Chương 384: Quá đáng
Chương 384: Quá đángChương 384: Quá đáng
Từ cô cô đương nhiên không có khả năng về Vân Hà quan, sau khi nàng cởi xuống đạo bào liền chuyển ra khỏi Vân Hà quan, nơi ở quả thật không cách Nha hành quá xa, nàng ở trong một tiểu viện ngay gần phụ cận Lương Viên, tiểu viện là do một đại địa chủ họ Lương tặng cho nàng, bởi vì Từ cô cô từng giúp hắn trị khỏi bệnh hiểm nghèo.
Chuyện thứ nhất Từ cô cô làm khi về đến tiểu viện là sai người tìm Từ Kế Vinh đến.
Cô cô chủ động mời làm Từ Kế Vinh kích động hỏng, rượu cũng không uống, cơm cũng không ăn, hấp tấp chạy đến ngay lập tức.
"Cô cô tìm tôn nhỉ a!"
"Ừm."
Từ cô cô gật đầu, lại nói: "Ngươi ngồi đi."
AjI"
Từ Kế Vinh không ngồi trên ghế bên cạnh, mà lại chuyển một băng ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh Từ cô cô giống như khi còn bé, chỉ là vóc dáng của hắn đã cao lớn không ít, ngồi trên băng ghế nhỏ, có chút dở dở ương ương.
Từ cô cô âm thầm cười khổ một tiếng, hỏi: "Nghe nói hôm nay ngươi thu mua cổ phần của Nhất Tín nha hành?"
Từ Kế Vinh lo lắng bất an nói: "Là Đạm Đạm nói với cô cô sao?"
Từ cô cô nói: "Ngươi đừng quan tâm ai nói với ta, ta chỉ hỏi ngươi có phải thế hay không?"
Từ Kế Vinh thấp thỏm gật gật đầu, lại vội vàng giải thích: "Tôn nhi luôn luôn cho rằng cô cô có thân phận tôn quý như vậy, lại chịu thiệt thòi đi giúp Đạm Đạm, tôn nhỉ thực sự không thể nào tiếp thu được, thế nhưng cô cô khăng khăng muốn đi, tôn nhỉ cũng chỉ có thể mua chút cổ phần đưa cho cô cô, nếu cô cô trở thành cổ đông thì coi như không tính là giúp Đạm Đạm làm việc."
Từ cô cô cười nói: "Cô cô không phải trách ngươi đã làm như thế, ý tốt lần này của Vinh nhi cô cô vô cùng cảm động, cô cô chỉ muốn biết rõ, ngươi lấy tiền ở đâu để mua, trộm từ trong nhà?"
"Dĩ nhiên không phải, tôn nhỉ đã thật lâu không trộm tiền trong nhà rồi."
Từ Kế Vinh kích động nói: "Cô cô đừng xem thường tôn nhi, bây giờ không biết làm sao tiêu, đáng tiếc lúc ăn tết tôn nhi mới biết cô cô chuyển đến đây dự định đi Nhất Tín nha hành trợ giúp, bằng không, tôn nhỉ còn có thể mua thêm một chút cổ phần nữa, bởi vì trước tết tô nhỉ uống rượu tiêu hết hơn một ngàn lượng."
Từ cô cô kinh ngạc nói: "Ngươi uống rượu gì mà tốn hơn một ngàn lượng?"
Nàng không ngờ Từ Kế Vinh bại gia càng ngày càng tàn nhẫn, trước kia bại gia thế nào cũng không nói uống rượu mất hơn một ngàn lượng.
Từ Kế Vinh ngại ngùng cười nói: "Tôn nhỉ bây giờ uống rượu đều bao hết toàn bộ tửu lâu. Ha ha."
Từ cô cô tức giận buồn cười nói: "Ngươi làm như vậy cũng là để gây náo động?"
"Trang bức! Trang bức!" Từ Kế Vinh vui tươi hớn hở cười không ngừng nói.
