Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 327 - Chương 326: Tiền Tài Bắt Đầu Rung Động

Chương 326: Tiền tài bắt đầu rung động Chương 326: Tiền tài bắt đầu rung độngChương 326: Tiền tài bắt đầu rung động

Sau khi được Vạn Lịch cho phép, Quách Đạm lập tức chuẩn bị, mặc dù thành lập quỹ giáo dục ngân sách là do bị ép, bởi trước đó Quách Đạm cũng không có kế hoạch này, trên thực tế cũng chưa đạt tới mức phải làm việc này, thế nhưng Quách Đạm vẫn rất coi trọng, bởi vì việc này dính đến vấn đề nhân tài.

Liên quan tới điểm này Quách Đạm đã sớm ý thức được.

Kỳ thật tư tưởng Nho gia không phải không thích hợp thương nghiệp, Nho gia vốn là một tư tưởng hải nạp bách xuyên, bản thân nó đã có một hệ thống lý luận hoàn thiện, đây cũng là nguyên nhân khiến Nho gia trường thịnh không suy, từ xưa đến nay, tư tưởng Nho gia ở mỗi triều đại trên cơ bản đều giống nhau, nhưng lại không phải hoàn toàn giống nhau.

Vấn đề là ở trên phương diện kỹ thuật, tư tưởng Nho gia không thể cung cấp lý luận kỹ thuật tương ứng cho thương nghiệp, đây kỳ thật cũng là thiếu hụt lớn nhất của tư tưởng Nho gia hoặc nói là tiếc nuối cũng được, tư tưởng Nho gia không kích phát động lực sáng tạo của con người.

Kỳ thật điều này cũng là một quẫn cảnh Đại Minh đang phải đối mặt, đến thời trung hậu kỳ, tất cả mọi người lại dùng lễ pháp, đạo đức để trị quốc, khuyết thiếu sự hỗ trợ của kỹ thuật.

Bản thân Đại Minh đã có vấn đề này, như vậy thì không thể mong đợi vào thể chế của quốc gia, vì vậy muốn thu được nhân tài về mặt kỹ thuật thì chỉ có thể tự mình bồi dưỡng.

Buổi sáng hôm nay, Quách Đạm và Trần Phương Viên đi tới một ngôi chùa tên là Tịnh Cốc tự ở Đông Giao ngoại thành.

Nơi này thật ra cũng có thể coi là trường học cũ của bọn Tào Tiểu Đông.

Vị trí của Tịnh Cốc tự không tính là quá vắng vẻ, quy mô cũng không tính là rất nhỏ, thế nhưng lưu lượng khách đến hành hương vẫn tương đối ít, căn bản là không thể đem ra so sánh với những ngôi chùa lớn trong nội thành, Trần Phương Viên có thể nói là khách hàng lớn nhất của nơi này.

Trụ trì Tịnh Cốc tự là một vị phương trượng có pháp hiệu gọi là Tuệ Minh, một lão hòa thượng khoảng chừng năm mươi tuổi có một chòm râu dê đã bạc trắng, mặt mũi hiền lành, dái tai to rộng kéo dài xuống vai. Hắn thấy đại gia nhiều tiền Trần Phương Viên đến nên tự mình đón tiếp thịnh tình khoản đãi.

Nhưng cùng lúc hắn cũng chú ý tới Quách Đạm, dù sao bây giờ bên noười Ouách Đam có bến đai nôi cao thủ đi theo. thể điên †h† đúng là lai lên một bậc.

Sau khi được Trần Phương Viên giới thiệu, Tuệ Minh phương trượng mới biết hóa ra người trẻ tuổi này chính là Khấu gia nữ tế trong truyền thuyết.

Hiện tại Khấu gia nữ tế đã danh chấn kinh thành, không ai không biết, không người không hay, cũng không phải nói Quách Đạm làm chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ vì sự tương phản quá lớn, cho nên bị người người nói chuyện say sưa.

Đây chính là một đại gia nhiều tiền, Tuệ Minh nào dám lãnh đạm, trực tiếp mời bọn hắn đến sương phòng bên phải hậu viện.

Mặc dù đây là lần thứ nhất Quách Đạm gặp Tuệ Minh phương trượng, thế nhưng hắn đã hỏi Tào Tiểu Đông, cho nên đối với Tuệ Minh phương trượng cũng có chút hiểu biết, lão hòa thượng này không phải loại người gian xảo, là người tương đối thành thật.

