Chương 269: Hết thảy lấy tiền làm chuẩn
Chương 269: Hết thảy lấy tiền làm chuẩnChương 269: Hết thảy lấy tiền làm chuẩn
Lý thái hậu đối với chuyện này vẫn có lo lắng, Vạn Lịch sao lại không.
Chuyện này nghe thôi cũng thấy bất khả tư nghị.
Chỉ là Vạn Lịch đã không còn lựa chọn nào khác, bởi vì hai ngày trước hắn đã đem chuyện sắc phong thái tử cùng chỉnh đốn lại trị móc nối với nhau, như vậy đám đại thần cũng khẳng định sẽ đem hai việc khác nhau móc nối, Vạn Lịch biết, cho dù trừng phạt Lộ Vương, bọn hắn vẫn sẽ không bỏ qua, bọn hắn nhất định sẽ thừa cơ đem chuyện lập thái tử định ra, mà vấn đề nền tảng lập quốc trực tiếp dính đến vấn đề quyền lực.
Hắn cho rằng hắn có quyền lực sắc phong ai làm thái tử, mà đại thần lại cho rằng hắn không có, lễ pháp trên hắn, nhưng hắn lại cho rằng, cái gì là lễ pháp, quan văn tập đoàn chính là lễ pháp.
Nếu như hắn nhượng bộ lễ pháp thì chẳng khác nào quyền lực của hắn sẽ bị hạn chế cực lớn.
Đây là chỗ mâu thuẫn căn bản.
Nếu như hắn dự định triệt để trở thành trạch đế trong thâm cung, không cần đối mặt với quan viên, chỉ cần núp ở phía sau lợi dụng thái giám và đấu tranh đảng phái để khống chế quyền lực thì cũng có thể, nhưng kế hoạch cướp bóc của Quách Đạm lại châm lên sự đấu chí trong lòng hắn, hắn nhất định phải ra mặt đánh phối hợp với Quách Đạm.
Mà kế hoạch của Quách Đạm lại phù hợp nhất với nhu cầu lúc này của Vạn Lịch, bởi nếu kế hoạch nhận thầu của Quách Đạm thành công thì Vạn Lịch có thể triệt để thay đổi cục diện, nhất cử đè xuống được toàn bộ quan văn tập đoàn, không có kế hoạch nào có thể đạt tới loại hiệu quả này.
Dưới đủ loại nhân tố ảnh hưởng, Vạn Lịch quyết định liều một phen.
Sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, Vạn Lịch lập tức phân phó Lý Quý: "Lập tức triệu Quách Đạm vào cung.".....
Mà lúc này Quách Đạm vừa mới về đến nhà, giải quyết với Trần Bình cùng đám Chu Phong.
Quan phủ đột nhiên yêu cầu đình công xây dựng khu đua ngựa mới, thật đúng là hù bọn hắn sợ chết khiếp, bây giờ bọn hắn đều đầu tư không ít tiền vào đó, nhìn từ những ví dụ trong quá khứ, một khi quan phủ ra tay thì có khả năng mất cả chì lẫn chài.
Vì vậy bọn hắn đã đến Nha hành từ rất sớm chờ Quách Đạm trở về cho bọn hắn một lời giải thích.
Ouách Đam eñna đã sớm nưữờ tới hon hắn eẽế đến: đâv cñna là vì nguyên nhân vì sao Quách Đạm vừa rồi không trở về nhà mà trực tiếp trở lại hoàng cung, bởi vì hắn nhất định phải có câu trả lời chắc chắn của Vạn Lịch, bằng không, hắn cũng không có cách nào bàn giao với các cổ đông.
Quách Đạm lập tức cam đoan với bọn hắn rằng đây chỉ là một hiểu lầm, sẽ không vì việc này dây dưa lỡ hạn công trình, ngày mai sẽ lại đúng hạn khởi công.
Như thế mới khuyên được bọn hắn trở về.
Sau khi các cổ đông rời đi, Khấu Ngâm Sa liền đi ra, gương mặt tràn đầy lo nghĩ mà hỏi thăm: "Phu quân, đây thật sự là một hiểu lầm sao?"
Quách Đạm lôi kéo tay của nàng, ngồi xuống, cười nói: "Có phải hiểu lầm hay không kỳ thật cũng không quan trọng, bây giờ chúng ta và bệ hạ đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, bệ hạ gặp phải phiền phức, chúng ta tất sẽ bị liên luy, mọi việc đều có lợi và hại, chúng ta đã đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, cho nên đương nhiên cũng phải gánh chịu một chút nguy hiểm, ta cảm thấy chuyện này không có gì khó hiểu."
