Chương 350: Quy phạm hóa
Chương 350: Quy phạm hóaChương 350: Quy phạm hóa
Chương 350: Quy phạm hóa
Lục đục với nhau, âm mưu dương mưu trên cơ bản chính là vở hát chính của quan trường Minh triều, tuyệt đại đa số quan viên đều đang suy nghĩ nên chơi chết Quách Đạm như thế nào, điều này thậm chí đã trở thành một loại quán tính tư duy của bọn hắn, không có ai suy nghĩ tìm biện pháp cố gắng kinh doanh châu phủ của mình vượt qua Vệ Huy phủ.
Đây thật ra là một loại hiện tượng cực kỳ tiêu cực, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Minh triều đi hướng diệt vong.
Mà Vệ Huy phủ bây giờ liền giống như ngôi sao duy nhất đang từ từ dâng lên của Minh triều, ở đây không có ai có suy nghĩ đi lục đục với nhau, bọn họ đều đang nỗ lực để sống, nỗ lực để cuộc sống của mình ngày càng tốt hơn.
Ở quan trường, người nỗ lực không được người khác chào đón, mà ở đây, chỉ cần ngươi nỗ lực, ngươi liền có cơ hội, ngươi nếu không nỗ lực thì cái gì cũng không có.
Lúc trời vẫn còn tảng sáng, toàn bộ Vệ Huy phủ cũng đã vô cùng náo nhiệt, trên đường cũng đã là người đến người đi.
Quách Đạm cũng không ngoại lệ, thật sớm đã ra khỏi Lộ Vương phủ, thấy trước cửa có một quầy bán bánh bao, xung quanh đứng không ít người, sinh ý rất không tệ.
"Chu viên ngoại, giúp ta mua một phần."
Quách Đạm đi tới, vẫy tay hô lên.
Chu Phong đang đứng trước quầy bán bánh bao quay đầu nhìn lại, sau đó lại hướng đại nương bán bánh bao nói: "Lại thêm ba cái."
"Được."
Lúc này, có một người trẻ tuổi bên cạnh cười nói: "Quách Đạm, gần đây ta thấy ngươi mấy lần, thế nhưng chưa từng thấy ngươi trả tiền nha."
Những người còn lại cũng đều nhìn về phía Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Không sai, đây chính là chỗ tốt ta nhận thầu Vệ Huy phủ."
Người tuổi trẻ kia nói: "Ngươi cũng quá keo kiệt đi."
Người xung quanh đều cười ha hả.
Chu Phong cầm bánh bao đến đưa cho Quách Đạm một phần, sau đó hai naười rồi khỏi auầv hàng. "Ta nói này hiền chất, tính tình ngươi cũng quá tốt rồi, bọn hắn nói ngươi như thế, ngươi tuyệt không tức giận a." Chu Phong cũng có chút bất mãn thay Quách Đạm.
"Bọn hắn cũng chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, cuộc sống gian khổ như thế, có thể cười một tiếng cũng vô cùng hiếm thấy." Quách Đạm lắc đầu, lại hỏi: "Nhưng ta không ngờ viên ngoại cũng tới đây mua bánh bao."
Chu Phong sách một tiếng: "Hiền chất cũng đừng xem thường bánh bao dưa muối này, ngươi biết Cố đại nương bán bánh bao này, mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?"
"Ít nhất hai mươi lượng."
"Nhiều như thế."
"Đúng nha!"
Chu Phong nói: "Ta còn thực sự là chưa từng thấy qua ai bán bánh bao kiếm được nhiều tiền như vậy."
Quách Đạm đánh giá Chu Phong, nói: "Ta nói này viên ngoại, viên ngoại không phải là muốn thu mua quầy bánh bao của nhân gia a?"
Chu Phong lắc đầu nói: "Nếu bán bánh bao thịt, ta có khả năng sẽ suy tính một chút, nhưng bánh bao dưa muối này không thích hợp bán trong Kim Ngọc lâu của ta, có lẽ thích hợp Tào Đạt. Ha ha."
