Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 383 - Chương 382: Mầm Họa Lớn

Chương 382: Mầm họa lớn Chương 382: Mầm họa lớnChương 382: Mầm họa lớn

Đi ra từ tửu quán, Quách Đạm đột nhiên chủ ý thấy xung quanh có bóng người chớp động, trong nội tâm cười thầm một tiếng, mấy gia hỏa này ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật. Quách Đạm không khỏi hướng Dương Phi Nhứ nói: "Đại mỹ nữ, có nhiều người như thế đang giám thị ta, ngươi là bảo tiêu, có phải nên dựa sát vào ta một chút hay không?"

Dương Phi Nhứ nói: "Bọn hắn đang quan sát người ra vào tiền trang, mà không phải đang giám thị ngươi."

Quách Đạm bị mất mặt, không tiếp tục phản ứng nàng, lại hướng Khấu Nghĩa hỏi: "Tiểu Bá gia thu mua bao nhiêu cổ phần của chúng ta?"

Khấu Nghĩa nói: "Hơn hai ngàn cổ."

Quách Đạm gật đầu, nghĩ thầm, xem ra tên ngu xuẩn kia đã móc ra toàn bộ số tiền hắn kiếm được.

Quách Đạm điệu thấp, nhưng nhân gia điệu thấp hơn hắn nhiều.

Mặc dù mặt ngoài việc khai trương tiền trang tuyệt không gây ra bất kỳ oanh động nào, cũng không hề có rất nhiều người chắn ở trước cửa Nha hành, nhưng thật ra có rất nhiều người đang chú ý đến nó.

Đại địa chủ cũng được, đại thần trong triều cũng tốt đều lặng lẽ phái người đến đây quan sát.

Bởi vì tiền trang có thành công hay không, trực tiếp quan hệ đến thành bại của Vệ Huy phủ, giám thị tình huống của tiền trang là việc rất cần thiết. Hơn nữa, có không ít đại địa chủ, quyền quý cũng động tâm, muốn đi Vệ Huy phủ buôn bán, bọn hắn vẫn luôn âm thầm quan sát.

Quách Đạm cũng không tiếp tục để ý tới bọn hắn, lại trở về Nha hành, thị sát công việc, hôm nay đến cùng chỉ là ngày khai trương đầu tiên, vẫn còn chút việc phải bận rộn, đến trưa, hắn lại mở tiệc chiêu đãi các cổ đông của Nha hành.

Hôm nay Quách Đạm không hề có ý định đến tiền trang thị sát, chủ yếu là vì sợ nhân gia xấu hổ, dù sao trong đó có rất nhiều người từng chỉ lên trời nói muốn chơi chết hắn, thế nhưng hôm nay cũng phái người đến gửi ngân.

Sau khi ăn cơm trưa xong, các cổ đông vẫn không có ý định trở về, vẫn ngồi trên hành lang nói chuyện phiếm, xem thái độ của bọn họ thì nhất định phải đợi đến lúc tiền trang có kết quả cuối cùng mới trở về.

Một vạn một lần nhảy, thật đúng là quá kích thích. Với tình huống này, cho dù bọn họ trở về cửa hàng, chỉ sợ cũng không thể chuyên tâm làm việc.

Quách Đạm thấy bọn họ hình như còn muốn cọ cơm tối, dứt khoát mặc kệ, trở về phòng làm việc của chính mình.

MA2"

Về đến văn phòng thì thấy Từ cô cô đang ngồi một mình ở bên trong thưởng thức trà, Quách Đạm không khỏi hỏi: "Cư sĩ trở về khi nào?"

Từ cô cô mỉm cười nói: "Ta cũng vừa trở về một lát thôi, a, ta ở đây có quấy rầy công việc của ngươi hay không?"

"Đương nhiên sẽ không."

Quách Đạm đi tới, ngồi đối diện Từ cô cô, nói: "Không nói hôm nay ta tương đối rảnh rỗi, cho dù có việc cũng cần cư sĩ ở bên cạnh chỉ điểm một chút."

Từ cô cô kinh ngạc nói: "Nghe nói tiền trang của ngươi hôm nay khai trương, làm sao lại rảnh rỗi được."

Quách Đạm cười nói: "Ta kiếm tiền không phải tối đa, thế nhưng tiền lương hàng năm ta phát lại là tối đa, nếu như ta vẫn là người bận rộn, vậy ta tốn nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì."

"Nói có lý."