Đối với việc này hắn hoàn toàn không phủ nhận.
Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, đột nhiên nói: "Nhắc đến việc gây náo động, cô cô nhớ hình như ngươi từng nói muốn đi thi khoa cử?"
Từ Kế Vinh nói: "Tôn nhi đúng là có tính toán đi thi khoa cử, nếu như tôn nhi có thể trúng tiến sĩ, vậy trang bức có thể lớn, có lẽ gia gia cũng sẽ bị dọa kêu to một tiếng, đáng tiếc Đạm Đạm chỉ là một đồng sinh, hắn không có cách nào giúp tôn nhi, cho nên lúc ấy tôn nhi mới thỉnh giáo cô cô, nhưng sau khi nghe ý kiến của cô cô, tôn nhi không còn dự định tham gia khoa cử."
Từ cô cô cười nói: "Lúc ấy cô cô sở dĩ ngăn cản ngươi là bởi vì thi đậu tiến sĩ cũng không coi là gì, hàng năm đều có nhiều tiến sĩ như thế, cho dù ngươi có thể trúng tiến sĩ, ngươi cũng chỉ là một người trong số đó mà thôi."
Từ Kế Vinh suy nghĩ một chút, nói: "Cô cô nói đúng, như vậy cũng không có ý nghĩa gì."
Từ cô cô nói: "Nhưng nếu như tiến sĩ đều là môn hạ của ngươi, vậy ngươi có thể xuất tẫn danh tiếng."
Từ Kế Vinh sửng sốt một chút, nói: "Cô cô chỉ giáo cho?"
Từ cô cô nói: "Theo ta được biết, Ngũ Điều Thương không phải có dự định ủng hộ thí sinh vào kinh thành đi thi sao?"
"Tựa như là có chuyện như vậy, cô cô nếu không đề cập tới, tôn nhi cũng quên." Từ Kế Vinh gãi đầu một cái, vừa nhớ lại, vừa nói. không dứt khoát đem số tiền này đều tiêu vào việc này, nếu như ngươi ủng hộ thí sinh thi đỗ tiến sĩ, như vậy tính ra, bọn hắn cũng chính là môn hạ của ngươi."
Từ Kế Vinh ngẩn ngơ, đột nhiên vui mừng nhướng mày, kinh hỉ nói: "Đúng nha, tôn nhi sao không nghĩ ra điểm này, vẫn là cô cô thông minh. Hì hì."
Từ cô cô nói: "Ngươi nếu có gì không hiểu, có thể đến đây hỏi ta, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, việc này không thể nói cho gia gia."
Từ Kế Vinh vội nói: "Cô cô xin yên tâm, tôn nhi tuyệt đối sẽ không nói cho gia gia, hiện tại tính nết gia gia rất cổ quái, động một chút lại phạt quỳ tôn nhỉ."
Quách Đạm cũng không hổ là một người cuồng công việc, hắn vốn nghĩ thầm sẽ thỉnh thoảng trở về xem Khấu Ngâm Sa một chút, nhưng khi tập trung làm việc, hắn liền quên hết, tới tận tối muộn khi về đến nhà, hắn mới nhớ tới, trong lòng ít nhiều có chút áy náy.
Sau khi ăn xong cơm tối, Quách Đạm liền bồi tiếp Khấu Ngâm Sa đến hoa viên đằng sau tản bộ.
"Phu nhân hôm nay hình như rất vui vẻ." Quách Đạm thấy khoé môi Khấu Ngâm Sa nhếch lên mỉm cười, không khỏi cười tủm tỉm nói.
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng khẽ nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Quách Đạm đột nhiên thở dài.
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Phu quân vì sao thở dài? Là tiền trang xảy ra vấn đề sao?"
"Tiền trang mọi chuyện đều tốt, chỉ là" Quách Đạm lại thở dài một tiếng: "Chỉ là ta vốn cho rằng, ta mời Từ cô cô đến Nha hành, phu nhân chắc chắn sẽ ăn dấm, nhưng nào ngờ người ăn dấm lại là ta, ta tính được mở đầu lại không tính được kết quả này."
Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, chợt phản ứng lại, nhẹ nhàng cắn môi đỏ không để bản thân cười ra tiếng, ánh mắt lưu chuyển đột nhiên cũng yếu ớt thở dài.
Quách Đạm hỏi: "Phu nhân vì sao thở dài?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Ta vốn còn cảm thấy áy náy, toàn bộ Nha hành bây giờ đều đặt trên vai phu quân, ta không có cách nào phân ưu cùng phu quân, nhưng nào ngờ phu quân vẫn còn có tâm tình để nhớ tới chuyện 'Ăn dấm', xem ra ta lo lắng không đâu a!"
Giọng điệu này làm sao giống như đã từng quen biết? Quách Đạm nahiêng mắt nhìn Khấu Naâm Sa: đêât† nhiên cười lên ha hả. Khấu Ngâm Sa cũng không nhịn được cười theo hắn.
"Đúng rồi, tiền trang thế nào?" Khấu Ngâm Sa đột nhiên hỏi.
Quách Đạm gật đầu nói: "Khởi đầu rất tốt, theo tình hình trước mắt, trong vòng hai ngày tới, chúng ta liền có thể lấy bạc từ tiền trang giao đủ thuế cho triều đình. Tuy nhiên trong đó có rất nhiều thương nhân buôn tơ lụa đầu tư vào Vệ Huy phủ, như vậy nguyên liệu từ Giang Nam sẽ trở nên vô cùng quan trọng, ta thấy chúng ta cần chuẩn bị mở tiền trang ở Giang Nam sớm hơn kế hoạch."
Kế hoạch của hắn là Bắc Kinh trước, Nam Kinh sau, mục đích chính là từ Bắc Kinh hấp thụ tài chính trước, sau đó dụ Nam Kinh tài chính đầu tư vào Vệ Huy phủ.
Bởi vì tơ lụa vẫn luôn được sản xuất chủ yếu ở Giang Nam, làm thế nào để hấp dẫn những thứ này đến Vệ Huy phủ, rất đơn giản chính là trước hết để cho thương nhân buôn tơ lụa ở Bắc Kinh đầu tư vào Vệ Huy phủ, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ phải mua rất nhiều nguyên liệu từ Giang Nam, như vậy liền có đầy đủ lợi nhuận hấp dẫn thương nhân Giang Nam đi tới Vệ Huy phủ đầu tư.
Thế nhưng muốn làm được việc này thì nhất định phải nắm chặt thời gian chênh lệch hoàng kim này, nếu như thương nhân Giang Nam đã đến Vệ Huy phủ rồi mà tiền trang ở Nam Kinh mới mở, thì trong khoảng thời gian ngắn, tiền trang không thể lấy được đầy đủ ngân lượng dự trữ, nghiệp vụ hối đoái liền khó mà khai triển.
Nguyên nhân Quách Đạm tự tin mở tiền trang là vì Vệ Huy phủ thu đủ nhiều thuế, cho dù hắn mở tiền trang ở bất cứ nơi nào, tuyến thứ nhất nhất định là Vệ Huy phủ, đem thuế thu của Vệ Huy phủ đổi thành ngân lượng dự trữ ở các nơi.
Hắn nhất định phải chưởng khống thời gian chênh lệch hoàng kim này.
Khấu Ngâm Sa gật đầu, nói: "Không biết phu quân dự định phái ai đi?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Chúng ta còn có nhân tuyển nào khác sao?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Khấu quản gia?"
"Ừm."
"Thế nhưng bây giờ ta đang có thai, người có thể giúp chàng cũng chỉ có Khấu quản gia, hắn nếu đi Nam Kinh, bên người phu quân có thể dùng được không có ai." Khấu Ngâm Sa lo lắng nói.
Quách Đạm thở dài: "Ta cũng không có cách nào, kỳ thật Thần Thần trông coi Vệ Huy phủ đã vô cùng miễn cưỡng, Nha hành đến cùng vẫn thiếu một số nhân tài có thể một mình chống đỡ một phương a." Khấu Ngâm Sa đột nhiên hỏi: "Phu quân, chàng cảm thấy đại tỷ tỷ thế nào?"
Sắc mặt Quách Đạm không khỏi trở nên nghiêm túc nói: "Phu nhân, nàng từ trước đến nay vẫn luôn công và tư phân minh, vì sao với Từ cô cô, lại có thể lại trở nên công và tư bất phân. Đúng, lấy tài năng của Từ cô cô một mình chống đỡ một phương là dư xài, thế nhưng nàng ta ngay cả một phần khế ước cũng không nguyện ý ký cùng chúng ta, cho nên ta không có khả năng để nàng ta dính đến lợi ích hạch tâm của Nha hành, đây là chuyện rất bình thường."
Giọng điệu lần này của hắn chính là ám chỉ Khấu Ngâm Sa, đây là chuyện không có khả năng, nàng đừng nhúc nhích ý niệm này.
Khấu Ngâm Sa chỉ cười cười, không lên tiếng.
Quách Đạm hoài nghỉ nhìn nàng một cái, nói: "Nàng cười cái gì?"
Khấu Ngâm Sa mím môi cười nói: "Buổi sáng hôm nay, đại tỷ tỷ cũng nói với ta y hệt như vậy."
Quách Đạm ngẩn người, chợt cười nói: "Người thông minh luôn luôn tự mình hiểu lấy."
Trong lúc phu thê hai người ở đây liếc mắt đưa tình, bên ngoài đã như ong vỡ tổ.
Bởi vì đám Chu Phong chỉ rời đi khi biết số tồn ngân cuối cùng của tiền trang, cho nên tin tức rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Rất nhiều sĩ phu, sĩ tử, và quan viên triều đình phản đối Quách Đạm đều mộng.
Bọn hắn vẫn luôn trong bóng tối tẩy chay, khuyên bảo mọi người, đừng đi Vệ Huy phủ, tất cả đều chỉ là tạm thời, Quách Đạm phách lối không được bao lâu, đến lúc đó tình huống biến đổi, các ngươi đều sẽ chết, bọn hắn cho rằng mình đã làm tuyên truyền đầy đủ, vậy mà không thể ngờ kết quả lại là một màn này, mặt mũi đều bị đánh sưng.
Nói trở lại, tiền trang có thể bộc phát như hôm nay, còn vì bọn hắn góp khá nhiều công sức.
Chính vì sĩ lâm và quan viên không ngừng tuyên truyền khiến năm ngoái có rất nhiều người bởi vậy không dám đi Vệ Huy phủ, bọn họ cũng thật sự rất lo lắng, một phần vạn Quách Đạm xảy ra chuyện, Vệ Huy phủ lại quay về chế độ quan phủ, vậy thì tất cả tiền bạc và công sức đầu tư Vệ Huy phủ liền đổ xuống sông xuống biển.
Thế nhưng sĩ lâm hô hào một năm, Quách Đạm chẳng những không xảy ra chuyện gì, ngược lại càng ngày hỗn càng tốt, những thương nhân không tin vào những dư luận này nữa, sự thực thắng hùng biện, bọn họ mới có thể tập trung vào thời khắc này đầu tư vào Vệ Huy phủ.
Mà từ năm trước triều đình đã chú ý đến việc này, nguyên nhân là vì đại thần trong triều đều cho rằng Quách Đạm kiếm quá nhiều, triều đình ăn thua thiệt lớn.
Liên quan tới điểm này, Quách Đạm thật sự không cần thiết phải cảm thấy ủy khuất, ngay cả tiền của Hoàng đế bọn hắn cũng không buông tha, tận lực đem tiền của Hoàng đế tới quốc khố, nguyên nhân cũng giống như vậy, cũng bởi vì bọn hắn cho rằng Hoàng đế thu quá nhiều, quốc gia thu quá ít.