Lúc trước Tuệ Minh phương trượng đương nhiên là vì nể mặt Trần Phương Viên cho nên mới đồng ý dạy đám Tào Tiểu Đông, nhưng hắn cũng tận tâm tận lực dạy dỗ, không hề bởi vì xuất thân ăn mày của đám Tào Tiểu Đông mà qua loa cho xong, không có lỗi với mỗi lượng bạc Trần Phương Viên quyên giúp.

Chính là bởi vì như thế nên Quách Đạm mới đến tìm Tuệ Minh phương trượng.

Sau khi hàn huyên một lát, Quách Đạm lại tiến thêm một bước hiểu biết về Tuệ Minh phương trượng, là một hòa thượng rất có trí tuệ, Tuệ Minh phương trượng dù chưa dẫn ra nửa câu Phật pháp, ngôn ngữ cũng vô cùng thế tục hóa, nhưng trong đó lại lộ ra một phần Phật lý.

"Không dối gạt phương trượng, kỳ thật ta đã muốn đến nơi này từ lâu, thay đám Tiểu Đông cảm tạ ơn dạy dỗ của phương trượng, chỉ là vì vẫn luôn quá bận rộn, không dứt ra được thời gian, đây là một chút lòng thành của ta, mong phương trượng không chê."

Là thương nhân cho nên lời dạo đầu chính là bạc a.

Tiền trinh là tục, bạc chính là lễ.

Trực tiếp quyên năm trăm lượng trước.

Nếu đem ra so sánh, Trần Phương Viên lập tức lộ ra vô cùng nhỏ bé, bình thường Trần Phương Viên đến đây cũng chỉ quyên mấy chục lượng mà thôi, mấy chục lượng kỳ thật đã không ít, thế nhưng Quách Đạm vừa ra tay đã là năm trăm lượng.

Tuệ Minh phương trượng trực tiếp đứng dậy, làm Phật lễ: "A Di Đà đám Tiểu Đông rất có tuệ căn, bần tăng cũng rất thích chúng, ở chung cùng đám nhỏ một thời gian cũng làm bần tăng nhận được ích lợi không nhỏ."

Quách Đạm cũng đứng dậy, đáp lễ, cười nói: "Đám Tiểu Đông xác thực làm người yêu thích, thế nhưng cho dù là giống cây tốt cũng cần người làm vườn cẩn thận chăm sóc, mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, nếu như không có phương trượng tận tâm dạy bảo, đám Tiểu Đông cũng không thể nào đạt được thành tựu như hôm nay, chỉ là một chút lễ mọn, thực sự khó có thể hồi báo được một phần vạn công lao của phương trượng, mong phương trượng đừng chối từ."

Sau một phen giả ý chối từ, Tuệ Minh phương trượng mới nhận lấy năm trăm lượng, Tịnh Cốc tự cũng không có bao nhiêu ruộng đồng, tiền quyên giúp của các tín đồ sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới cuộc sống của các tăng nhân trong chùa, năm trăm lượng là một khoản tiền lớn đối với Tịnh Cốc tự, sao có thể đẩy ra phía ngoài a.

Sau khi tiền đã vào đúng chỗ, Quách Đạm bắt đầu nói đến chính sự, nói: "Kỳ thật ban đầu ta trợ giúp đám Tiểu Đông cũng là vì cơ duyên xảo hợp, chưa từng nghĩ sẽ thu được hồi báo như thế, có thể thấy làm người tốt còn có quả báo tốt a."

"A Di Đà Phật, thiện hữu thiện lai, ác giả ác báo, thí chủ có tâm từ bi." Tuệ Minh phương trượng vội vàng đập một phen Phật gia mông ngựa.

"Phương trượng quá khen."

Quách Đạm cười nói: "Ta có suy nghĩ như vậy, vừa có thể giúp người, lại có thể giúp chính mình, vì sao không tiếp tục, ta rất thưởng thức phương pháp giáo dục của phương trượng, ta hỉ vọng có thể tiếp tục hợp tác với phương trượng, không biết phương trượng thấy thế nào?"

Tuệ Minh lập tức nói: "Đây vốn là hành thiện, bần tăng làm sao có thể cự tuyệt, nếu như thí chủ cần bần tăng trợ giúp thì có thể phân phó, bần tăng sẽ hết sức nỗ lực."

Đây chính là ma lực của tiền.

Quách Đạm nói: "Thực không dám giấu giếm, lần này ta dự định trợ giúp càng nhiều hài tử thành tài, đến lúc đó ta sẽ xuất ra năm vạn lượng"

"Khụ khụ khụ -!"

