Chương 358: Đua ngựa phiên bản 2.0
Chương 358: Đua ngựa phiên bản 2.0Chương 358: Đua ngựa phiên bản 2.0
Chương 358: Đua ngựa phiên bản 2. 0
Quách Đạm quyết không thể từ bỏ đua ngựa, chẳng những không thể từ bỏ, mà còn nhất định phải chấn hưng đua ngựa, mở rộng quy mô đua ngựa ra ngoài, bởi vì đua ngựa chẳng những có thể moi được tiền từ trong túi của những kẻ có tiền, mà còn liên lụy đến rất nhiều sản nghiệp khác, toàn bộ khu đua ngựa đều được xây dưng vây quanh đua ngựa.
Nếu như đua ngựa đổ, Nha hành có thể sẽ táng gia bại sản.
Nhất Tín nha hành hiện tại sở dĩ rơi vào tài chính quẫn cảnh, trong đó có một nguyên nhân chủ yếu, chính là khu đua ngựa mới, bởi vì lúc ấy Nhất Tín nha hành đầu tư quá nhiều tiền vào nó, nhưng lại chậm chạp chưa hoàn thành, lợi nhuận càng xa xa khó vời.
Chỉ là vì Vệ Huy phủ càng quan trọng hơn, cho nên Quách Đạm mới bất đắc dĩ tập trung tỉnh lực vào Vệ Huy phủ trước, lần này trở về, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là chấn hưng đua ngựa.
Vì vậy Quách Đạm không phải đang lừa gạt Từ Kế Vinh, hắn thật sự có dự định tổ chức một loại tranh tài kỹ thuật cưỡi ngựa mới, hơn nữa lập tức liền bắt tay vào chuẩn bị, vô cùng cấp bách.
Bởi vì hắn muốn tạo thế cho việc tăng cổ vào thời điểm cuối năm, cho nên nhất định phải dựa vào ngựa báo của Ngũ Điều Thương, như vậy cần phải có một lối tắt, không thể quá trần trụi tuyên truyền Nhất Tín nha hành, làm như vậy sẽ không thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà tranh tài kỹ thuật cưỡi ngựa chính là lối tắt này.
Sau khi Quách Đạm đáp ứng với Từ Kế Vinh, lại để Từ Kế Vinh hẹn Chu Lập Chi và Lưu Tẫn Mưu ba ngày sau đi tới khu đua ngựa mới để trao đổi chuyện trang bức.
Đây thật sự làm Từ Kế Vinh kích động hỏng, Tam Kiếm Khách rốt cục tái xuất giang hồ, hấp tấp chạy đi.
Mà trong ba ngày này Quách Đạm cũng không nhàn rỗi, hắn cùng Khấu Ngâm Sa bắt đầu chế tác bảng báo cáo tài vụ, bảng báo cáo này cũng không phải trương mục thực tế, trong trương mục đều là nhập không đủ xuất, bảng báo cáo tài vụ lần này là bảng dự báo ước tính lợi nhuận trong tương lai.
Kỳ thật đây cũng không phải Quách Đạm chơi mánh khóe lừa tiền, bất kỳ một người đầu tư nào cũng đều khó có khả năng đợi đến lúc hạng mục đã kiếm tiền, mới chạy đến đầu tư, vậy cũng không tới phiên ngươi, ngươi nhất đỉnh nhải đầu † trước khi nó còn chia hoàn thành: đây mới là ý nahĩa tồn tại của đầu tư.
Ngày hôm đó, Quách Đạm ngồi xe ngựa chạy tới khu đua ngựa mới.
Vừa mới xuống xe, đã thấy Trần Bình đến đón.
Từ lần trước Trần Bình trở về từ Vệ Huy phủ, ngày nào hắn cũng ở đây giám sát, chẳng mấy khi về nhà, chuyện xảy ra lần trước khiến hắn sợ hãi, vì vậy hắn không muốn kéo dài thêm nữa, một phần vạn trong lúc xây dựng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền bạc chỉ là thứ yếu, trái tim hắn chịu không nổi.
