Chương 387: Mãnh hổ không địch nổi đàn sói
Chương 387: Mãnh hổ không địch nổi đàn sóiChương 387: Mãnh hổ không địch nổi đàn sói
Tại trong các ngành nghề đều sẽ xuất hiện thiếu niên thiên tài, duy chỉ có chính trị, rất hiếm khi xuất hiện thiếu niên thiên tài, bởi vì trong phương diện chính trị, kinh nghiệm vô cùng quan trọng.
Cho dù ngươi là thiên tài, ngươi cũng phải trải qua chục năm, thậm chí mấy chục năm tôi luyện mới có thể có thành tích trong chính trị.
Mà hiện tại Vạn Lịch mới chỉ hai mươi lăm tuổi, mặc dù hắn lên ngôi lúc mười tuổi, tư lịch không tính là nông, thế nhưng so sánh với những lão hồ ly như Thân Thì Hành thì Vạn Lịch vẫn lộ ra chút non nớt.
Mấy người Thân Thì Hành cũng đều biết Vạn Lịch bây giờ rất thích nói khoác Quách Đạm, nhờ vào đó để nói khoác chính mình anh minh vĩ đại, đồng thời châm chọc bọn hắn, vì vậy ở đây đào một cái hố.
Vạn Lịch không để ý liền rơi vào trong.
Một câu nói này, lập tức liền đem chủ đề dẫn tới thuế thu của Vệ Huy phủ.
Tùy thời mà động Tống Cảnh Thăng lập tức đứng ra, nói: "Bệ hạ, vi thần nghe nói thuế đơn của Vệ Huy phủ đã đưa tới kinh thành, đồng thời đang ở trong tay bệ hạ."
Vạn Lịch vô cùng phiền muộn nhìn hắn một cái, các ngươi lại giở trò lừa bịp, thật sự là quá không biết xấu hổ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể thu trở về, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đúng thế."
Tống Cảnh Thăng nói: "Bệ hạ, căn cứ theo quy củ, thuế đơn của Vệ Huy phủ nên giao cho Hộ bộ thẩm tra."
Vạn Lịch khoát tay một cái nói: "Khanh gia hẳn là quên Vệ Huy phủ đã nhận thầu cho Quách Đạm, Quách Đạm cũng không phải quan viên, cho nên đây chỉ là một cọc mua bán, không quan hệ với quốc gia chế độ, không thể nói nhập làm một."
Tống Cảnh Thăng nói: "Vi thần cả gan hỏi bệ hạ một câu, Vệ Huy phủ có còn là châu phủ của Đại Minh nữa hay không?"
"Đương nhiên là, lời này của ngươi có ý gì, ngươi muốn vu hãm Quách Đạm tạo phản?" Vạn Lịch nhíu lông mày không vui nói.
Tống Cảnh Thăng nói: "Vi thần tuyệt đối không có ý này, ý của vi thần là, nếu Vệ Huy phủ đã là châu phủ của Đại Minh, thì tự nhiên phải tuân theo Đại Minh chế độ, lúc trước triều đình cũng chỉ đem Vệ Huy phủ nhận thầu cho Quách Đạm, mà không phải tặng cho hắn, chuyện này có thể đối với bách tính Vệ Huy phủ có chỗ thay đổi, thế nhưng đối với triều đình, Vệ Huy phủ vẫn là châu phủ dưới quyền quản hạt của triều đình, đã như vậy, thuế đơn của Vệ Huy phủ nên giao cho Hộ bộ thẩm tra."
"Lời này sai rồi."
Vạn Lịch lập tức lắc đầu nói: "Lúc trước vì sao đem Vệ Huy phủ nhận thầu cho Quách Đạm, nguyên nhân chính là vì quan viên Vệ Huy phủ vô năng, khiến bách tính Vệ Huy phủ rơi vào cảnh lầm than, cho nên mới nhận thầu cho Quách Đạm, nếu triều đình lại nhúng tay vào việc quản lý Vệ Huy phủ, chỉ sợ lại sẽ giẫm lên vết xe đổ."
Lời này có chỗ ám chỉ, mấy người Thân Thì Hành cũng rất khó chịu, hóa ra ở trong lòng ngài chúng ta còn không bằng một thương nhân.
