Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 281 - Chương 280: Đều Đáng Chết

Chương 280: Đều đáng chết Chương 280: Đều đáng chếtChương 280: Đều đáng chết

Hưng An bá phủ.

"Nghiệt tử kia đâu?"

Từ Mộng Dương có vẻ hơi khẩn trương nhìn Từ Mậu.

Từ Mậu lo lắng bất an dâng lên một phong thư, nói: "Lão lão gia, tiểu thiếu gia lưu lại thứ này."

Từ Mộng Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng đoạt lấy, mở ra xem, chỉ thấy gương mặt già nua chậm rãi trở nên xanh xám, còn chưa xem hết, hắn đã kích động phá tan lá thư thành từng mảnh, nói: "Tiểu tử thúi này, phải chọc giận chết lão phu mới bằng lòng bỏ qua sao."

Từ Mậu vội vàng an ủi: "Lão gia đừng nên lo lắng, tiểu thiếu gia trong thư không phải đã nói, hắn cùng đi với Lộ Vương nên sẽ không có nguy hiểm gì."

Từ Mộng Dương buồn bực nói: "Ai lo lắng hắn có nguy hiểm hay không, ngươi chẳng lẽ không biết, Quách Đạm bây giờ đã đắc tội với tất cả quan viên và người đọc sách trong thiên hạ, đừng nói loại gia đình như chúng ta, ngay cả thương nhân cũng không dám đi cùng Quách Đạm, mà hỗn tiểu tử này hết lần này tới lần khác còn tự đưa mình đến góp, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ có khả năng sẽ đem Từ gia ta cũng bồi vào."

Từ Mậu nhíu nhíu mày, nói: "Bây giờ lão gia muốn phái người đuổi theo hay không?"

Từ Mộng Dương thở gấp nói: "Nếu như phái người đuổi theo, vậy chẳng phải nói cho tất cả mọi người tiểu tử thúi kia cũng đi cùng hay sao, lão phu cũng không nghe nói Lộ Vương sẽ cùng đi với Quách Đạm, xem ra người biết bọn hắn đi cũng không nhiều."

Nói xong, hắn lại ngồi xuống, nói: "Nhất định là do gian thương Quách Đạm gây ra, dù sao không quản hắn làm chuyện xấu xa gì, đều muốn kéo theo lão phu, hắn muốn trả thù lão phu lúc trước đề cử hắn cho bệ hạ. Không sai, ban đầu lão phu muốn mượn tài năng của hắn để bệ hạ không đòi Thái Bộc tự tạm ứng ngân lượng nữa, thế nhưng hắn cũng không vì vậy mà mất đi cái gì, ngược lại kiếm được càng nhiều, hơn nữa hắn cũng đã trả thù lão phu, không ngờ chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn không chịu buông tha cho lão phu."

Lúc này Từ Mộng Dương giống như một oán phụ, líu lo không ngừng.

Từ Mậu nói: "Lão gia, bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn, không bằng tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp để chuyện này không dính dáng tới Từ Mộng Dương nói: "Nếu có biện pháp, lão phu còn đợi tới bây giờ sao, Quách Đạm thế nhưng rất âm hiểm, hơn nữa hắn và bệ hạ đã thông đồng tốt với nhau, lão phu há có thể là đối thủ của hai người họ."

Từ Mậu do dự một chút, nói: "Lão gia, sao không tìm đại tiểu thư trở về, chí ít cũng có người thương lượng."

Từ Mộng Dương nghe được càng giận tím mặt: "Sau này đừng nhắc tới nữ nhi bất hiếu đó trước mặt lão phu, từ khi nàng trở lại kinh thành đến nay, lão phu mấy phen phái ngươi đi tìm nàng, nhưng nàng nói như thế nào, ngươi rõ ràng nhất, những việc lão phu làm còn chưa đủ sao, hừ, lão phu coi như không sinh ra nữ nhỉ này, dù sao nữ nhỉ cũng không thể nối dõi tông đường."