Từ cô cô gật đầu, lại đem một ly trà đặt ở trước mặt Quách Đạm.

Hóa ra nàng biết rõ tiền trang của ta hôm nay khai trương, xem ra trước đó nàng đã nghe ngóng qua. Quách Đạm nghiêng mắt nhìn Từ cô cô, hỏi: "Không biết cư sĩ thấy tiền trang của ta thế nào?"

Từ cô cô cười nói: "Ngươi chắc chắn không cần ta dạy ngươi buôn bán như thế nào đi."

Quách Đạm nói: "Nghe nhiều thêm một lời nhận xét, tóm lại không phải là chuyện xấu."

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, nói: "Tiền trang cũng không phải do ngươi sáng tạo, ngươi chắc chắc cũng đã nghe qua, tiền trang vì sao mà xuất hiện."

Quách Đạm nói: "Là vì tham ô gian lận tràn lan, chất lượng, trọng lượng tiền tệ không đồng nhất, cho nên rất cần tiền trang ở giữa định giá."

Từ cô cô gật đầu, nói: "Triều ta từ khi khai quốc đến nay, vấn đề tiền tệ vẫn luôn đeo bám chưa hề được giải quyết. Đầu tiên là tiền giấy tràn lan, về sau triều đình lại đúc tiền đồng nhưng lại bởi vì giá cả đồng quá cao, khiến không ít người nung chảy tiền để lấy đồng, nhưng năm gần đây lại có thành tiền tệ chủ yếu của triều ta, chuyện này mặc dù giải quyết rất nhiều vấn đề, thế nhưng trong đó lại có một mầm họa rất lớn."

Quách Đạm hỏi: "Mầm họa gì?"

Từ cô cô nói: "Ngân lượng phần lớn đều tới từ hải ngoại, từ đó làm cho tiền tệ không hề bị triều đình khống chế, mà là chịu ảnh hưởng từ hải ngoại mậu dịch, điều này tại lịch triều lịch đại đều chưa từng xuất hiện, nếu hải ngoại mậu dịch xảy ra vấn đề, triều đình sẽ bất lực."

Nữ nhân này không khỏi cũng quá khủng bố di, lại có thể ý thức được sự tồn tại của vấn đề này. Quách Đạm cảm thấy giật nảy cả mình, hắn đương nhiên đã sớm ý thức được vấn đề này, vì vậy hắn vẫn luôn luôn có chủ trương để Vạn Lịch lũng đoạn hải ngoại mậu dịch, trong đó có một nguyên nhân quan trọng, chính là hi vọng có thể khống chế tiền tệ, từ bị động biến thành chủ động.

Nhưng chuyện hắn ý thức được là chuyện đương nhiên, bởi hắn được học về tiền tệ học, biết rõ tiền tệ chính là thanh kiếm hai lưỡi.

Quách Đạm ngưng lông mày suy tư hồi lâu, nói: "Đúng như cư sĩ nói, vì cái gì ngân lượng trở thành tiền tệ được mọi người tín nhiệm, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì triều đình không giữ chữ tín, dùng tiền tệ bóc lột bách tính, thất tín với dân, cho nên mới dẫn đến tình huống như bây giờ, nếu như triều đình khống chế tiền tệ, chỉ sợ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ."

Từ cô cô cười gật đầu, nói: "Ngươi chưa phát giác ra chuyện này cùng Vệ Huy phủ có tình huống rất tương tự sao?"

Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Cư sĩ hi vọng mượn tiền trang của ta chưởng khống tiền tệ?"

Từ cô cô cười yếu ớt nói: "Cũng có thể nói là nhận thầu."

Quách Đạm cười khổ nói: "Hai chữ nhận thầu này bây giờ ít dùng thì tốt hơn, đại thần trong triều nghe thấy là biến sắc."

Từ cô cô cười một tiếng, chợt nghiêm túc nói: "Triều đình hoàn toàn khống chế tiền tệ từ đầu đến cuối đều là thất bại, thế nhưng để tiền tệ hoàn toàn không bị chưởng khống cũng vô cùng nguy hiểm, cho nên tiền trang mới xuất hiện, tại thương nói thương, điều này đủ để chứng minh người trong thiên hạ đều cần một cơ cấu không bị triều đình khống chế chưởng khống tiền tệ.

