Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 274 - Chương 273: Thái Hậu Khuyên Bảo

Chương 273: Thái hậu khuyên bảo Chương 273: Thái hậu khuyên bảoChương 273: Thái hậu khuyên bảo

Chu Dực Lưu ngay trên tòa đại điện này, ngay trước mặt Vạn Lịch cùng văn võ bá quan, lập một phần giấy cam đoan, trên bản chất chính là một phần khế ước đánh cược, hơn nữa lại giao cho nội các cất giữ.

Chuyện này mặc dù do Thân Thì Hành nói ra, nhưng kỳ thật cũng trong dự liệu của Vạn Lịch, bởi vì ba người bọn họ đã từng chuyên môn thương lượng biện pháp đối phó với các tình huống có thể xảy ra, vạn nhất đối phương đưa ra yêu cầu này thì nên như thế nào ứng đối?

Mà Quách Đạm lúc ấy đã cam đoan nhất định hoàn thành nhiệm vụ, cho nên nếu như đối phương đưa ra loại yêu cầu này thì cũng không cần sợ, cứ ký là được.

Từ tận đáy lòng hắn cũng rất hi vọng Chu Dực Lưu ký một phần khế ước như thế, như vậy không khác gì đem Chu Dực Lưu và hắn buộc vào một khối, bởi như vậy, nếu như gặp phải vấn đề không liên quan đến buôn bán, Chu gia các ngươi nếu không giải quyết thì không thể trách hắn.

Như vậy, hắn mới có thể chuyên tâm vận doanh Vệ Huy phủ.

Đương nhiên, trong thời gian ngắn cũng không thể ký được khế ước nhận thầu với Quách Đạm, vì vậy sau khi Chu Dực Lưu ký xong, Vạn Lịch liền tuyên bố bãi triều.

Từ bước chân nhẹ nhàng của hắn liền không khó để nhìn ra, hắn hiện tại vô cùng nhẹ nhõm, bởi vì chuyện này còn nhẹ nhõm hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Mà đám đại thần đều có khuôn mặt mờ mịt.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta đang làm gì?

Bọn hắn hoàn toàn không ngờ sẽ là một kết quả như vậy.

"Đây là chuyện gì?"

"Đúng nha! Đúng nha! Đem một châu phủ nhận thầu cho một thương nhân, thật sự là chưa từng nghe thấy, sai lầm nghiêm trọng a."

"Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, vừa rồi các ngươi tại sao không nói."

"Lúc ấy ta đều ngây ngẩn cả người, huống hồ việc này chưa từng phát sinh, ta nào biết ứng đối ra sao."

Những đai thần này ra đến naoài điên vẫn còn oán trách lẫn nhau. Bọn hắn cũng không biết vì sao mọi chuyện sẽ phát triển đến một bước này.

Một cục diện ổn siêu nắm chắc thắng lợi bị chơi thành dạng này, thật là khiến người ta say!

Nền tảng lập quốc còn không nhắc tới nửa chữ.

Thất bại!

Quá thất bại!

Bọn hắn không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, khoé mắt liếc về phía sau nhìn Quách Đạm vẫn đứng trong đại điện, từng người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lại là tiểu tử này.

Tiểu tử này chỉ cần vừa xuất hiện liền nhất định không có chuyện tốt

Ai,"

Quách Đạm đột nhiên cúi đầu thở dài.

Chợt nghe bên cạnh có người nói: "Người đều đã đi gần hết, ngươi còn trang cái gì?"

Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy Vương Gia Bình đang khinh bỉ nhìn hắn, mà Phương Phùng Thì đứng bên cạnh thì có chút cười trên nỗi đau của người khác.

"Hồi đại nhân, thảo dân không hề trang." Quách Đạm lắc lắc đầu nói.

Vương Gia Bình khẽ nói: "Ngươi thật sự coi chúng ta đều là kẻ ngốc sao, đây rõ ràng chính là các ngươi đã thông đồng với nhau từ trước."

"Chuyện này thảo dân không thừa nhận."

Quách Đạm lại xoay chuyển, nói: "Nhưng thảo dân cũng không phủ nhận, công đạo tự tại lòng người."