Đầu tư vào khu đua ngựa mới thực tế là quá lớn, ai cũng tổn thất không nổi.
"Trần viên ngoại, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ."
Quách Đạm chắp tay cười nói.
"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì." Trần Bình gượng cười gật đầu, lại ngượng ngùng nói: "Hiền chất, thật sự là có lỗi, muốn đúng hạn hoàn thành, chỉ sợ là rất khó, ta thật sự đã dốc hết toàn lực."
Kỳ thật hắn cũng bị thiệt một chút, bởi vì kỳ hạn công trình bị kéo dài, chỉ phí tự nhiên sẽ gia tăng, theo lý thì đây là tổn thất do Quách Đạm tạo thành, không có quan hệ gì với hắn, lẽ ra phải do Quách Đạm gánh chịu, nhưng xây dựng công trình này, hắn đã kiếm không ít, vì vậy chút tổn thất này hắn còn có thể gồng gánh nổi, hắn cũng không tìm Quách Đạm trao đổi về vấn đề tổn thất.
"Ta biết."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Việc này không trách viên ngoại, nhưng hiện tại ta muốn biết khu đua ngựa mới có thể đưa vào sử dụng vào đầu năm sang năm hay không?"
Trần Bình do dự một chút, nói: "Có khả năng phải đến mùa hè sang năm, bởi vì chỗ ta còn phải xây dựng đại khái phải đầu sang năm mới có thể hoàn thành, thế nhưng hậu kỳ còn phải chuẩn bị không ít chuyện, nếu như đám Chu Phong chuẩn bị đầy đủ, thì mua hè sang năm hẳn có thể đưa vào sử dụng."
Quách Đạm nói: "Ta muốn viên ngoại cho ta một ngày tháng cụ thể, viên ngoại xem có thể được hay không?"
Trần Bình sửng sốt một chút, nói: "Ngày tháng cụ thể? Nhưng... . Nhưng một phần vạn lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."
Quách Đạm lập tức nói: "Cho dù xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì, cũng sẽ không đình chỉ thi công, ta có thể cam đoan điểm này." đua ngựa, Vạn Lịch thật sẽ phát cuồng.
Trần Bình gật đầu nói: "Vậy ta có thể cho hiền chất ngày tháng cụ thể."
"Mấy ngày tới viên ngoại phải cho ta một ngày tháng chuẩn xác."
"Được."
Quách Đạm nhìn xung quanh, nói: "Đúng, đám tiểu Bá gia đến chưa?"
Trần Bình nói: "Chu công tử đã đến từ sớm, tiểu Bá gia và Lưu công tử còn chưa đến."
Quách Đạm hỏi vội: "Chu công tử ở đâu?"
"Ở trong một đình nghỉ chân bên cạnh trường đua."
Trần Bình nói xong, liền dẫn Quách Đạm đi về phía trước.
Đi được một hồi liền thấy một vị công tử văn nhã mặc áo trắng như tuyết đang đứng trong đình, luận soái khí, Chu Lập Chỉ thật đúng là không nhằm vào ai.
Đồ ẻo lả!
Quách Đạm trong lòng âm thầm mắng một câu, sau đó đi tới, cười nói: "Chu công tử."
Chu Lập Chỉ nghiêng đầu nhìn lại, sau đó ánh mắt dời xuống, nhìn chằm chằm chân phải vừa mới nâng lên của Quách Đạm.
Ánh mắt này khiến Quách Đạm cảm thấy mình giống như đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lí lắm, liên tục không ngừng lùi lại bước chân, Quách Đạm còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Chu Lập Chỉ nói: "Đa tạ."
Được! Đình này cũng đừng nghĩ tiến vào.