Từ Mộng Dương lo nghĩ như thế, cũng không phải không có đạo lý, bởi vì chuyện này sắp diễn biến thành một trò chơi có kết quả bằng 0.

Trước khi Quách Đạm đi, Vạn Lịch từng dặn dò hắn đừng quá giày vò nhân gia, hãy tìm chỗ khoan dung độ lượng, đây thật ra chỉ là để biểu hiện Vạn Lịch có lòng tin với Quách Đạm, bởi vì có giày vò hay không cũng không phải do Quách Đạm định đoạt, cho dù hắn không dày vò, đối phương cũng muốn dùng hết sức giày vò hắn.

Tuy nói Minh triều cho phép con cháu của thương nhân có thể tham gia khoa cử, địa vị của thương nhân có chỗ được đề cao, nhưng con cháu thương nhân tham gia khoa cử thì liền trở thành người đọc sách không còn là thương nhân nữa.

Khoa cử chính là cơ sở của quan bản vị, cũng là cơ sở của Đại Minh.

Một thương nhân đột nhiên tiếp quản một phủ không thể nghỉ ngờ là đang xung kích quan bản vị, cho nên đương nhiên tổn thương đến lợi ích của người đọc sách trong thiên hạ, đừng nói một năm, một ngày cũng không được, lỗ hổng này không thể mở được.

Cũng đừng xem thường Minh triều người đọc sách, mặc dù trước đây Trương Cư Chính đóng cửa tất cả tư học viện, nghiêm cấm người đọc sách nghị luận tình hình chính trị đương thời, nhưng cũng tạo thành một tập tục mới, Minh triều người đọc sách liền trở nên thích tụ tập theo nhóm nhỏ, loại tập tục này chưa từng đứt đoạn, đặc biệt là sau khi Trương Cư Chính chết, bọn họ lấy danh nghĩa khai triển các loại xã đoàn để tập hợp lại với nhau nghị luận tình hình chính trị đương thời, phê bình triều đình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao quan viên Minh triều dám chống đối Hoàng đế, cho dù bọn hắn bị biếm truất về cố hương, người đọc sách sẽ càng ủng hộ bọn hắn, chỉ cần có danh khí lớn, liền không lo không có tiền.

Khi đội ngũ của Quách Đạm vẫn ở trong địa phận kinh kỳ, tình huống thoảng mới ngẫu nhiên thấy một ít người đọc sách đứng ở ven đường châm chọc vài câu.

Sau khi ra khỏi kinh kỳ là tiến vào địa phận Hà Nam đạo, tiếp giáp với kinh kỳ và trực thuộc Hà Nam đạo chính là Chương Đức phủ, đi qua Chương Đức phủ sẽ đến Vệ Huy phủ.

Nhưng vừa tới biên cảnh Chương Đức phủ, tình huống lập tức trở nên vô cùng ác liệt.

Hàng đàn người đọc sách ngăn ở trên đường mắng.

Mặc dù bọn hắn không mắng những từ thô tục như "Đờ mờ mày" hay "Ngốc x", nhưng lời mắng cũng vô cùng khó nghe, dù sao ngay cả thái giám cũng không bằng.

Nói trở lại, Quách Đạm xác thực còn không bằng thái giám, thái giám tốt xấu còn có chức quan, có phẩm giai, Quách Đạm cũng không phải quan, chỉ là tên ở rể, có quyền nhưng vô danh, người đọc sách mắng thương nhân vốn là chuyện đương nhiên, cho nên không có một người đọc sách nào sợ hãi, người đến mắng đặc biệt nhiều.

Đương nhiên, phía sau chắc chắn có dư luận thúc đẩy.

Chương Đức phủ chẳng những không phái người tới đón đội ngũ của Quách Đạm, mà hoàn toàn không quản, mặc cho người đọc sách tụ tập mắng mỏ Quách Đạm, không hề gặp qua một vị quan sai địa phương nào.

