Chương 371: Nghèo
Chương 371: NghèoChương 371: Nghèo
Thủ tục gửi ngân rườm rà như vậy, nếu phổ thông bách tính cũng tới gửi ngân, vậy thì tiền trang thuê một vạn nhân viên cũng không đủ, điều này cũng đủ để nói rõ tiền trang không hướng đến đại chúng, chỉ phục vụ cho một quần thể nhỏ đặc biệt nào đó.
An toàn mới là đệ nhất.
Nhất định phải đề phòng các khả năng bị trộm cắp hoặc làm giả.
Đối với điểm này, mấy người Tần Trang đều rất hài lòng.
Đám Chu Phong cũng đều tượng trưng gửi một ngàn lượng đến Vệ Huy phủ để thử cảm giác một lần.
"Ngoài ra, tiền trang còn có một công năng khác, chính là tồn ngân."
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Chi tiêu và thu nhập ở Vệ Huy phủ đều rất khổng lồ, nếu như các vị cảm thấy để quá nhiều ngân lượng ở bên cạnh mình không quá an toàn, hoặc là để thuận tiện hơn cho việc điều động ngân lượng, cũng có thể cất giữ vào tiền trang, mặc dù ngân phiếu gửi ngân và loại này không giống nhau lắm, thế nhưng mọi người có thể yên tâm về tính an toàn, chúng ta sẽ làm vô cùng chu đáo chặt chẽ, không có khả năng bị người làm giả hoặc bị trộm."
Tào Đạt gật đầu nói: "Như vậy cũng được, lúc chúng ta không ở Vệ Huy phủ, nếu để quá nhiều ngân lượng ở đó, ta đúng là có chút không yên tâm, nếu có thể qua tiền trang thần tốc chuyển tới kinh sư, vậy thì quá tốt."
Những người còn lại cũng thoáng gật đầu.
Chu Phong hỏi: "Vậy cũng có thể đem bạc ở Vệ Huy phủ chuyển đến Nam Kinh không?"
Quách Đạm cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần tiền trang ở Nam Kinh khai trương thì có thể chuyển tiền."
Quách Đạm muốn mượn tiền trang chế định các tiêu chuẩn tài chính, như vậy điều đầu tiên nhất định phải làm chính là khống chế lại tiền tệ, vì vậy tiền trang khẳng định phải cung cấp dịch vụ tồn ngân, mặc dù cũng tương tự như gửi ngân không hướng đại chúng phục vụ, thế nhưng trong tay bách tính cũng không có bao nhiêu bạc.
Điều này cũng đủ để chứng minh, Quách Đạm cũng không có tính toán đem ngân phiếu dùng làm tiền tệ, bởi không hướng đến đại chúng cho nên không có công năng của tiền tệ, nói cách khác còn thấp hơn một bậc so với ngân phiếu ở Thanh triều.
Ouách Đam rất thân trona với tiền tê và tài chính. dù sao đây cñna là nghề nghiệp của hắn, hiện tại Nha hành không có bao nhiêu bạc, căn bản không hề dự trữ ngân lượng, không dự trữ được bản vị tiền tệ, phát hành tiền tệ chẳng khác nào là đi tìm cái chết, chẳng khác nào những câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
Thử nghiệm xong việc gửi ngân, Quách Đạm lại giới thiệu cho bọn họ một nghiệp vụ khác của tiền trang, chính là giao dịch cổ phần.
Giao dịch cổ phần thì không cần quá đề phòng trộm cắp hoặc làm giả, bởi vì trên nguyên tắc cổ đông nhất định phải đích thân đến tiền trang đề tiến hành thủ tục chuyển nhượng, thế nhưng có hai loại phương thức giao dịch, loại thứ nhất chính là bán trực tiếp, mặt đối mặt bán ra, loại thứ hai là treo biển bán ra tại tiền trang, làm như vậy có thể bảo hộ quyền riêng tư của người mua và người bán.