Khấu Ngâm Sa gật đầu, hỏi: "Có quan hệ với Lộ Vương phủ sao?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Nàng cũng đã biết."
Khấu Ngâm Sa gật đầu, nói: "Trước khi chàng trở về, bọn họ đều đã len lén nghị luận việc này, ta nghĩ cho dù phu quân cam đoan, bọn họ cũng chưa yên lòng."
"Xác thực cùng nó có quan hệ." Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Nhưng bệ hạ đã nói, sẽ phái Cẩm Y Vệ can thiệp việc này, tin tưởng sẽ không có vấn đề gì."
Khấu Ngâm Sa nói: "Nhưng nếu chuyện Lộ Vương phủ không thể giải quyết thì tai hoạ ngầm này vẫn sẽ luôn tồn tại, các cổ đông đều là những thương nhân vô cùng khôn khéo, có khả năng bọn họ sẽ không dám tiếp tục ném tiền vào khu đua ngựa, việc này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không?"
"Ai... Ta đã làm tất cả ta có thể làm, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải xem bệ hạ dự định giải quyết chuyện này như thế nào." Quách Đạm hơi nhíu mày, hắn cảm thấy nếu để chuyện này hoàn toàn dựa vào Vạn Lịch có chút không quá ổn, đột nhiên hỏi: "Phu nhân có biết Vệ Huy phủ không?"
Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, nói: "Bất kỳ một nha thương nào cũng đều hết sức quen thuộc với Vệ Huy phủ."
Quách Đạm ồ một tiếng,"Chỉ giáo cho?"
Hắn đương nhiên biết Vệ Huy, nó nằm ở phía bắc tỉnh Hà Nam, cách trung tâm của các tuyến đường cao tốc sau này, giao thông đường bộ cực kỳ phát triển, nhưng những hiểu biết này của hắn đều đến từ tương lai, hắn cũng không rõ lắm về tình huống của Vệ Huy ở Minh triều.
Khấu Ngâm Sa nói: "Bởi vì Vệ Huy phủ chính là cứ điểm giao thông đông tây nam bắc, phía tây giáp Thái Hành, phía nam có sông Hoàng Hà, phía đông tiếp giáp Tề Lỗ, phía Bắc lại gần kinh sư, cho nên mậu dịch rất nhiều, vì vậy ở đó có rất nhiều Nha hành."
Quách Đạm thoáng gật đầu, tự lẩm bẩm: "Sớm biết vậy, vừa rồi thật sự nên nói thêm mấy câu."
Thần sắc hơi có vẻ tiếc nuối.
Khấu Ngâm Sa hình như không nghe rõ, hỏi: "Chàng nói gì?"
Quách Đạm khẽ giật mình, lắc lắc đầu nói: "A, không có gì."
Đúng lúc này, Thần Thần đột nhiên đi vào trước cửa, nói: "Cô gia, trong hoàng cung có người đến, nói là bệ hạ triệu ngài vào cung."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Phu quân, chàng không phải mới từ trong hoàng cung ra sao?"
Quách Đạm đần độn gật đầu, cũng lộ ra biểu lộ cực kỳ hoang mang.
"Vậy vì sao..... ?"
"Ta cũng không rõ."
Quách Đạm hai mắt bỗng nhiên sáng lên, chẳng lẽ là bởi vì. .... Vội nói: "Phu nhân, ta vào cung một chuyến trước."
Khấu Ngâm Sa gật đầu, lại dặn dò: "Trời cũng sắp tối rồi, phu quân phải cẩn thận một chút."
"Ừm.".....
Càn Thanh cung.
Lần này, Vạn Lịch đơn độc tiếp kiến Quách Đạm, ngay cả Lý Quý đều không ở bên người.
Không đợi Quách Đạm hành lễ, Vạn Lịch đã vung tay lên, nói: "Nơi này cũng không có người nào khác, không cần đa lễ."
"Vâng."
Vạn Lịch nhìn thằng Quách Đạm một lát, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lúc xế chiều ngươi đưa ra đề nghị kia, mặc dù vô cùng làm người giật mình, nhưng cũng không phải không có khả năng thực hiện, ngươi có biết, vì sao trẫm lúc ấy không cẩn thận hỏi thăm ngươi đã cự tuyệt đề nghị của ngươi không?" nhiên là vì việc này.