Mặc dù hộ vệ cho Quách Đạm đều là thân quân của Vạn Lịch, đồng thời phụng chỉ bảo hộ Quách Đạm, nếu Quách Đạm muốn xông tới, người đọc sách cũng không ngăn được, nhưng Quách Đạm tuyệt không lựa chọn làm như thế, cứ gặp phải một nhóm thư sinh ở phía chửi rủa, Quách Đạm liền đi vòng qua.

Ra khỏi kinh kỳ đã nhiều ngày, nhưng đội xe của Quách Đạm vẫn còn ở biên cảnh Chương Đức phủ du tẩu.

Là vô cùng chua xót.

Hộ vệ trưởng cũng có chút nhìn không được, các ngươi cũng quá khi dễ người đi, thật sự coi đao trong tay chúng ta làm bằng giấy sao, chúng ta đều có "giấy phép giết người", hắn đã từng đề nghị Quách Đạm, cứ xông lên, ngươi càng lùi lại, bọn hắn càng hung ác, cứ xông lên vài lần, bọn hắn liền không dám phách lối như vậy nữa.

Nhưng Quách Đạm từ đầu đến cuối vẫn lựa chọn tránh đi.

"Quách giáo úy, phía trước lại có thư sinh cản đường."

Người hộ vệ trưởng kia tiến đến bên cạnh xe ngựa, bẩm báo. sinh cản đường thì liền đi đường vòng."

Người hộ vệ trưởng kia khổ sở nói: "Thế nhưng thế nhưng nếu lại đi đường vòng thì sẽ tiến vào cảnh nội Sơn Tây."

Trong xe có người nói: "Có phải không thể tiến vào hay không?"

"Vậy cũng không phải, chúng ta có thủ dụ của bệ hạ, muốn đi hướng nào cũng đều được."

"Vậy liền tiến vào cảnh nội Sơn Tây thôi."

Không có cách nào, đội ngũ chỉ có thể đi đường vòng vào địa phận Sơn Tây.

Phía tây Chương Đức phủ chính là Sơn Tây, phía đông chính là Đại Danh phủ, Đại Danh phủ là nơi địa linh nhân kiệt, văn hóa nội tình vô cùng thâm hậu, thành nội cũng cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.

Ngày hôm đó, có một nhóm người qua đường tới thành nội Đại Danh phủ, đi ở phía trước là ba người trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, mỗi người một chiếc quạt xếp, sóng vai mà đi, phong tao đến ép một cái.

Ở giữa là một vị cầm trong tay chiếc quạt xếp có viết bốn chữ lớn "Nhàn đến trứng đau" !

Mà trên chiếc quạt xếp của hai vị đi bên cạnh là hai bức họa tuyệt không thể tả.

Ba người này chính là Quách Đạm, Chu Dực Lưu cùng Từ Kế Vinh.

Hóa ra Quách Đạm không hề đi cùng đội xe, lúc này ngồi ở trong xe chính là Tiểu Thần thần. Vừa ra khỏi phạm vi kinh thành, Quách Đạm liền len lén cải trang, sau đó mang theo Dương Phi Nhứ chạy đi tìm Từ Kế Vinh và Chu Dực Lưu, mấy người bọn họ đi đường thủy xuôi theo dòng sông, hôm nay mới vừa vặn lên bờ.

"Hạc Di lâu?"

Đi đến trước một tòa tửu lâu, Quách Đạm dừng bước, rồi hướng hai tên ngu xuẩn kia nói: "Nếu không vào đây ăn bữa cơm rau dưa."

Chu Dực Lưu phồng lên hai mắt trừng Quách Đạm nói: "Ăn gì đồ bỏ đi này, nhanh chóng tìm một chỗ đấu địa chủ, bản lão tử muốn gỡ vốn."

Đúng lúc này từ trong lâu đi ra một nam nhân trung niên bụng phệ, tai to mặt lớn, hồng quang đầy mặt, sau lưng còn đi theo hai tên tùy tùng có thể trạng vô cùng cường tráng, nghe được lời này, không khỏi nhìn về phía Chu Dực Lưu, lập tức đi tới, chỉ vào Chu Dực Lưu nói: "Ngươi vừa nói cái Chu Dực Lưu liếc nhìn đại thúc trung niên kia, buồn bực nói: "Ta nói cái gì thì liên quan gì tới ngươi?"

Quách Đạm cũng không hiểu ra sao.

Nam nhân trung niên kia nói: "Ngươi vừa rồi không phải nói muốn đấu địa chủ sao?"

"Phải thì thế nào?" Chu Dực Lưu nói.

Nam nhân trung niên kia khẽ nói: "Ta đây chính là địa chủ, ngươi đi hỏi thăm một chút liền biết Hoàng lão gia Thiết Khẩu thôn Đại Danh phủ."

Hóa ra là chuyện như vậy. Quách Đạm nghe được mà dở khóc dở cười, đột nhiên nhớ tới đây chính là thời đại của địa chủ, thật đúng là không thể loạn đấu, lúc đang muốn giải thích thì nghe Chu Dực Lưu cả giận nói: "Ngươi là địa chủ gì, ngươi có ba trái tim* không?"

(*) ba trái tim: là lá bài 3 cơ trong bộ bài 54 lá.

Từ Kế Vinh lập tức kêu ầm lên: "Ca ca nói đúng, không có ba trái tim thì không thể gọi là địa chủ."

"Ba trái tim?"

Nam nhân trung niên kia buồn bực nói.

Cả người Quách Đạm lập tức bốc lên mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích nói: "Vị đại thúc này, hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta đang nói đến một loại hạt đậu địa chủ thôi." Đồng thời trừng Từ Kế Vinh cùng Chu Dực Lưu một cái.

"Thì ra là đậu địa chủ."

Nam nhân trung niên kia bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi: "Vậy ba trái tim lại là cái gì?"

Ngươi sao có nhiều cái gì như vậy? Quách Đạm cũng say, qua loa nói: "Chúng ta đang nói đến một trò chơi, ai có thể cướp được ba trái tim thì người đó trở thành địa chủ."

"Thì ra là thế."

Nam nhân trung niên kia đột nhiên ợ lên một cái, liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, rồi lung la lung lay rời đi.

Quách Đạm lại nhìn về phía Chu Dực Lưu và Từ Kế Vinh nói: "Điệu thấp, điệu thấp hiểu không?"

Chu Dực Lưu kích động nói: "Là hắn gây sự với ta trước, cũng không phải ta tìm hắn gây sự, nếu là bình thường, hắn đã bị ta đánh cho răng rơi đầy đất, ta thế này đã coi như rất điệu thấp hiểu không."

Quách Đạm trợn trắng mắt, nói: "Được rồi, được rồi, không nói nữa, ăn Chu Dực Lưu ngạo kiều nói: "Ấn cơm cũng không thể đến chỗ này ăn."

Quách Đạm hỏi: "Vậy đi đâu ăn, ngươi biết ở đây có chỗ nào ăn ngon sao?"

"Đương nhiên là thanh lâu." Chu Dực Lưu lại nhìn về phía Từ Kế Vinh nói: "Vinh đệ, ngươi thì sao?"

Từ Kế Vinh lắc đầu nói: "Ta vừa mới thoát khỏi một đống thiếp hầu ở nhà, ngươi còn để ta đi thanh lâu, không đi, không đi, ta bây giờ chỉ muốn ở cùng với nam nhân, ta thấy ăn luôn ở chỗ này đi."

"Hai so một."

Quách Đạm lười nói nhảm cùng Chu Dực Lưu, đi thẳng vào bên trong tửu lâu, mang theo hai tên ngu xuẩn này đi thanh lâu, nếu không gây chuyện thị phi thì thật đúng là kỳ tích.

"Gì mà hai so một, còn có tiểu Phi ở đây nha."