Bởi vì hiện tại cổ phần cũng không hướng đến đại chúng, mỗi cổ từ hai đến ba lượng, không phải người nào cũng mua nổi, cho nên cũng không cần tốn quá nhiều công sức, vô cùng đơn giản.
Chỉ là giao dịch nhất định phải hoàn thành tại tiền trang, trường hợp duy nhất không cần đến tiền trang hoàn thành giao dịch, chính là người nắm giữ cổ phần đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trong trường hợp người nắm giữ cổ phần không chỉ định người thừa kế đặc biệt trước đó thì sẽ do trưởng tử kế thừa hoàn toàn.
Vì vậy trong khế ước cổ phần được tiền trang làm mới lại một lần nữa, dòng đầu tiên liền viết rất rõ điểm này, giao dịch nhất định phải hoàn thành tại tiền trang, nếu không sẽ vô hiệu hoàn toàn, ngay cả kiểu chữ cũng khác biệt, hơn nữa dùng mực in màu đỏ, vô cùng dễ thấy.
Trước mắt vẫn chỉ là giai đoạn thử nghiệm, còn phải đợi đến sau tết tiền trang mới chính thức khai trương, bởi vì bên phía Vệ Huy phủ cũng phải chuẩn bị một chút.
Vừa mới tiễn đám Chu Phong, Khấu Ngâm Sa liền phái người mời Quách Đạm đến văn phòng tổng giám đốc.
"Phu quân, tiền trang thuận lợi cả chứ?"
Đợi Quách Đạm đi đến văn phòng, Khấu Ngâm Sa liền hỏi.
Quách Đạm cười khổ nói: "Nếu làm không được một chút chuyện này, tương lai làm sao bây giờ."
Bây giờ vẫn chỉ là đóng cửa chơi với chính mình, đợi đến lúc tiền trang hướng ra đại chúng mới thực sự là khiêu chiến.
Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, khẽ lắc đầu, lại cầm lấy một bản trương mục trên bàn đưa cho Quách Đạm, nói: "Đây là trương mục năm Lúc trước triều đình lấy giá cả không đến ba trăm lượng ép Quách Đạm nhận thầu thống kê tài chính quốc gia.
Nhưng mà năm nay sắp qua, trương mục năm ngoái mới vừa thống kê xong, không phải vì tốc độ làm việc của Nha hành chậm, mà là vì hiệu suất làm việc ở cổ đại quá chậm, trương mục đã được hạch toán thế nhưng thực tế vận chuyển đến quốc khố lại là một con số khác, phải mất gần một năm mới có thể thống kê đầy đủ, bởi vì phải chờ đến lúc các nơi vận chuyển ngân lượng đến kinh thành mới có thể tiến hành thống kê chính xác.
"Nếu nàng không nói, ta cũng quên việc này."
Quách Đạm cầm lấy tùy ý mở ra, sau đó gật đầu nói: "Được, bây giờ ta sẽ vào cung báo cáo với bệ hạ, miễn lại quên mất, dù sao cũng thu tiền, nhưng ta thực sự không muốn kiếm số tiền này."
"Chờ một chút."
Khấu Ngâm Sa vội vàng gọi lại hắn, nói: "Chàng xem như vậy mà có thể thấy rõ được sao?"
Nàng không thể tin được, năng lực tính sổ sách của Quách Đạm đã tiến hóa đến mức này, tùy tiện lật qua, hơn nữa rất nhiều trang còn không lật đến.
Quách Đạm cười khổ nói: "Với tình trạng tài chính không khác gì cứt chó của triều đình, có nhìn hay không cũng đều là một đống cứt chó, mà ta lại không có thủ đoạn biến phân thành vàng, đến lúc đó tùy tiện nói một chút là được rồi."
Thống kê quốc gia tài chính là công việc duy nhất hắn không muốn nhận thầu, thực tế là Vạn Lịch buộc hắn phải nhận thầu, nhìn tình trạng tài chính này trong lòng liền cảm thấy lo lắng, thế nhưng lại không có cách nào cải thiện, vậy có nhìn rõ hay không cũng không quan trọng.
Hắn liền không quan tâm đến việc này.
