Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 329 - Chương 328: Vàng Thật Không Sợ Lửa

Chương 328: Vàng thật không sợ lửa Chương 328: Vàng thật không sợ lửaChương 328: Vàng thật không sợ lửa

Rốt cục đến rồi!

Một vạn bộ giáp vải này thật đúng là khuấy động tâm tư của không ít người al

Khiến đoạn đường này Khấu Nghĩa vận chuyển giáp vải đều không dám ngủ thẳng giấc, thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm để kiểm tra lại, nếu lại có chuyện gì xảy ra vậy thì không cứu được nữa.

Cả người đều tiều tụy!

Lúc nhìn thấy Quách Đạm, Khấu Nghĩa suýt nữa thì sụp đổ nước mắt, kích động la lên: "Cô gia!"

Một tiếng cô gia này, thật đúng là tràn đầy ủy khuất.

"Quản gia vất vả rồi."

Quách Đạm đi lên phía trước, mỉm cười vỗ vỗ hắn bả vai hắn, nói: "Chuyện này không trách ngươi, ngươi đã làm rất tốt."

Nghe Quách Đạm nói như thế, Khấu Nghĩa lập tức nghẹn ngào không nói được nữa.

Lần nhiệm vụ này đối với hắn thật đúng là muốn thân mệnh, hắn chưa bao giờ cảm thấy áp lực lớn như thế.

Nhưng Quách Đạm lại bồi thêm một câu làm hắn thống khổ không thôi.

"Có lần kinh nghiệm này, lần sau sẽ tốt hơn nhiều, từ từ rồi sẽ quen thôi."

Làm thêm mấy lần nữa, ta không chết vì mệt, cũng sẽ chết vì sợ a.

Khấu Nghĩa thật khóc!

Đúng lúc này, có một đội người ngựa đi tới, ở giữa là một cỗ kiệu màu đỏ.

Khi tới trước mặt Quách Đạm, cỗ kiệu liền ngừng lại, Phương Phùng Thì từ trong kiệu bước ra.

Khi hắn biết tin giáp vải đến kinh, cũng ngay lập tức chạy tới nơi này, đem giáp vải nhận thầu cho Quách Đạm chính là chủ ý của hắn, hắn hi vọng có thể nhờ vào việc này cải cách quân chính, vì vậy hắn rất coi trọng lần mua bán này.

"Ôi nha!"

Quách Đạm bỗng nhiên kinh hô một tiếng "Quản gia, mau mau sai người nhìn kỹ giáp vải, đừng để người khác động tay chân."

Khấu Nghĩa hoàn toàn không biết tình hình như thế nào, bị dọa khẽ run rẩy, luống cuống tay chân kêu bảo tiêu hộ tống, lập tức giữ vững tinh thần, bảo vệ bên cạnh các xe ngựa.

Cái gì cùng cái gì?

Phương Phùng Thì buồn bực nhìn Quách Đạm, nói: "Tiểu tử ngươi có cần thiết phải làm như thế hay không? Lão phu cũng không phải cường đạo?"

Quách Đạm chắp tay thi lễ, cười đùa tí tửng nói: "Thượng Thư đại nhân đừng trách, thảo dân bây giờ đã là chim sợ cành cong, có chút gió thổi cỏ lay, thảo dân đều bị dọa sợ gần chết a."

"Thật sao?"

Phương Phùng Thì hừ một tiếng: "Lão phu ngược lại muốn xem xem ngươi có thể che giấu bao lâu."

Quách Đạm cười ha hả nói: "Thảo dân không dám, lúc trước đã định ra quy củ, cho nên chúng ta cứ theo quy củ làm việc là được, Thượng Thư đại nhân cũng không vội cái này nhất thời đi."

Phương Phùng Thì nhịn không được ha ha cười vài tiếng, nói "Được được được, vậy liền theo quy củ làm việc, nếu tra ra giáp vải có chỗ không đạt tiêu chuẩn, ngươi sẽ biết tay."

Quách Đạm cười nói: "Ta vô cùng tin tưởng người của ta, chỉ cần không có người nào làm chuyện bàng môn tà đạo, ta liền không sợ."

Phương Phùng Thì sửng sốt một chút, tiểu tử này gần đây ăn gan hùm mật báo a, nói chuyện với lão phu đều là kẹp thương đeo gậy.

Thật sự là bành trướng lợi hại a!

Phương Phùng Thì đột nhiên hướng một người tuổi trẻ chừng ba mươi tuổi đứng bên cạnh nói: "Hiền chất, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, tạm thời còn không thể nhìn thấy giáp vải."

Người tuổi trẻ kia vội vàng ôm quyền nói: "Đại nhân làm chủ là được." Nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Phương Phùng Thì khẽ nói: "Lão phu có thể không làm chủ được."

Thiếu tướng quân? Quách Đạm nhìn người tuổi trẻ kia, hướng Phương Phùng Thì hỏi: "Thượng Thư đại nhân, vị này là?"

Phương Phùng Thì nói: "Hắn chính là nhỉ tử thứ năm của Liêu Đông Lý tổng binh, Lý Như Mai, Lý tham tướng, lần này hắn phụng mệnh vận chuyển ngựa đến kinh, sau đó áp vận giáp vải trở về, chỉ vì ta biết giáp vải sẽ đến Phái chính nhi tử của mình tới chứng tỏ Lý Thành Lương cũng rất coi trọng việc này, luận sự, việc này thật đúng là không thể lại xảy ra sai lầm, ai muốn phạm sai lầm, người đó liền phụ trách.

"Hoá ra là thiếu tướng quân, thất kính, thất kính."

Quách Đạm chắp tay thi lễ.

"Ngươi chính là Quách Đạm." Trong mắt vị tướng quân trẻ tuổi mang theo vài phần hiếu kì, nói: "Ta từng nghe gia phụ đề cập đến ngươi."

"Không biết Lý tổng binh có khoẻ không?"

"Gia phụ mọi chuyện đầu tốt."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quách Đạm đột nhiên con ngươi chuyển động, nói: "Đã như vậy, mời thiếu tướng quân tới lựa chọn nhân viên kiểm nghiệm."

MA2"

Lý Như Mai sửng sốt một chút, không rõ ràng lắm liếc nhìn Quách Đạm, lại nhìn về phía Phương Phùng Thì.

Quách Đạm cười nói: "Yên tâm, yên tâm, rất đơn giản, với thân thủ của Lý tướng quân tuyệt đối không có vấn đề."

Lúc trước khế ước của vụ mua bán này thế nhưng đã phá kỷ lục, là khế ước dài nhất từ trước tới nay, khoảng hơn một trăm trang giấy, mà sở dĩ dài như vậy là vì trong đó bao gồm các quy định về "Ủy ban kiểm tra", đồng thời còn định ra một quy trình kiểm nghiệm rất nghiêm ngặt.

Mà quy trình này lúc ấy đã chấn kinh triều chính, thật sự là một bộ các tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất từ trước đến nay, mấu chốt nó dùng để kiểm nghiệm chính Quách Đạm.

Vì vậy khi Quách Đạm, Phương Phùng Thì, Lý Như Mai đi tới Binh bộ, nội các Vương Gia Bình, T¡ Lễ Giám Trương Thành, Đông xưởng Trương Kình, cùng đại diện ngôn quan Khương Ứng Lân đều đã bày hư tiệc nghênh tiếp.

Viết trên khế ước là một chuyện, áp dụng vào thực tế lại là chuyện khác, bọn họ cũng đều muốn đến xem, đến cùng là kiểm nghiệm như thế nào, và hiệu quả ra sao.

Nếu như hiệu quả tốt, vậy

Không ít đại thần đều muốn tiến hành cải cách việc này, bởi vì chỉ cần triều đình mua sắm quân bị từ bên ngoài thì nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không có khả năng không xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, mấu chốt quốc gia lại nghèo, biết Nói cách khác, từ trên xuống dưới không có quan viên nào không tham, nếu không, tại sao Hải Thụy lại lộ ra đột xuất như vậy, chỉ cần hắn đi nơi nào làm quan, bản địa quan viên liền từ chức toàn bộ, chúng ta đều không phải thanh quan, vậy thì thế nào.

Đáng tiếc Hải Thụy chỉ có đạo đức mà thiếu đi kỹ thuật duy trì, còn Quách Đạm tại Vệ Huy phủ thì ai muốn từ chức liền tranh thủ thời gian.

Uỷ ban kiểm nghiệm đã sớm được thành lập, chính là chọn lựa một số công tượng có tay nghề tỉnh xảo từ dân gian, trước mắt có hai trăm người, trong thời gian vừa qua đã mở ra hai lần tập huấn, lần thứ nhất là để dạy bọn họ quá trình kiểm nghiệm, lần thứ hai là để kiểm tra bọn họ đã nắm giữ quá trình kiểm nghiệm một cách thuần thục hay chưa.

Theo quy định thì lần này cần chọn lựa một cách ngẫu nhiên hai mươi người đến kiểm nghiệm đám hàng hóa này.

Như thế nào là ngẫu nhiên, Quách Đạm lúc trước cũng đã định ra quy tắc, chính là chế tạo một mục tiêu lớn có thể chuyển động, phía trên dán đầy tên của các uỷ viên, sau đó dùng mũi tên bao vải dính mực bắn vào mục tiêu đang chuyển động để lựa chọn uỷ viên.

Về phần số lượng hàng kiểm thì lúc trước đã quy định là từ một phần trăm đến hai phần trăm.

Nói cách khác là không thể thấp hơn một trăm, nhưng cũng không thể cao hơn một trăm chín mươi chín, thế nhưng cụ thể là bao nhiêu kiện thì phải ném xúc xắc, xúc sắc mười mặt khắc từ 0 đến 9.

Hai con xúc xắc được ném ra, màu đỏ đại biểu hàng chục, màu lam đại biểu hàng đơn vị, cuối cùng xác định là 149 kiện.

Bước tiếp theo chính là lấy mẫu để kiểm, trong khế ước có viết mấy loại phương pháp lấy mẫu một cách ngẫu nhiên, tuỳ thuộc vào số lượng và chủng loại hàng hóa để lựa chọn. Lần này lựa chọn phương pháp lấy mẫu bằng cách vung hạt đậu, tổng cộng có hai trăm xe hàng, mỗi xe năm mươi bộ, hoặc là năm mươi mốt bộ, vẽ các ô vuông trên một mảnh đất trống, hàng ngang là hai trăm ô, hàng dọc là năm mươi ô.

Vung ba lần hạt đậu vào bên trong, lần thứ nhất là tám mươi, lần thứ hai là bốn mươi chín, lần thứ ba là hai mươi.

Các ô đã được tuyển chọn, liền trực tiếp thả một tấm gỗ lên trên để bảo đảm lần thứ hai sẽ không bị chọn nữa.

Ba lần vung hạt đậu này cũng đại biểu ba cấp kiểm nghiệm.

Cấp thứ nhất chính là kiểm nghiệm không tổn hao, hay nói cách khác là tiến hành kiểm nghiệm mà không làm không tổn hại hàng mẫu. nhỏ để kiểm tra chất lượng bông, hoặc là gỡ ra một chiếc đỉnh tán, hay gỡ ra một miếng da, sau khi kiểm nghiệm xong thì lại may lại.

Cấp thứ ba chính là tháo rời hoàn toàn để kiểm nghiệm mỗi bộ kiện bên trong có đạt tiêu chuẩn hay không.

Dù sao giáp vải cũng không rẻ, nếu hoàn toàn tháo rời hơn một trăm bộ thì ai cũng thua thiệt không nổi.

Lúc này là Lý Như Mai tự mình cầm cung.

Sưu sưu sưu!

Theo mũi tên bắn ra, hai mươi uỷ viên rất nhanh đã ra lò.

Phương Phùng Thì đã sớm thông tri hai trăm uỷ viên chờ lệnh.

Những uỷ viên này đều rất kích động và khát vọng được chọn trúng, bởi vì thù lao kiểm nghiệm rất cao và được tính theo thời gian kiểm nghiệm, một canh giờ là một trăm văn, cho bọn hắn thù lao cao như vậy là để bảo đảm bọn họ trân quý công việc này.

Sau khi xác định được uỷ viên, mẫu kiểm cũng đều được xác định.

Bước tiếp theo là kiểm tra địa điểm và dụng cụ kiểm nghiệm, triều đình cung cấp địa điểm và dụng cụ, Nha hành phái người kiểm tra.

Canh hai.

Trương Thành bước vào Càn Thanh cung.

Vạn Lịch làm sao có thể ngủ được, đây chính là mua bán của hắn, đã thua lỗ nhiều tiền như vậy, nếu lại xảy ra sai lầm gì, hắn thực sẽ muốn chết, hỏi: "Thế nào?"

Trương Thành ủy khuất nói: "Bệ hạ, quy trình kiểm nghiệm này thật đúng là muốn mạng, ròng rã cả một ngày mà vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị, có lẽ buổi sáng ngày mai mới có thể bắt đầu kiểm nghiệm."

"Vẫn còn đang chuẩn bị?"

Vạn Lịch buồn bực nói: "Cần chuẩn bị lâu như vậy sao?"

Trương Thành nói: "Tiểu tử kia thật đúng là phiền phức cực kỳ, vẽ ra nhiều quy củ rườm rà như thế để kiểm nghiệm chính mình, thần thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Vạn Lịch cũng cười khổ lắc đầu.

Gần giữa trưa ngày thứ hai, hai mươi uỷ viên mới bắt đầu vào sân, bọn họ cũng chỉ căn cứ theo quá trình để kiểm nghiệm, về phần dụng cụ có đạt tiêu chuẩn hay không, bọn họ cũng mặc kệ.

Ngoài ra, Nha hành và triều đình đều phái người đến giám sát. Phía Nha hành đều là cò mồi, mà đội hình của triều đình thì vô cùng xa hoa, Vương Gia Bình, Phương Phùng Thì, Khương Ứng Lân đều đến.

"Thật không ngờ quá trình kiểm nghiệm này phức tạp như vậy, ta... . Ta thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy."

Kiểm nghiệm vừa mới bắt đầu, xuất thân tướng môn Lý Như Mai đã bắt đầu lau mồ hôi.

Quách Đạm cười nói: "Vàng thật không sợ lửa tôi luyện, ta có lòng tin tuyệt đối với hàng hoá của mình, ta thậm chí còn dám nói, trừ ta ra, không có đám quân bị nào có thể vượt qua quá trình kiểm nghiệm này. Ha ha."

Lý Như Mai kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

Tiểu tử này là tên ngốc sao, lời này cũng dám nói.

Phương Phùng Thì, Vương Gia Bình cũng đều liếc về phía Quách Đạm.

Mà Quách Đạm chính là một vẻ lợn chết không sợ nước sôi, không hề hay biết mình nói sai.

Phương Phùng Thì đi tới bên người Quách Đạm, thấp giọng nói: "Tiểu tử ngươi gần đây uống nhầm thuốc sao, lời gì cũng dám nói."

Nói nhỏ như vậy làm gì, nói lớn tiếng ra nha! Quách Đạm cười ha hả nói: "Thượng Thư đại nhân nói cứ như là ta im lặng thì một ít người sẽ không làm chết ta, thảo dân cũng đã rõ ràng, dù sao thảo dân cũng chỉ có một đầu nát mệnh, chân trần còn sợ mang giày sao, dù sao có thể kéo thêm mấy cái đệm lưng cũng tốt, một cái cũng là kiếm."

Phương Phùng Thì vội vàng chạy.

Tiểu tử này thật sự điên.

Khương Ứng Lân nói: "Ngươi nói có người muốn hại ngươi, vậy ngươi ngược lại nói tên ra?"

Quách Đạm khẽ nói: "Khương cấp sự trước kia giống như cũng có không ít lần nhằm vào ta, vậy ta hỏi Khương cấp sự một câu, ta đến cùng đã làm sai điều gì?"

Khương Ứng Lân á khẩu không trả lời được.

Quách Đạm ủy khuất nói: "Ta thua lỗ tiền giúp triều đình sản xuất giáp vải, có thể đổi được cái gì, rất nhiều người không muốn ta hoàn thành, các vị đại nhân cũng đừng nói rằng mình không hiểu rõ tình hình, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng hành động đều là hạ lưu, một thương nhân như ta cũng xem thường bọn hắn."

Lý Như Mai chấn kinh nhìn Quách Đạm.

"ThiZZng nhân khi nào nang như/ /Âv2 Trong nội tâm hắn bắt đầu bồn chồn, trong lòng suy nghĩ, đợi chút nữa sai người đi kiểm tra lại số ngựa kia, nếu như bị tiểu tử này tóm được, vậy thật...

Vương Gia Bình trầm giọng khiển trách: "Đây là Binh bộ, không phải chỗ cho ngươi nói hươu nói vượn."

"Đại nhân giáo huấn, thảo dân làm sao dám không nghe." Tuy nói như thế, Quách Đạm lại có vẻ không phục, lẩm bẩm trong miệng: "Nhưng ta có nói hươu nói vượn hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ."

"Ngươi."

Vương Gia Bình cũng phiền muộn, tiểu tử này trước kia rất khéo đưa đẩy, nói chuyện là giọt nước không lọt, làm sao hiện tại lại biến thành trẻ con miệng còn hôi sữa, gặp người nào đỗi người đó, là bành trướng sao?

Trương Thành tức giận buồn cười nhìn Quách Đạm, trong nội tâm lại rõ ràng cực kỳ, Quách Đạm không làm mua bán này thì thôi, làm thì nhất định sẽ mất lòng người khác, nói hay không, nhân gia cũng sẽ nhằm vào hắn, mắng thêm mấy câu, đối phương ngược lại sẽ có nhiều lo lắng hơn.

Dù sao Quách Đạm là ngói, bọn hắn là sứ.

Cứng rắn đụng thì thật không có lời.
Bình Luận (0)
Comment