Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 322 - Chương 321: Ngọt Ngào Ngon Miệng

Chương 321: Ngọt ngào ngon miệng Chương 321: Ngọt ngào ngon miệngChương 321: Ngọt ngào ngon miệng

"Nếu như ngươi có thể làm lợi quốc lợi dân, như vậy ngươi sẽ không còn một mình."

Từ cô cô cười nói: "Điểm này ngươi chắc cũng đã cảm nhận được, theo sự tình ngày càng biến hóa, trong triều có ít người thật ra đang âm thầm ủng hộ ngươi, chỉ là không biểu lộ ra mà thôi."

Quách Đạm nói: "Cư sĩ chỉ nội các?"

"Cũng không hoàn toàn."

Từ cô cô nói: "Kỳ thật trong triều vẫn có không ít hữu thức chỉ sĩ, bọn họ cũng đều nhìn thấy những vấn đề đang tồn tại, bọn họ khát vọng cải thiện một số vấn đề, nhưng bởi vì bản án của Trương Các lão khiến triều đình hiện tại muốn cải cách chính trị trở nên vô cùng khó khăn.

Vì vậy, cho dù là Thân Thì Hành, hay là Vương Gia Bình, chuyện bọn họ làm đầu tiên khi thượng vị đều là dàn xếp quan hệ với các phe, bởi vì bọn họ biết rõ chỉ khi có được sự ủng hộ của cả triều văn võ thì mới có thể cải cách chính trị thành công.

Nếu không, không thể nào thành công, bởi vì bất kể là Hoàng đế muốn cải cách chính trị, hay là nội các muốn cải cách chính trị đều phải dựa vào quan viên phía dưới chấp hành, rất nhiều chính sách có dự tính ban đầu là tốt, đồng thời lợi quốc lợi dân, nhưng đều thất bại khi chấp hành.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Các lão trước khi bắt đầu cải cách chính trị đã ban bố khảo thành pháp để giám sát bách quan, khảo thành pháp thành công mới có thể khiến cải cách chính trị của Trương Các lão được chấp hành một cách toàn diện, đồng thời gặt hái được thành công, chỉ tiếc khảo thành pháp đã bị phế bỏ, mà trong triều cũng không có người nào có thể có được uy vọng như Trương Các lão, Thân Thì Hành tốn công tốn sức nhưng chẳng những không tranh thủ được sự ủng hộ của ngôn quan, ngược lại càng trở nên đối chọi gay gắt."

Quách Đạm thoáng gật đầu, nói: "Ta hiểu đạo lý này, thế nhưng nó có quan hệ gì với vấn đề của ta?"

Từ cô cô nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi một điều, với thế cục trong triều hiện tại, bất kỳ quan viên nào cũng đều khó có khả năng cải cách thành công, các vấn đề của quốc gia sẽ chỉ càng ngày càng chuyển biến xấu, không có cách nào cải thiện. Bởi vì bọn họ muốn cải cách chính trị thì cần quan viên phía dưới chấp hành, mà ngươi, lại không cần."

Quách Đạm nhướng mày, nói: "Ta hiểu, ý cư sĩ là để bọn họ mượn ta hoàn thành cải cách chính trị" Từ cô cô gật đầu, nói: "Trước mắt Đại Minh có nhiều vấn đề căn kết là ở trong triều đình, nhưng cụ thể lại thể hiện ở dân gian, Trương Các lão bắt đầu cải cách từ triều đình, sau đó từng bước chấp hành xuống phía dưới, trên thực tế bất kỳ quan viên nào cũng đều làm như thế, từ xưa đến nay cũng đều làm như thế.

Mà ngươi lại đi ngược lại con đường cũ, bắt đầu cải cách từ dân gian, từ đó làm các vấn đề trong triều đột hiển ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao mặc dù ngươi chỉ vì tư lợi, thế nhưng mỗi một lần thành công đều làm rất nhiều đại thần trong triều cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì ngươi khiến trò hề của bọn hắn hiển thị rất rõ ràng.

Những hữu thức chỉ sĩ đương triều đều ý thức được điểm này, bọn họ tất nhiên sẽ lợi dụng ngươi để hoàn thành khát vọng trong lòng bọn họ, đồng thời ngươi cũng có thể lợi dụng bọn họ để phân liệt triều đình, khiến bọn hắn tranh đấu lẫn nhau, từ đó giảm bớt áp lực cho mình."