Vạn Lịch nói: "Là bởi vì trẫm lo lắng ngươi chỉ nhất thời hành động theo cảm tính, ngươi phải biết, nếu như thật sự đem toàn bộ Vệ Huy phủ nhận thầu cho ngươi, một khi thất bại thì hậu quả này chỉ tưởng tượng thôi đã không thể chịu nổi, đến lúc đó trẫm cũng không gánh nổi ngươi, trẫm hi vọng ngươi có thể tỉnh táo một chút."
Quách Đạm nghiêm mặt nói: "Hồi bệ hạ, tỉ chức tuyệt đối không hành động theo cảm tính, chính là bởi vì tỉ chức biết rõ tính nghiêm trọng của việc này, vì vậy mới đứng ra, hi vọng có thể phân ưu cho bệ hạ, chỉ cần bệ hạ ủng hộ ti chức, đừng để nhân tố trong triều ảnh hưởng đến ti chức, tỉ chức sẽ không thể nào thất bại."
"Thật sao?"
Vạn Lịch có vẻ hơi kinh ngạc hỏi: "Nhưng chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra, trẫm cũng không hiểu lắm, lúc trước ngươi nói không cần quan phủ, ngươi lại không vào triều làm quan, đồng thời ngươi còn nhận thầu toàn bộ việc thu thuế của Vệ Huy phủ, như vậy... . như vậy làm sao quản lý?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Hồi bệ hạ, ti chức không hiểu các chính sách quản lý, tỉ chức chỉ biết kiếm tiền, chỉ biết làm thế nào để bách tính trở nên giàu có, để nơi đó trở nên phồn vinh, còn về phần quản lý như thế nào, tỉ chức thật sự không rõ."
"Mục đích của các chính sách quản lý không phải cũng là để bách tính giàu có, địa phương phồn vinh." Vạn Lịch trừng mắt nhìn hắn một cái, lại khoát khoát tay: "Quên đi, quên đi, tạm thời coi như trẫm sợ ngươi, ngươi hãy nói ngươi làm thế nào để bách tính nơi đó giàu có, địa phương phồn vinh."
Quách Đạm trầm ngâm một chút, nói: "Bệ hạ, cách đây nửa năm khu đua ngựa mới có thể nói là một mảnh hoang vu, nhưng bây giờ nơi đó đã trở nên cực kỳ phồn vinh, nguyên nhân rất đơn giản chính là bởi vì có rất nhiều phú thương đều ném tiền tới đó, bao quát cả bệ hạ và tỉ chức, điều này thậm chí dẫn đến toàn bộ kinh thành không còn một lưu dân. Chúng ta cũng có thể bắt chước làm theo, sử dụng biện pháp này ở Vệ Huy phủ."
"Ý ngươi là lại xây dựng một trường đua ngựa ở Vệ Huy phủ?" Vạn Lịch hỏi.
Quách Đạm lắc đầu nói: "Vệ Huy phủ lớn như vậy, một trường đua ngựa căn bản không dậy lên được bất cứ tác dụng gì, hơn nữa đua ngựa chỉ là một loại đánh bạc, không sản xuất ra thương phẩm, vì vậy không có cách nào trợ giúp cho tình hình tài chính của Vệ Huy phủ, nếu như tài chính chúng ta sẽ bồi vào đó cả chì lẫn chài."
Vạn Lịch nghỉ hoặc nói: "Vậy ý của ngươi là?"
Quách Đạm nói: "Trước đó vài ngày, ti chức không phải đã từng đề cập với bệ hạ về chuyện buôn bán trên biển sao?"
Vạn Lịch hiếu kỳ nói: "Hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau?"
Quách Đạm nói: "Muốn tiến hành buôn bán trên biển thì đầu tiên phải có thương phẩm, mà với quy mô buôn bán trên biển thì nhất định phải có đại lượng thương phẩm, thương phẩm đều phải sản xuất ra, theo tỉ chức biết, hiện này không có công xưởng nhà ai có thể thỏa mãn được yêu cầu này, vì vậy chúng ta chỉ có thể tự mình làm.
Mà Vệ Huy phủ lại nằm ở trung nguyên phúc địa, giao thông bốn phương thông suốt, có thể bao trùm tất cả tài nguyên xung quanh, tỉ chức dự tính xây dựng Vệ Huy phủ thành một đại công xưởng, chuyên môn sản xuất thương phẩm."
"Đại công xưởng?"