Lúc này vẫn không quên tổn hại Tào Đạt. Quách Đạm cười lắc đầu.
Thế nhưng quầy hàng giống như loại này, kỳ thật đã trở nên rất phổ biến ở Vệ Huy phủ, bởi vì mọi người đều tụ tập về đây, chỉ cần có tay nghề vượt trội, sinh ý nhất định sẽ rất tốt, cũng sẽ không có ai doạ dẫm bắt chẹt bọn hắn.
Nếu như đây là kỳ tích thì mỗi ngày ở Vệ Huy phủ đều đang phát sinh kỳ tích.
Chu Phong lại hỏi: "Hiền chất sớm như vậy đã đi đâu?"
Quách Đạm nói: "Còn có thể đi đâu, chẳng phải đi tường thành nhìn xem."
Chu Phong buồn bực nói: "Nhắc đến tường thành lại buồn bực, không phải nói là hủy đi xây lại sao, tại sao lại đổi thành xây cầu thang?"
Quách Đạm thở dài: "Ta cũng muốn hủy đi, thế nhưng ta đã hỏi qua Đồng thiên hộ, hắn đề nghị không hủy đi, ta cũng không dám làm loạn, chờ ta hồi kinh thương lượng với bệ hạ rồi tính toán sau, tạm thời chấp nhận đi."
Vừa nhắc Tào Tháo. Tào Tháo đến. "Quách giáo úy."
Đột nhiên thấy Đồng Lạp đi tới.
"Đồng thiên hộ sớm a."
Quách Đạm dừng bước.
"Chào buổi sáng."
Đồng Lạp lại nghiêng mắt nhìn Chu Phong đứng bên cạnh.
Chu Phong vô cùng thức thời, nói: "Ta còn có việc, trước hết cáo từ."
Hắn chắp tay thi lễ, sau đó liền đi.
Đồng Lạp nói: "Tiểu Ngũ vừa mới gửi thư về, nói biên giới với Khai Phong phủ và Chương Đức phủ xuất hiện một số thương nhân buôn lậu lương thực, rau xanh và hoa quả."
Quách Đạm nhíu mày, hỏi: "Là ai đang buôn lậu?"
Đồng Lạp nói: "Chu Phong, Trần Nam Bắc, Tào Đạt đều có tham dự."
"Là bọn hắn cũng không kỳ quái." Quách Đạm hỏi: "Ta đang muốn hỏi là, bên kia không phải đều đang phong đường sao? Lương thực làm thế nào vận được?"
Đồng Lạp nói: "Ngươi khẳng định không ngờ được, nhóm người buôn lậu và phong đường nhưng thật ra là một, đều là đại đại chủ của các huyện thành xung quanh."
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Bọn hắn đang làm gì vậy?"
Đồng Lạp nói: "Còn không phải là vì tiền."
Tá điển chạy, thương nhân chạy, bây giờ những địa chủ la hét hung nhất cũng bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.
Bọn hắn ở ngay bên cạnh Vệ Huy phủ, có không ít ruộng đồng và vườn rau, bọn hắn cũng không ăn hết, đám thương nhân Chu Phong lại thu mua lương thực với giá tiền cao hơn bán ở bản địa, hơn nữa sảng khoái thanh toán bằng bạc trắng, bọn hắn hiện tại đã là vò mẻ không sợ sứt, dù sao cũng ngăn không được, vậy còn không bằng kiếm lời ít tiền để đền bù một chút tổn thất của chính mình.
Thế nhưng vì mặt mũi, bọn hắn cũng không giải trừ phong đường, kết quả là, bọn hắn liền bắt đầu buôn lậu lương thực thực phẩm sang Vệ Huy phủ.
Sau khi biết được nguyên do, Quách Đạm cười nói: "Khôi hài bọn hắn nghiêm túc."
Đồng Lạp hỏi: "Vậy chúng ta có cần ngăn cản hay không?" "Không cần."