Cứt chó? Khấu Ngâm Sa nghe mà sắp khóc, nói: "Phu quân, chàng có thể chú ý một chút ngôn từ của mình hay không, đừng để đến lúc ở trước mặt bệ hạ, chàng lại không dừng miệng được, đây chính là đại tội mất đầu a"
Quách Đạm vui tươi hớn hở nói: "Phu nhân, nàng thật sự không hiểu bệ hạ, nếu ta nói như thế, bệ hạ nhất định sẽ vỗ tay khen hay."
"Phu quân."
Hốc mắt Khấu Ngâm Sa thật sự hồng lên, cầu khẩn nói: "Chàng vẫn nên xem kỹ một chút đi, một phần vạn bệ hạ hỏi đến, chàng không đáp được thì không tốt." "Trên đường xem là được."
Quách Đạm đã đi đến cửa.
"Phu quân, chàng chờ một chút."
Khấu Ngâm Sa lập tức đuổi theo, nói: "Vậy. .. Vậy chàng cũng nên làm một bảng báo cáo tài vụ trước, bệ hạ đem quốc gia tài chính nhận thầu cho chàng, là muốn chàng chế tác bảng báo cáo tài vụ cho triều đình."
"Đúng nha! Nàng không nói ta cũng quên mất."
mặn
Khấu Ngâm Sa sụp đổ.
Quách Đạm gật đầu nói: "Được, ta đi xuống văn phòng làm bảng báo cáo tài vụ trước, phu nhân yên tâm đi, việc này sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Nói xong, Quách Đạm liền đi xuống lầu.
Khấu Ngâm Sa ngồi làm việc trong văn phòng một lát, thấy vẫn có cảm giác hơi hơi bất an, thế là xuống lầu, phát hiện Quách Đạm không ở văn phòng, hỏi một chút mới biết, Quách Đạm đã đi ra ngoài.
Nhanh như vậy đã làm xong rồi?
Là thiên tài tùy hứng sao?
Càn Thanh cung.
"Quách Đạm, nghe nói bảng báo cáo tài vụ năm ngoái của triều đình đã làm xong?"
Vạn Lịch thấy Quách Đạm, có chút kích động hỏi.
Vạn Lịch không hề có chút hứng thú nào với nền chính trị nhân từ, đạo đức, lễ pháp, hắn chỉ có hứng thú với tài chính, hơn nữa ở phương diện này Quách Đạm nhiều lần đều có thể mang đến ngạc nhiên cho hắn, hắn vẫn luôn nhớ kỹ việc này, hắn hi vọng Quách Đạm có thủ đoạn biến phân thành vàng.
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng vậy, bệ hạ, hôm nay vừa mới thống kê xong."
Vạn Lịch ha ha nói: "Nha hành của ngươi làm việc quả thật nhanh hơn Hộ bộ nhiều aI"
"Hẳn là."
Quách Đạm cười hì hì nói.
Vạn Lịch lại hỏi: "Vậy ngươi từ đó đã phân tích được vấn đề chưa?"
Quách Đạm nói: "Hồi bệ hạ, tỉ chức đã phân tích ra, thật ra chỉ có một "Chỉ có một vấn đề?"
Chính Vạn Lịch cũng không quá tin tưởng.
"Đúng vậy."
Quách Đạm gật đầu, nói xong hắn dâng lên một cuộn vải trắng, nói: "Đây là bảng báo cáo tài vụ ti chức vừa mới chế tác xong, vấn đề đều ở bên trong."
Vạn Lịch vội vàng nói: "Mau mau treo lên, mau mau treo lên."
Lý Quý nhanh chóng đem cuộn vải trắng treo lên bình phong bên cạnh, rồi kéo xuống một phát, phất trần trong tay lập tức rơi xuống đất.
Vạn Lịch vừa mới đứng dậy, hai mắt đột nhiên lồi ra, nhìn chằm chằm bảng báo cáo tài vụ, cả người giống như bị trúng định thân chú.
