Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 288 - Chương 287: Gậy To Thêm Táo Đỏ

Chương 287: Gậy to thêm táo đỏ Chương 287: Gậy to thêm táo đỏChương 287: Gậy to thêm táo đỏ

Tiểu tử này phía trước cũng không phải nói đùa, cũng không phải đang đấu khí và phô bày giàu sang, hắn sớm đã có dự mưu.

Mục đích của hắn chính là muốn thu mua lương thực trong tay bọn họ.

Nói tới lúc này, đám người Lương Quỳ đã triệt để tỉnh ngộ lại.

Nhưng cũng tiếc là bọn hắn tỉnh ngộ quá muộn đến mức vừa rồi bị Quách Đạm hung hăng âm một cái, bây giờ thật đúng là đâm lao thì phải theo lao!

Tuy muộn nhưng điều này cũng chứng mỉnh Quách Đạm kỳ thật muốn cầu cạnh bọn hắn, vậy bọn hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ.

"Ta còn tưởng ngươi có cao chiêu gì, hóa ra chỉ là bình thương pháp."

Một nam nhân trung niên mặc lam sam khinh thường cười nói: "Nếu như hàng năm bội thu, ngươi nói như thế thì vẫn còn có chút thành ý, nhưng mấy năm nay hoa màu đều thiếu thu, ngươi lúc này đưa ra bình thương pháp, vậy thì quá thiếu thành ý rồi."

Bình thương pháp kỳ thật chính là phòng ngừa giá lương thực dâng lên hoặc là bán tống bán tháo, những năm bội thu, triều đình sẽ thu mua lương thực để bảo đảm lương thực không bởi vậy mà hạ giá, nếu như là năm thiếu thu, triều đình liền mở kho thóc bán ra lương thực để đảm bảo giá lương thực không tăng lên.

Chỉ là vì mấy năm này xây dựng Lộ Vương phủ, các huyện nha ở Vệ Huy phủ cơ hồ đều đã phá sản, không bỏ ra nổi lương thực để bình ổn giá lương thực, cho nên giá lương thực càng ngày càng dâng lên, lương thực của bách tính cũng bị đoạt không còn một mảnh, không có lương thực tồn, cũng không mua nổi lương thực, từ đó mới xuất hiện loại thế cục hỗn loạn này.

Quách Đạm lắc đầu nói: "Đừng nói như ta bây giờ đang cầu cạnh các vị, tình huống hiện tại vừa vặn tương phản, chỉ cần ta phủi mông rời đi, hậu quả như thế nào, các vị chắc chắn càng rõ ràng hơn ta, mà ta vẫn lấy giá bảy trăm văn thu mua lương thực của các vị, thành ý như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao?"

"Ngươi. .... !"

Nam nhân trung niêm mặc lam sam nhất thời nghẹn lời, lại nói: "Ngươi đừng coi chúng ta vô tri, hết thảy đều là do ngươi cố ý gây nên, ngươi cố ý hãm hại chúng ta." Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn đã hoàn toàn hiểu ra đây chính là một cái hố.

Quách Đạm rõ ràng đi vòng đến Sơn Tây, làm sao có thể đột nhiên đi ra từ Đại Danh phủ, rõ ràng chính là đã sớm có dự mưu.

Quách Đạm nói: "Ta mang theo thành ý đến đây cùng các vị nói chuyện, mà không phải đến cãi nhau với các vị, hơn nữa thành ý của ta còn không chỉ như thế."

Dừng lại, hắn tiếp tục nói: "Phải! Bây giờ lấy giá tiền này thu mua lương thực của các vị, nhìn qua thì hơi thấp, nhưng các vị cũng không nghĩ một chút, từ kho thóc của các vị đến chợ còn có không ít chỉ phí... .

Lương Quỳ nói: "Ngươi không phải mua lương thực cứu tế bách tính sao? Tại sao lại phải kéo lên chợ."

Quách Đạm cười nói: "Đương nhiên là để cứu tế bách tính, bằng không, ta mua nhiều lương thực như vậy làm gì, bách tính bây giờ hoàn toàn không có tiền mua lương thực, về phần làm thế nào cứu tế, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ nói cho các vị biết. Chúng ta bây giờ đàm luận là giá lương thực.

Kỳ thật giá lương thực cao hay thấp, không vẻn vẹn chỉ ở giá lương thực, nếu như những thứ như tơ lụa, công cụ, đồ dùng hàng ngày đều hạ giá, vậy thì giá tiền ta ra càng thêm có thành ý, ta có thể cam đoan với các vị, trong vòng một năm, giá cả của những hàng hoá này tuyệt đối thấp hơn hiện tại, đồng thời mức độ giảm còn lớn hơn giá lương thực."

Lương Quỳ kinh ngạc nói: "Chuyện này làm sao có khả năng?"

Quách Đạm cười nói: "Điểm này sẽ được viết trên khế ước, nên như không làm được, ta sẽ đền bù giá cả cho các vị."

Những địa chủ này nghe đến đó, không khỏi lẫn nhau xì xào bàn tán.

Nếu như là như vậy thì giá tiền này vẫn thật sự là có thành ý, miễn thuế, đồng thời giảm xuống giá hàng, nếu so sánh thì giá lương thực lại tăng lên mà không phải giảm đi.

Bây giờ bách tính cũng không mua nổi lương thực, lương thực của bọn hắn cũng không bán được, vận chuyển đến Khai Phong phủ bán, chỉ phí tất nhiên sẽ gia tăng, tại chỗ bán cho Quách Đạm thì giá tiền này vẫn có thể chấp nhận được.

Nói trở lại, với thế cục trước mắt, Quách Đạm kỳ thật còn có thể tàn nhẫn hơn, bọn hắn cũng phải bán.

Lương Quỳ thoáng gật đầu nói: "Nếu như vậy, chúng ta ngược lại có thể cân nhắc." Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu.

Quách Đạm cười nói: "Vì cái gì ngữ khí của các vị luôn làm ta cảm giác ta đang cầu các vị, ta cho các vị điều kiện hậu đãi như thế cũng không phải cho không, các vị làm sao không hỏi xem điều kiện của ta là gì?"

Lương Quỳ khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi có điều kiện gì?"

Quách Đạm nói: "Ta đối với các vị cũng chỉ có một điều kiện, chính là từ nay về sau, huỷ bỏ chế độ tá điền, toàn bộ áp dụng chế độ thuê."

"Đây không có khả năng."

Một người lập tức đứng dậy, nói: "Nếu là như vậy thì không có gì có thể nói."

Quách Đạm ý cười thu vào, sắc mặt nghiêm túc nói: "Nếu điểm này cũng không thể làm được thì hoàn toàn chính xác không có gì có thể nói, ta liền nói rõ cho các ngươi, nếu như hôm nay các ngươi không đáp ứng điều kiện của ta, ngày mai ta sẽ phái người đến từng nhà thu thuế, từ nay về sau, tại Vệ Huy phủ liền không có thổ địa miễn thuế, cũng không có ẩn nấp thổ địa, là đất của ai người đó liền phải nộp thuế, ta sẽ không quản các ngươi cho ai thuê, ta chỉ tìm chủ nhân để thu thuế."

Tiết lão đầu cả giận nói: "Ngươi dám."

Quách Đạm nghiêng con mắt nhìn về phía Tiết lão đầu, nói: "Vị trưởng giả này chắc hẳn là lão trượng nhân của Hạ Tri phủ, Tiết Phảng."

Tiết Phảng khẽ nói: "Hoá ra ngươi biết thân phận của lão phu."

Quách Đạm cười nói: "Ta đương nhiên biết, ta vừa rồi không nói là vì nể mặt ngươi, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn dám lớn lối như thế, ngươi cho rằng nữ tế của ngươi còn về được sao? Ta hiện tại liền có thể nói cho ngươi, chức quan của nữ tế ngươi đã mất, nghe rõ ràng, là chức quan, mà không chỉ là Tri phủ."

Con mắt già nua của Tiết Phảng trợn tròn, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi nói gì?"

Những người còn lại cũng đều có sắc mặt đại biến.

"Rất nhanh ngươi sẽ biết."

Quách Đạm mỉm cười, sắc mặt lại hòa hoãn mấy phần nói: "Các vị, các vị đều là danh môn vọng tộc, hương thân, thân sĩ ở Vệ Huy phủ, mà ta tới đây là vì chấn hưng Vệ Huy phủ, chúng ta hẳn là có cộng đồng lợi ích, mà không phải là đối địch.

Các vị chẳng lẽ cho rằng ta nói miễn thuế, là không cần giao thuế sao? Không phải, triều đình vẫn sẽ thu thuế, chẳng qua là để ta giúp các vị nộp hàng năm là mấy chục vạn lượng.

Riêng phần này thành ý đã đủ để chứng minh, ta không phải tới đây để đối phó các vị, tình huống hiện tại, ta muốn đối phó với các vị, cũng không phải chuyện gì rất khó khăn, nhưng như vậy sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, vậy tại sao không hợp tác cùng có lợi, ta sẽ làm các vị trở nên càng có tiền, mà không phải bóc lột các vị.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là một thương nhân mà các vị liền muốn đối địch với ta sao? Việc này hiển nhiên không phải là cử chỉ sáng suốt a!"

Quách Đạm đây chính là vừa nâng gậy to lại cho thêm táo đỏ.

Lương Quỳ suy nghĩ hồi lâu, nói: "Việc này can hệ trọng đại, chúng ta phải thương lượng một chút."

Quách Đạm gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, nhưng ta hi vọng chậm nhất ngày kia liền có thể có được câu trả lời chắc chắn, ta chờ được, nhưng bách tính đợi không được."

Lương Quỳ gật gật đầu.

"Cáo từ."

Quách Đạm chắp tay thi lễ, sau đó liền cùng Từ Kế Vinh, Chu Dực Lưu quay người rời đi.

Hắn vừa đi, lập tức liền có người nói: "Lương huynh không phải là muốn đáp ứng hắn a?"

Lương Quỳ thở dài: "Không phải là vấn để chúng ta có muốn hay không, mà là hiện tại chúng ta đã không còn lựa chọn, ta vừa rồi nói chúng ta cần suy tính một chút, cũng chỉ là tìm bậc thang cho chúng ta đi xuống, nếu như chúng ta không đáp ứng, hắn có thể giật dây bách tính đến cướp lương thực của chúng ta, còn có thể trưng thu thuế của chúng ta. Lại nói..."

Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Tiết Phảng vẫn còn ngơ ngác không nói.

Nếu như ngay cả Hạ Tri Ngôn đều không trở về được, vậy chỉ sợ các tri huyện khác cũng đều khó thoát tai kiếp, từ điều này có thể thấy mức độ triều đình ủng hộ Quách Đạm, căn bản không có suy nghĩ để quan viên quay trở lại.....

Mà Quách Đạm ra khỏi Lương gia đại viện, phát hiện ở trước cửa là một biển người đông nghìn nghịt, trong mắt của bọn họ lộ ra chờ mong và sợ hãi.

Quách Đạm lộ ra nụ cười tự tin, cất cao giọng nói: "Các hương thân, tất cà rồi eð khá hơn. ta ở đây trinh †rona am đoan với các vị ba naầàv eau tuyệt vọng sẽ triệt để biến mất ở Cấp huyện, chỉ cần các vị chịu cố gắng, lương thực sẽ có, y phục sẽ có, thịt cũng sẽ có."

"Đây. .. Đây là thật sao?"

Bách tính giống như không dám tin tưởng, ba ngày sau, tuyệt vọng sẽ biến mất, đây là ma pháp sao?

"Ừm."

Quách Đạm gật đầu.

Bách tính lúc này vui đến phát khóc, lẫn nhau bắt lấy y phục của đối phương, tâm tình kích động khó mà nói nên lời.

Chỉ bằng mấy chục xe bạc kia, bọn họ vô điều kiện tín nhiệm Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Các vị về nhà trước đi, ngày mai đến huyện nha xem thông cáo, ta bây giờ còn có rất nhiều chuyện muốn chuẩn bị, trước hết cáo từ."

Nói xong, hắn liền lên xe ngựa.

Chu Dực Lưu, Từ Kế Vinh cũng chen lấn lên xe.

"Uy, các ngươi lên xe của ta làm gì, ngồi xe ngựa của mình đi."

"Đạm Đạm, một người ngồi một chiếc xe ngựa rất nhàm chán."

"Nói đúng."

Chu Dực Lưu lại hỏi: "Quách Đạm, những xe bạc kia từ đâu ra? Ta sao không biết ngươi có tiền như vậy, là Hoàng đế ca ca cho ngươi mượn sao?"

"Nhỏ giọng một chút "

Quách Đạm cẩn thận liếc mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, lại thấp giọng nói: "Chỉ có hai xe đầu tiên tất cả đều là bạc, các xe còn lại phía dưới đều là tảng đá."

Chu Dực Lưu nghe vậy giật mình, nói: "Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ nha, lúc ấy bọn hắn mà nhìn kỹ, chẳng phải sẽ lộ ra."

Quách Đạm nói: "Kết quả chính là bọn hắn không nhìn thấy."

Đi vào phủ nha.

Đổng Bình nhìn thấy Chu Dực Lưu, vội vàng đứng lên.

Chu Dực Lưu khoát khoát tay, nói: "Ở đây gọi ta là A Khôn là được rồi."

Người này bây giờ làm A Khôn đến nghiện, mặc dù thân phận Vương gia làm hắn trở nên vô cùng tôn quý, nhưng A Khôn làm hắn càng thêm tự do, muốn làm gì thì làm cái đó, không cần quan tâm ánh mắt của người Đổng Bình gật đầu, lại ngồi xuống.

Quách Đạm ngạo khí thu vào, hướng Đổng Bình ôm quyền nói: "Ti chức tham kiến trấn phủ sứ."

Đổng Bình thở dài: "Một tiếng tỉ chức này của ngươi thật đúng là làm ta ngũ vị tạp trần, thật không biết ai mới là ti chức a!"

Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Không dám, không dám. T¡ chức chỉ phụng mệnh đến đây giúp đỡ một chút, những ngày này nếu như không có đại nhân ở đây trấn thủ, ti chức há có thể thong dong giống như ngày hôm nay."

Đổng Bình nói: "Ngươi cũng đừng khiêm tốn, trước khi ta đến, không phải ngươi đều đã sắp xếp xong xuôi rồi sao, ngươi cũng đừng nói ngươi không biết những kẻ dẫn đầu gây chuyện kia."

Quách Đạm lúng túng nói: "Thật sự là cái gì cũng không gạt được đại nhân."

Hắn không phái người tới, mà hắn chỉ đón mua một số người mà thôi.

Đổng Bình chính là một trong Cẩm Y Vệ tam cự đầu, những hoạt động kia của Quách Đạm làm sao có thể giấu giếm được hắn.

Đổng Bình vung tay lên nói: "Được rồi, tiếp theo ngươi định làm gì? A, ta hỏi chính là phương diện có quan hệ tới trị an, còn những thứ khác ta mặc kệ."

Hắn cũng không muốn ở chỗ này, Quách Đạm chỉ là một tiểu giáo úy, nhưng khi ở đây, hắn lại phải nghe lời Quách Đạm, bởi vậy hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình sớm một chút, rồi hồi kinh sư, hắn chỉ tới đây để áp trận, sau khi thế cục được khống chế lại, hắn sẽ lập tức hồi kinh, hắn cũng sẽ không ở đây nghỉ ngơi một năm.

Đương nhiên, cho dù hắn rời đi nơi này, phương diện này cũng sẽ không giao cho Quách Đạm, ban đầu Quách Đạm đã nói rất rõ ràng trên triều đình, phương diện này hắn sẽ không quản, nếu như hắn muốn xen vào, hắn cũng không đến được đây, nếu tài chính, quân chính đều ở trong tay ngươi, vậy mảnh thổ địa này coi như không còn là của Đại Minh.

Quách Đạm hơi chút trầm ngâm nói: "Liên quan tới quan binh, kỳ thật cũng không có điều chỉnh quá lớn, chỉ là ta sẽ thu hồi tất cả ruộng đồng thuộc về triều đình, sau đó nhận thầu cho người khác trồng trọt, quan binh sẽ không còn đồn điền, ta sẽ chiết ngân tương ứng cấp cho bọn hắn, hơn nữa đãi ngộ tuyệt đối sẽ không ít hơn hiện tại, mặt khác ta hi vọng điều ra một bộ phận quan binh chuyên môn giữ gìn trị an tại địa phương."

Đổng Bình hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"
Bình Luận (0)
Comment