Chu Dực Lưu quay đầu nhìn về phía Dương Phi Như nữ giả nam trang, nhưng lại bị hai đạo ánh mắt lạnh như băng khiến hắn suýt chút nữa mắc bệnh liệt dương, lập tức vội vã theo vào trong.

Hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, nên trong tửu lâu cũng không có bao nhiêu người.

Rất nhanh, liền có một tiểu nhị ra đón.

Quách Đạm không nói hai lời, ném một thỏi bạc vụn cho hắn, nói "Cho chúng ta một phòng bao."

Tiểu nhị vừa cầm được bạc, lập tức ra vẻ nịnh nọt, vô cùng nhiệt tình mời bọn hắn lên một nhã gian ở trên lầu.

"Mấy vị quý khách chắc là từ kinh thành tới đây."

Tiểu nhị cười nịnh nói.

"Người Thông Châu, chuẩn bị đi Khai Phong phủ làm chút mua bán."

Quách Đạm lại hỏi: "Đúng rồi, từ nơi này đi Khai Phong phủ thì đi đường nào gần nhất?"

Tiểu nhị nghe nói bọn hắn là thương nhân thì sắc mặc nhẹ nhõm đi không ít, nói: "Nếu nói đường gần nhất thì đương nhiên là hướng tây nam, đi qua Chương Đức phủ và Vệ Huy phủ liền có thể đến Khai Phong phủ, thế nhưng ta khuyên các vị đừng đi hướng này, nên đi vòng về phía nam một chút, như vậy cũng không xa hơn bao nhiêu."

Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Vì sao lại phải đường vòng?"

Tiểu nhị lập tức nói: "Vệ Huy phủ bây giờ rung chuyển bất an, loạn đường vòng phía Nam đến Khai Phong."

Quách Đạm càng hiếu kỳ nói: "Bây giờ thái bình thịnh thế, vì sao Vệ Huy phủ lại loạn thành một đống?"

Tiểu nhị liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, nói: "Ba vị là người Thông Châu chắc cũng biết mấy năm trước Thánh thượng lựa chọn xây dựng Lộ Vương phủ ở Vệ Huy phủ."

Chu Dực Lưu nghiêng con mắt thoáng nhìn, nói: "Biết thì thế nào?"

Quách Đạm vội vàng ngăn Chu Dực Lưu lại, cười nói: "Việc này chúng ta đương nhiên biết, nhưng không biết có liên hệ gì?"

Tiểu nhị nói: "Ba vị có chỗ không biết, Lộ Vương phủ thật đúng là hại người rất thảm, đã xây ba năm còn chưa xây xong, trong ba năm này, quan viên phụ trách xây dựng mượn danh nghĩa Lộ Vương phủ khắp nơi tống tiền, đừng nói Vệ Huy phủ, ngay cả Đại Danh phủ chúng ta và Hà Gian phủ đều phải cầm không ít tiền đi ra, tửu lâu chúng ta cũng phải giao không ít tiền.

Vệ Huy phủ thì càng thảm hơn, mấy năm nay hoa màu đều thiếu thu, bách tính giao xong thuế căn bản cũng không còn dư lương thực, thế nhưng những quan viên kia vẫn nghĩ hết biện pháp tăng thuế, giao không được thì liền bị kéo đi làm lao dịch xây dựng Lộ Vương phủ, không ít bách tính đã chết vì mệt, cách đây không lâu tri huyện Tân Hương huyện còn bị bức đến mức treo cổ tự sát."

Nói đến đây, hắn nhỏ giọng nói: "Các vị có nghe nói trong dịp tết vừa rồi, bách tính Vệ Huy phủ đều đang cầu nguyện gì không?"

Quách Đạm vội vàng hỏi nói: "Cầu nguyện gì?"

"Bọn họ đều đang cầu nguyện Lộ Vương chết sớm một chút, nếu Lộ Vương chết rồi, Lộ Vương phủ cũng không cần xây nữa."

Ẩm!