Tống Cảnh Thăng nói: "Triều đình cũng chưa nhúng tay vào việc quản lý Vệ Huy phủ, thế nhưng quân đội, thuế vụ, pháp chế vẫn thuộc quyền quản hạt của triểu đình, nếu không, bằng gì nói Vệ Huy phủ vẫn là châu phủ của Đại Minh."
Vạn Lịch nói: "Ngươi nói như vậy là đang xuyên tạc ý của trẫm, trẫm khi nào nói những thứ này không thuộc quyền quản hạt của triều đình, ý của trẫm là triều đình nếu đã ký kết khế ước cùng Quách Đạm, như vậy nên y theo khế ước làm việc, khế ước bên trong chỉ quy định Quách Đạm khi nào nộp thuế, giao bao nhiêu thuế, tuyệt không nói phải đem thuế đơn giao cho Hộ bộ thẩm tra."
Tống Cảnh Thăng lập tức trả lời nói: "Nhưng khế ước cũng không nói rõ không cần đem thuế đơn giao cho Hộ bộ thẩm tra, nếu không có quy định điểm này, như vậy Hộ bộ đương nhiên là có quyền lực thẩm tra thuế vụ, cho dù bỏ Vệ Huy phủ qua một bên, Hộ bộ cũng có quyền lực thẩm tra thuế vụ của Quách Đạm, hay thuế vụ của Nhất Tín nha hành."
Hứa Quốc nói: "Bệ hạ, Tống Thị lang cũng là suy nghĩ vì quốc gia vì bệ hạ, vì sao bệ hạ lại một mực giúp đỡ Quách Đạm nói chuyện, phải chăng bệ hạ và Quách Đạm có hợp tác?"
Vạn Lịch lập tức nói: "Thật sự là lẽ nào lại như vậy, trẫm chính là nhất quốc chỉ quân, làm sao có thể hợp tác với một thương nhân, chỉ là vì nhân gia Quách Đạm cũng chưa bao giờ có dự định lừa gạt trẫm, thuế đơn vừa tới kinh thành đã đưa đến chỗ trẫm, trẫm sẽ đích thân thẩm tra."
Tống Cảnh Thăng nói: "Bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc, chút thời gian trước, long thể còn bất an, việc nhỏ bực này vẫn là giao cho Hộ bộ tới làm đi."
Người này hùng hổ dọa người, Vạn Lịch không khỏi vừa thẹn vừa giận, vỗ bàn một cái, chỉ vào Tống Cảnh Thăng, cả giận nói: "Tống Cảnh Thăng, ngươi thật là to gan, dám ép trẫm." "Vị thần không dám." Tống Cảnh Thăng chắp tay thi lễ, lại nói: "Vị thần cũng chỉ luận sự."
Đây thật sự là hoành sợ không muốn sống. Vạn Lịch tức giận mặt đỏ lên, giận không kiềm được nói: "Các ngươi đã nói đến nước này, trẫm cũng liền nói rõ, các ngươi đừng tưởng trẫm không biết, các ngươi đối đãi với Vệ Huy phủ giống những châu phủ khác sao?
Cả ngày chỉ suy nghĩ tìm phiền phức cho Vệ Huy phủ, Vệ Huy phủ làm được tốt như vậy, các ngươi cũng chưa từng khích lệ nửa câu, là trẫm có tư tâm, hay là các ngươi có tư tâm, vì sao trẫm để Quách Đạm đem thuế đơn đưa tới chỗ trẫm, chính là vì đề phòng các ngươi động tay chân, vu khống Quách Đạm, trẫm đích thân thẩm tra, không phải chính là triều đình thẩm tra sao, hay là các ngươi cho rằng trẫm không đủ để đại biểu triều đình."
Vương Tích Tước vội vàng đứng ra nói: "Xin bệ hạ bớt giận, Tống Thị lang mặc dù ngôn ngữ có chỗ không đúng, nhưng hắn cũng là vì quốc gia cân nhắc. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lúc trước triều đình đem Vệ Huy phủ nhận thầu cho Quách Đạm, vốn đã dẫn tới các châu phủ khác bất mãn, nếu như Hộ bộ ngay cả thuế vụ cũng không thể thẩm tra thì những châu phủ khác cũng chắc chắn sẽ bắt chước, đến lúc đó triều đình chỉ sợ khó mà phục chúng, tài chính sẽ mất khống chế, việc này có thể lớn có thể nhỏ, mong bệ hạ suy nghĩ lại."