"Hay cho một câu công đạo tự tại lòng người." Vương Gia Bình tức giận nói: "Cho dù ngươi có thể khiến Vệ Huy phủ khôi phục lại, nhưng cũng không thể rửa sạch tội nghiệt trên thân Lộ Vương."

Quách Đạm cười không nói.

Vương Gia Bình nói: "Ngươi cười chuyện gì?"

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Thảo dân không dám nói, nói đại nhân sẽ càng tức giận."

Vương Gia Bình nói: "Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ngươi nói có lý, lão phu tuyệt không tức giận." dân, vì sao vừa xảy ra việc này, triều đình liền phái quan viên đến khu đua ngựa mới của thảo dân yêu cầu đình công, đại nhân có biết, đình công một ngày, Nha hành chúng ta sẽ thua lỗ bao nhiêu tiền không? Đồng thời chuyện này sẽ còn ảnh hưởng đến danh dự và giá cổ phiếu của Nha hành, nếu như ngăn cản trễ, thảo dân thậm chí có khả năng sẽ bởi vậy mà táng gia bại sản, nếu đại nhân trong lòng có công đạo, vậy lúc ấy vì sao không đứng ra nói một câu công đạo."

Nói đến đây, hắn cười lạnh một tiếng: "Thảo dân biết, trong mắt các vị đại nhân, thảo dân cũng chỉ là sâu kiến, mà các vị theo đuổi là chính nghĩa, là vĩ đại, cho nên hi sinh lợi ích thảo dân là chuyện đương nhiên, có lẽ là như vậy, nhưng cũng tiếc là, thảo dân không nghĩ như vậy, chính nghĩa và vĩ đại của các vị không hề có quan hệ với nửa phần tiền của thảo dân, các vị muốn thảo dân lo lắng hãi hùng, vậy thảo dân cũng sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp để các vị cảm thấy thống khổ."

Vương Gia Bình nghe xong hai mắt bốc hỏa, nói: "Một tiểu thương nhân như ngươi lại dám can đảm ở đây phát ngôn bừa bãi."

Quách Đạm hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đại nhân vào giờ phút này không cảm thấy thống khổ sao?"

"Ngươi."

Vương Gia Bình hai mắt mở một cái, lại nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, bệ hạ cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của ngươi, nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng sẽ đắc tội với tất cả quan viên trong thiên hạ, đến lúc đó cho dù nửa bước ngươi cũng khó đi, nếu như ngươi cho rằng việc này chỉ đơn giản như vậy, vậy ngươi sai rồi."

Quách Đạm chắp tay nói: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở, nhưng thảo dân cho rằng, đại nhân thay vì ở đây nhắc nhở thảo dân thì còn không bằng đi nhắc nhở những quan viên kia có thêm chút cốt khí, đừng để đến lúc đó cho mấy ngàn lượng, liền chẳng những không ghi hận thảo dân, mà còn mở cửa sau cho thảo dân, phụng như khách quý, vậy thì thật sự là rất châm chọc, cũng cô phụ một phen ký thác của đại nhân a."

Vương Gia Bình nghe xong á khẩu không trả lời được.

Phương Phùng Thì vuốt râu cười nói: "Thật sự là có khả năng này, nhưng ngươi cũng thực có can đảm nói ra a."

"Ra khỏi cửa này, thảo dân liền không nhận nợ." Quách Đạm cười hì hì nói.

"Ngươi cũng thật là vô lại." Phương Phùng Thì cười ha ha một tiếng, lại hỏi: "Nhưng ngươi thật sự có thể làm Vệ Huy phủ lập tức khôi phục lại, hơn Quách Đạm phong khinh vân đạm nói: "Dễ như trở bàn tay."

Phương Phùng Thì hơi sững sờ, chợt cười nói: "Vậy lão phu sẽ rửa mắt mà nhìn." Hắn lại hướng Vương Gia Bình nói: "Trung bá, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này tự rước lấy nhục."

Vương Gia Bình nhắm mắt thở dài, có chút đưa tay nói: "Mời."

"Mời."

Hai người sóng vai ra khỏi đại điện.

"Trung bá, tội gì vì một tiểu nha thương tức giận hỏng thân thể a!" Phương Phùng Thì cười nói.

