy rất kiên quyết, hơn nữa. .. Hơn nữa ta cho rằng bệ hạ nói cũng không phải không có lý."

"Không phải không có lý."

Đỉnh Thử Lữ vừa vội vừa giận nói: "Dám hỏi Khương huynh, đạo lý ở chỗ nào?"

Đúng lúc này, một người bước vào thở hổn hển nói: "Xảy ra chuyện."

Người này là Lại khoa cấp sự trung Vương Sĩ Tính.

Khương Ứng Lân, Đinh Thử Lữ nghi hoặc nhìn Vương Sĩ Tính.

Vương Sĩ Tính nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, tri huyện Tân Hương huyện Vệ Huy phủ Hà Thao Quang bị quan viên phụ trách xây dựng Lộ Vương phủ bức treo cổ tự sát."

"Cái gì?"

Đỉnh Thử Lữ không khỏi quá sợ hãi. mới hỏi ta, đạo lý ở chỗ nào sao? Đạo lý ngay ở chỗ này, lúc này ta ngược lại muốn xem xem bệ hạ lại bao che Lộ Vương như thế nào."
Bình Luận (0)
Comment