Chỉ thấy trên tấm vải trắng kia chỉ viết một chữ vừa to vừa thô bằng mực đen - nghèo.
Chữ vô cùng bình thường, vừa nhìn liền biết là do chính Quách Đạm viết.
Một hồi lâu sau, Vạn Lịch chậm rãi xoay đầu lại, nói: "Ngươi. .. Ngươi có phải cầm nhầm rồi hay không?"
"Không có."
Quách Đạm đi đến trước bình phong, chỉ tay vào " bảng báo cáo tài vụ", nghiêm túc nói: "Thật ra trước đó tỉ chức đã làm một bảng báo cáo tài vụ rất kỹ càng, thế nhưng phân tích đi, phân tích lại cũng chỉ có một vấn đề này, nghèo, lúc này tỉ chức mới hóa phức tạp thành đơn giản."
Trên đường vào cung Quách Đạm đã nhìn qua kết quả, tổng số thuế cả nước thu được năm ngoái quy ra bạc đại khái khoảng ba ngàn năm trăm vạn lượng (35,000,000), Hộ bộ thu về khoảng bốn trăm vạn lượng (4,000,000), chiếm hơn một thành tổng thuế thu được.
Vậy gần tám thành kia đã đi đâu?
Một phần là hao tổn, một phần nuôi phiên vương, nuôi quân đội, còn một phần vận chuyển về Nam Kinh, còn lại là lưu lại tại địa phương.
Minh Vương triều to như vậy, chỉ thu được hơn ba ngàn vạn lượng thuế, tuyệt đối là ít đến đáng thương, quốc khố chỉ thu vào bốn trăm vạn lượng, nói ra thực sự là mất mặt, nhìn nhân gia Nam Tống* xem, diện tích chỉ có một chút thế nhưng tổng thuế quy ra bạc cũng là hơn trăm triệu lượng.
[*] Nam Tống(1127-1279) là thời kỳ thứ hai của nhà Tống, do bị quân Kim xâm lược nên Hoàng thất nhà Tống phải chạy về phía Nam, lập đô ở trong lịch sử có 9 vị hoàng đế và cai trị đất nước 152 năm. Mặc dù Nam Tống bị cản trở bởi sự xâm lược của quân Kim nhưng nền kinh tế rất phát triển đặc biệt là về ngoại thương. (Nguồn baidu)
Minh Vương triều cho dù chơi chết bách tính, cũng không thu được hơn trăm triệu lượng tiền thuế.
Nhìn chung toàn bộ Minh Vương triều, ngoại trừ Vạn Lịch, không có kẻ thống trị nào sẽ chơi kinh tế.
Nam Tống thu nhập cao là vì cái gì cũng lũng đoạn, rượu, muối, sắt, trà vân vân, quốc gia lũng đoạn toàn bộ cho nên thu nhập đương nhiên nhiều.
Mà Minh triều ngay cả rượu cũng không lũng đoạn, kỳ thật lũng đoạn những thứ này cũng không có liên quan quá nhiều đến bách tính, nông dân sẽ không mỗi ngày đổi một cái cuốc, dưới tình huống lúc nào cùng phải lo ăn no mặc ấm bách tính một năm có thể cất được bao nhiêu rượu?
Minh Vương triều không lũng đoạn, bách tính cũng không được hưởng những lợi ích này, mà là địa chủ được hưởng, nhưng địa chủ lại chính là tầng lớp trốn thuế nhiều nhất, điều này mẹ nó liền rất xấu hổ.
Mà, nhân gia tiểu Nam Tống thu nhập hơn trăm triệu lượng vẫn còn thiếu tiền, cho nên vẫn phải liều mạng cải cách, Minh triều đã nghèo thành dạng này, còn chết cũng không chịu thay đổi, thật vất vả mới có một Trương Cư Chính, nhưng kết quả cũng là nhân vong chính tức.
[
] Nhân vong chính tức: Người chết rồi thì học thuyết, chủ trương, chính sách bị bãi bỏ, không còn hiệu lực nữa.