Đối với việc này, bọn hắn cũng không phải rất nặng tư tâm, càng là vì quốc gia, vì quốc khố nghèo quá.
Mà tiền trang khai trương tiến thêm một bước kích thích bọn hắn.
Đông Các.
"Thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!"
Lão các thần Dư Hữu Đinh lắc đầu liên tục, nói: "Tiền trang sớm đã có, thế nhưng phần lớn người đi tiền trang chỉ để hối đoái tiền, có rất ít người dám đem tiền gửi vào tiền trang, những người kia làm sao dám đem nhiều tiền như vậy gửi vào một tiền trang vừa mới khai trương."
Vương Gia Bình nói: "Đây cũng là vì thuế của Vệ Huy phủ gây nên, mọi người đều biết hàng năm Quách Đạm kiếm được nhiều tiền như vậy, tất nhiên sẽ không tham chút tiền này."
Hứa Quốc cau mày nói: "Nói như thế, trong này còn có công lao của chúng ta a."
Dư Hữu Đinh, Vương Gia Bình đều xấu hổ không nói.
Sự thật chính là như thế, nếu không phải bọn họ hết sức tuyên truyền giúp Quách Đạm thì sẽ không xuất hiện tình huống khoa trương như vậy.
"Thì ra là thế!"
Vương Tích Tước đột nhiên kinh hô một tiếng.
Thân Thì Hành, Vương Gia Bình lập tức nhìn về phía Vương Tích Tước.
Vương Tích Tước vội nói: "Các vị, trong một ngày, tồn ngân bên trong tiền trang đã đạt tới mười vạn lượng, mà những người này sẽ còn đến Vệ Huy phủ lấy tiền ra, ta không tin Quách Đạm có nhiều tiền như vậy, như vậy... !"
Hứa Quốc bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Tiền bọn hắn lấy ra ở Vệ Huy phủ đều là tiền thuế." Vương Tích Tước nói: "Đúng vậy, Quách Đạm có thể trực tiếp nộp thuế cho triều đình ngay tại kinh sư, như vậy hắn liền có thể tiết kiệm phí vận chuyển."
Thân Thì Hành cười khổ nói: "Chỉ sợ không chỉ như vậy, theo ta được biết, người đi tiền trang đều là đại phú thương, đại địa chủ, bọn hắn đều gửi vào tiền trang số tiền không nhỏ, cho nên đều mang nén bạc đến, nói cách khác Quách Đạm còn không cần dung luyện."
"Thật sự là diệu a!"
Dư Hữu Đỉnh kìm lòng không được nói, ngươi thực sự chơi ra hoa nha, nhưng vừa thốt ra lời này, hắn liền phản ứng lại, không nhịn được xấu hổ nghiêng mắt nhìn đám người Thân Thì Hành.
Chỉ thấy các đồng liêu ai ai cũng đều có vẻ mặt tức giận, trong nội tâm lập tức tràn đầy áy náy.
Ngươi vốn đã kiếm nhiều tiền như vậy, mẹ nó ngay cả chỉ tiêu cơ bản nhất ngươi cũng đều tiết kiệm.
Gian thương!
Mười phần gian thương a!
Vương Tích Tước phẫn nộ nói: "Thế nhưng thời điểm lúc trước ký kết khế ước, hắn đều tính toàn bộ những chỉ tiêu này vào bên trong, một loại cũng không bỏ sót, mà bây giờ số tiền này đều đi vào trong túi tiền của hắn, hiển nhiên hắn sớm đã có dự mưu, hắn đây là coi chúng ta như kẻ ngu sỉ mà trêu đùa a!"
Thân Thì Hành gật đầu nói: "Hắn làm như vậy quả thật có chút quá đáng, việc này còn phải đàm luận lại một lần nữa, tuy nhiên chúng ta nên đợi đến lúc hắn nộp thuế rồi nói."