Chương 393: Muốn chết cũng phải chết đàng hoàng
Chương 393: Muốn chết cũng phải chết đàng hoàngChương 393: Muốn chết cũng phải chết đàng hoàng
Phía nội các cũng tương tự có chút ngắm hoa trong màn sương.
Đang đấu say sưa, đối phương làm sao đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, mấu chốt đạo tấu chương này không giống như muốn đối phó Quách Đạm, ngược lại giống như vò đã mẻ không sợ rơi, liên thủ cùng Quách Đạm.
Mọi người đều biết trong đó khẳng định có âm mưu.
Bởi vì các ngôn quan không thể nào liên hợp với Quách Đạm để đối phó nội các, nếu như thực sự là như vậy, các ngôn quan coi như triệt để xong, ngôn quan bình thường dựa vào cái gì để lập ngôn trong triều đình, không phải chính là đạo đức lễ pháp hay sao.
Ngôn quan không có khả năng hợp tác cùng Quách Đạm nhất.
Đang lúc Thân Thì Hành cùng Vương Tích Tước, Hứa Quốc thương lượng kế sách ứng đối, Hộ bộ Thị lang Tống Cảnh Thăng đột nhiên cầu kiến.
Hộ bộ thượng thư Tống Huân chính là người thuộc phái của Thân Thì Hành, thế nhưng Tống Cảnh Thăng cũng không phải là người của Thân Thì Hành.
"Thủ phụ đại nhân, hôm nay Hộ khoa cấp sự Khương Ứng Lân đột nhiên đến Hộ bộ tuần sát."
Lục khoa cấp sự chức quan không cao, nhưng quyền lực lại vô cùng lớn, chức vụ của bọn hắn chính là giám sát lục bộ. Mặc dù lục bộ bị nội các khống chế, nhưng cũng bị Lục khoa cấp sự và Ngự sử giám sát, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngôn quan cho dù đáng ghét thế nào, Vạn Lịch vẫn sẽ không đại khai sát giới với bọn hắn, là bởi vì ngôn quan có thể chế hành nội các rất tốt.
"Tuần sát?"
Thân Thì Hành khế nhíu mày, hỏi: "Hắn tuần sát cái gì?"
Tống Cảnh Thăng đáp: "Có quan hệ đến thuế của Vệ Huy phủ."
Vương Tích Tước nói: "Lúc này ngôn quan đột nhiên hỏi đến việc này, có thể có liên hệ cùng đạo tấu chương kia hay không?"
Tống Cảnh Thăng gật đầu.
Thân Thì Hành nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi biết cái gì, liền nói hết ra đi."
Tống Cảnh Thăng vội nói: "Thủ phụ đại nhân, hạ quan nghe nói những truyền ngôn ban đầu kia chính là do Quách Đạm cố ý thả ra, mục đích là muốn châm ngòi quan hệ của nội các và ngôn quan, từ đó khiến triều đình phân liệt sau đó bỏ qua việc thẩm tra thuế của Vệ Huy phủ."
Lời này vừa nói ra, mấy người Thân Thì Hành đầu tiên là sững sờ, sau đó khuôn mặt đột nhiên trở nên giận dữ.
Một thương nhân dám đùa bỡn nội các đại thần?
Là ăn gan hùm mật báo đi!
"Việc này có chứng cứ không?" Thân Thì Hành hỏi.
Tống Cảnh Thăng lắc đầu, nói: "Chứng cứ thì không có, thế nhưng đám ngôn quan Hoàng Đại Hiệu đối với chuyện này tin tưởng vô cùng vững chắc, vì vậy bọn hắn thượng tấu đạo tấu chương kia, bọn hắn chính là muốn bức bách Quách Đạm phụ trách việc này."
Vương Tích Tước buồn bực nói: "Nhưng ta làm sao thấy giống như đang giúp Quách Đạm nha!"
Tống Cảnh Thăng lập tức đem nguyên nhân bên trong giải thích một lần.
Thân Thì Hành nghe xong, khuôn mặt không hề cảm xúc, nói: "Ta biết, Tống Thị lang còn có chuyện khác không?"
Tống Cảnh Thăng thoáng sững sờ, ngượng ngùng hỏi: "Hạ quan tới đây chủ yếu là muốn hỏi, liên quan tới thuế đơn của Vệ Huy phủ, Hộ bộ có tiếp tục thẩm tra nữa hay không?"
