Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 290 - Chương 289: Đúc Lại Huy Hoàng

Chương 289: Đúc lại huy hoàng Chương 289: Đúc lại huy hoàngChương 289: Đúc lại huy hoàng

Sau khi ký kết xong phần khế ước này, Quách Đạm lập tức trở nên không hề cường thế như trước nữa, hướng đám đại địa chủ Lương Quỳ chắp tay cười nói: "Các vị tiền bối, đây chính là một phần khế ước mang tính lịch sử, tất nhiên sẽ được ghi vào sử sách.

Bởi vì phần khế ước này sẽ đúc lại huy hoàng khi xưa của Vệ Huy phủ, nên ăn mừng một trận thật tốt mới phải, nhưng với tình hình hiện tại của Vệ Huy phủ thì không nên ăn mừng, chúng ta liền đem lần ăn mừng này trì hoãn đến một năm sau, ta cam đoan một năm về sau, các vị đều sẽ vô cùng vui mừng vì đã ký xuống phần khế ước này, hơn nữa sinh hoạt của các vị cũng nhất định tốt hơn hiện tại rất nhiều."

Hoá ra ngươi nói nhiều như vậy, chính là vì không muốn mời chúng ta ăn cơm.

Không ít địa chủ lộ ra vẻ khinh bỉ, đều đã muộn như vậy còn để chúng ta về nhà ăn.

Lương Quỳ cười nói: "Tốt, vậy chúng ta một năm sau lại chúc mừng."

"Một lời đã định."

Sau khi tiễn bọn hắn, Chu Dực Lưu liền nói: "Quách Đạm, ta cảm thấy ngươi cho bọn họ quá nhiều lợi ích rồi, dựa vào cái gì ngươi phải giúp bọn hắn nộp thuế, nếu ngươi miễn hết nông thuế, ngươi lấy gì giao cho triều đình."

Người này cùng Từ Kế Vinh vẫn còn có chút khác biệt, bởi vì trong thời kì Trương Cư Chính, Lý thái hậu có động ý niệm phế Vạn Lịch, vì vậy lúc ấy cũng có bồi dưỡng hắn, thời điểm Vạn Lịch xuất cung thị sát hoàng lăng đều do hắn thay mặt xử lý chính vụ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể trên đại điện nói năng dõng dạc như thế, tuyệt không luống cuống.

Quách Đạm cười khổ nói: "Ta cũng không có cách nào, ta nhất định phải khống chế lương thực và giá lương thực, nếu như không có hai thứ này làm cơ sở, công thương nghiệp sẽ rất khó có thể phát triển, ta cũng khó có thể khống chế thế cục của Vệ Huy phủ."

Không quản là phát triển địa khu nào, bước đầu tiên đều phải giải quyết vấn đề lương thực, nếu như không giải quyết được vấn đề này, vậy cái gì cũng không thể nào làm được, mục đích Quách Đạm diễn một màn này chính là vì khống chế lại lương thực.

Hơn nữa giá lương thực không nên quá cao, nếu như giá lương thực không được lưu thông, các ngành nghề khác cũng đều không phát triển nổi, đặc biệt là ngành dịch vụ, nhân gia chạy đến nơi này của ngươi làm buôn bán, một bữa cơm đem nhân gia ăn nghèo, quỷ mới tới đây buôn bán.

Vì vậy sau khi thoả đàm cùng đám người Lương Quỳ, Quách Đạm tuyệt không dừng bước, mà bắt đầu hẹn những đại đại chủ ở những huyện thành khác đàm luận việc thu mua tất cả lương thực của bọn họ.

Những đại địa chủ này thấy đám người Lương Quỳ đều đã ký, cho nên cũng không dám đùa nghịch lưu manh, đàng hoàng ký khế ước với Quách Đạm.

Kỳ thật bọn hắn không hề lỗ, lương thực đặt ở trong kho cũng không bán được, lại khó có thể bảo tồn thời gian dài, vậy còn không bằng đổi thành bạc, huống hồ bọn hắn hiện tại có thể cây ngay không sợ chết đứng không nộp thuế, đồng thời đem toàn bộ ẩn nấp thổ địa chính thức chiếm làm của riêng, dù sao có thêm ruộng đồng cũng không cần nộp thuế.

Mấy ngày ngắn ngủi, Quách Đạm đã khống chế được tám chín thành lương thực của Vệ Huy phủ, đương nhiên, hắn chỉ phải giao một phần nhỏ tiền trước.

Mặc dù mấy năm gần đây ông trời không tốt, lương thực thiếu thu, nhưng cũng không phải không có lương thực, những đại địa chủ này chiếm một nửa thổ địa của Vệ Huy phủ, nộp thuế lại ít, xây dựng Lộ Vương phủ cũng vô pháp thu hết lương thực trong tay bọn họ.