Lời này thật đúng là muốn mạng, Vệ Huy phủ nếu không cho Hộ bộ thẩm tra, những châu phủ khác cũng có thể không cho thẩm tra, vậy coi như không chơi được nữa.
Vạn Lịch tự nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, hắn cũng không dám nói không cho Hộ bộ thẩm tra nữa, nói: "Trẫm cũng không nói không cho Hộ bộ thẩm tra, đợi sau khi trẫm xem xong sẽ đưa đến Hộ bộ, triều nghị hôm nay dừng ở đây đi."
Dứt lời, hắn liền đứng dậy rời đi.
Nói không lại các ngươi, lão tử không cùng các ngươi chơi nữa.
Hoàng đế vừa đi, Tống Cảnh Thăng lập tức nói: "Nếu nói giữa bệ hạ và Quách Đạm không có mờ ám, ta có chết cũng không tin."
Việc này hắn cũng cảm thấy rất ủy khuất, Quách Đạm nộp thêm thuế cũng là nộp cho quốc khố, mà không phải nộp cho hắn, Quách Đạm phản đối giao thêm, hắn đương nhiên có thể lý giải, thế nhưng Hoàng đế một lòng giúp đỡ Quách Đạm thì nên lý giải như thế nào.
Thân Thì Hành cau mày nói: "Tống Thị lang có chứng cứ?"
Tống Cảnh Thăng thấp thỏm liếc nhìn Thân Thì Hành, trầm mặc không nói. Vương Gia Bình đột nhiên nói: "Nếu không như vậy, số thuế Vệ Huy phủ nộp thêm sẽ tính vào nội khố của bệ hạ."
Thân Thì Hành gật đầu, hắn mặc dù cảm giác Vạn Lịch sẽ không đáp ứng, bởi vì như vậy Vạn Lịch cũng không chiếm được thêm tiền, nhưng hắn nghĩ thầm, nếu như việc này náo đến cuối cùng, vẫn không có biện pháp giải quyết, an bài như vậy, có thể cho song phương bậc thang đi xuống.
Mà bên phía Vạn Lịch thì càng thêm tức giận, từ triều nghị hôm nay liền có thể nhìn ra, bọn hắn quyết tâm muốn Vệ Huy phủ nộp thêm thuế.
Nếu như hắn không cho cũng không phải không được, thế nhưng vấn đề là vị trí của hắn vô cùng xấu hổ, bởi vì trên danh nghĩa tiền này không thuộc về hắn, mà là thuộc về một thương nhân, mặt ngoài cũng là triều đình đánh cờ cùng thương nhân, như vậy hắn nên đứng về phía triều đình, việc này chẳng những dính đến vấn đề lợi ích mà còn liên quan đến vấn đề giai cấp, từ đó lại dính đến hoàng quyền.
Nếu như triều đình ngay cả một thương nhân cũng không quản được, vậy thì những quan viên khác càng sẽ không nghe lệnh triều đình.
Càng nghĩ, Vạn Lịch càng cảm giác hai quyền khó địch nổi bốn tay, mãnh hổ không địch nổi đàn sói, thế là tranh thủ thời gian triệu Quách Đạm vào cung, đế thương tổ hợp chúng ta thật đúng là thiếu một người cũng không được a!
Quách Đạm đi vào hoàng cung, Vạn Lịch liền cực kỳ uyển chuyển ám chỉ Quách Đạm, một mình ta gánh không được.
Quả nhiên giống như Từ cô cô nói. Quách Đạm nói thầm một câu, ngoài miệng lại nói: "Bệ hạ, ti chức cũng không có cách nào, nếu không. ... Nếu không giao thuế đơn cho bọn hắn đi."
"Không được."
Vạn Lịch liên tục khoát tay nói: "Bọn hắn thống kê cũng chỉ có sáu vạn lượng lợi nhuận, nếu như để bọn hắn biết rõ, nửa năm này ngươi kiếm được chín vạn lượng lợi nhuận, vậy bọn hắn càng sẽ không bỏ qua."
Dừng lại, hắn lại nói: "Nếu không. .. Ngươi làm giả sổ sách?"
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ, nếu chỉ giấu diếm chút ít thuế, vậy vẫn có thể, tỉ chức dám cam đoan, bọn hắn nhất định không tra ra, thế nhưng thiếu ít thì không có bao nhiêu ý nghĩa, nếu như giấu diếm quá nhiều, Hộ bộ một khi chạy đến Vệ Huy phủ kiểm tra sổ sách thì sẽ rất dễ dàng điều tra ra, chế độ thuế của Vệ Huy phủ quá đơn giản."