Thân Thì Hành nói: "Việc này đương nhiên phải tra, đừng nói Vệ Huy phủ, bất kỳ thuế đơn của châu phủ nào, Hộ bộ cũng đều phải thẩm tra rõ ràng, chẳng lẽ việc này còn cần ta phải dạy ngươi làm thế nào sao?"
"Hạ quan minh bạch."
Tống Cảnh Thăng lại chắp tay thi lễ, sau đó liền ra ngoài.
Đợi sau khi Tống Cảnh Thăng rời đi, Thân Thì Hành liền hướng Vương Tích Tước và Hứa Quốc hỏi: "Hai vị thấy việc này thế nào?"
Vương Tích Tước tức giận nói: "Ta cho rằng thật sự có khả năng này, bây giờ ngẫm lại, những truyền ngôn kia xuất hiện cũng quá khéo, nếu như không có người phát giác ra, vậy chúng ta vẫn sẽ không nghiêm túc thẩm tra thuế đơn của Vệ Huy phủ."
Hứa Quốc khẽ nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy chúng ta thật đúng là mất hết mặt mũi a!"
Thân Thì Hành trầm ngâm nói: "Thế nhưng hai vị có nghĩ tới điều này hay không, vì sao hết lần này tới lần khác vào lúc này, việc này lại bị phát Vương Tích Tước nói: "Ý của Thủ phụ đại nhân là có người đang thao túng việc này?"
Thân Thì Hành gật đầu nói: "Việc này có quá nhiều kỳ quặc, chúng ta không nên vọng động phán đoán."
"Liệu có phải là Quách Đạm hay không?" Hứa Quốc nói: "Quách Đạm trước tiên lợi dụng truyền ngôn, bốc lên mâu thuẫn giữa chúng ta và ngôn quan, sau đó lại lợi dụng sự phẫn nộ của ngôn quan kích thích ngôn quan đem ba phủ còn lại trong Hà Nam Đạo cho hắn nhận thầu, trước đó bất kể là nhận thầu nông trường hay là Vệ Huy phủ, hắn đều dùng phép khích tướng."
Vương Tích Tước lắc đầu nói: "Suy luận này có khả năng không lớn, nếu nói Quách Đạm lợi dụng truyền ngôn để châm ngòi ly gián nội các và ngôn quan có thể là sự thật, nhưng nếu nói hắn lại dùng việc này để kích thích ngôn quan, từ đó đem ba phủ Hà Nam cho hắn nhận thầu, thì rất khó có thể thành công, hắn không có gì để chắc chắn mấy người Hoàng Đại Hiệu sẽ nhất định làm như thế, trừ phi mấy người Hoàng Đại Hiệu cấu kết với hắn, nhưng như vậy càng không có khả năng."
"Đây cũng đúng."
Hứa Quốc thoáng gật đầu.
Chọc giận ngôn quan, ngôn quan cũng không nhất định sẽ nghĩ đến chuyện đem ba phủ Hà Nam nhận thầu cho Quách Đạm, trừ phi chính Quách Đạm nói cho bọn hắn, các ngươi nên làm sao đối phó ta.
Thân Thì Hành nói: "Đã như vậy, chúng ta vẫn nên án binh bất động, làm chuyện chúng ta nên làm, những chuyện khác liền cho ngôn quan đi giày vò đi."
Vương Tích Tước, Hứa Quốc đều là lão tài xế, nghe xong liền hiểu ngay.
Chuyện gì gọi là chuyện nên làm, nói ví dụ như để Hộ bộ đi thẩm tra thuế đơn của Vệ Huy phủ, việc này không thể nghỉ ngờ là lại cung cấp một lý do cho ngôn quan.
Vì sao Vệ Huy phủ thu được nhiều thuế, cũng là vì Quách Đạm cướp hết người đi, cho nên bên này tăng bên kia giảm, vì vậy Quách Đạm đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho hiện trạng rối rắm của ba phủ Hà Nam, nhưng cùng lúc lại đem chuyện đắc tội Vạn Lịch giao cho ngôn quan làm, dù sao ngôn quan cũng thích cãi nhau cùng Vạn Lịch.
Có thể thấy Thân Thì Hành rất khôn khéo, sở dĩ hắn vừa rồi đưa ra chất vấn, mục đích không phải vì muốn phân tích việc này, mà là không muến làm nêi các nhẫn nâ đếi với Ouách Đam. khênan nhất định là Ouách Đạm đang giở trò quỷ, mọi chuyện phải tra rõ ràng rồi nói.