Quách Đạm đứng ở ngoài đình, chắp tay nói: "Chúc mừng Chu công tử, cuối cùng cũng tiến thêm một bước từ tránh người ngàn dặm đến cự người vạn dặm a."
Ý châm chọc lộ rõ trên mặt.
"Đa tại"
Chu Lập Chỉ vẫn tích chữ như vàng.
Tên mắc bệnh thích sạch sẽ chết bầm này! Quách Đạm lại nói: "Hôm nay Chu công tử tới đây thật đúng là sớm a!"
Chu Lập Chỉ nói: "Ta chỉ không thích đến trễ."
Quách Đạm buồn bực nói: "Vậy ngươi vì sao cùng tiểu Bá gia và Lưu Tẫn Mưu trở thành bằng hữu, hai tên kia thường xuyên đến trễ." như cũng nghĩ không thông vấn đề này.
"Đạm Đạm! Chỉ Chỉ!"
Nghe được một trận tiếng gọi kích động.
Chỉ thấy Từ Kế Vinh, Lưu Tẫn Mưu cưỡi ngựa, phi nhanh về hướng bên này.
Không tới một lát, Từ Kế Vinh liền đến trước thềm đình nghỉ chân, lập tức tỏ vẻ u oán nhìn Chu Lập Chỉ, nói: "Chi Chi, ngươi thật đúng là không coi nghĩa khí ra gì, ta gọi ngươi, ngươi không đi, Đạm Đạm gọi ngươi, ngươi liền lập tức ra ngoài."
Quách Đạm đang đứng ngoài đình, lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Chu Lập Chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn Từ Kế Vinh, trong mắt lộ ra một chút tức giận: "Ngươi còn có mặt mũi nói."
Từ Kế Vinh thần sắc biến đổi, hắc hắc nói: "Ngươi chẳng lẽ vẫn còn tức giận a?"
Hình như có cố sự. Quách Đạm vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lưu Tẫn Mưu cười ha ha nói: "Cũng không phải đại sự gì, lần trước Vinh đệ tìm Lập Chỉ uống rượu, kết quả ôm Lập Chi một hồi, doạ Lập Chỉ hôn mê bất tỉnh."
Quách Đạm hút một ngụm hơi lạnh, nhìn Từ Kế Vinh nói: "Tiểu Bá gia, ngươi lần trước tại sao không nói với ta việc này, ngươi chỉ nói Chu công tử cùng Lưu công tử không coi nghĩa khí ra gì, không chơi cùng ngươi."
Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nhìn Từ Kế Vinh nói: "Vinh đệ, hoang ngôn bực này ngươi cũng nói ra được, ngươi vừa được thả ra mấy ngày, ta thế nhưng đã bồi ngươi ròng rã ba ngày ba đêm."
Từ Kế Vinh khẽ nói: "Đó là bởi vì ta không cần ngươi trả tiền, ngươi mới nguyện ý ra ngoài bồi ta, ta đi thanh lâu tìm ca kỹ còn không tốn bằng tìm ngươi, huống hồ ta cũng không để ngươi cởi quần áo."
Nhắc đến cởi quần áo, Lưu Tẫn Mưu lập tức căm tức nhìn Quách Đạm, nói: "Quách Đạm đều tại ngươi."
"Trách ta? Ta còn muốn trách ngươi đây." Quách Đạm khẽ nói: "Doanh thu đua ngựa không bằng lúc trước, thì ra là vì ngươi mỗi ngày đi theo tiểu Bá gia sống phóng túng, tiền thưởng cuối năm của ngươi ta thấy nên miễn đi."
Lưu Tẫn Mưu kích động nói: "Doanh thu đua ngựa không bằng lúc trước là vì ta sao?" để nó trở nên càng tốt hơn." Quách Đạm lập tức nói.
Lưu Tẫn Mưu khẽ nói: "Ta cũng không có bản lãnh này."
Chu Lập Chi đột nhiên nói: "Đến cùng có vẽ hay không, không vẽ ta trở về."
"Vẽ vẽ vẽ ."
Quách Đạm vội vàng gật đầu, lại hướng Lưu Tẵn Mưu nói: "Đợi lát nữa chúng ta lại tính sổ sách."
"Tính thì tính."
Lưu Tẫn Mưu tuyệt không sợ.
Một đoàn người đi tới trường đua, bây giờ đã là đầu đông, cho nên cỏ cây bên trong trụi lủi, cũng may hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật PS, nhưng chẳng qua là do người làm.
Quách Đạm căn dặn Chu Lập Chỉ: "Chu công tử, đợi chút nữa nhất định phải vẽ xanh biếc." Nói xong, hắn lại cảm thấy lời này là lạ, lại bổ sung một câu "Ta nói là thảo nguyên."
"Bằng không thì ngươi đang nói cái gì?" Chu Lập Chi hỏi ngược lại.
"Không có gì."
Quách Đạm ngượng ngùng cười nói.
Chỉ thấy trên sân có đủ loại chướng ngại vật, có bồn hoa, có bụi hoa, hòn non bộ, có sườn núi nhỏ, còn có dòng suối nhỏ.
Đương nhiên, đây đều chỉ là tạm thời cho nên không được đẹp lắm, nhất định phải cần chế tác hậu kỳ.
Tuy nhiên, tương lai Quách Đạm cũng sẽ ở đây chế tạo một lâm viên, tận lực đưa một phần nhân tố của Minh triều dung nhập vào đây, ky sỹ nếu được thể hiện kỹ thuật cưỡi ngựa trong loại cảnh sắc tình thơ ý hoạ này, vậy mới thật ưu nhã, cao quý, nếu như chỉ chạy trên thảo nguyên thì không quá phù hợp với thẩm mỹ quan của người Trung Nguyên.
Lưu Tẫn Mưu hướng Quách Đạm hỏi: "Loại đua ngựa mới ngươi nói chính là cưỡi ngựa vượt qua những chướng ngại vật này?"
"Ừm."
"Này có ý gì?"
"Ngươi biết cái gì, loại đua ngựa mới này chú trọng là cao quý, ưu nhã, tiêu sái, có một số người ky thuật không tệ, thế nhưng lại không có khí chất, chỉ có một loại người có thể có được cả hai, chính là quý tộc."
Lưu Tẫn Mưu, Chu Lập Chỉ hiểu được, đơn giản chính là lợi dụng lòng Thật sự là một tên gian thương!
Lúc nói chuyện, Từ Kế Vinh đã thay xong y phục, chỉ thấy hắn mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím đặc trưng của đua ngựa thiết kế riêng cho hắn, vô cùng vừa người, đầu đội khăn lưới màu đen, chân đi ủng cao đến gối, cưỡi một thớt tuấn mã thượng đẳng màu đen nhánh xuất hiện trên sân, thật đúng là đẹp trai muốn mạng.
Lưu Tẫn Mưu hung hăng mắt trợn trắng, thầm nói: "Khó trách Vinh đệ kích động như vậy, hóa ra lại để hắn tới trang bức."
Quách Đạm ngược lại không có để ý điều này, hắn bắt đầu chỉ huy Từ Kế Vinh cưỡi ngựa vượt qua những chướng ngại vật ở giữa sân, lại không ngừng yêu cầu Chu Lập Chỉ dùng PS đại pháp, tận lực vẽ Từ Kế Vinh sao cho ưu nhã, cao quý.
Không có cách nào, tên kia liên tục mắc sai lầm, có đôi khi còn dọa chính mình cũng kêu to lên, mấy lần suýt chút nữa ngã xuống ngựa.
Cũng may họa kỹ của Chu Lập Chi đã đạt đến hóa cảnh, không mất một ngày đã hoàn thành mấy bức họa mang tính biểu tượng, đẹp trai đến nỗi ngay cả Từ Kế Vinh cũng không dám tin tưởng.
Sau khi hoàn thành những bức họa mang tính biểu tượng này, kế tiếp chính là bước vào giai đoạn chế tác, Quách Đạm yêu cầu Ngũ Điều Thương buông xuống tất cả công việc hiện tại, toàn lực ứng phó cho lần tuyên truyền này, chính hắn cũng ngày ngày ngâm mình ở Ngũ Điều Thương, đích thân chỉ đạo, việc này nhất định phải nhanh, bởi vì đây chỉ là đợt tạo thế thứ nhất, kế tiếp còn có mấy đợt nữa, nhất định phải hoàn thành trước tết một tháng.
Dưới sự cộng đồng cố gắng của mọi người, không đến mười ngày, Ngũ Điều Thương rốt cục đẩy ra kỳ ngựa báo được mệnh danh là tỉnh mỹ bậc nhất từ khi bắt đầu thi đấu đến nay.
Mà lần này, chỉ có một điểm bán, chính là tại trường đua ngựa lâm thời ở Nam giao ngoại ô kinh thành.
Sáng sớm hôm đó, trường đua ngựa ở Nam Giao đã có một đội ngũ xếp hàng thật dài, mặc dù doanh thu của đua ngựa giảm xuống, thế nhưng không thiếu người hâm hộ trung thành, hơn nữa trước đó Quách Đạm đã thả ra tiếng gió, sang năm đua ngựa sẽ có thay đổi lớn.
Điều này làm mọi người vô cùng chờ mong.
Giờ Thìn vừa đến, cánh cửa điểm bán ngựa báo từ từ mở ra.
"Cho ta mười quyển."
Người xếp hàng ở vị trí thứ nhất ngay cả giá tiền cũng không hỏi đã "Thật có lỗi, công tử, bởi vì kỳ ngựa báo lần này có hạn, cho nên mỗi người chỉ được mua một quyển."
Phía sau lập tức là một mảnh tiếng khen 'tốt'.
"Một quyển thì một quyển."
"Một lượng bạc, cảm ơn."
"Một lượng? Ngựa báo từ khi nào bán đắt như vậy?"
"Công tử có chỗ không biết, kỳ ngựa báo này là ấn bản quyển trục, mà số lượng bán ra có hạn."
Phía sau lập tức lại nổi lên tiếng thúc giục "Ngươi nếu không nỡ thì đi nhanh lên, chúng ta còn đang chờ để mua đây."
Loại tình huống này, cho dù chê đắt, cũng phải mua, bằng không thì quá mất mặt.
"Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, các ngươi gấp cái gì." Công tử kia hừ một tiếng, lấy ra một lượng bạc, đưa tới.
Người bán hàng tiếp nhận bạc, sau đó lấy ra một quyển trục đưa cho công tử kia.
Màu tím viền đỏ, nhìn qua đã thấy vô cùng tôn quý, đừng nói là ngựa báo, cho dù là tập họa cũng không có kỳ nào có vẻ tôn quý như thế.
Công tử kia giống như nhặt được chí bảo, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, đột nhiên phát hiện bìa quyển trục vậy mà cũng có đồ án, chầm chậm kéo ra, lập tức hút một ngụm hơi lạnh.
Chỉ thấy trên bìa quyển trục vẽ một vị nam tử tuấn mỹ đầu đội khăn lưới đang cúi người cưỡi trên lưng một thớt tuấn mã thượng đẳng màu đen tuyền, phóng ngựa vượt qua công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của khu đua ngựa mới, chính là thưởng hồ đại sảnh được xây theo hình bánh xe.
Một màn này thật đúng là quá rung động.
Bởi chưa từng có người nào nghĩ đến việc vẽ người cao lớn hơn các công trình kiến trúc.
Bên cạnh viết một hàng chữ lớn - đua ngựa phiên bản 2. 0.