Quách Đạm đột nhiên nhìn Từ cô cô, cười nói: "Chắc hẳn đây cũng là khát vọng trong lòng cư sĩ a?"

Từ cô cô thoáng sững sờ, chợt cười nói: "Ta chỉ là người bên ngoài nhìn xem mà cảm thấy lo lắng, thật giống như ngươi thấy đầu ngón tay của mẫu thân mình có một vết thương nhỏ, chỉ cần thoa một chút thuốc liền có thể khỏi, thế nhưng lại không có ai thoa, thậm chí còn giữ chặt hai tay của ngươi làm ngươi không có cách nào chữa thương cho mẫu thân, đến mức khiến vết thương dần dần sinh mủ, nguy hiểm đến tính mệnh."

"Điểm này ta cũng rất đồng cảm, giống như Vệ Huy phủ trong thời gian vừa qua, lương thực rõ ràng ở ngay trước mặt bách tính, nhưng bọn họ lại không thể lấy được, chỉ có thể tươi sống chết đói a. Chỉ là.. ." Quách Đạm cười khổ nói: "Ta không có tình cảm cao thượng như cư sĩ, ta chỉ là một người vì tư lợi."

Từ cô cô khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Quách Đạm thoáng liếc mắt, cười nói: "Chắc hẳn cư sĩ hiểu rõ vô cùng chuyện này."

Từ cô cô thần sắc thu vào, nói: "Chỉ giáo cho?"

Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ nói nhiều như thế, đơn giản chính là hi vọng biến khát vọng của mình thành lợi ích của ta, bởi vì cư sĩ biết ta là một người vì tư lợi, chỉ khi đem những vấn đề kia đều biến thành lợi ích của ta, ta mới có thể nghiêm túc cân nhắc, cư sĩ thật đúng là giảo hoạt a."

Từ cô cô có chút cau mày nói: "Ngươi không nên quên, là ngươi chủ động tới tìm ta."

"đ“hând không không" Quách Đạm lắc đầu liên tục, nói: "Là cư sĩ chủ động tìm ta trước."

"Ta chỉ có hảo tâm muốn nhắc nhở ngươi thôi, xem ra hảo tâm của ta lại thành chuyện xấu."

"Không, cư sĩ chỉ hi vọng ta tới tìm cư sĩ."

"Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào ngăn cản." Từ cô cô khế lắc đầu.

"Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều, nếu không"

Quách Đạm ha ha cười vài tiếng, lại nói: "Cư sĩ nhất định phải thất vọng, bởi vì thứ ta muốn có được vượt xa khả năng hiểu biết của cư sĩ, những vấn đề trong triều đình không có khả năng biến thành lợi ích của ta, nhưng có thể có lợi đối với ta."

Từ cô cô nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, nói "Ngươi chỉ là một thương nhân mà thôi."

"Muốn biết không?" Quách Đạm hơi nghiêng đầu.

Từ cô cô không lên tiếng.

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Bên cạnh ta vừa vặn còn thiếu một thư ký thành thạo chuyên giúp ta xử lý các vấn đề liên quan tới hợp tác của Nha hành và triều đình, không biết cư sĩ có hứng thú hay không?"

Từ cô cô hai mắt mở một cái, khiếp sợ nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm lòng tin tràn đầy nói: "Đãi ngộ tùy cư sĩ mở."

Một nén hương sau.

Quách Đạm mang Dương Phi Nhứ xám xịt đi xuống chân núi.

Đợi sau khi Quách Đạm xuống núi, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước dốc núi, nàng nhìn chăm chú Quách Đạm dưới chân núi, khẽ nói: "Thật sự là cuồng vọng tự đại."

Một lát sau, nàng xoay người lại, hướng tiểu đạo cô đặc biệt không hiểu chuyện vừa rồi nói: "Tuệ Âm, lúc nào xuống núi thuận tiện giúp ta mua một chiếc gương đồng đưa đến Nhất Tín nha hành."

"Không biết cư sĩ muốn mua loại đắt tiền hay là rẻ tiền?"

"Rẻ tiền, không, rẻ nhất."