Thế nhưng tiền trang bây giờ quá nhiều quá tạp khiến vấn đề tiền tệ không thể nào giải quyết được, nếu như có một tiền trang có thể có được tín nhiệm sâu sắc của mọi người thống nhất tiền tệ, như vậy chẳng những khiến Đại Minh và dân chúng được lợi ích không nhỏ, mà còn khiến đông chủ tiền trana đc lới đến hbâv aiồ Yyem ra cfñnd chỉ cá naưØi có thể làm được."

Lợi hại a! Quách Đạm âm thầm tán dương, lại hỏi: "Không biết cư sĩ có kế sách thần kỳ gì?"

Từ cô cô nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén trà xuống, cười nói: "Thủ đoạn buôn bán đơn thuần ngươi lợi hại hơn ta nhiều, chỉ cần ngươi hữu tâm, thủ đoạn của ngươi nhất định sẽ cao minh hơn của ta, ta cần gì phải múa rìu qua mắt thợ."

"Quá khen, quá khen."

Quách Đạm khiêm tốn cười một tiếng, lại nói: "Bất kể nói thế nào, một phen ngôn luận này của cư sĩ làm ta nhận được ích lợi không nhỏ."

Từ cô cô lạnh nhạt nói: "Đây là ta phải làm."

Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói: "Cũng đúng, cũng đúng." Hắn dừng lại rồi lại nói: "Nhưng việc này đối với ta vẫn còn quá xa xôi, bây giờ ta khó mà với tới, việc này chỉ sợ phải đợi sau này hãy nói."

Từ cô cô nhẹ nhàng gật đầu, cũng không cưỡng cầu.

Chức trách của nàng là gì, chính là nói cho Quách Đạm, như thế nào để kiếm tiền mà không ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia, thậm chí có lợi cho quốc gia, nhưng về phần thao tác như thế nào, nàng tự nhận không thể bằng Quách Đạm.

Kỳ thật vấn đề tiền tệ này phản ánh rất tốt tác dụng của Từ cô cô đối với Nha hành.

Triều đình hoàn toàn khống chế tiền tệ là chuyện vô cùng thất bại, các đời Hoàng đế Minh triều chỉ cần bắt đầu xử lý vấn đề tiền tệ, liền nhất định làm quốc gia rối loạn, đây là bởi vì trong mắt kẻ thống trị, tiền tệ chỉ là một loại thủ đoạn bóc lột bách tính mà thôi, sự thật cũng là như thế, cổ kim nội ngoại cũng không khác nhau lắm, chỉ là vì đám bọn hắn không biết chơi mà thôi.

Nhưng bách tính cũng không ngu ngốc mãi, có một lần, có hai lần, ngươi còn muốn có lần thứ ba, điều này sao có thể.

Trên phương diện tiền tệ, bách tính bây giờ hoàn toàn mất lòng tin với triều đình, ngân lượng chính là tiền tệ do dân gian tạo thành, không hề có một chút quan hệ nào với triều đình, hơn nữa cho tới bây giờ còn phản phệ triều đình, hiện tại triều đình cũng quy định dùng ngân lượng nộp thuế, phải biết rằng bây giờ ngân lượng cũng không có mệnh giá, giá trị bao nhiêu phụ thuộc vào cân nặng, đây chính là một loại tiền tệ vô cùng cứng rắn.

Chỉ cần ta có một cái cân, cho dù là ai cũng đừng nghĩ bóc lột ta. Nhưng vấn đề ở chỗ, triều đình không khống chế tiền tệ cũng không được, nguồn gốc ngân lượng hiện tại đang bị khống chế bởi hải ngoại mậu dịch, nếu như hải ngoại xảy ra vấn đề, Minh triều tất nhiên sẽ lâm vào nguy cơ to lớn, hải ngoại tràn vào quá nhiều ngân lượng sẽ gây ra lạm phát, ngược lại, sẽ gây ra giảm phát, một tăng một giảm, ở giữa sẽ sinh ra bao lớn lợi nhuận, mỗi lần giao động chính là hơn trăm triệu lượng.

Nhưng mà, bất kể là lạm phát hay là giảm phát, triều đình đều chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì hải ngoại bây giờ đang là tình huống gì triều đình cũng không biết, thậm chí phòng bị cũng khó có khả năng.

Lúc này cần có một cơ cấu trung gian để hoàn thành trách nhiệm này, mà Từ cô cô sở dĩ xem trọng Quách Đạm, cũng chính là bởi vì Quách Đạm vừa vặn đứng ở giữa, hắn không phải quan viên cũng không hoàn toàn là thương nhân, hắn vừa vặn đứng giữa hai bên.