Vì sao lại nói chỉ có Vạn Lịch sẽ chơi kinh tế, không có gì khác, là bởi vì Vạn Lịch thu mỏ thuế, chỉ là cách làm không hợp lý mà thôi, quá tàn bạo.
Lý Quý nghe mà toàn thân phát run, ngươi như vậy chính là đang đùa giỡn hoàng đế a!
Vạn Lịch nhìn thằng Quách Đạm, một lát sau, hắn đột nhiên nức nở nói: "Việc này còn cần ngươi nói sao, nếu không nghèo, trẫm sẽ không để ngươi nhận thầu thống kê quốc gia tài chính."
Một chữ này đã nói lên một đời tiếng lòng của Vạn Lịch, Quách Đạm chính là tâm phúc của hắn, hắn làm sao có thể tức giận với Quách Đạm, đau khổ nói: "Trẫm không phải để ngươi nói cho trẫm, quốc khố rất nghèo, trẫm muốn ngươi nghĩ biện pháp khiến quốc khố trở nên tràn đầy."
"Hồi bệ hạ, biện pháp chỉ có một, đó chính là tăng thuế." Quách Đạm lập tức nói. Vạn Lịch tức giận đến mức trợn trắng mắt, khoa tay múa chân nói: "Biện pháp này, còn cần ngươi đến dạy trẫm, mấy năm trước trẫm đã nhiều lần đề cập đến việc tăng thuế, thế nhưng đám đại thần đều không đồng ý, trẫm cũng không có cách nào."
Quách Đạm tỏ vẻ đưa đám nói: "Vậy tỉ chức cũng không có cách nào, bởi vì toàn bộ thu nhập của quốc khố đều tới từ thuế, nếu như không tăng thuế, vậy không có khả năng gia tăng thu nhập cho quốc khố."
Vạn Lịch giọng mang cầu khẩn nói: "Vậy ngươi có biện pháp tăng thuế hay không?"
Quách Đạm nhìn Vạn Lịch cũng cảm thấy đáng thương, dứt khoát lắc đầu nói: "Bệ hạ minh giám, ti chức chỉ là bình dân bách tính, chỉ hiểu buôn bán kiếm tiền, không hiểu quản lý tài chính quốc gia. Nhưng ti chức không hiểu, vì sao đám đại thần không đồng ý tăng thuế?"
"Còn có thể bởi vì cái gì, là bởi vì muốn dùng nền chính trị nhân từ trị quốc."
Vạn Lịch phồng hai mắt lên, giống như hờn dỗi gầm thét lên.
Nhắc đến vấn đề này, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc Vạn Lịch tự mình chấp chính luôn muốn tăng thuế, bởi vì hắn yêu tiền, nhưng quốc gia lại không có tiền cho hắn yêu, chuyện này có bao nhiêu thống khổ a, thế nhưng mỗi lần mới vừa mở miệng liền bị mắng cẩu huyết lâm đầu, về sau Vạn Lịch liền trực tiếp phái thái giám đi các nơi thu mỏ thuế.
Nhưng nói trở lại, nếu như các bộ phận của triều đình cẩn thận thảo luận chế định chính sách trưng thu mỏ thuế hợp lý, tất cả mọi người làm việc theo chương pháp thì cho dù ở giữa có tham ô mục nát, cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Đây vẫn chỉ là thứ yếu.
Vấn đề là Hoàng đế để mặc thái giám làm loạn, đám đại thần muốn ngăn cũng không ngăn được, bởi vì Minh triều là chế độ tập quyền Hoàng đế cực cao, một khi Hoàng đế vận dụng Cẩm Y Vệ và thái giám, đám đại thần cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thế nhưng nếu thu thuế theo chương pháp, đám đại thần lại không đáp ứng, bởi vì nếu như theo chương pháp thì nhất định phải chấp hành thông qua quan viên các bộ, quan viên nếu không đáp ứng, vậy Hoàng đế cũng chỉ có thế phái thái giám đi làm.
Kết quả làm Đại Minh đi hướng diệt vong.
Tổng kết lại chính là hai chữ - bi ai.