"Đãi ngộ tùy nàng mở, nàng cũng không tới, chẳng lẽ... .. Chẳng lẽ muốn ta sử dụng mỹ nam kế, nhưng ta là người có vợ, ta không thể có lỗi với phu nhân, ai. .. Đây thật đúng là quá làm khó ta."

Quách Đạm đứng bên cạnh xe ngựa, phiền muộn vạn phần.

Chữt nahe bên eanh truvền đến vài tiếng noưa hí Ouách Đam nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Dương Phi Nhứ đã ngồi trên ngựa, hắn thoáng chần chừ một lúc, rồi đột nhiên nói: "Ta còn chưa lên xe, ngươi gấp cái gì, xuống xuống, hôm nay ta muốn đi bộ."

Thật sự là lắm chuyện. Dương Phi Nhứ cố nén nộ khí, xuống ngựa.

Tính cách nàng ngay thẳng, hận nhất là nam nhân đạo đức giả, lại thấy Quách Đạm chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi đi về phía trước, rất có lão giả tác phong, không khỏi hận đến nghiến răng, ngón tay cái đặt trên chuôi đao có chút ngo ngoe muốn động.

Đánh gãy Quách Đạm cột sống.

"Phi Nhứ nha!"

Quách Đạm đột nhiên như ông cụ non hô lên.

Dương Phi Nhứ trợn trắng mắt, cầm thật chặt tú xuân đao.

"Ta gọi ngươi, vì sao ngươi không đáp?"

Quách Đạm quay đầu, kinh ngạc nhìn Dương Phi Nhứ.

Dương Phi Nhứ thoáng nhắm mắt: "Chuyện gì?"

"Ngươi làm sao vậy?" Quách Đạm tỏ vẻ quan tâm nói: "Có phải bị bệnh rồi hay không?"

Dương Phi Nhứ nói: "Đến cùng là chuyện gì?"

Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta chỉ muốn nói với ngươi một tiếng thật có lỗi."

Dương Phi Nhứ ngẩn người: "Thật có lỗi?"

Quách Đạm gật đầu, nói: "Ngươi ở bên cạnh ta đã được một thời gian, thế nhưng ta rất ít quan tâm đến ngươi. . ."

"Miễn."

Dương Phi Nhứ quả quyết cự tuyệt, suýt chút nữa thì sởn gai ốc rơi đầy đất, nàng thà rằng Quách Đạm vô tình.

"Không không không."

Quách Đạm lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy giữa chúng ta khuyết thiếu giao lưu, không hiểu rõ lẫn nhau, cho nên thường xuyên cãi nhau, ta cảm thấy chúng ta nên tìm hiểu về nhau nhiều hơn."

Dương Phi Nhứ lập tức nói: "Ta mới không muốn hiểu ngươi."

"Đó là bởi vì ngươi không hiểu ta, nếu ngươi hiểu ta, ngươi sẽ cảm thấy ngọt ngào ngon miệng."

"Ta hiện tại cảm thấy rất buồn nôn." Quách Đạm nói: "Chúng ta thử một chút, nếu như ngươi vẫn cảm thấy buồn nôn, ta lập tức thân thỉnh với bệ hạ cho ngươi về vệ sở."

Dương Phi Nhứ mừng rỡ, nói: "Thật?"

"Ta lấy nhân cách đảm bảo."

"Vậy thôi đi."

"Ta lấy tất cả tài phú đảm bảo."

"Được."

Ngươi không cần vũ nhục người như thế chứ. Quách Đạm có vẻ hơi xấu hổ, nói: "Bởi vậy có thể thấy ngươi hiểu lầm ta tương đối sâu, chúng ta càng nên tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn, ngươi có gì muốn hỏi ta, cứ hỏi, ta tuyệt đối thành thật trả lời."

Dương Phi Nhứ nói: "Vì sao ngươi nhất định muốn ta bảo vệ ngươi, cao thủ bên cạnh bệ hạ nhiều như mây, tùy tiện đổi một người cũng mạnh hơn ta"

Quách Đạm tức giận nói: "Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là bởi vì dung mạo ngươi xinh đẹp, nếu như bên cạnh bệ hạ còn có nữ Cẩm Y Vệ khác, ta đã sớm đổi ngươi."

mặn

"Đến lượt ta hỏi ngươi."

Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, nói: "Có một vấn đề ta vẫn luôn rất tò mò, ngươi có thân thủ tốt như vậy, vì sao lại đi trông đường phố? Chẳng lẽ bởi vì ngươi là một nữ nhân?"