Chu Dực Lưu vỗ bàn một cái, đứng dậy hét lên: "Ngươi nói gì?"

Tiểu nhị bị dọa khẽ giật mình.

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy, Lộ Vương thật đúng là đáng chết a!"

Quách Đạm cũng vỗ bàn một cái, nổi giận nói.

"Ai ut"

Tiểu nhị vội nói: "Ngài nhỏ giọng một chút, đừng để thám tử Đông xưởng nghe được."

Tiểu nhị nghe Quách Đạm cũng mắng như thế, liền yên lòng. mồm thở dốc.

Từ Kế Vinh thì mở to hai mắt nhìn Chu Dực Lưu.

Chu Dực Lưu có chút không nhịn được, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Từ Kế Vinh hì hì cười một tiếng, nói: "Ca ca đừng tức giận, ta cảm thấy bách tính Vệ Huy phủ cầu nguyện không linh nghiệm."

Chu Dực Lưu nghe mà sắp khóc.

Quách Đạm lại tiếp tục hỏi: "Tri huyện còn bị bức đến mức treo cổ tự sát, triều đình không quản sao?"

Tiểu nhị khẽ nói: "Nếu biết là kết quả này, vậy còn không bằng triều đình mặc kệ."

Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Chỉ giáo cho?"

Tiểu nhị nói: "Triều đình không phải không quản, chỉ là ta nghe nói triều đình phái một thương nhân tới tiếp quản Vệ Huy phủ."

"Thương nhân tới tiếp quản?"

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Đây thật là chuyện hiếm lạ nha."

Tiểu nhị lại nói: "Việc này cũng chẳng có gì ly kỳ, nhất định là triều đình muốn bao che cho Lộ Vương, không dám phái quan viên tới điều tra vụ án này, cho nên mới phái một thương nhân đến Vệ Huy phủ tiếp tục làm tiền, ta nghe nói thương nhân kia còn là cò mồi, không cần nghĩ cũng biết là vô cùng gian trá, bây giờ đừng nói Vệ Huy phủ, ngay cả Chương Đức phủ, và Khai Phong phủ cũng đều náo loạn cả lên, rất nhiều hữu thức chỉ sĩ đều dâng tấu lên triều đình, để triều đình thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Xem ra bọn hắn tuyên truyền dư luận rất đúng chỗ. Quách Đạm nhẹ gật đầu.

Chu Dực Lưu lập tức nói: "Nói đúng, cò mồi mới đáng chết."

Quách Đạm cười ha hả nói: "Đều đáng chết, đều đáng chết."

Từ Kế Vinh hắc hắc nói: "Quan viên quản không được tốt, phái thương nhân đến quản, nói không chừng sẽ có kỳ hiệu."

Tiểu nhị chặn lại nói: "Thật sự là có lỗi, ta cũng không phải có định kiến đối với thương nhân, khách hàng đến nơi này của chúng ta phần lớn đều là thương nhân. Nhưng việc này cũng trách không được quan viên địa phương, bọn họ cũng không có cách nào, đều là do Lộ Vương phủ gây ra, bây giờ mới chỉ xây dựng phủ đệ đã huyên náo khiến bách tính Vệ Huy phủ lầm than, đợi đến khi Lộ Vương tới, chúng ta cũng bị liên lụy theo, chuyện này cũng không phải lần thứ nhất, chỉ cần Hà Nam đạo có phiên vương tới, Chu Dực Lưu hét lên: "Tiểu nhị ngươi thật sự là dông dài, ngươi có định mang đồ ăn lên cho chúng ta hay không? Không mang chúng ta đi nơi khác ăn."

"Thật có lỗi, thật có lỗi, tiểu nhân lắm miệng."

Tiểu nhị bị dọa khẽ run rẩy.

"Không có việc gì, không có việc gì. Hắn chỉ đói bụng thôi."

Quách Đạm lại móc ra một thỏi bạc vụn, cười nói: "Làm phiền tiểu ca."
Bình Luận (0)
Comment