Vương Gia Bình thở dài: "Nếu hắn chỉ đang giảo biện, ta ngược lại sẽ không tức giận, chỉ tiếc, hắn nói đều là sự thật, là chính chúng ta không hăng hái a!"

Phương Phùng Thì cười ha hả nói: "Vì lẽ đó ta cho rằng chuyện này là hoạ phúc khôn lường, sao biết không phải phúc, bịt tai trộm chuông mới là đáng sợ nhất."

Vương Gia Bình có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Phương Phùng Thì, sau đó mỉm cười gật đầu.

Đợi sau khi đại thần đều đi hết, Quách Đạm mới chậm rãi từ trong đại điện đi ra, không có một thái giám nào dám thúc giục hắn, ngươi thúc hắn, vạn nhất đem suy nghĩ của hắn thúc mất, Lộ Vương liền sẽ muốn mạng của bọn họ, hắn muốn ở chỗ này bao lâu cũng đều được.

"Đạm Đạm!"

Vừa ra khỏi Hoàng Cực điện, Chu Dực Lưu đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, một tay khoác lên vai Quách Đạm, giống như tên trộm nói: "Đạm Đạm, cùng Vinh đệ phân di."

Quách Đạm quá sợ hãi nói: "Vương gia vì sao nói ra lời này, chúng ta chưa bao giờ hợp sao có thể phân, có phải Lưu Tẫn Mưu tạo tin đồn nhảm hay không?"

"Tại sao các ngươi chưa bao giờ hợp, ngươi cùng Vinh đệ không phải kinh thành song ngu sao?"

"A Vương gia nói là việc này a!" Quách Đạm nhẹ nhàng thở ra.

Chu Dực Lưu nói: "Đạm Đạm, ngươi cùng Vinh đệ phân đi, cùng bản vương tạo thành 'Vệ Huy song hùng' thì thế nào?"

"Vệ Huy song hùng?" Quách Đạm hút một ngụm hơi lạnh.

Chu Dực Lưu kích động nói: "Thế nào? Danh hào này nghe vang dội hZn kinh thành song nữu! đúng không?" Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng là rất vang dội, nhưng ta không thích."

"Vì sao?" Chu Dực Lưu khó hiểu nói.

Quách Đạm nói: "Bởi vì theo những cố sự ta biết, anh hùng đều phải chết, có câu nói rằng, không chết không thành hùng, ta không muốn chết, ta vẫn thích kinh thành song ngu hơn."

Chu Dực Lưu trừng mắt nhìn, hình như cũng đang suy nghĩ, có phải thật sự là không chết không thành hùng hay không.

Quách Đạm nói: "Vương gia từ từ suy nghĩ đi, ta đi về nghỉ ngơi trước."

"Chờ một chút!"

Chu Dực Lưu kéo hắn lại, nói: "Mẫu hậu ta muốn gặp ngươi."

"Mẫu hậu . .. Thái hậu?" Quách Đạm hơi kinh hãi.

"Ừm."

Chu Dực Lưu gật gật đầu.

Thái hậu triệu kiến không đi không được a.

Quách Đạm đi theo Chu Dực Lưu vào Từ Ninh cung, lão thái giám đứng hầu trước cửa, nói: "Tiểu vương gia, Thái hậu chỉ muốn gặp Quách Đạm, xin tiểu vương gia chờ ở đây."

Chu Dực Lưu gật đầu nói: "Bản vương đã biết." Hắn lại hướng Quách Đạm nói: "Đạm Đạm, ngươi cùng hắn vào đi, bản vương ở chỗ này chờ ngươi."

Lộ Vương nghe lời như thế thật đúng là chưa bao giờ nhìn thấy. Quách Đạm có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng Lộ Vương không ở bên cạnh, hắn ngược lại cảm thấy có chút hoảng hoảng, có vẻ hơi thấp thỏm đi theo lão thái giám vào trong nội điện.

"Thảo dân Quách Đạm tham kiến Thái hậu."

"Đứng lên đi."

"Đa tạ Thái hậu."

Chờ sau khi Quách Đạm đứng dậy, Lý thái hậu thoáng đánh giá hắn, mỉm cười gật gật đầu, nói "Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi như thế."

