Chương 277: Không phá thì không xây được
Chương 277: Không phá thì không xây đượcChương 277: Không phá thì không xây được
Đừng nhìn Vạn Lịch lúc này đang thảnh thảnh thơi thơi ngồi ở giữa mà nhầm, kỳ thật ban đầu hắn nhìn thấy phần khế ước này đã cự tuyệt, hắn cũng cho rằng Quách Đạm điên rồi.
Nhưng Quách Đạm đã thuyết phục hắn, mà lý do của Quách Đạm chính là không muốn cùng bọn hắn cò kè mặc cả.
Vạn Lịch đương nhiên là hiểu rõ nhất niệu tính của đám này đại thần, biết rõ Quách Đạm lo lắng là có đạo lý.
Sự thật cũng đúng như thế, đám người Thân Thì Hành tuyệt đối không ngờ rằng chờ sau khi xem xong phần khế ước này, ngay cả dũng khí cự tuyệt bọn hắn cũng không có.
Nếu như không ký vào khế ước này, mà tiếp tục chơi tiếp, bọn hắn có khả năng sẽ trở thành tội nhân.
Cuối cùng Hoàng đế, Nội các, T¡ Lễ Giám, ba đại bộ phận hành chính đóng con dấu lên khế ước.
Vạn Lịch lập tức hạ chỉ, mệnh lệnh tất cả quan lại lập tức rút khỏi Vệ Huy phủ, Thân Thì Hành hi vọng bọn họ đến Khai Phong phủ, nhưng Vạn Lịch lấy lý do không muốn gia tăng gánh vác cho Khai Phong phủ, trực tiếp lệnh bọn hắn hồi kinh sư, đồng thời phái trấn phủ sứ Đổng Bình tiến về Vệ Huy phủ tiếp quản quân đội ở Vệ Huy phủ, cũng chính là nói trước khi Quách Đạm tiến đến, Vệ Huy phủ tạm thời do quân đội tiếp quản.
Đây cũng vì Quách Đạm mà đánh xuống cơ sở, Vạn Lịch cũng sợ hãi những quan viên kia chạy đến Khai Phong phủ còn tiếp tục khoa tay múa chân với Vệ Huy Phủ, bởi vì Khai Phong phủ ngay bên cạnh Vệ Huy phủ, dứt khoát để bọn hắn trở lại kinh thành, mà Đổng Bình là Vạn Lịch thân tín, Vạn Lịch đương nhiên biết một bộ phận Cẩm Y Vệ phụ thuộc Đông xưởng, nhưng hắn cũng không thể để Trương Kình hoàn toàn chưởng khống Cẩm Y Vệ.
Lúc trước Quách Đạm tiến vào Cẩm Y Vệ, cũng là do Đổng Bình an bài.
Sau khi thương nghị xong, Vạn Lịch vung tay lên, nói: "Các ngươi đều cáo lui đi, a, Quách Đạm lưu lại."
"Chúng thần cáo lui."
Đám đại thần đứng dậy thi lễ, sau đó liền lui ra ngoài.
Trương Thành rất phiền muộn, nếu như Trương Kình không có ở đây, hắn khẳng định cũng có thể ngồi lại nghe bí mật, nhưng Trương Kình ở đây, Vạn Lịch cũng không thể chỉ lưu lại Trương Thành, dứt khoát đều cho lui.
Ra đến ngoài cửa, Vương Gia Bình liền hướng Tống Huân hỏi: "Tống thượng thư, Quách Đạm thật sự có thể làm được sao?"
Hắn vẫn luôn cảm thấy việc này rất giả dối, hắn hoàn toàn không có đầu mối, điều này làm hắn như gặp phải nan đề, dù sao từ nhỏ hắn đã thiên tư thông minh, rất ít gặp phải chuyện nghĩ mãi mà không hiểu.
Tống Huân lắc đầu thở dài, cực kỳ chán nản nói: "Ta cũng không biết, dù sao... Dù sao ta khẳng định không làm được."
Vương Tích Tước nói: "Ta cảm thấy trong việc này nhất định có mờ ám, trừ phi Quách Đạm biết thần thông, bằng không không thể nào làm được, đây quả thực là bất khả tư nghị."
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết những lời Quách Đạm đã nói với đám Chu Phong, nhưng những thương nhân này làm sao có thể trong một năm tạo ra hơn hai mươi vạn lượng lợi nhuận, nếu chính bọn hắn không kiếm tiền cũng không thể nào làm được.
Thân Thì Hành thở dài, nói: "Sớm biết thế này, lúc trước chúng ta nên nên lưu lại một đường, nếu như vậy, thì cho dù Quách Đạm có thể làm được, đối với ai cũng đều là chuyện tốt, mà bây giờ, chỉ sợ sẽ nháo đến lưỡng bại câu thương. . ."