Vì vậy hàng năm đều có rất nhiều rất nhiều tồn lương, nhiều đến mức chỉ có thể nuôi chuột, tóm lại là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.

Quách Đạm thu mua toàn bộ lương thực của bọn hắn, đủ để chèo chống đến vụ thu hoạch tiếp theo.

Mặt khác, Quách Đạm lại đang điên cuồng nhận công, bắt đầu lấy ngành nghề phân chia bách tính, khoảng trên bốn mươi tuổi, lại không có tay nghề gì vậy sẽ chỉ làm ruộng, đi làm cố nông.

Ở Vệ Huy phủ vẫn có rất nhiều ruộng đồng của triều đình, Quách Đạm đương nhiên sẽ không tự mình trồng, hắn đem những thổ địa này toàn bộ nhận thầu cho một số tiểu địa chủ gần như phá sản, đồng thời còn tập trung lại những thổ địa vụn vặt trong tay bách tính sau đó cũng nhận thầu cho tiểu địa chủ, bởi vì bách tính hiện tại phải đi làm công mới có thể lập tức có tiền mua lương thực, trồng trọt trên ruộng của mình thì không thể lập tức thu được lương thực.

Mà tiểu địa chủ kỳ thật so với bình dân bách tính còn thảm hơn, bởi vì bọn họ có một chút của cải, nhưng cùng lúc lại không có hậu trường đủ cứng rắn, đều là dựa vào chính mình liều mạng làm việc mà có được, vì vậy để ra tay.

Rất nhiều đều đã phá sản.

Không phá sản coi như may mắn.

Những tiểu địa chủ này nhận thầu nhiều ruộng đồng như vậy lập tức sát nhập tạo thành trang ấp có quy mô vô cùng lớn, thật sự là mênh mông vô bờ, bọn hắn cũng lắc mình biến hoá trở thành đại địa chủ số một số hai ở Vệ Huy phủ, hơn nữa Quách Đạm còn đem trâu cày cùng nông cụ của quan phủ trước đây tiến hành phân phối lại một lần nữa, tất cả trang ấp đều sử dụng súc vật cày ruộng, tận lực giảm bớt nhân lực.

Bởi như vậy mới có thể giải phóng sức sản xuất từ đồng ruộng ra ngoài.

Hơn nữa trên bố cáo còn nói rõ, nếu hai phu thê đều đi làm công, tiểu hài sẽ được miễn phí đi học, như vậy lại giải phóng sức lao động của phụ nữ.

Đương nhiên, lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu nên không thể lập tức tiến vào các công xưởng làm việc, mà là lấy việc xây dựng công trình làm chủ.

Đại lượng người trẻ tuổi xây dựng bến tàu, con đường, nhà kho, và đường sông.

Bọn họ đều được trả tiền công mỗi ngày, làm bao nhiêu liền nhận bấy nhiêu, nhận được tiền liền đi cửa hàng lương thực mua lương. Quách Đạm thu được tiền, lại trả tiền công cho bọn họ, tiền này cứ như vậy đổi tới đổi lui, Quách Đạm mỗi ngày đều đang hao tổn, hơn nữa hắn còn phải gánh vác hơn hai mươi vạn lượng tiền thuế.

Nhưng hắn lại làm Vệ Huy phủ toả ra sự sống.

Toàn bộ Vệ Huy phủ giống như sống lại, vài ngày trước vẫn còn giương cung bạt kiếm, muốn đánh muốn giết, mà bây giờ đêm không cần đóng cửa, ngày không nhặt của rơi trên đường.

Đây đương nhiên là đáng giá, bởi vì hàng loạt thao tác này của Quách Đạm đã đánh xuống một nền móng vững chắc cho công thương nghiệp phát triển, hơn nữa chỉ phí duy trì ổn định cũng ngã xuống như tuyết lở.

"Không thể không thừa nhận, tiểu tử này thật là lợi hại, lúc này mới qua mấy ngày, toàn bộ Vệ Huy phủ đã khôi phục bình tĩnh, cho dù là Thủ phụ đại nhân tự mình đến đây, cũng không thể làm được như thế."

Đổng Bình đứng trên sườn núi, nhìn bách tính bận rộn, nhìn khói bếp từng nhà lượn lờ, không khỏi sinh lòng cảm khái, một hồi sau, hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Lạp nói: "Đồng tiểu kỳ, hắn là thuộc hạ của Đồng Lạp dở khóc dở cười nói: "Đại nhân nói đùa, bây giờ ti chức cũng còn vì thế mà hoang mang, đến cùng ai mới là cấp trên, ai mới là thuộc hạ."