Lời này của ngài thật là khiêm tốn, ngài so với trong tưởng tượng của ta càng trẻ tuổi hơn. Quách Đạm thoáng liếc nhìn, thấy Thái hậu ung dung hoa quý mà vẫn ưu nhã, khí chất cao quý đủ để người khác xem nhẹ tuổi của nàng, đây thật đúng là lật đổ hình tượng Thái hậu trong suy nghĩ của Quách Đạm, hắn cho rằng Thái hậu khẳng định là một lão thái thái, chắp tay nói: "Thái hậu quá khen." cung thế nhưng nghe được không ít người nhắc đến ngươi, ở trong thâm cung này, bản cung cũng là lần đầu tiên nghe thấy tất cả mọi người đang nghị luận về một thương nhân, chuyện này cũng là chuyện có một không hai ở Đại Minh triều a."

Quách Đạm chặn lại nói: "Hồi Thái hậu, thảo dân có thể có hôm nay đều là nhờ bệ hạ chiếu cố, nếu như không có ân trạch của bệ hạ, thảo dân không có khả năng có hôm nay."

Lý thái hậu gật đầu, lại nói: "Liên quan tới chuyện ngươi nhận thầu Vệ Huy phủ, bản cung cũng nghe nói, nếu như ngươi có thể làm cho Vệ Huy phủ lập tức khôi phục lại, lại để bách tính an cư lạc nghiệp, bản cung đương nhiên là ủng hộ. Nhưng bản cung đối với chuyện này vô cùng tò mò, Vệ Huy phủ là nơi địa linh nhân kiệt, có thể ở đó làm quan đều là tiến sĩ, nhưng bọn hắn lại đối với chuyện này thúc thủ vô sách, ngay cả đại thần trong triều cũng không dám chấp nhận hứa hẹn như vậy, vì sao ngươi lại có thể làm được?"

Quách Đạm lại máy móc nói: "Đây cũng là bởi vì có bệ hạ ủng hộ, nếu như không có bệ hạ ủng hộ, thảo dân cũng không có khả năng làm được."

Lý thái hậu cười nói: "Cho dù có Hoàng đế ủng hộ, bản cung cũng dám nói, đại thần trong triều không người nào dám chấp nhận hứa hẹn như vậy, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi."

Nha! Lắc lư không qua a! Quách Đạm hai mắt chuyển động, nói: "Hồi Thái hậu, cá nhân thảo dân cho rằng có lẽ cũng là bởi vì những đại nhân kia đều xuất thân là tiến sĩ."

Lý thái hậu hiếu kỳ nói: "Lời này có ý gì?"

Quách Đạm nói: "Những đại nhân kia đều xuất thân tiến sĩ cho nên lúc tuổi còn trẻ nhất định là học hành gian khổ, mới có địa vị hôm nay, mà thảo dân có lẽ là trước đó, ngay trước khi phụ thân đại nhân lâm chung lập lời thề, không vào triều làm quan."

Lý thái hậu gật đầu nói: "Việc này bản cung cũng nghe nói, nhưng hai chuyện này có quan hệ gì?"

Quách Đạm nói: "Thảo dân không thể làm quan, cho nên chỉ có thể đem toàn bộ tỉnh lực phóng tới việc kiếm tiền như thế nào, mà chuyện ở Vệ Huy phủ suy cho cùng vẫn là tiền, vì vậy thảo dân... ."

Nói đến đây, hắn ngượng ngùng cười một tiếng, đối mặt với Thái hậu cao quý và ưu nhã như vậy, mà cứ nhắc đến tiền giống như hơi tục.

"Đây cũng có thể hiểu được."

Lý thái hậu mỉm cười gật đầu, nói: "Ngươi cũng không cần ngượng trong Tứ thư Ngũ kinh lại không đề cập tới học vấn ở phương diện này không?"

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Thảo dân không biết, mong Thái hậu chỉ giáo."

Lý thái hậu nói: "Cổ nhân nói, quân tử ái tài thủ chỉ hữu đạo. Người vô đức nếu như muốn lấy tài thì hằn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, cho nên, trước tiên phải lập đức, rồi mới lại lấy tài, đây mới là chính đạo."