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Hiện tại nhân khẩu ở Vệ Huy phủ đã gia tăng hơn năm vạn, cho dù xem như cừu nhân, chỉ cần hắn nguyện ý vận chuyển lương thực tới đây, ta cũng sẽ không hờn dỗi với hắn, huống hồ, chuyện này cũng có thể buồn nôn những quan viên kia, sau khi bọn hắn biết, chắc chắn sẽ tức chết."
Đồng Lạp cau mày nói: "Ta cảm thấy không cần thiết phải làm đến mức quá tuyệt, dù sao ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mặt a."
Quách Đạm cười khổ nói: "Thật sự là oan uổng, là bọn hắn đường đường chính chính đối phó ta, ta chỉ tận dụng lúc rảnh rỗi để buồn nôn bọn hắn một chút mà thôi, bây giờ ta hận nhất là tường thành kia, thật sự sắp hành hạ chết ta."
Trò chuyện một chút, hai người liền đi tới cửa thành, chỉ thấy bên cạnh cửa thành có không ít người đang xây dựng cầu thang bằng đá.
Quách Đạm thật sự là hận chết tường thành này, nếu như quyền lực đều ở trong tay hắn, hắn liền phái người vụng trộm đào xuống để nó tự nhiên sụp đổ, nhưng hắn cũng không dám làm như thế, hiện tại bị bức ép không có cách nào, càng ngày càng có nhiều thương nhân tới đây, tắc nghấn kinh khủng.
Quách Đạm chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp, chính là xây dựng mấy cầu thang vô cùng rộng rãi ở hai bên tường thành.
Từ nay trở đi bốn cổng lớn chỉ dùng cho xe qua lại, tráng niên thì đi cầu thang, lão nhân, phụ nữ và trẻ em thì đi cửa nhỏ bên cạnh.
Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi vì nhân khẩu gia tăng quá nhanh, đặc biệt là tại phủ thành, lấy điều kiện vệ sinh và chữa bệnh hiện tại rất khó gánh vác nhiều nhân khẩu như vậy.
Vì vậy Quách Đạm lại ban bố « quy định nhà ở tại thành nội », bố cáo hắn ban bố cũng không thể gọi là dự luật, bởi vì hắn không có quyền lực này, vì vậy cũng không có tính cưỡng chế.
Bố cáo chỉ nói cho mọi người rằng, cho phép nhà ở bên trong thành nội được cải tạo thành cửa hàng hoặc là xưởng sản xuất, thế nhưng cửa hàng không thể thay đổi thành nhà ở, bố cáo này chính là cổ vũ bách tính tận lực không ở lại thành nội, tốt nhất là không có nhà ở trong thành nội.
Ý tưởng của Quách Đạm là đem thành nội biến thành một trung tâm thương mại siêu cấp, lấy lưu động nhân khẩu làm chủ, mà không phải lấy định cư làm chủ, toàn bộ bách tính đều chuyển ra ngoại thành ở lại, phân tán một chút, giảm bớt áp lực cho thành nội. không ngần ngại lấy ra chính sách kinh điển "Trả góp".
May mắn cũng chỉ có hắn là người "xuyên không", nếu có thêm mấy người nữa, thì e rằng nghe được mấy chữ "Trả góp" này đoán chừng đều sẽ cầm dao phay đuổi hắn khắp đường phố, mẹ kiếp, đều đã xuyên đến Minh triều mà vẫn chạy không thoát hai chữ trả góp.
Thế nhưng chính sách "Trả góp" này của Quách Đạm chẳng những không có tiền lãi, hơn nữa còn là giao dịch giá vốn, không hề kiếm tiền của bách tính, thật sự là rất có lương tâm.
Vì vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ được chính sách này, chỉ có những người nguyện ý đem nhà ở trong thành nội cho thương nhân thuê làm cửa hàng, mới đủ điều kiện được trả góp, số tiền bọn hắn nhận được khi cho thương nhân thuê nhà ở đầy đủ để trả góp cho nơi ở mới.
Đồng thời, Quách Đạm miễn thuế trước bạ cho toàn bộ các giao dịch ở phương diện này, chỉ cần bách tính nguyện ý bán hoặc là cho thuê, thì không cần nộp thuế trước bạ, tất cả tiền đều thuộc về bách tính.
Đương nhiên, táo đỏ phải tăng thêm gậy to mới càng thêm hiệu quả, vì vậy, Quách Đạm lại mở rộng thị thuế trên phạm vi toàn thành, nói cách khác phàm những ai ở trong thành nội đều phải nộp thị thuế, chỉ là so với thương nhân thì thấp hơn mà thôi.
Thế nhưng vấn đề là, bách tính ở ngoài thành sẽ không cần giao nộp thị thuế.
Không chỉ như thế, hắn còn đầu tư xây dựng tạp thư quán bên cạnh các khu nhà ở được quy hoạch ở ngoài thành, thật đúng là nghĩ hết tất cả biện pháp dụ bách tính dọn ra ngoài.
Trùng hợp là thương nhân cũng bỏ vốn xây dựng cơ sở đạo tạo kỹ năng ở ngoài thành.
Hơn nữa đào tạo hoàn toàn miễn phí, bất kỳ người nào cũng có thể đi học, không hề có bất kỳ hạn chế gì cả, chỉ cần ngươi muốn học, liền có thể đến.
Chuyện này thật sự không hề có một chút quan hệ với Quách Đạm, hắn cũng sẽ không dùng tiền làm những việc này, đều do thương nhân liên hợp xây dựng.
Cũng không phải vì thương nhân thay đổi thiện lương, đây là chuyện không có khả năng.
Đây là bởi vì Vệ Huy phủ thiếu hụt nghiêm trọng thợ thủ công, đại đa số nam nhân đều chỉ biết làm ruộng, không có bất kỳ tay nghề gì, thật sự còn không khéo tay bằng phụ nữ, phụ nữ hiện tại còn rất được ưa chuộng, nhiều bằng phụ nữ.
Nhưng dù sao cũng là xã hội nam quyền, cho nên không thể để nam nhân uất ức như thế.
Các thương nhân liền tính một khoản, nếu ngay lập tức đưa tới xưởng sản xuất làm việc, vừa làm vừa học, vậy còn không bằng đạo tạo bọn hắn trước, sau đó mới đưa đi làm việc.
Bởi vì ngay lập tức đưa đến xưởng sản xuất làm việc thì phải trả tiền lương và nộp thuế, thế nhưng người này lại không thể lập tức sáng tạo ra giá trị.
Đây chính là nguyên nhân vì sao đạo tạo đều miễn phí, cũng không có đặc biệt tuyển chọn gì cả, là người liền có thể đến học tập, tất cả đều là vì lách thuế, nếu như đặc biệt tuyển chọn vậy thì phải ký kết khế ước, một khi ký khế ước vậy thì phải nộp thuế.
Bách tính chính mình muốn đi học, vậy thì đương nhiên không phải chuyện của thương nhân.
Đương nhiên, chỉ phí đào tạo cũng rất thấp, ngay cả phòng ốc bọn hắn cũng không chịu xây, đều chỉ dựng ở đó một chút lều cỏ, thậm chí một số còn trực tiếp lộ thiên, tiền dựng lều cỏ cũng không muốn bỏ ra, chỉ phái một hai công tượng có kinh nghiệm đến làm lão sư, thêm một chút công cụ để ở nơi đó, có người đến học thì dạy họ làm như thế nào là được.
Tạp thư quán cái bóng còn chưa thấy đâu, cơ sở đào tạo kỹ năng đã vận hành, kỳ thật chỉ mất một ngày để xây dựng.
Hành động này của thương nhân cũng rất được bách tính ủng hộ, bách tính đương nhiên cũng muốn kiếm càng nhiều tiền, rất nhiều người đều đang làm công việc lao lực, lúc nhàn rỗi liền đến đây học tập, trong này thật sự là đủ loại, cái quỷ gì cũng đều có.
Bây giờ có rất nhiều thương nhân đến Vệ Huy phủ, Lộ Vương phủ đều đã bị chia cắt không còn một mảnh, tự mình xây dựng nhà xưởng tốn thời gian quá dài, chỉ phí quá cao, bọn hắn bức thiết muốn thuê cửa hàng và nhà xưởng, cho nên đương nhiên rất ủng hộ « quy định nhà ở tại thành nội ».