Vương Gia Bình liếc nhìn Thân Thì Hành, trên mặt cũng lộ ra vẻ u sầu.
Thân Thì Hành, Vương Gia Bình đương nhiên hi vọng Vệ Huy phủ có thể lập tức khôi phục lại, bách tính có thể an cư lạc nghiệp, nhưng đã nháo đến tình cảnh này, nếu như Quách Đạm có thể làm được, vậy chỉ có thể nói rõ bản địa tri huyện vô năng.
Đặc biệt là Hà Thao Quang, đã chết còn cõng lên một ngụm oan ức.
Đây đối với văn thần sẽ là đả kích rất lớn, bởi vì văn thần rất thưởng thức người có khi tiết như Hà Thao Quang, thế nhưng nếu bởi vì chuyện này, Hà Thao Quang ngược lại trở thành tri huyện vô năng thì văn thần bọn hắn không thể nào chấp nhận được.
Mà đồng thời giao Vệ Huy phủ cho Quách Đạm sẽ tổn hại lợi ích của rất nhiều người.
Thân Thì Hành lo lắng những người này khẳng định sẽ ở trong bóng tối quấy nhiễu đủ kiểu, cho dù là lưỡng bại câu thương.
Hắn còn biết, Vạn Lịch có thể không biết sao, đây chính là nguyên nhân Vạn Lịch lưu lại Quách Đạm.
"Quách Đạm, mặc dù bọn hắn đã ký khế ước, nhưng ngươi không đưdc buông lỏng cảnh điác " Vạn Lịch sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nói: "Mấy người Thân thủ phụ đều là lương đống của triều đình, đương nhiên phân rõ cái gì nhẹ cái gì nặng, nhưng cũng có chút người vô cùng cố chấp, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tiếp nhận khế ước này.
Chính ngươi đã từng nói, Vệ Huy phủ có văn hóa nội tình rất thâm hậu, cho nên nơi đó có rất nhiều sĩ phu, bọn hắn chắc chắn sẽ không tuỳ tiện để một thương nhân đến quản lý Vệ Huy phủ, nếu như ngươi đến đó, chỉ sợ sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn."
Quách Đạm lại có vẻ đơn thuần hỏi: "Bệ hạ cho rằng bọn họ sẽ ngăn cản ti chức như thế nào?"
Vạn Lịch nói: "Mặc dù quan phủ đã rút lui, nhưng trẫm cho rằng đây chẳng qua là trên danh nghĩa, bọn hắn nhất định còn có rất nhiều thế lực ở đó, cũng chắc chắn quấy nhiễu ngươi đủ kiểu, chuyện trên quan trường không phải một lời có thể nói hết.
Còn có những hương thân bô lão, danh môn vọng tộc, bọn hắn cũng chắc chắn sẽ không ủng hộ ngươi, nếu như ngươi không chiếm được sự ủng hộ của bọn hắn, thì tại Vệ Huy phủ ngươi sẽ nửa bước khó đi, mà bọn hắn cũng nhất định sẽ tổ chức bách tính, ngăn cản ngươi tiếp quản Vệ Huy phủ."
Những quan văn tay trói gà không chặt này có thể sử dụng bút cùng miệng làm vũ khí, cho nên dư luận đều bị bọn hắn khống chế, bách tính ngu muội lại nghe bọn hắn.
Điểm này Vạn Lịch đã thấm sâu trong tâm, trong mấy năm này hắn muốn làm cái gì, chỉ cần văn thần đều phản đối, sĩ lâm nhất định cũng sẽ phản đối, những người này thậm chí còn có thể cổ động bách tính nháo sự, nhất là tại Giang Nam, sau đó quan văn tập đoàn lại mượn bách tính tạo áp lực cho hắn, ngài nhìn, chính sách này của ngài không được ưa chuộng cho nên tranh thủ thời gian thu hồi đi.