Quách Đạm thoáng sững sờ, thầm nghĩ, ngài không phải đang châm chọc ta chứ. Vậy da mặt của ngài thật đúng là đủ dày, ngài hẳn nên giáo dục lại nhi tử của ngài đi, hai nhi tử của ngài đều là đức hạnh này, ngài còn không biết xấu hổ nói ra lời này.

Lý thái hậu thở dài nói: "Nghiệt tử phạm phải sai lầm lớn như thế, ta làm mẫu thân, đúng là khó từ tội lỗi, chỉ nguyện lần này là mất bò mới lo làm chuồng, hi vọng vẫn chưa muộn, nhưng nếu như tái phạm, vậy ai cũng không cứu được."

Oa! Ngài sẽ không nhìn rõ ta đang suy nghĩ gì chứ. Quách Đạm không dám mù suy nghĩ, vội vàng chắp tay nói: "Thái hậu ân cần dạy bảo, thảo dân sẽ khắc ghi trong tâm khảm."

Lý thái hậu cười gật đầu nói: "Ngươi bây giờ phải gánh trách nhiệm lớn, bản cung không chậm trễ thời gian của ngươi nữa, ngươi lui ra đi."

"A? Vâng, thảo dân cáo lui."

Quách Đạm lui ra ngoài điện, thần sắc lại có vẻ cực kì kinh ngạc.

Hắn vừa mới ra ngoài, Chu Dực Lưu liền vội vã tiến lên, kinh ngạc nói: "Đạm Đạm, ngươi sao đã đi ra, mẫu hậu nói gì với ngươi?"

Đúng nha! Ta sao đã đi ra, nàng gọi ta đến chỉ để nói vài câu như thế, ý nghĩa ở đâu? Quách Đạm trăm mối không có cách giải, lại liếc nhìn Chu Dực Lưu, suy nghĩ, chẳng lẽ hi vọng ta đem tên ngốc điểu này mang về chính đạo? Không thể nào, việc này hẳn nên tìm mấy người Vương Gia Bình, chính ta còn không ở bên trong chính đạo chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng đang cảnh cáo ta, chớ có vọng tưởng mượn chuyện này vơ vét của cải cho chính mình.

Hắn không khỏi quay đầu liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, nghĩ thầm, xem ra Thái hậu so với Hoàng đế còn đáng sợ hơn nhiều a!

Theo tình hình trước mắt, Lộ Vương cùng Quách Đạm đã cùng trên một chiếc thuyền, Quách Đạm cũng xác thực có ý muốn mượn chuyện này để có được lợi ích mình muốn, hiện tại không quản hắn làm như thế nào, này có quan hệ đến Lộ Vương.

Cũng không biết Lý thái hậu đã đoán được tính toán trong lòng Quác Đạm, hay là vì phòng ngừa Quách Đạm làm như thế, những lời này của nàng không thể nghỉ ngờ là đang cảnh cáo Quách Đạm, đồng tiền chính đáng, ngươi có thể kiếm, dù sao ngươi cũng trợ giúp chúng ta, nhưng nếu như ngươi muốn mượn việc này để đoạt lấy tiền tài bất nghĩa, dùng danh hiệu của nhỉ tử ta để vơ vét của cải cho chính mình, vậy thì ai cũng không thể cứu được ngươi.

Câu mất bò mới lo làm chuồng, hi vọng vẫn chưa muộn thật ra là ám chỉ Quách Đạm, mà không phải Lộ Vương.

Đây cũng không phải là một câu nói ngoa, nàng nếu muốn đối phó Quách Đạm, Hoàng đế cũng không gánh nổi.

"Đạm Đạm, ngươi đang suy nghĩ gì?" Chu Dực Lưu nghiêng con mắt nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm nao nao, thuận miệng qua loa nói: "Ta đang nghĩ chúng ta nên lấy danh tự gì?"

"Vệ Huy song quân, ngươi thấy thế nào?"

"Không ổn. Vương gia ngài là quân tử, ta không phải, ta thật sự là một tiểu nhân."

"Đây cũng đúng."

Chu Dực Lưu gật gật đầu, phiền muộn nói: "Vô luận thân phận, học thức, địa vị, phẩm hạnh, ngươi đều chênh lệch rất xa với ta, danh tự này thật đúng là khó lấy."
Bình Luận (0)
Comment