Vạn Lịch sợ ngây người, trải qua hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi biết Vệ Huy phủ rộng bao nhiêu không? Có bao nhiêu người không?"
Công xưởng trong ấn tượng của hắn chính là lớn như vậy một chút xíu, chẳng hạn như xưởng dệt ở Tô Châu, cho ăn bể bụng cũng chỉ là mấy trăm khung dệt, mà những xưởng dệt này đã bị cho là nơi nảy sinh chủ nghĩa tư bản ở Minh triều, Quách Đạm lại nói xây dựng Vệ Huy phủ thành một công xưởng.
Chuyện này không có cách nào để liên tưởng ra.
Quách Đạm cười nói: "Ti chức không rõ lắm, nhưng đại khái số lượng, ti chức cũng có thể tính ra, bằng vào một mình chúng ta thì không thể nào làm được, giống như khu đua ngựa mới, một mình chúng ta cũng không làm được, mà phải tìm rất nhiều thương nhân đến đầu tư, tương tự như vậy chúng ta cũng nhất định phải tìm thương nhân đến Vệ Huy phủ đầu tư.
Như vậy chuyện này liên quan đến vấn đề bệ hạ vừa nâng lên, làm thế nào quản lý Vệ Huy phủ, rất đơn giản, chỉ cần làm thế nào để hấp dẫn thương nhân đến đầu tư liền làm thế nào quản lý, làm sao có thể kiếm tiền, liền làm sao quản lý, nói đơn giản chính là tất cả tất cả chính là vì kiếm tiền.
Nếu như thành công, liền có thể làm được một công ba việc, đầu tiên, có thể giúp bệ hạ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, đồng thời cung cấp cơ sở để ra hải ngoại cướp bóc. Thứ hai, làm thương nhân mang theo tiền chạy tới Vệ Huy phủ đầu tư, điều này sẽ khiến bách tính được hưởng lợi. Cuối lợi cho triều đình."
Vạn Lịch nghe xong hai mắt sáng lên, chuyện này thật sự có thể.
Quách Đạm lại nói: "Nhưng tất cả những điều này đều phải dựa trên một tiền đề."
Vạn Lịch hỏi vội: "Tiền đề gì?"
Quách Đạm nói: "Không thể có quan phủ tồn tại, bởi vì quan phủ tồn tại sẽ khiến tất cả biến cố trở nên phức tạp và rườm rà hóa, đồng thời còn phải chịu ảnh hưởng của thượng cấp châu phủ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là quan phủ sẽ hao phí đại lượng tiền tài trong đó, một khi tình hình tài chính của Vệ Huy phủ khởi sắc, hoặc là kiếm rất nhiều tiền, như vậy rất nhiều quan viên sẽ muốn mưu lợi từ đó.
Theo tỉ chức biết, nếu như cộng tầng tầng bóc lột của tất cả quan viên vào thì nhất định nhiều hơn số tiền bệ hạ hàng năm đoạt được rất nhiều, tỉ chức chỉ hiệu lực vì bệ hạ, tỉ chức không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn, hay nói cách khác, nếu như thỏa mãn bọn hắn thì khẳng định không thỏa mãn được nhu cầu của bệ hạ. Cho nên chuyện này nhất định phải từ bệ hạ trực tiếp lãnh đạo, đoạt được lợi, nên cho triều đình thì cho triều đình, nên cho bách tính thì cho bách tính, nên cho thương nhân thì cho thương nhân, còn lại tất cả đều thuộc về bệ hạ."
"Nói có lý."
Vạn Lịch kích động hỏng, đây tuyệt đối là câu nói dễ nghe nhất hắn được nghe trong cuộc đời, nên làm như vậy, hơn nữa từ đây hắn hiểu được một đạo lý, chính là Quách Đạm và quan viên hoàn toàn khác nhau, Quách Đạm có thể kiếm tiền cho hắn, mà quan viên tiêu hao tiền của hắn.
Không so sánh liền không tổn thương.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Lý Quý: "Bệ hạ, đã sắp canh ba sáng nên nghỉ ngơi thôi."
Nghỉ ngơi?
Nghỉ cái cọng lông!
Vạn Lịch hưng phấn nói: "Phân phó, lập tức thiết yến, trẫm muốn cùng Quách Đạm bỉnh chúc dạ đàm. Ha ha."
(*) bỉnh chúc dạ dàm: đốt đuốc soi dạ dàm - trò chuyện đêm khuya.