Bởi vì Thân Thì Hành biết rõ, tiền của Quách Đạm chính là tiền của Vạn Lịch, đi đoạt tiền của Vạn Lịch, vậy khẳng định sẽ đắc tội Vạn Lịch.
Nhưng cùng lúc Thân Thì Hành cũng cho rằng những truyền ngôn trước đó có thể do Quách Đạm thả ra, tình thế bây giờ cũng có rất nhiều chỗ tốt, đầu tiên, nội các và ngôn quan có thể ngừng đấu nhau, tiếp tục đấu nhau vì việc này, đối với hắn cũng bất lợi.
Thứ hai, có thể tiết kiệm không ít cho quốc khố.
Cùng lúc đó, Vạn Lịch chậm chạp không trả lời khiến quan viên cho rằng Quách Đạm không muốn nhận thầu, điều này chứng minh lựa chọn của bọn hắn là đúng.
Nếu ngươi không muốn vậy thì chúng ta nhất quyết muốn ngươi phải nhận thầu.
Rất nhanh, đại thần trong triều liền vô cùng ăn ý chia binh hai đường bọc đánh Vạn Lịch.
Một phe yêu cầu thẩm tra trương mục của Vệ Huy phủ để sớm ngày đoạt lại thuế của Vệ Huy phủ về quốc khố.
Còn một phe yêu cầu đem Khai Phong phủ, Hoài Khánh phủ, và Chương Đức phủ cho Quách Đạm nhận thầu.
Không chỉ ngôn quan thượng tấu, những quan viên như Dương Minh Thâm cũng đều nhao nhao thượng tấu, yêu cầu Quách Đạm chịu trách nhiệm cho khốn cảnh của ba phủ Hà Nam.
Cũng không biết có phải lúc trước Thái tổ quá ác đối quan viên hay không, dẫn đến bây giờ quan viên Minh triều trên phương diện đối phó Hoàng đế thật sự là đoàn kết chưa từng có.
Vạn Lịch dần dần có chút chống đỡ không được, hắn ngăn được đợt thứ nhất, nhưng không ngăn được đợt thứ hai, đợt thứ ba.
Đầu tiên là việc thẩm tra thuế đơn của Vệ Huy phủ vốn là quy củ, nếu như Vệ Huy phủ biến thành lệ riêng, những châu phủ khác khẳng định đều sẽ coi đây là lý do để giấu giếm thuế của bản địa, Vạn Lịch cũng không thể vì lợi ích của một phủ, mà từ bỏ thiên hạ.
Thứ hai, vấn đề của ba phủ Hà Nam cũng nhất định phải giải quyết, bởi vì trong đó dính đến phiên vương, kỳ thật chủ yếu chính là phiên vương, về phần rau hẹ sống hay chết, ai sẽ quan tâm, phiên vương cũng đều là thân thích của Vạn Lịch, cho dù không muốn quản, cũng phải tìm được lý do, cứ như vậy để đó không quản, trên góc độ đạo đức luân lý cũng không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, việc này cũng xác thực có quan hệ với Vệ Huy phủ.
Bởi vì căn cứ theo chế độ hộ tịch ở Minh triều, bách tính không thể tùy tiện chạy loạn, chỉ là vì cho tới bây giờ, những quy củ này đã biến thành thùng rỗng kêu to, chế độ hộ tịch cũng biến thành hữu danh vô thực, một đầu tiên pháp của Trương Cư Chính cũng có cân nhắc đến phương diện này, người muốn đi, nhưng đất đai không đi được.
Nếu như giao thuế đơn của Vệ Huy phủ ra, mọi người sẽ thấy Quách Đạm thu được rất nhiều thuế, hơn nữa Vệ Huy phủ lại đánh thuế theo đầu người, người này là từ đâu mà đến?
Rơi vào đường cùng, Vạn Lịch lại triệu kiến Quách Đạm vào cung, đồng thời cũng tìm Trương Thành đến thương nghị đối sách.