Dương Phi Nhứ lập tức hoài nghỉ nhìn hắn.

Quách Đạm sách một tiếng, nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta cũng hiếu kỳ như ngươi, vì sao ngươi thà rằng trông đường phố cũng không muốn bảo vệ ta, đến cùng trông đường phố có gì dụ hoặc. A, ngươi phải trả lời thành thật nha, bằng không thì ngươi chính là đang gian lận, vậy lời ta nói vừa rồi coi như không tính."

Dương Phi Nhứ suy nghĩ một chút, mới nói: "Ta đương nhiên cũng không muốn đi trông đường phố, thế nhưng chúng ta càng không muốn nghe lệnh của Đông xưởng."

Quách Đạm thuận miệng hỏi: "Đồng đội cũng như thế đi."

"Ừm. Hả?"

Dương Phi Nhứ đột nhiên cẩn thận nhìn Quách Đạm.

"Đừng khẩn trương, tùy tiện hỏi một chút." không muốn bảo vệ ta?"

Dương Phi Nhứ phi thường khẳng định nói: "Đầu tiên là bởi vì ta rất rất ghét ngươi."

Quách Đạm cười nói: "Cám ơn ngươi hoàn toàn thành thật như trước đây."

"Không cần."

Dương Phi Nhứ nói: "Thứ hai, ta trở thành Cẩm Y Vệ là hi vọng có thể kế thừa phụ huynh di chí, mặc dù chỉ quản lý đường phố, nhưng chí ít thân ta ở vệ sở, là một Cẩm Y Vệ, mà bảo vệ ngươi khiến ta rời xa vệ sở, rời xa Cẩm Y Vệ."

"Ngươi không nói sớm aI"

Quách Đạm nói: "Nếu ngươi nói sớm, ta sẽ thân thỉnh bệ hạ thay người, đi đi, lúc nào ta gặp được bệ hạ, ta sẽ thân thỉnh bệ hạ thay người."

Dương Phi Nhứ cả kinh nói: "Thật... Thật?"

Hạnh phúc tới quá nhanh, nàng có chút không dám tin tưởng.

Quách Đạm gật đầu nói: "Ta đây có thể thể với trời, ai... Kỳ thật ta cũng là con người, ta đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của ngươi, trước đó ta không cho ngươi đi, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp của ngươi, còn là bởi vì ngươi vừa gặp đã mắng ta, đánh ta, nói trở lại, đây là do bệ hạ an bài, cũng không phải do ta yêu cầu, vì vậy ta đương nhiên cũng phải trêu chọc ngươi, đây cũng là nhân chỉ thường tình."

Dương Phi Nhứ có vẻ hơi lúng túng nói: "Thật có lỗi."

Quách Đạm cười nói: "Ta cũng có chỗ không đúng, bây giờ hiểu lầm đều đã cởi bỏ, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, lần sau vào cung, ta nhất định nói rõ ràng với bệ hạ, ngươi yên tâm."

Dương Phi Nhứ nhìn nhìn Quách Đạm, nhìn hắn không giống như đang nói láo, nói: "Đa tạ."

"Không cần, không cần. Muốn nói tạ ơn thì phải là ta tạ ơn ngươi, cám ơn ngươi đã bảo vệ ta trong thời gian vừa qua, mặc dù không gặp phải nguy hiểm gì, đồng thời cũng không học được ky thuật."

Xấu hổ nha! Dương Phi Nhứ không phát được âm thanh.

Quách Đạm đột nhiên hỏi: "Ta vừa rồi không có nói sai chứ?"

Dương Phi Nhứ kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Ngọt ngào ngon miệng a! Ta vừa rồi không phải đã nói sao, giữa chúng ta chính là khuyết thiếu giao lưu và hiểu nhau, một khi nai hiểu rõ cách làm naười Ủa †a_ naưØi nhất đỉnh sẽ cảm thấy †a ngọt ngào ngon miệng, ta không nói sai đâu."

"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy?" Quách Đạm mở to hai mắt nhìn nàng.

Dương Phi Nhứ mặc dù có cảm giác vô cùng buồn nôn, nhưng vì có thể trở về vệ sở, nàng vẫn đỏ mặt, che giấu lương tâm, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment