Chương 314: Ân, lạc đề
Chương 314: Ân, lạc đềChương 314: Ân, lạc đề
Bá bá bát!
Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân người trẻ tuổi vừa nói kia.
Từ xưa đến nay, ít hay nhiều ai cũng đều thích bát quái.
Người trẻ tuổi kia nhất thời hoảng loạn, chỉ vào Quách Đạm tức giận hét lên: "Ngươi. .. Ngươi ngậm máu phun người."
Quách Đạm mỉm cười: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ đùa một chút mà thôi." Nói đến đây, hắn đột nhiên cao giọng nói: "Dĩ nhiên không phải là ngươi, bởi vì ngươi còn chưa đủ tư cách, ngươi cũng không có thực lực này."
Nghe giọng điệu này, giống như chân tướng ngay ở câu tiếp theo.
Mọi người không khỏi lại vểnh tai lên.
Quách Đạm rất hài lòng với thái độ chuyên chú của mọi người, nói: "Các vị chắc cũng đều đã nghe nói, mấy tháng trước, ta ở Vệ Huy phủ ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt hơn hai mươi vạn bách tính, đồng thời khiến dân chúng địa phương an cư lạc nghiệp, có được cuộc sống giàu có, đúc lại huy hoàng cho Vệ Huy phủ.
Nhưng cũng chính vì vậy, mà ta giẫm lên cái đuôi của rất nhiều người, bởi vì biểu hiện xuất sắc của ta khiến rất nhiều người lộ ra sự kém cỏi, mấu chốt ta lại còn trẻ tuổi như thế, điều này càng khiến một ít người chướng mắt, bởi vì năng lực của bọn hắn không có gì đặc sắc nhưng lại ở phía trên miếu đường, chiếm hầm cầu lại không ỉa ra phân, bọn hắn đố ky, bọn hắn hận, thế nhưng bọn hắn lại không cách nào làm được xuất sắc như ta, vì bảo toàn danh vọng và địa vị của mình, biện pháp duy nhất chính là hoàn toàn diệt trừ ta."
Nói đến đây, hắn đột nhiên thở dài, nói: "Thế nhưng bọn hắn làm sao có thể hiểu được, bọn hắn ỉa không ra phân, là bởi vì thân thể bọn hắn thoái hóa, mắc bệnh táo bón, trách không được chúng ta, mặc kệ bọn hắn có muốn hay không, Đại Minh tương lai cuối cùng sẽ thuộc về người trẻ tuổi chúng ta, bọn hắn muốn ngăn cũng không ngăn được, thế hệ tuổi trẻ chúng ta mới là trụ cột vững vàng của Đại Minh."
"Tốt!"
"Nói hay lắm!"
Toàn trường lập tức vang lên rất nhiều tiếng hoan hô kích động.
"Thế nhưng lân tức lai vên tĩnh trở lai. Những người vừa cổ vũ đều có vẻ mặt xấu hổ.
Chúng ta trúng tà rồi sao?
Chúng ta rõ ràng tới đây để đối phó Quách Đạm, thế nào. . . Thế nào lại cổ vũ cho hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, người chen chúc ở đây đều là người trẻ tuổi, mà theo nhân tính thì mỗi người đều có cảm giác mình là một nhân tài, chẳng qua là có tài nhưng không gặp thời, dù sao gương đồng ở cổ đại cũng không rõ ràng lắm, vì vậy những lời này của Quách Đạm nói trúng tâm tư của bọn hắn, cho nên bọn hắn mới không kìm lòng được tán đồng Quách Đạm.
"Tiểu tử này hôm nay muốn nổi điên a, lời này cũng dám nói."
Trương Kình cười tủm tỉm nói.
"Điên! Điên! Tiểu tử này thật đúng là điên!"
Trương Thành cầm khăn lụa lau mồ hôi.
Hai đại thái giám này vẫn còn tốt, mấu chốt là ở gian phòng bên cạnh có một đám lão đầu là đại thần triều đình đang ngồi bên trong, bọn họ rất khó không liên tưởng đến chính mình, bên trong phòng yên lặng đến đáng sợ, không khí như đột nhiên hạ xuống không độ, sắc mặt ai cũng đều xanh xám.
"Ta biết ngươi ngay ở chỗ này."
Quách Đạm nghiêng con mắt thoáng nhìn, khóe miệng giơ lên, cười nói: "Ngươi cho rằng để Tưởng Phong phóng hỏa xưởng dệt của ta ở Thiên Tân vệ, liền có thể đuổi tận giết tuyệt ta ư, khiến ta vĩnh thế không thoát thân được ư, ha ha ha. .. Ngươi thật sự là rất ngu ngốc rất ngây thơ a.
Quách gia gia của ngươi đã sớm ngờ tới ngươi có chiêu này, cho nên ta đã sớm chuẩn bị, xưởng dệt ở Thiên Tân vệ chỉ là ngụy trang để cho ngươi đốt, một vạn bộ giáp vải ta đã sớm làm xong, đồ ngốc thiếu nhà ngươi chắc chắn đang dương dương tự đắc trong lòng, nhưng không biết rằng trong mắt Quách gia gia, ngươi chỉ là một chuyện cười, với chút thủ đoạn ấy của ngươi mà cũng dám đối nghịch với Quách gia gia, thật sự là tự tìm đường chết."
Lời này vừa nói ra, toàn trường là một mảnh xôn xao.
Phải biết chuyện xưởng dệt ở Thiên Tân vệ bị phóng hỏa mới là nguyên nhân mấu chốt khiến mọi người giậu đổ bìm leo, chuyện dàn xếp kết quả đua ngựa cũng không phải trí mạng, không giao được giáp vải mới vô cùng trí mạng.
Nhifng Ouách Đam lai đã eớm chuẩn bị: đây thâ? đúng là ngoài ý liêu: Như vậy cũng chứng thực những lời trước đó Quách Đạm nói, hắn đã sớm ngờ tới có người muốn đối phó hắn, bằng không, hắn không có khả năng hai tay chuẩn bị.
Thậm chí, hắn biết là ai muốn đối phó hắn.
Đây thật là một tiết lộ kinh thiên a.
Không nói đến quần chúng ăn dưa xung quanh, ngay cả các đại thần bên trong phòng khách quý cũng đều chấn kinh, bất thốt lên:"Hắn đã sớm chuẩn bị?"
Phương Phùng Thì tự lẩm bẩm: "Chuyện này có khả năng không lớn a"
Vương Gia Bình hỏi: "Phương thượng thư tại sao lại nói như vậy?"
Phương Phùng Thì nói: "Trình tự chế tác giáp vải vốn vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa Quách Đạm lúc trước còn đề cao tiêu chuẩn, nếu muốn trong thời ngắn làm xong một vạn bộ giáp vải, thì cần rất nhiều công tượng lành nghề mới có thể làm được, nhìn chung toàn bộ Đại Minh, cũng chỉ có ở kinh sư, Thiên Tân vệ, Lâm Thanh, Nam Kinh, Tô Châu mới có thể tập trung nhiều công tượng lành nghề như vậy, hắn căn bản không thể gạt được."
Chỉ cần ngươi cùng lúc thuê rất nhiều công tượng thì tuyệt đối sẽ khiến bản địa quan phủ chú ý, dù sao cổ đại là một xã hội nông dân cá thể.
Như vậy Quách Đạm không có khả năng giấu diếm được.
"Vậy còn Vệ Huy phủ." Vương Gia Bình đột nhiên nói.
Phương Phùng Thì nói: "Thế nhưng lúc chúng ta thị sát ở Vệ Huy phủ cũng không nhìn thấy công xưởng nào sản xuất giáp vải."
Vương Gia Bình nhíu nhíu mày, lại nhìn về phía Quách Đạm đang đứng ở giữa sân, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn đang nói láo.
"ƠI! Hóa ra hắn còn hai tay chuẩn bị aI"
Trương Kình kinh hô một tiếng, lại nhìn về phía Trương Thành.
Trương Thành gật đầu, nói: "Đúng như đốc chủ nói, thật sự là có khả năng này, hôm qua lúc ta trò chuyện với hắn, hắn nói đã tính trước việc này."
"Thật sao?"
Trương Kình cười khanh khách vài tiếng, nói: "Tiểu tử này thật đúng là có chút ý tứ a! Xem ra hắn đã biết trước ai muốn đối phó hắn nha."
Trương Thành liếc nhìn Trương Kình, lắc đầu nói: "Điều này ta không rõ ràng lắm." Trương Nguyên Công cười đến miệng không khép lại được, kích động nói: "Nếu sau đó hắn nói ra hung thủ phía sau là ai, vậy thật sự là quá quá đặc sắc a."