Quách Đạm chắc chắn sẽ không làm như thế, mặc dù hắn có thiên phú ở phương diện này, nhưng nguy hiểm quá cao, nếu bị điều tra ra thì chỉ đòi tiền đơn giản như thế, mà là muốn tính mệnh của hắn.
Vạn Lịch cũng thấy làm như vậy quá mạo hiểm, lại nói: "Như vậy đi, trẫm tạm thời trì hoãn lại, thực tế không trì hoãn được, ngươi liền theo khế ước đàm phán với bọn hắn, một lượng cũng đừng cho thêm, trẫm bảo đảm bọn hắn không có cách nào ép được ngươi."
Hóa ra đến cuối cùng, vẫn là ta phải đứng ra. Quách Đạm hành lễ nói: "Ti chức biết rõ."
Nếu như không có kế sách của Từ cô cô, Quách Đạm sẽ không đáp ứng, bởi vì hắn chắc chắn không gánh được, khế ước chỉ viết nhận thầu một năm, sau đó là do Vạn Lịch quyết định có tiếp tục cho Quách Đạm nhận thầu nữa hay không, đây quyết định bởi chính trị mà không phải quyết định bởi thương nghiệp.
Tại thương nói thương, triều đình với tư cách một phương là có thể thay đổi khế ước, tránh được năm nay, không tránh được sang năm.
Vạn Lịch cũng không thể trì hoãn mãi, một tháng còn xem xong một bản trương mục sao?
Nhưng vào lúc này, một tin tức chấn động ở kinh thành truyền ra.
Chính là Tri phủ Đại danh phủ Trình Quy Thì âm thầm cấu kết với Quách Đạm.
Lần này liền vỡ tổ.
Toàn bộ quan lại tập đoàn đều cực kì phẫn nộ, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, không phải Quách Đạm quá mạnh, mà là phía chúng ta xuất hiện nội gian, khó trách chúng ta không có cách nào vây chết được Quách Đạm.
Lúc trước kế hoạch vây kín Vệ Huy phủ, chính là bởi vì lỗ hổng Đại Danh phủ mới dẫn đến thất bại, chỉ là vì lúc vừa mới bắt đầu, là đại địa chủ chủ động phong đường, quan phủ không có quyền lực làm như thế, Trình Quy Thì cũng làm một số việc, nhưng vì địa chủ Đại Danh phủ không phong đường, cho nên lúc ấy mọi người cũng không trách Trình Quy Thì.
Nhưng trước khác nay khác.
Đại Danh phủ bây giờ thâm thụ kỳ ích, bên trong Đại Danh phủ ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt, các ngành các nghề đều đang phát triển mạnh mẽ.
Quan lại tập đoàn lập tức tin tưởng không nghỉ ngờ.
Hơn nữa lập tức liền có các loại mật tín truyền đến kinh thành.
Ở bên trong quan trường ai cũng sẽ có địch nhân, đạo lý rất đơn giản, vị trí cũng chỉ có một, dựa vào cái gì ngươi ngồi ở phía trên. vạch tội Trình Quy Thì cấu kết cùng Quách Đạm, bởi vì bọn hắn không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh điểm này, bọn hắn biết rõ không bỏ ra được chứng cứ, Vạn Lịch khẳng định sẽ che chở Quách Đạm.
Bọn hắn thượng tấu vạch tội Trình Quy Thì, ăn hối lộ trái pháp luật, cấu kết với bản địa địa chủ và thương nhân thu mua nhân tâm, có ý đồ mưu phản.
Đây đều là sự thật, bởi vì thời gian trước, Trình Quy Thì đích xác âm thầm giao dịch cùng bản địa đại địa chủ, chỉ cần các ngươi nộp thuế, ta liền hứa không phong đường, hơn nữa bản địa đại địa chủ đều nộp thuế theo quý, mà số tiền này chắc chắn sẽ không được tính vào sổ sách giao cho triều đình, mà tính vào tài chính của phủ nha, cho dù không tham, Trình Quy Thì cũng nuôi một đám thủ hạ, đương nhiên, Trình Quy Thì cũng không phải thanh quan.