Quách Đạm thấy vẻ mặt phiền muộn của mập trạch, Trương Thành cũng cúi đầu không nói, giống như sợ người khác nhìn đến hắn, trong lòng cũng biết Trương Thành sắp chịu không được, không khỏi thầm nghĩ, nếu như bọn hắn không chịu được, nếu lại tiếp tục dây dưa trên triều đình, ta cũng giúp không được việc gì, không bằng lấy ta làm chủ, ta trở thành chủ lực, bọn hắn ở bên cạnh hỗ trợ.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Quách Đạm mới mở miệng nói: "Bệ hạ, chúng ta bằng bản sự kiếm được số tiền này mà không phải trộm, cũng không phải cướp, không có gì khuất tất cả, để bọn hắn biết rõ chúng ta chính là kiếm nhiều tiền như vậy thì sao? Khế ước viết như thế nào thì chính là như thế đó, chúng ta nhất quyết không cho bọn hắn thêm một văn tiền, nếu bọn hắn dám cướp của ti chức, bệ hạ cũng có thể đi đoạt của bọn hắn."
Trương Thành lập tức khiển trách: "Quách Đạm, thói quen không che đậy miệng của ngươi khi nào thì sửa được, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn cao quý, cướp cái gì"
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ thứ tội, tỉ chức chỉ nhất thời tức giận."
Vạn Lịch vung tay lên nói: "Ngươi có tội gì chứ, ngươi nói cực kỳ đúng, bọn hắn là đại thần còn có thể cướp, chẳng lẽ trẫm chỉ có thể để bọn hắn cướp sao?"
Trương Thành có vẻ xấu hổ, nghĩ thầm, cũng thế, trước kia ngài cũng cướp không ít lần.
Vạn Lịch lại nói: "Vấn đề là bọn hắn đem khốn cảnh của Khai Phong phủ, Hoài Khánh phủ, Chương Đức phủ đổ lên đầu ngươi, không phải vì ngươi kiếm nhiều mà bắt ngươi móc tiền ra, bọn hắn muốn ngươi chịu trách nhiệm, trước đó trẫm không phải nói cho ngươi rồi sao, bọn hắn muốn ngươi nhận thầu ba phủ này."
"^4 thể a! Không thành vấn đề. với †ư cách thường nhân: không có mua bán nào không thể làm."
Quách Đạm gật đầu nói.
Vạn Lịch sửng sốt một chút, nói: "Trước đó không phải ngươi nói, nhận thầu khẳng định sẽ thua lỗ sao?"
Quách Đạm nói: "Ti chức nói thua lỗ là căn cứ vào bọn hắn có khả năng sẽ đưa ra điều kiện vô cùng hà khắc."
Vạn Lịch nói: "Ngươi cho rằng bọn hắn hiện tại sẽ không sao? Chỉ sợ bọn hắn đã sớm nghĩ kỹ kế hoạch đối phó ngươi."
Quách Đạm nói: "Nếu ti chức không thể từ đó kiếm được lợi nhuận, tỉ chức liền không tiếp nhận, cũng không phải ti chức xem thường bọn hắn, nếu như đem chuyện này xem như một cọc mua bán để đàm luận, với năng lực tính sổ sách của bọn hắn, cho dù là tất cả bọn hắn cùng một khối xông lên, t¡ chức cũng không sợ."
Đây thật là hào khí ngất trời a!
Vạn Lịch cũng bị lây nhiễm, vỗ bàn một cái, nói: "Tốt, liền cùng bọn hắn đàm luận."
Nói xong, hắn lại buồn bực nói: "Nhưng nếu đàm luận không ổn làm sao bây giờ?"
Quách Đạm nói: "Đàm luận không ổn thì cứ cùng bọn hắn hao tổn trước, sau đó nhìn xem có thể lôi ra một chút chuyển cơ hay không."
Quách Đạm hiện tại xác thực không có cách nào vận doanh tốt ba phủ, cũng chỉ có thể trì hoãn chứ sao.
Vạn Lịch lộ ra chút xoắn xuýt.
Trương Thành rất nhanh liền phản ứng lại, vội nói: "Ngươi có thể trì hoãn, nhưng phiên vương không thể trì hoãn được."
Quách Đạm nói: "Vậy... Vậy trước hết để bản địa quan phủ cấp cho phiên vương một chút lương thực, cam đoan phiên vương không bị đói, đến lúc đó rồi lại bàn tiếp, hiện tại để cho ta móc tiền ra, ta cũng móc không được nhiều tiền như vậy a."
Cho dù để hắn đi vận doanh cũng phải mất một thời gian, hơn nữa bây giờ thương nhân đều đầu tư vào Vệ Huy phủ, đâu còn tiền để lại đầu tư vào Khai Phong phủ, bổng lộc của phiên vương lập tức phải cho, nhân gia thế nhưng hỏng cực kỳ, không có thói quen tiết kiệm.
Vạn Lịch bất đắc dĩ gật đầu nói: "Cứ làm như thế đi."