Đổng Bình nghe vậy, không khỏi biến sắc, nghiêm túc nói: "Ngươi là tiểu kỳ, mà hắn chỉ là một tiểu giáo úy, ngươi đương nhiên là cấp trên của hắn, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này, bằng không, ta sẽ bỏ cũ thay mới."

Đồng Lạp sửng sốt một chút, chợt ôm quyền nói: "Ti chức minh bạch."

Đổng Bình gật đầu, nói: "Mấy ngày nữa, ta muốn hồi kinh phục mệnh, nơi này liền tạm thời giao cho ngươi, nếu có bất cứ chuyện gì phát sinh, lập tức truyền tin cho ta."

"Ti chức tuân mệnh.".....

Trên bến tàu.

"Cô gia, vị này là Vương Ca, trong thời gian vừa qua rất có uy vọng."

Thần Thần mang theo một hán tử râu quai nón đi đến trước mặt Quách Đạm.

Hán tử râu quai nón vội nói: "Không dám, không dám, đây hết thảy đều là nhờ phúc của Quách giáo úy."

"Chỉ giáo cho?" Quách Đạm hỏi.

"Không phải... ." Lời vừa ra khỏi miệng, hán tử râu quai nón đột nhiên phản ứng lại, cười hắc hắc nói: "Đây đương nhiên là nhờ phúc của Quách giáo úy, nếu Quách giáo úy không tới, vậy ta chỉ sợ phải lên núi làm cường đạo."

Quách Đạm cười gật đầu, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Vương Ca."

"Ta hỏi là tên của ngươi."

"Tên của ta là Vương Ca" Hán tử râu quai nón lúng túng nói.

Tương lai ta sinh nhi tử liền gọi là Quách Phụ Thân, xem ai sẽ chiếm tiện nghỉ. Quách Đạm tức giận nói: "Cha ngươi thật đúng là biết đặt tên, bến tàu này về sau sẽ giao cho ngươi quản."

Hán tử râu quai nón nghe vậy kích động không thôi, vội ôm quyền nói: "Nhận được Quách giáo úy để mắt, ta nhất định sẽ không làm Quách giáo úy thất vọng."

Quách Đạm gật đầu, khua tay nói: "Ngươi mau đi đi."

"Vâng." Vương Ca trước kia được người của Quách Đạm đón mua, đồng thời trong quá trình cướp lương thực thu được uy vọng cực cao, người giống như hắn còn có mấy người nữa, mà những người này đều sẽ được đề bạt làm chủ quản các bến tàu.

Chuyện này Quách Đạm cũng đã sớm an bài tốt.

"Cô gia, ngài nhìn kìa."

Thần Thần đột nhiên chỉ vào phía đông nói.

Quách Đạm đưa mắt nhìn theo, thấy trên sông có hơn ba mươi chiếc thuyền hàng đang di chuyển về phía này.

Qua một hồi thì thấy một nam nhân trung niên thân hình tròn vo mập lùn đứng ở đầu thuyền cao giọng hô: "Quách hiền điệt, Quách hiền điệt."

Chính là Trần Bình.

Quách Đạm vẫy tay, sau đó lập tức đi tới.

Đợi đến khi thuyền cập bờ, Trần Bình liền không kịp chờ đợi xuống thuyền, nhìn xung quanh một chút, kêu lên: "Ai u, đều đã chơi lên."

Quách Đạm khế nói: "Trần viên ngoại còn không biết xấu hổ mà nói ra, viên ngoại nếu tối nay mới đến, vậy ta liền tự mình làm, viên ngoại trở về là được rồi."

"Hiền chất, chuyện này. .. Chuyện này. .. là lỗi của ta, thật có lỗi, thật có lỗi, ta thật. .. Thật sự không ngờ rằng, hiền chất nhanh như vậy đã giải quyết, ta còn cho rằng ta đến sớm." Trần Bình nói xin lỗi liên tục.

Quách Đạm nói: "Những lời này cũng đừng nói nữa, hàng hóa cùng bạc có mang đến không?"

"Mang đến, mang đến, đều mang đến."

Trần Bình gật đầu mạnh có vẻ rất ngượng ngùng, chuyện lớn như vậy, vậy mà chậm trễ.

Quách Đạm gật đầu nói: "Toàn bộ công trình ở đây đều giao cho viên ngoại, đợi lát nữa ta đem sổ sách chi tiêu mấy ngày nay đưa cho viên ngoại, viên ngoại thanh toán luôn cho ta."

"Được, không có vấn đề." Trần Bình không nói hai lời, gật đầu đáp ứng.

Quách Đạm sẽ không tự mình làm bất cứ công trình gì, hắn cũng sẽ không làm những thứ đồ chơi này, hắn cũng không muốn đem tỉnh lực tập trung vào chúng, hắn tối đa là đầu tư, công trình này vốn nhận thầu cho Trần Bình, Trần Bình cũng đã sớm đến Đại Danh phủ chuẩn bị, chỉ là Trần Bình không ngờ Quách Đạm giải quyết nơi này nhanh như vậy. Nhưng mà, Trần Bình đến đã giảm bớt không ít áp lực cho Quách Đạm, liên quan tới tiền xây dựng công trình, đều là Trần Bình tự mình đệm lên trước, sau đó trực tiếp đến Nhất Tín nha hành thanh toán tiền, hắn chẳng những mang đến đại lượng bạc, đồng thời còn mang đến đại lượng khung dệt và các công cụ sản xuất khác.

Trần Bình cũng không sợ sĩ lâm tẩy chay, bởi vì tất cả các công trình hắn đang làm hiện tại đều trong tay Quách Đạm, vì vậy chỉ cần hắn không đắc tội Quách Đạm, hắn liền có tiền kiếm, hắn không có gì để lo lắng.

Nhưng đám người Chu Phong vẫn có rất nhiều lo lắng.

Nhất Tín nha hành.

"Lão hủ hôm nay mời các vị đến đây là vì tiểu tế đã truyền tin nói rằng hắn đã tiếp quản được Vệ Huy phủ, để lão hủ thông báo cho các vị một tiếng, nếu có hứng thú đi Vệ Huy phủ buôn bán thì bây giờ liền đi qua đó."

Khấu Thủ Tín hướng đám người Chu Phong nói.

Khấu Ngâm Sa vẫn giống như trước kia, đứng bên người Khấu Thủ Tín, nữ nhân vẫn không được ngồi cùng bàn.

Chu Phong cực kỳ kinh ngạc nói: "Khấu huynh, vài ngày trước, chúng ta còn nghe nói hiền chất đã mất liên lạc, không biết đang ở nơi nào, lúc này mới qua mấy ngày, làm thế nào hiền chất đã tiếp quản được Vệ Huy phủ."

Khấu Thủ Tín lắc lắc đầu nói: "Chuyện này lão hủ cũng không rõ, trong thư tuyệt không nói rõ điểm này, trong thư Quách Đạm chỉ nói hắn đã tiếp quản Vệ Huy phủ, các vị nếu có hứng thú thì mau chóng tới đó, bằng không, hắn phải nghĩ biện pháp khác."

Mọi người nghe xong không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Tào Đạt ngượng ngùng nói: "Nhưng chúng ta bây giờ cái gì cũng chưa chuẩn bị."

Khấu Ngâm Sa nói: "Các vị chỉ cần mang tiền đi là được rồi."

"Tiền cũng chưa chuẩn bị kỹ càng." Tào Đạt vội nói.

Khấu Thủ Tín nói: "Vậy các vị rốt cục là có ý gì?"

Tào Đạt nói: "Chúng ta đều rất có hứng thú, nhưng. .. Nhưng phải cho chúng ta một chút thời gian chuẩn bị, đây cũng không phải tiền trinh."

Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu.

Trước mắt bọn hắn còn không có thu được bất kỳ tin tức gì, cũng không biết thái độ của triều đình đối với việc này như thế nào, bọn hắn còn phải quan sát thêm, dù sao tao ngộ Quách Đạm gặp phải trên đường, bọn Quách Đạm, tình huống như vậy mà đi đến Vệ Huy phủ thì không khác gì chịu chết.

Không ngờ, Quách Đạm đột nhiên gửi thư, nói đã tiếp quản Vệ Huy phủ.

Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi a!

Khấu Thủ Tín trầm ngâm một lát, nói: "Trước mắt lão hủ cũng không rõ ràng tình hình ở Vệ Huy phủ, đã như vậy, lão hủ cũng chỉ có thể thông báo chỉ tiết cho tiểu tế, hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào, lão hủ cũng không dám hứa chắc."

Một đám đại cổ đông không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Chu Phong cười ha hả nói: "Nếu không, tối nay Khấu huynh có thể hồi âm được không?"

Khấu Thủ Tín nói: "Khó mà làm được, tiểu tế nói lão hủ phải mau chóng hồi âm cho hắn, việc này chúng ta cũng phải gánh rất nhiều nguy hiểm, không thể phạm sai lầm."

"Vậy... Tốt a... Vậy chúng ta mau chóng trả lời chắc chắn cho Khấu huynh." Chu Phong lúng túng gật gật đầu.

Những người còn lại cũng đều có vẻ mặt xoắn xuýt.

Trước mắt bọn hắn cái gì cũng đều không rõ ràng, nào dám đánh cược, bọn hắn còn phải đi hỏi thăm một chút, lại xem xét phản ứng của triều đình.
Bình Luận (0)
Comment