Tuệ Minh đột nhiên ho khan một tràng dài.

"Phương trượng không sao chứ?"

"Đa tạ thí chủ quan tâm, bần tăng không có việc gì, không có việc gì. A Di Đà Phật." trong lúc thi lễ, hai tay Tuệ Minh phương trượng có chút run Năm vạn lượng?

Là Phật Tổ hiển linh sao?

Quách Đạm lại đổi giọng nói: "Thế nhưng Tịnh Cốc tự chỉ sợ khó có thể dung nạp được nhiều người như thế, vì vậy ta sẽ còn quyên giúp các chùa miếu khác để bọn họ cũng tham dự vào việc này, nhưng bởi vì ta bị tục sự quấn thân, chỉ sợ khó có thể chiếu cố, vì vậy ta muốn xây dựng lên một liên minh các chùa miếu, từ phương trượng nhận chức minh chủ, chuyên môn quản lý phương diện này."

Tuệ Minh phương trượng nghe xong mà ngây ra như phỗng.

Đây là tiết tấu được cả danh và lợi a!

Cho hắn làm minh chủ liên minh các chùa miếu, vậy không phải là hoàn toàn nghe hắn.

Chuyện này. ...

Nếu không phải vì muốn bảo trì phong phạm của phương trượng, hắn cần phải hung hăng cấu bắp đùi của mình một cái.

Đây thật sự còn kinh khủng hơn so với nằm mơ.

Mặc dù Tuệ Minh phương trượng không phải loại người gian xảo, thế nhưng đối mặt với dụ hoặc lớn như thế, ngốc thiếu mới có thể cự tuyệt.

Là vui vẻ đáp ứng.

Song phương rất nhanh đã đạt thành một hiệp nghị bằng miệng.

Sau khi tiếp tục trò chuyện một lát, Quách Đạm liền đứng dậy cáo từ, Tuệ Minh tự mình tiễn đến chân núi.

"Phương trượng xin dừng bước."

Quách Đạm chắp tay thi lễ, lại nói: "Phương trượng, ta đến cùng là một thương nhân, có mấy lời nói quá ngay thẳng, phương trượng đừng trách."

"Thí chủ có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Tuệ Minh lập tức nói.

Quách Đạm nói: "Nếu như đám Tiểu Đông đã đứng vững gót chân tại giới kinh doanh, thì ta tin rằng sau này cũng sẽ có rất nhiều hài tử giống như đám Tiểu Đông, được những đại phú thương thưởng thức, đến khi đó những đại phú thương này tự nhiên cũng sẽ có ơn tất báo, nếu như tất cả đại phú thương trong ngoài kinh thành đều đến quý tự thắp hương bái Phật, thì ta nghĩ quý tự trở thành ngôi chùa số một kinh thành cũng không phải là việc khó."

Dù đã sống đến niên kỷ này, nhưng vào giờ phút này, Tuệ Minh như/đng †ri1na cñng không khỏi naâv ra như nhẫng., Trần Phương Viên cười ha hả nói: "Phương trượng, hiền chất của ta nói quý tự sẽ thành ngôi chùa số một kinh thành, vậy liền không sai."

Có thể cũng không cần đợi đến khi hài tử học hành thành tài, Quách Đạm hướng bên này ném tiền, mấy người Chu Phong có thể không đến đây thắp mấy nén nhang hay sao? Phải biết đây chính là tiền của Đua ngựa, bọn hắn có còn muốn hỗn tại khu đua ngựa hay không.

"A... Đa tạ thí chủ, A Di Đà Phật."

Tuệ Minh phương trượng đã kích động tới mức nói không rõ.

"Cáo từ."

"Thí chủ đi thong thả."

Sau khi Quách Đạm rời đi, Tuệ Minh phương trượng lập tức sụp đổ cảm xúc, chảy xuống hai hàng nước mắt, xem như hết khổ a.

Quách Đạm và Trần Phương Viên lên xe ngựa, Trần Phương Viên cười nói: "Hiền chất tin hay không, đêm nay Tuệ Minh phương trượng nhất định là ngủ không yên."

Quách Đạm phong khinh vân đạm nói: "Ai muốn cho ta mấy trăm vạn lượng, ta cũng sẽ không ngủ được, đây là nhân chỉ thường tình."