Bách tính cũng không ngốc, cho thuê còn có thể kiếm tiền, nhà ở trong khu quy hoạch mới giá lại rẻ, hơn nữa còn có thể trả góp, ở ngay bên ngoài thành, nhà ở trong thành nội vừa nát vừa cũ, lại phải giao thị thuế, vì vậy sau khi ban bố quy định này, trong thành nội lập tức sinh ra đại lượng khế ước cho thuê phòng ốc.
Nhưng mà, việc này vừa mới bắt đầu, Thần Thần lại dẫn người chạy đến cửa Lộ Vương phủ dán bố cáo. Vệ Huy phủ, nếu không hiểu quy củ thì rất có khả năng liền bị mất oan tiền phạt, cho nên ai ai cũng mang khuôn mặt oán khí đến xem.
"Thần Thần, các ngươi lại làm gì, thường xuyên dán bố cáo như vậy, không chê mệt mỏi đến hoảng sao."
Tào Đạt phàn nàn nói.
Thần Thần còn chưa mở miệng, chợt nghe đằng sau có người nói: "Đương nhiên là vì nhớ thê tử a."
Đám người quay đầu nhìn lại thì thấy Quách Đạm di tới, lại nghe hắn nói: "Ta cũng không được tiêu sái như các vị, động một chút lại đi Ôn Tuyền các, ta phải nhanh chóng làm xong mọi việc để trở về Kinh thành."
"Ai ut"
Chu Phong lập tức nói: "Hiền chất, mọi việc cũng không thể quá gấp gáp, đừng làm ra nhiễu loạn lớn."
Quách Đạm tức giận nói: "Ta mẹ nó một xíu quyền lực cũng không có, có thể làm ra nhiễu loạn lớn gì, viên ngoại xem ta làm được những chuyện gì, sửa cầu thang, xây tạp thư quán, làm được chuyện kinh thiên động địa nhất cũng chỉ là xây dựng nhà ở ngoài thành."
"Vậy bố cáo này lại là. 2"
"Chỉ là đặt tên cho các con đường bên trong cảnh nội Vệ Huy phủ mà thôi."
"Đặt tên đường?"
Chu Phong quay đầu nhìn lại, bố cáo đã dán xong, chỉ thấy trên đó là một bức địa đồ, bên cạnh có đánh số thứ tự.
"Phía trên nào có tên?"
Tào Đạt nhìn hồi lâu, không nhìn thấy một cái tên nào.
Quách Đạm sách một tiếng: "Viết rõ ràng như vậy, viên ngoại nhìn không thấy sao? Đường số một, đường số hai, đường số ba, đường số bốn, đây không phải là tên sao?"
Tất cả mọi người ở đây quay đầu, ngơ ngác nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Một tố tụng sư vừa vặn đi ngang qua nói: "Ngươi đặt tên kiểu gì vậy, những con đường này ban đầu đều đã có tên gọi, ngươi đổi thành như vậy mới khó nghe làm sao, ta thấy còn không bằng không đổi."
Không ít người đều nhao nhao gật đầu, đổi sang tên này thật sự là khó coi al nhân chúng lại không có học thức, dựng thẳng cái biển báo lên, cũng không có người nào biết, đặt như vậy vừa dễ nhận lại dễ nhớ, các vị nói có đúng hay không?"
Đám Chu Phong thật sự là dở khóc dở cười, đại ca, chúng ta mặc dù không có học thức, nhưng vẫn biết chữ.
Tố tụng sư kia vung tay áo lên, nói: "Lười tranh cãi với ngươi." Sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Không học thức thật đáng sợ.
"Ngươi biết cái gì!"
Quách Đạm hừ một tiếng.
Đừng nhìn hắn làm đều là chuyện không lớn, thế nhưng tác dụng không hề nhỏ, dưới xã hội kinh tế nông nghiệp cá thể, hầu hết mọi người không mấy khi ra khỏi cửa, cho nên đương nhiên không có gì quan trọng, thế nhưng hiện nay người người đều phải đi ra ngoài, rất nhiều thứ phải quy phạm hoá.
Chỉ có quy phạm hoá, mới có thể để mọi người thong dong đối mặt với tiết tấu sinh hoạt nhanh hơn, không cần chuyện gì cũng phải động não suy nghĩ mà phải hình thành thói quen, có quy phạm mới có thói quen.
Trên đường nhất định phải dựng biển báo, thế nhưng bây giờ người biết chữ lại không nhiều, nhưng muốn mạng là ở cổ đại đặt tên đường phố lại đặc biệt văn nhã, có chút chữ Quách Đạm cũng chưa chắc đã biết, thật sự là tuyệt không chiếu cố cảm thụ của người mù chữ, nhưng trước đó người mù chữ cũng rất ít đi ra ngoài, chỉ có tỉnh anh mới tản bộ bên ngoài.
Quách Đạm chỉ có thể đặt lại tên các con đường một lần nữa, số lẻ là hướng nam bắc, số chẵn là hướng đông tây, những con đường đi hướng bến tàu đều thêm hai ký tự dọc phía sau, thêm hình tròn là đường đi hướng phủ thành.
Thành nội cũng không bỏ qua, nhưng cũng chỉ đặt tên là đường số một, đường số hai, hơn nữa tất cả cửa hàng đều phải ghi biển số nhà, cửa hàng đầu tiên ở phía đông đường số một thì là nhà số một, sau đó cứ thế mà suy ra.
Thế nhưng số nhà phải tự mình làm, treo biển hay vẽ lên tường đều được, tùy theo ý thương nhân quyết định, Quách Đạm chỉ yêu cầu hai điểm, một là viết tại nơi dễ thấy, hai là viết rõ ràng.
Quách Đạm suốt ngày làm công việc trong mắt người khác xem ra là chuyện vụn vặt như thế này, về phần pháp viện, tố tụng viện đưa ra ý kiến thành lập thêm một số bộ phận để chuyên môn xử lý một số công việc, Nhân khẩu gia tăng nhiều như thế nhưng vẫn chỉ có pháp viện, tố tụng viện và sở duy trì trật tự, cộng thêm một cục thuế vụ chuyên môn dùng để nộp thuế mà thôi, những cái khác rốt cuộc đều không có.
Quách Đạm chẳng qua chỉ căn cứ theo sự gia tăng của nhân khẩu và sự vụ để hợp lý gia tăng một chút chút chỉ tiêu cho bọn hắn tuyển thêm mấy người.
Hắn chính là hi vọng duy trì loại mô hình quản lý tỉnh giản này, hắn không muốn dùng thuế nuôi quá nhiều người, cho nên càng không muốn thành lập quá nhiều bộ phận, làm ra quá nhiều quy củ, dù sao thương nhân theo đuổi vẫn là tự do.
Điều hắn hi vọng nhìn thấy giống như việc ghi biển số nhà, hắn chỉ cần dán bố cáo, thương nhân liền tự mình đi giải quyết, nộp thuế cũng tự mình chủ động tính toán, sau đó đi nộp, tất cả mọi người là người trưởng thành, nếu luôn phải phái người đi thúc giục nộp thuế, vậy liền không có ý nghĩa gì.
Bây giờ còn chưa tới thời điểm nộp thuế, hiện tại nộp đều là thuế trước bạ, cho nên tất cả mọi người vẫn còn tương đối tự giác, nhưng đây cũng là không có cách nào, không giao nộp thì pháp viện sẽ không thụ lí, người với người không thể thiếu đi tín nhiệm, thế nhưng nhất định không thể dính đến vấn đề tiền.
Thế nhưng nói trở lại, trên thực tế Vệ Huy phủ vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nói ví dụ như tiền trang, thế nhưng những việc này cần hồi kinh thương lượng với Vạn Lịch.
Sau khi lên xong kế hoạch cho tất cả những chuyện này, hắn liền dự định trở về Kinh thành.