Từ Mộng Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Anh quốc công chẳng lẽ tin tưởng lời nói của tiểu tử này?"
Trương Nguyên Công nói: "Trông không giống như giả, bằng không, hắn cũng sẽ không sớm chuẩn bị."
Hắn nghĩ như vậy, hơn nữa rất nhiều người cũng có suy nghĩ như hắn, đặc biệt là những người có dự định đánh chó mù đường, bây giờ mặt xám như tro, đả kích này thật sự là quá lớn, nếu như Quách Đạm thật sự đã sớm chuẩn bị, thì kế hoạch đánh chó mù đường khẳng định phải thất bại.
Đồng thời, bọn hắn còn cảm thấy rất chột dạ, bọn hắn sợ hãi Quách Đạm sẽ trả đũa, giội nước bẩn lên bọn hắn.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đang mong đợi đáp án.
Ngươi đã nói đến mức này, mà còn không nói ra hung thủ, đêm nay mọi người làm sao ngủ được?
Về phần mọi người tại sao tới nơi này, tới đây với mục đích gì, đã sớm ném lên chín tầng mây rồi.
Cũng may còn có một người thanh tỉnh, người này chính là Quách Đạm.
Chỉ nghe hắn nói: "Thật có lỗi, để mọi người nghe ta nói nhảm nhiều như vậy, trở lại chuyện chính, liên quan tới chuyện dàn xếp kết quả đua ngựa."
Mẹ nó!
"Ngươi còn chưa nói ta hung thủ thật sự phía sau là ai a!"
Một âm thanh thô bạo cắt lời Quách Đạm.
"Chuyện dàn xếp kết quả, đợi lát nữa hãy nói, ngươi nói ra hung thủ thật sự phía sau trước đi!"
"Đừng thừa nước đục thả câu, mau mau nói ra đi, ngươi khẳng định đã biết rõ."
Lập tức quần tình lại xúc động phẫn nộ, miếng ăn đã dâng đến miệng còn không ăn được, ngươi không nói ra đáp án cuối cùng, như vậy khác gì chơi khăm chúng ta?
Quách Đạm cười khổ nói: "Các vị, liên quan tới việc hung thủ thật sự phía sau là ai, là việc triều đình nên đi điều tra, ta chỉ là một tiểu thương nhân, một người bị hại. Ta chỉ có thể nói thêm một câu cuối cùng, từ đáy "Vậy ngươi rốt cuộc có biết hung thủ thật sự phía sau là ai hay không?"
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện liên quan tới chuyện dàn xếp kết quả đua ngựa đi."
Quách Đạm rất bất đắc dĩ cười nói.
Mọi người đều hiểu, hung thủ thật sự phía sau nhất định là có địa vị quá lớn, Quách Đạm không dám nói.
Không ít người bắt đầu có chút đồng tình với Quách Đạm, bị người có địa vị như vậy hãm hại, biết rõ ràng hung thủ là ai mà không dám nói ra.
Còn vương pháp hay không?
Nghĩ thông suốt điều này, mọi người đương nhiên sẽ không tiếp tục miễn cưỡng Quách Đạm nữa, bởi vì cho dù miễn cưỡng thế nào, Quách Đạm cũng sẽ không nói ra.
Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, nói: "Liên quan tới chuyện dàn xếp kết quả thi đấu đua ngựa, ta đã hiểu rõ ràng, xác thực là có người thao túng, điểm này không cần tiếp tục chất vấn, ta cũng biết mọi người muốn Đua ngựa bồi thường tiền."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, nói: "Đầu tiên ta muốn nói rõ ràng một điểm, Đua ngựa là phe tổ chức không tham dự tranh tài, người cố tình dàn xếp kết quả là Lý Thủ Kỹ, còn Đua ngựa chẳng qua chỉ thu phí thủ tục tương ứng, chuyện này không hề có quan hệ với phe tổ chức là Đua ngựa."
Lập tức liền có người hô lên: "Ngươi không muốn chịu trách nhiệm?"
Ta cũng không làm lớn bụng của lão bà ngươi, ta chịu cái gì trách nhiệm. Quách Đạm cười nói: "Trước hết nghe ta nói xong được không, nhiều người như vậy, mỗi người một câu, thì có thể nói đến ngày mai đi, như vậy chuyện này vĩnh viễn không có kết quả."
Sau khi tất cả mọi người yên tĩnh lại, Quách Đạm tiếp tục nói: "Ta không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, Đua ngựa đương nhiên là có trách nhiệm, mà trách nhiệm ở chỗ giám sát bất lực, thế nhưng liên quan tới điểm này, ta cũng không có cách nào, ta chỉ là một thương nhân, mọi người để ta đi giám sát con cháu của bá tước ư, các vị cảm thấy ta có khả năng làm được việc này không? Ngay cả cánh cửa nhà hắn ta cũng không vào được, ta làm sao có thể giám sát.
Nói đến điểm này, ta lại nghĩ tới một chuyện, các vị có lẽ không biết, thời điểm chuẩn bị ra mắt Đua ngựa, ta cũng đã nghĩ đến điểm này, sẽ có người dàn xếp kết quả trận đấu để mưu lợi hay không, nhưng khi ta nhìn thấy danh sách những người đến báo danh, ta cảm thấy ý nghĩ này của Bởi vì người báo danh đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, ta cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ quý trọng thanh danh của chính mình, sẽ không vì chút tiền này mà huỷ hoại thanh danh của gia tộc, thế nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Lý Thủ Kỹ đường đường là trưởng tử của Tương Thành bá, vậy mà chỉ vì một vạn lượng, bí quá hoá liều, thật là khiến người ta cảm thấy thất vọng."
"Đây chẳng qua là Lý Thủ Kỹ, ngươi không thể vơ đũa cả nắm, ta sẽ không vì chút tiền này, mà đánh cược thanh danh gia tộc."
"Nói đúng, ngươi ăn nói cho cẩn thận."
Những công tử quý tộc nhao nhao kêu lên, nhưng trên mặt đều có vẻ rất xấu hổ.
Quách Đạm gật đầu nói: "Ta biết, ta đương nhiên biết, ta cũng không vơ đũa cả nắm, bởi vì mỗi quần thể đều sẽ xuất hiện một vài con sâu làm rầu nồi canh, nhưng điều này cũng chứng minh suy nghĩ ban đầu của ta cũng không sai, tận lực kêu gọi nhiều công tử quý tộc tham gia dự thi, bởi vì bọn họ dù sao cũng được tiếp thụ giáo dục tốt đẹp, hơn nữa vô cùng coi trọng thanh danh gia tộc."
Lời nói này tương đối dễ nghe.
Mọi người nghe xong đều rất thư sướng.
Quách Đạm lại nói: "Về phần bồi thường, lý do của mọi người là vì trận đấu bị thao túng cho nên không thể công nhận kết quả, lý do này không thể nói là sai, kỳ thật trả tiền lại cho mọi người, cũng không phải không được, Quách Đạm ta không phải không bỏ ra nổi.
Thế nhưng, nếu như ta trả lại tiền cho các vị, như vậy đối với rất nhiều người sẽ không công bằng, ví dụ như tuyển thủ lọt vào trận chung kết, ví dụ như những người thắng cược, có lẽ bọn họ đã phát giác được Lý Thủ Kỹ có mờ ám, cho nên không cược vào Lý Thủ Kỹ, đây cũng là một loại phán đoán, cũng là một bộ phận của trận tranh tài, nhưng đây chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là nếu như ta làm như vậy thì thưởng hồ đại sảnh sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Nếu như hôm nay thưởng hồ đại sảnh trả lại tiền, như vậy có thể tưởng tượng trong tương lai mọi người sẽ luôn sinh ra chất vấn đối với thưởng hồ đại sảnh, ví dụ như, trước lúc mọi người còn chưa nhận tiền thưởng, liền có người tuôn ra thông tin trận đấu bị người dàn xếp kết quả, như vậy cả trận tranh tài đều sẽ không được công nhận, người cược thắng tự nhiên cũng không thể lĩnh thưởng.
Nếu như vậy, ai còn dám cược? Để bảo đảm tính công tín của thưởng hồ đại sảnh, bất kể tranh tài là thật là giả, một khi có kết quả thì không thể giành giải cũng nhất định sẽ nhận được tiền thưởng.
Đây chính là quyết định cuối cùng của ta, hơn nữa là quyết định vĩnh viễn, thế nhưng để chứng minh ta không phải keo kiệt chút tiền này, cá nhân ta sẽ xuất ra năm vạn lượng làm từ thiện."