Mấy trăm vạn lượng? Hoàng đế cũng sẽ không ngủ được a. Trần Phương Viên âm thầm nói một câu, lại nói: "Nhưng mà hiền chất, lần này ngươi chơi thật đúng là không nhỏ nha, mấy vạn lượng, chậc chậc, trên đời cũng không có học viện nhà ai có bực này tài lực."

Quách Đạm nhếch miệng mỉm cười, lại hỏi: "Bên đám Tiểu Đông tiến hành thế nào?"

Trần Phương Viên vội nói: "Bọn hắn đều đã đi điều tra tất cả chùa miếu và đạo quán trong ngoài kinh thành, hiện tại còn đang thẩm định, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả."

Mặc dù Quách Đạm nói nhẹ nhàng linh hoạt như thế, thế nhưng bất kể là khoản đầu tư nào, hắn đều rất cẩn thận, tiền hắn ném ra, cho dù là làm việc thiện, cũng mang theo lợi tức.

Cũng không phải chùa miếu hoặc là đạo quán nào cũng có thể được quỹ giáo dục ngân sách quyên giúp, ít nhất phải thỏa mãn mấy điều kiện.

Đầu tiên chính là không thể quá giàu có, tốt nhất là loại tương đối nghèo rớt mùng tơi, rất cần tiền, như thế, tiền tài mới có thể làm chủ.

Tiếp theo, bên trong chùa miếu phải có một số lượng nhân tài dự trữ nhất định, nếu như tất cả hòa thượng đều mù chữ vậy còn dạy cái cầu.

Cuối cùng, chùa miếu phải có quy mô nhất định, hoặc đã từng huy chùa miếu nhỏ chỉ có một gian phòng thì vẫn phải tự sinh tự diệt đi.

Nhìn từ những điều này thì có thể thấy Quách Đạm không phải đang làm việc thiện.

Rất nhanh, Tín hành đã giao đến Nha hành một bảng danh sách, tất cả có bốn mươi ba nhà, trong đó chùa miếu chiếm ba mươi nhà, đạo quán chiếm mười ba nhà, bởi vì chùa miếu vốn có nhiều hơn đạo quán, hơn nữa quy mô của chùa miếu càng thích hợp với giáo dục hơn đạo quán.

Nhưng Quách Đạm vẫn hẹn hai nhóm vào hai ngày khác biệt, bởi vì Đạo giáo và Phật giáo có ân oán rất sâu, cưỡng ép ghép bọn họ lại cùng một chỗ sẽ chỉ làm kết quả hoàn toàn ngược lại.

Không chỉ như thế, Quách Đạm còn ở giữa châm ngòi ly gián.

Đối với Quách Đạm, hắn không khuynh hướng bất kỳ bên nào, hắn muốn là nhân tài cho nên hắn yêu cầu hai bên cạnh tranh.

Cuối cùng là Đạo giáo hay là Phật giáo mạnh hơn thì dựa vào chất lượng giáo dục để phân cao thấp.

Hai bên đều vô cùng vui sướng đàm luận với Quách Đạm, bởi vì mọi người đều biết, Quách Đạm chuẩn bị ném ra năm vạn lượng, đồng thời sau này Đua ngựa sẽ còn tiếp tục quyên giúp, đây chính là một công ăn việc làm ổn định, đương nhiên phải hết sức tranh thủ, đối với những yêu cầu của Quách Đạm, bọn họ còn chẳng cần suy nghĩ đã đáp ứng, ngươi nói thành lập liên minh chùa miếu, vậy liền thành lập liên minh chùa miếu.

Có tiền chính là ba ba.

Cho dù là Phật Tổ, hay là Thượng Đế cũng cần phải cần chỉ tiêu, bên này phải thắp hương, bên kia cũng muốn xưng tội.

Chỉ là bên phía chùa miếu đã xác định Tuệ Minh phương trượng đảm nhiệm minh chủ, còn bên phía đạo quán thì tạm thời không lựa chọn minh chủ, theo ý của Quách Đạm, năm thứ nhất ai làm tốt nhất người đó liền làm minh chủ, đồng thời còn có tiền thưởng.

Hoàn toàn là tác phong của nhà tư bản.

Sau khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Quách Đạm chính thức lấy danh nghĩa của Đua ngựa tuyên bố thành lập quỹ giáo dục ngân sách, đồng thời chiếm đoạt sự nghiệp còn sót lại lúc trước của Tam Kiếm Khách cũng chính là chuyên quyên giúp một phần nghèo khó thí sinh vào kinh thành đi thi.
Bình Luận (0)
Comment