Thế nhưng hiện tại còn không phải thời gian đàm luận vấn đề này, trước mắt Tiền trang chủ yếu chỉ phục vụ cho Vệ Huy phủ.

"A, vừa rồi ta gặp tiểu Bá gia." Quách Đạm đột nhiên nói.

Từ cô cô thoáng nhíu mày, nói: "Hắn ở đâu?"

Quách Đạm cười nói: "Hắn âm thầm thu mua cổ phần Nhất Tín nha hành, mục đích chính là hi vọng cư sĩ trở thành cổ đông của Nha hành."

Trong mắt Từ cô cô lóe lên một tia áy náy, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên, rồi cười nói: "Xem ra Vinh nhỉ ở cùng với ngươi cũng học được không ít bản sự, bây giờ thu mua cổ phần của Nhất Tín nha hành chắc chắn sẽ không thua thiệt, hơn nữa ta tới đây cũng danh chính ngôn thuận."

Quách Đạm sửng sốt một chút, hắn vốn tưởng rằng Từ cô cô sẽ lên án mạnh mẽ Từ Kế Vinh bại gia, làm sao biết, Từ cô cô còn khen Từ Kế Vinh một phen, làm hắn rất thất vọng, ngượng ngùng nói: "Tiểu Bá gia thiên tư thông minh, không có bao nhiêu quan hệ với ta."

"Tuy nói như thế, nhưng nếu không có ngươi, hắn cũng sẽ không đọc lướt qua mua bán." Từ cô cô vậy mà rất tán thành.

Oa! Ngươi thật đúng là quá không biết xấu hổ, ta chẳng qua chỉ nói một câu khách sáo mà thôi. Quách Đạm không khỏi thầm khinh bỉ Từ cô cô một phen.

Từ cô cô đột nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ta nên trở về."

Ta là giám đốc còn chưa tan tầm, ngươi đã muốn tan tầm? Mẹ kiếp, cổ đông chính là điểu. Quách Đạm vội nói: "Không biết cư sĩ bây giờ ở đâu? Nếu ở quá xa, có chỗ bất tiện thì ta có thể cung cấp nơi ở cho cư sĩ." hành rồi."

"Vậy. .. Vậy được, ta tiễn cư sĩ."

Quách Đạm đứng dậy.

Ra khỏi Nha hành, Từ cô cô liền khẽ gật đầu nói: "Xin dừng bước."

Quách Đạm vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì, vừa vặn ta cũng rảnh rỗi, không bằng dứt khoát đưa Phật liền đưa đến Tây Thiên, dù sao một mình cư sĩ trở về cũng không an toàn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nội tử sẽ trách ta."

Từ cô cô mỉm cười.

Quách Đạm đột nhiên thấy dưới chân mất tự do một cái, ngay tại chỗ đặt mông xuống đất.

"Ai u! mông của ta!"

Quách Đạm đau đớn hét lên.

"Hai chúng ta coi như thanh toán xong, cáo từ."

Từ cô cô để lại một câu nói, rồi đi về hướng đông.

"Cao thủ!"

Dương Phi Nhứ khiếp sợ nhìn Từ cô cô.

"Uy, đừng cao thủ, dìu ta, có phải là chức trách của bảo tiêu hay không?"

Quách Đạm ngồi dưới đất, hướng về phía Dương Phi Nhứ hét lên.

Hắn đương nhiên biết rõ "thanh toán xong" trong miệng Từ cô cô là có ý gì, đơn giản chính là ám chỉ lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn đã nói ra những lời ô ngôn uế ngữ kia, trong lòng hắn mặc dù có oán trách, nhưng cùng lúc lại có một chút chột dạ, cũng coi như thanh toán xong một món nợ.

Dương Phi Nhứ cụp mắt nhìn xuống, do dự một chút, cổ tay rung lên, tú xuân đao duỗi đến trước mặt Quách Đạm.

Quách Đạm ngơ ngác nhìn nàng, thầm nghĩ, ngươi đang bố thí cho ta sao? Không khỏi tức giận hừ một tiếng, tự mình vịn tường đứng lên, vừa xoa mông mình, vừa nhìn mông của Từ cô cô, trong lòng thầm mắng, thông minh cũng liền thôi, lại còn biết kung phu, thực sự là ngày chó.
Bình Luận (0)
Comment