Chương 347: Có thù tất báo 1
Chương 347: Có thù tất báo 1Chương 347: Có thù tất báo 1
Chương 347: Có thù tất báo 1
Sách lược xa thân gần đánh của Quách Đạm trong thời kỳ bùng nổ này lấy được hiệu quả không tầm thường.
Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng chính là Quách Đạm cũng không dựa vào sức một mình thúc đẩy toàn bộ sự kiện phát triển, mà là lợi dụng đặc điểm của tư bản kinh tế thúc đẩy toàn bộ sự kiện.
Trên tổng thể vẫn là phía dưới quan bản vị, không hề vượt qua giới hạn, Quách Đạm cũng không dùng tiền tài khoa tay múa chân ở bất cứ châu phủ nào, thế lực tư bản của hắn tuyệt đối không khuếch trương ra bên ngoài, hành động của hắn chỉ là mua bán thuần túy, hơn nữa đều phù hợp với chính sách của bản địa.
Quyền lực vẫn trong tay quan viên.
Chỉ cần không vượt qua giới hạn này, quan viên vẫn có thể chấp nhận, dù sao tất cả mọi người kiếm được tiền, thu được thuế thì có chiến tích.
Sơn Tây so với Đại Danh phủ còn nhẹ nhõm hơn, Quách Đạm còn chưa phái người tới, tấn thương đã giải quyết hết mọi vấn đề, những tấn thương này quả thật là thương gia, bọn hắn ở mọi chỗ, chỉ cần có tiền kiếm, mua bán gì bọn hắn cũng làm, bọn hắn và quan phủ bản địa cùng quân đội có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Biên cảnh quân đội cũng phải dựa vào tấn thương buôn lậu hàng hóa sang Mông Cổ, hàng hóa bây giờ đều xuất từ Vệ Huy phủ, ngươi muốn phong đường, vậy mọi người liền một khối cùng chết.
Sơn Tây Bố chính sứ cũng ồn ào hung ác, trên thực tế hắn không quá quản.
Đại Danh phủ còn náo nhiệt như vậy, thì Vệ Huy phủ sẽ phồn vinh như thế nào?
Tại mười dặm phía bắc ngoại ô Tân Hương huyện, có mấy trăm tráng hán đang vung cuốc đào đất, xung quanh là người đông nghìn nghịt, trên mặt mỗi người đều tràn ngập kích động và hưng phấn.
Thì ra mấy ngày nay Tân Hương huyện lại nghênh đón một đại công xưởng, là một thương nhân từ Lạc Dương tên là Tống Huy đang xây lò sản xuất gạch ngói ở đây, số lượng nhân viên đã đạt tới ngàn người, đây là công xưởng đầu tiên ở bên ngoài Cấp huyện đột phá ngàn người, quy mô của nó còn vượt qua lò gốm của Đoạn Trường Tồn tại Vệ Huy phủ.
Riêng lò sản xuất gạch ngói này đã có thể nuôi sống không ít người, bách tính Tân Hương huyện có thể không vui vẻ sao.
Tân Hương huyện cũng đã trở thành huyện lớn thứ hai sau Cấp huyện.
Thậm chí Quách Đạm cũng đích thân đến đây để bày tỏ chúc mừng.
Sau khi cử hành xong nghỉ thức khởi công, Tống Huy liền hướng Quách Đạm chắp tay nói: "Tương lai xin Quách giáo uý chiếu cố nhiều hơn."
Quách Đạm chắp tay đáp lễ nói: "Tống viên ngoại tin tưởng tại hạ như vậy, tại hạ sẽ không khiến Tống viên ngoại thất vọng, ta dám cam đoan, viên ngoại sản xuất bao nhiêu, trong kho hàng sẽ không còn tồn một viên ngói một viên gạch, trong tương lai toàn bộ kiến trúc của Vệ Huy phủ chúng ta đều sẽ lấy gạch ngói làm chủ."
"Này. .. Này Tống mỗ thật không biết nói gì hơn." Tống Huy cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Khai Phong phủ mặc dù phong đường, thế nhưng không thể ngăn cản thương nhân Khai Phong tiến vào Vệ Huy phủ, Tống Huy chính là phú thương lớn nhất đến từ Khai Phong, người này chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, đời đời kiếp kiếp đều ở Lạc Dương sản xuất gạch ngói, hắn lần này thật sự đập nồi dìm thuyền, đem toàn bộ tài sản của chính mình ở Lạc Dương đều đưa đến Vệ Huy phủ.
Nhưng thật ra hắn đã từng trò chuyện với Quách Đạm từ lâu, Quách Đạm hứa hẹn chỉ cần hắn đến, sẽ miễn phí đưa lò gạch lớn nhất của Vệ Huy phủ cho hắn, lò gạch vốn thuộc về quan phủ, bây giờ quan phủ không còn, tự nhiên là rơi xuống tay hắn.
Kỳ thật Quách Đạm làm như thế không hề có quá lớn quan hệ với bản thân Tống Huy, kỳ thật ai đến cũng đều như thế, chỉ vì Tống Huy đến sớm hơn một bước.
Bởi vì theo quy luật tự nhiên thương nghiệp sẽ dẫn đến đô thị hóa, xây dựng rầm rộ là việc khó tránh khỏi, thế nhưng vật liệu gỗ phần lớn đều từ Giang Nam vận chuyển đến làm giá cả đội lên rất cao, hơn nữa tốn thời gian tương đối dài, rủi ro cũng cao, với tốc độ phát triển của Vệ Huy phủ thì sẽ không đợi được, vì vậy trong phương diện xây dựng cơ sở hạ tầng, Quách Đạm nhất định phải nghĩ biện pháp tự túc.
Tài nguyên cát và đất sét ở Tân Hương huyện rất phong phú, hắn hi vọng gạch ngói có thể triệt để thay thế vật liệu gỗ.
Mặc dù vật liệu đá được giá hơn vật liệu gỗ, thế nhưng Quách Đạm cũng không tính toán vận chuyển ra ngoài bán, hoàn toàn dùng cho kiến thiết trong cảnh nội Vệ Huy phủ, hơn nữa hắn cổ vũ thương nhân đầu tư sản xuất gạch ngói, các huyện đều có lò gạch, chỉ là quy mô không lớn. ở xung quanh, bây giờ có quá nhiều đại phú thương tới đây, tiểu thương nhân liền chuyên môn phụ thuộc đại phú thương, dù sao đại phú thương làm gì, tiểu thương nhân liền chuyên môn sản xuất những thứ liên quan phụ trợ.
Giống như xung quanh lò gốm của Đoạn Trường Tồn, tất cả đều là sản xuất rương gỗ chuyên môn chứa đồ sứ.
Mà vận chuyển bên trong cảnh nội Vệ Huy phủ, Quách Đạm cũng không lũng đoạn, hắn cũng không có lý do lũng đoạn cảnh nội vận, hắn lũng đoạn vận chuyển bên ngoài Vệ Huy phủ là bởi vì thương nhân khác không có cách nào đối phó quan phủ của các địa phương khác, cảnh nội không cần đối phó quan phủ.
Lúc xế chiều, Quách Đạm về đến huyện thành Tân Hương huyện, trong thành thật đúng là đông nghìn nghịt người, xưởng sản xuất, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, thật sự còn náo nhiệt hơn so với chợ ở kinh thành.
Mà nơi ở của các lão gia trước đây, bây giờ toàn bộ đều cho thương nhân thuê đổi thành lữ điếm, bởi vì nơi ở của Huyện lão gia đều là của công, hiện tại Vệ Huy phủ không còn bất kỳ toà nhà công vụ nào, Quách Đạm tại Vệ Huy phủ ngay cả một tòa vật nghiệp cũng không có, cho nên bất kể đi đến đâu cũng đều ở lữ điếm, nhưng hắn có tiền, ở đâu cũng đều là tốt nhất.
Hơn nữa, quy cách lữ điếm Vệ Huy phủ đã trở nên cao hơn rất nhiều, bảy thành trong đó đều đã đạt tới tiêu chuẩn chỉ cần xách túi là vào ở được, đây thật ra là nhờ vào sự phát triển của ngành dệt, đại lượng vải thứ phẩm được dùng cho lữ điếm, cho nên mỗi ngày có thể đổi ga giường một lần.
Đối với những sản nghiệp thuộc về quan phủ trước kia, chính sách của Quách Đạm chính là, nếu thuộc ngành dịch vụ thì toàn bộ cho thuê, nếu thuộc ngành sản xuất thì hầu hết đều miễn phí sử dụng, nhưng không thể nói là tặng cho, Quách Đạm cũng không có quyền lực này.
Nguyên nhân là bởi vì ngành sản xuất trên cơ bản sẽ bán đi nơi khác, cho nên chỉ phí sản xuất càng thấp thì giá cả càng có sức cạnh tranh, chỉ cần tranh giành được thị trường, quy mô sản xuất sẽ càng lúc càng lớn, càng thu hút nhiều người đến làm việc, thuế thu được sẽ càng nhiều, đây là một vòng tuần hoàn tốt vô cùng.
Vì vậy, Quách Đạm tận lực giảm bớt chỉ phí sản xuất.
Ngành dịch vụ lại không cần bán ra ngoài, kiếm tiền tại bản địa cho nên tự nhiên phải giao tiền thuê.
Thế nhưng Quách Đạm cũng chướng mắt số tiền cho thuê này, trừ Lộ Vương phủ ra, tiền thuê của các địa phương còn lại đều dùng cho dịch vụ Nhất là phương diện vệ sinh.
Quách Đạm hầu hết đem tất cả tiền thuê đều chỉ vào phương diện vệ sinh, nhiều người như vậy sinh hoạt chung một chỗ, phương diện vệ sinh là một vấn đề rất lớn, nhất định phải dùng tiền.
Đi tới pháp viện Tân Hương huyện, thấy phía trước cửa đang có một đội ngũ xếp hàng thật dài.
"Ngươi muốn làm gì?"
Quách Đạm vừa mới chuẩn bị vượt qua đội ngũ vào cửa, liền bị hai người đang xếp hàng ngăn cản.
Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta muốn vào trong tìm người."
Một người khó chịu nói: "Chúng ta cũng muốn vào trong tìm người, xếp hàng, xếp hàng."
Quách Đạm tức giận nói: "Ta là tố tụng sư, ngươi là ai?"
"Tố tụng sư?"
Người kia sửng sốt một chút, chợt ngượng ngùng nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta không biết ngươi là tố tụng sư, ta tưởng ngươi cũng là thương nhân."
"Thương nhân?" Quách Đạm tức giận hừ một tiếng,"Ngươi từng gặp qua thương nhân nào có dáng vẻ thư sinh như thế này không? Một chút nhãn lực cũng không có."
"Khụ khu. !"
Đột nhiên nghe được phía cửa truyền đến một trận ho khan, có người nói: "Lão hủ thật sự không nhìn ra ngươi có dáng vẻ thư sinh a."
Quách Đạm nghiêng đầu nhìn lại, vừa vẫy vừa cười nói: "Hoàng lão cũng ở đây a!"
Quách Đạm lập tức đi vào cửa.
Lão giả này chính là hương thân của Đại Thụ thôn, lúc trước là hắn đến tìm Quách Đạm gây phiền phức, pháp viện mới từ đó mà sinh ra.
Đi vào trong phòng, Hoàng lão có vẻ mặt khó chịu nhìn Quách Đạm, nói: "Ta thấy ngươi thật sự là không biết xấu hổ, danh dự của tố tụng sư Tân Hương huyện chúng ta đã bị ngươi làm hỏng."
Quách Đạm buồn bực nói: "Không đến mức khoa trương như vậy chứ."
"Tố tụng sư chính là phục vụ vì bách tính, nhưng vừa rồi ngươi nói thế nào." Hoàng lão khẽ nói: "Lần sau ngươi còn dám giả trang tố tụng sư, thì đừng trách lão phu không nể tình, lão phu sẽ cho người bắt ngươi lại, sau Quách Đạm bị dọa giật mình, vội vàng nói: "Ta cũng không muốn giả trang, chính là bọn hắn không cho ta vào cửa, pháp viện thế nào ngay cả tên canh cổng cũng không có."
"Ngươi cấp phát cho pháp viện chúng ta bao nhiêu tiền, trong lòng ngươi không biết hay sao?"
Quách Đạm cười ha hả: "Pháp viện là nơi mở rộng chính nghĩa cho bách tính, nếu ba bước lại có một trạm canh gác, vậy ai còn dám tới."
"Ngươi cũng biết pháp viện là nơi mở rộng chính nghĩa cho bách tính." Hoàng lão lập tức bão nổi, dựng râu trừng mắt, nói "Vậy ngươi còn đem cái gì đăng kí nhãn hiệu cho pháp viện chúng ta làm, người xếp hàng bên ngoài đều là thương nhân, không có một người nào là đến cáo trạng."
Quách Đạm nói: "Ta cũng không có cách nào, việc đăng kí nhãn hiệu nhất định phải có hiệu lực pháp lý, đương nhiên phải đăng kí tại pháp viện, bây giờ bận bịu một chút, đến lúc có phân tranh, pháp viện cũng dễ dàng thẩm tra, cái này rất giống hộ tịch, nếu chính ta làm, một phần vạn xảy ra vấn đề, vậy không phải lại phạt ta đổ phân và nước tiểu a."
Vài ngày trước Quách Đạm đã ban hành quy định, bất kỳ thương hộ nào ở Vệ Huy phủ cũng đều phải đăng kí nhãn hiệu, hơn nữa Quách Đạm còn yêu cầu Ngũ Điều Thương thiết kế một biểu tượng "Vệ Huy", phía trước tất cả các nhãn hiệu đều phải có biểu tượng "Vệ Huy" này.
Đánh quảng cáo đến táng tận thiên lương.
Nhưng Quách Đạm lại không có suy nghĩ thành lập một cục thương vụ, bởi vì hắn không muốn có quyền lực, hơn nữa hắn cảm giác làm việc này rất lãng phí tiền, thế là liền quy định đăng kí nhãn hiệu tại pháp viện, quy định này khiến pháp viện các nơi bị giày vò gần chết, bởi ngay lập tức có quá nhiều thương nhân đến.
"Hoàng lão bớt giận." Quách Đạm ha ha nói: "Ta cũng đâu có để pháp viện làm việc không công, pháp viện giúp đỡ lấy tên nhãn hiệu, không phải cũng thu phí a?"
Thương nhân không nhất định có văn hóa, không biết lấy tên, pháp thân đều có văn hóa, vì vậy Quách Đạm giúp pháp viện mở ra nghiệp vụ lấy tên nhãn hiệu, muốn pháp viện giúp lấy tên thì phải trả tiền.
Hoàng lão vừa nghe đến tiền, lại giận không có chỗ phát tiết, nói: "Chút tiền này có ích lợi gì, pháp viện phải làm càng ngày càng nhiều việc, nhưng tiền ngươi phát thì không có chút thay đổi nào."
Quách Đạm lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: "Điểm này Hoàng lão xin yên sau khi có số liệu thống kê, nên tăng thì tăng, nên giảm thì giảm."
Hoàng lão nghe xong muốn ngất, kích động nói: "Chỉ một chút tiền này, ngươi đến mức tốn nhiều trắc trở như thế sao? Bây giờ cũng thu được không ít thuế trước bạ, phát thêm một chút tiền thì sao?"
Có nhiều tiền như vậy còn keo kiệt như thế.
Trên phương diện chỉ phí chung, Quách Đạm thật sự là keo kiệt muốn mạng, ở một nơi tràn ngập thương nhân, mà ngay cả cục thương vụ hắn cũng không muốn bỏ tiền thành lập, ngươi nói hắn sẽ cho pháp viện thêm tiền sao?
Chắc chắn không có khả năng.
Quách Đạm thở dài: "Ta cũng không có cách nào, tiền này cũng không phải của ta, phải nộp lên triều đình, bây giờ tất cả đại thần trong triều đều nhìn chằm chằm ta, thêm một lượng thiếu một lượng đều có thể xảy ra vấn đề, hơn nữa còn liên quan đến tính mệnh, mỗi một khoản thu chỉ ta chẳng những phải nhớ kỹ chỉ tiết, mà còn phải biết rõ lý do trong đó."
Hoàng lão nghe mà cười trên nỗi đau của kẻ khác nói: "Như vậy cũng thật sự là đáng đời ngươi! Nếu ngươi không nhận thầu Vệ Huy phủ thì nào có nhiều chuyện như vậy."
Quách Đạm ủy khuất nói: "Hoàng lão có thể đừng cứ mãi chọc vào vết sẹo của ta được không, ta cũng không muốn nhận thầu, ta bị buộc đến một bước này, lão thật sự là đáng ghét."
"Nếu bàn đến chuyện làm người khác ghét, lão hủ cũng không thể so sánh với ngươi a!" Hoàng lão hừ một tiếng, nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Quách Đạm nói: "Ta chỉ đến xem một chút, trên tinh thần ủng hộ công việc của các vị, lại nói, ta đến đây lâu như vậy, mà một chén trà cũng không có."
"Trà không cần tiền sao?"
"... Quấy rầy rồi, ta về lữ điếm đây."
Quách Đạm lại một lần nữa xám xịt rời khỏi pháp viện.