Sáo lộ này chơi cho Vạn Lịch là dục tiên dục tử, mãi cho đến khi gặp được Quách Đạm mới có chỗ cải thiện, Vạn Lịch liền trở thành một trọng tài, muốn mắng thì mắng Quách Đạm, mắng Quách Đạm Vạn Lịch liền nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mà trong quá khứ Trương Cư Chính thực tế cũng phải đối mặt với vấn đề giống như thế này, biện pháp của Trương Cư Chính lại cực kỳ đơn giản thô bạo, đó chính là nghiêm cấm xây dựng tư học viện, bây giờ không có báo chí, học viện chính là bình đài dư luận của sĩ lâm, liên quan tới điểm này Trương Cư Chính cũng vẫn luôn bị hậu nhân lên án, bởi vì việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tự do ngôn luận, là một loại biểu hiện thụt lùi văn hoá. đây ñno là nauvên nhân vì eao ngôn auan đều: hân Tri1ng Cu Chính. Nhưng để làm một kẻ độc tài thì nhất định phải khống chế dư luận, đóng kín tư học viện chính là để khống chế dư luận, nếu như không làm như vậy, cải cách chính trị của Trương Cư Chính tuyệt đối không có khả năng thuận lợi như vậy, bởi vì tiếng kêu ca của bách tính một khi dâng trào, Trương Cư Chính cũng sợ hãi.
"Chuyện này. .. Chuyện này là thật sao?"
Quách Đạm mở to hai mắt nói: "Không có khả năng tiện nghỉ cho tỉ chức như vậy chứ."
"Nhất định sẽ phát... Ngươi nói cái gì? Tiện nghi cho ngươi?" Vạn Lịch kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng a! Như vậy thì thật sự là quá tiện nghỉ cho tỉ chức, tỉ chức cũng có chút không thể tin được."
Vạn Lịch cảm giác có chút bất tỉnh, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng loại sự tình này phát sinh?"
"Tuyệt đối hi vọng." Quách Đạm nghiêm túc nói.
Vạn Lịch triệt để bó tay rồi.
Quách Đạm nói: "Không dối gạt bệ hạ, trước đó ti chức còn đang suy nghĩ làm thế nào để chế tạo một chút hỗn loạn, không ngờ bọn hắn sẽ làm như vậy, vậy thì thật sự là quá tốt, thật sự là trời trợ giúp ti chức!"
Vạn Lịch ngạc nhiên nói: "Không biết chuyện này tốt ở chỗ nào?"
Quách Đạm cười nói: "Bệ hạ, có câu nói rằng không phá thì không xây được, nếu như không loạn, tỉ chức còn không dễ tiếp quản."
Vạn Lịch nói: "Tuy nói như thế, nhưng ngươi cũng không phải quan viên, chỉ là một thương nhân, một khi loạn, ngươi làm sao có thể khống chế? Trẫm mặc dù sẽ giúp ngươi, nhưng trẫm không thể cùng bách tính là địch a."
Quách Đạm ha ha nói: "Việc này tỉ chức chỉ sợ bọn hắn không nháo, bọn hắn nếu nháo, vậy thì thật sự là vạn sự đại cát."
Vạn Lịch rất là tò mò nói: "Ngươi cuối cùng đang có ý đồ gì?"
Quách Đạm cười nói: "Ti chức chỉ muốn chứng minh một điều, lễ pháp không thể coi như cơm ăn."
"Lễ pháp không thể coi như cơm ăn?"
Vạn Lịch hoang mang nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Bệ hạ chỉ cần khống chế quân đội địa phương là về phần cụ thể làm như thế nào, xin bệ hạ cho phép tỉ chức thừa nước đục thả câu trước."
Vạn Lịch thấy Quách Đạm đã tính trước thì triệt để yên lòng, cười nói: "Tốt! Trẫm liền không hỏi nhiều nữa, có Đổng Bình ở đó, ngươi cứ yên tâm là được."
Quách Đạm gật đầu nói: "Bệ hạ, việc này tỉ chức cũng không lo lắng, nhưng là có hai chuyện, ti chức vẫn tương đối lo lắng."
Vạn Lịch hỏi: "Chuyện gì?"
Quách Đạm nói: "Chuyện thứ nhất chính là người nhà của tỉ chức, nếu có người lợi dụng... ."
Không đợi hắn nói xong, Vạn Lịch đã nói: "Trẫm còn tưởng là chuyện gì, thì ra là việc này, ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó trẫm sẽ phái cận vệ đến bảo hộ Nha hành. Còn có chuyện gì khiến ngươi lo lắng nữa?"
Quách Đạm nói: "Còn có một chuyện chính là ti chức sợ bị ám sát."
Vạn Lịch triệt để bó tay, buồn bực nói: "Ngươi đúng là người kỳ quái, chuyện nên sợ hãi ngươi không sợ hãi, chuyện không nên sợ hãi, ngươi lại sợ hãi, nếu ngay cả một thương nhân trẫm cũng không bảo vệ được chu toàn, vậy trẫm làm thiên tử còn có ý nghĩa gì, những chuyện này ngươi cũng đừng lo lắng."
Quách Đạm hắc hắc nói: "Nếu như hai chuyện này không phát sinh, vậy chỉ có thiên băng địa liệt mới có thể ngăn cản ti chức."
Vạn Lịch cười nói: "Nếu như ngươi chỉ lo lắng hai chuyện này, trẫm cũng yên lòng.".....
"Đạm Đạm."
Quách Đạm vừa mới từ Đông Các đi ra, Chu Dực Lưu cũng không biết từ trong góc nào chạy ra, hiếu kỳ nói: "Ngươi vừa rồi cùng Hoàng đế ca ca nói chuyện gì?"
Quách Đạm nghiêng con mắt thoáng nhìn, cười nói: " Chuyện nên nói đều đã nói xong, bệ hạ chỉ căn dặn ta một số việc nhỏ."
Chu Dực Lưu con ngươi xoay động, nói: "Ngươi dự định khi nào lên đường?"
"Ta... Vương gia hỏi chuyện này để làm gì?"
"Ta đã nói với mẫu hậu, đến lúc đó ta sẽ cùng đi với ngươi."
"Cái gì?"
Quách Đạm kinh hô một tiếng. bản vương đi?"
Ta đương nhiên không muốn, thanh danh của ngươi thối thành dạng kia, ngươi đi không phải là cố ý chế tạo độ khó cho ta sao. Quách Đạm nghĩ một đàng nói một nẻo: "Dĩ nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, Vương gia nghĩ như thế nào mà lại muốn qua đó."
Chu Dực Lưu khó thở nói: "Bản vương bị oan không thấu, đương nhiên phải đi tẩy hết oan khuất này."
Quách Đạm nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Vương gia, nơi này chỉ có hai người chúng ta."
"Thì tính sao?" Chu Dực Lưu hiếu kỳ nói.
Ngươi còn mặt mũi hay không, dám nói ngươi bị oan không thấu, đó là để lắc lư người khác, ngươi làm thế nào mà ngay cả mình cũng đều lắc lư. Quách Đạm đối mặt với mặt dày vô sỉ Chu Dực Lưu, cũng chỉ có thể vô cùng uyển chuyển nhắc nhở: "Vương gia, chúng ta đương nhiên biết rõ ngài oan uổng, nhưng bách tính Vệ Huy phủ không biết, vì vậy trước khi chưa rửa sạch được oan khuất của Vương gia, ta đề nghị Vương gia không nên đi thì tốt hơn, để tránh làm hỏng tâm tình."
"Không được."
Chu Dực Lưu lắc lắc đầu nói: "Ta nhất định phải đi nhìn chằm chằm ngươi, nếu như ngươi làm không được, bản vương coi như không dễ chịu nha."
Nhìn ta chằm chằm? Quách Đạm khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, Thái hậu cho phép hắn đi cùng ta, chỉ sợ cũng là vì đề phòng ta mượn danh nghĩa của hắn làm xằng làm bậy. Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Vương gia muốn đi cũng được, nhưng nhất định phải cải trang, không thể lấy danh nghĩa Vương gia đến đó."
Chu Dực Lưu lập tức nói: "Ngươi không nói bản vương cũng sẽ cải trang, mẫu hậu cũng đã dặn dò bản vương, đến lúc đó ta sẽ cùng Vinh đệ cải trang thành thương nhân."
"Ừm. Hả?"
Quách Đạm đột nhiên nhìn Chu Dực Lưu, nói: "Vinh... Vinh đệ? Tiểu Bá gia cũng đi?"
Chu Dực Lưu gật đầu nói: "Đúng nha, bản vương còn kêu Vinh đệ cùng đi."
"Đây là vì sao?" Quách Đạm kinh ngạc nói.
Chu Dực Lưu thở dài: "Bản vương vốn định cùng ngươi tạo thành một tẩ hơn mới. thế nhưng không biết hai naười chúng †a có thể đánh đầu thắng đó giống như kinh thành song ngu các ngươi hay không, đợi sau này hãy thử một chút, lần này phải gọi Vinh đệ theo để bảo hiểm một điểm!"
Quách Đạm trừng mắt nhìn, nói: "Không. .. Không ngờ Vương gia sẽ tin tưởng kinh thành song ngu đánh đâu thắng đó thí thoại, khụ khụ, thần thoại."
(Thí thoại- nói nhảm)
Chu Dực Lưu thở dài: "Bản vương đương nhiên không tin, nhưng ta nghe Vinh đệ nói, các ngươi thật sự giống như chưa bao giờ thất bại, lần này bản vương thế nhưng là thua không nổi, thà tin rằng là có còn hơn là không."
Từ Kế Vinh cũng lắc lư người, thật sự là ngày chó. Quách Đạm cười, nhưng so với khóc còn khó nhìn hơn.