Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 424 - Chương 423: Gừng Càng Già Càng Cay

Chương 423: Gừng càng già càng cay Chương 423: Gừng càng già càng cayChương 423: Gừng càng già càng cay

Tô Hú nói những lời này lập tức làm tất cả mọi người tin phục, bởi vì Tô Hú vô cùng xảo diệu đem hành vi phạm pháp của toàn bộ hệ liệt tranh đấu này đều do chế độ thay đổi tạo thành, mà không phải do lỗi của con người.

Nói cách khác, tất cả mọi người đều vô tội, bởi vì hắn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên sẽ phát sinh, giống như người uống nước xong muốn đi tiểu tiện.

Nhưng mà, đây chính là sự thật, trong giai đoạn chuyển giao này, quyền lực là mơ hồ, bất kỳ quy định gì cũng đều trở nên mơ hồ, lần này cũng không phải là quan viên tiếp nối quan viên, có trọn vẹn điều lệ chế độ chỉ tiết, Quách Đạm cùng quan phủ chuyển giao thật ra vô cùng thô bạo, chính là quan phủ rút lui, hắn vào tiếp quản, chuyện này đương nhiên sẽ dẫn phát rất nhiều mâu thuẫn cùng xung đột.

Bình thường thay đổi một điều luật cũng sẽ dẫn phát rất nhiều mâu thuẫn, huống chỉ trực tiếp thay đổi cả một bộ chế độ.

Đây là nhân chỉ thường tình.

Ngươi cưỡng ép người khác tại phương viên hai mươi dặm không có nhà xí uống hết một ấm nước lớn, sau đó ngươi lại nói cho người này rằng tùy tiện đại tiểu tiện là việc thiếu đạo đức sẽ bị phạt, như vậy đương nhiên là không được.

Căn cứ vào sự thật này, như vậy tất cả mọi người tham dự vào vụ án này tự nhiên đều vô tội.

Nếu như thật sự muốn luận đúng sai, vậy đầu tiên cũng là lỗi của triều đình, ngàn năm áp dụng chế độ quận huyện, đột nhiên thay đổi thành chế độ nhận thầu, đổi ai cũng sẽ khó thích ứng, cho dù đối với mọi người có lợi nhưng cũng không thể ngay lập tức thích ứng.

Hơn nữa bây giờ văn nhân rất thích phê bình triều đình, bình luận tình hình chính trị đương thời, từ đó hiển lộ chính mình phi phàm. Một ý tứ trong đó chính là, Hoàng đế, ngài nên mời ta làm Thủ phụ, vấn đề gì ta cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nếu như Hoàng đế thật sự cho hắn làm Thủ phụ, hắn lại không làm thành bất cứ việc gì.

Vì vậy tất cả mọi người đều cảm thấy tin phục đối với kiến giải của Tô Hú.

Trong đó cũng bao quát Khương Ứng Lân, hơn nữa hắn còn rất tán đồng, bởi vì đây cũng vừa vặn là suy nghĩ trong lòng hắn, chẳng qua lúc trước hắn không nahĩ ra mêt lý do nhù hữn để điải thích hết thảv. Mà bây giờ Tô Hú cung cấp cho hắn một lý do vô cùng hoàn mỹ.

Thế là hắn lại thương nghị cùng Đổng Bình và Quách Đạm, hắn quyết định đặc xá cho tất cả phạm nhân có liên quan đến vụ án, chỉ là lệnh cưỡng chế bọn họ trả lại vật phẩm cướp được, đồng thời hắn và Hoàng Đại Hiệu sẽ gánh vác trách nhiệm toàn bộ sự kiện, dâng thư triều đình, nói rõ nguyên do trong đó.

Cổ đại đến cùng vẫn là coi trọng nhân trị, mà không phải pháp trị, luật pháp chỉ là một tiêu chuẩn xử phạt, thế nhưng có tội hay không, chủ yếu vẫn ở chỗ người phán đoán, hơn nữa Khương Ứng Lân và Hoàng Đại Hiệu vốn là khoa đạo quan, bản thân bọn bắn có quyền lực "Uốn nắn hình ngục", theo chế độ thì hành động lần này của bọn hắn cũng không tính là vi phạm chế độ.

Chỉ là nếu làm như vậy, bọn hắn liền phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần gánh trách nhiệm này cũng rất giá trị, bởi nó có thể nâng cao uy vọng của bọn hắn, bởi vì bách tính đều sẽ ủng hộ phán quyết này.

Về phần triều đình có thể truy cứu hay không, căn cứ vào việc đám đại thần hiện tại đều đang có cùng chung mối thù, muốn đối phó Quách Đạm, cho nên khẳng định sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, huống hồ bọn hắn còn có thể giải thích một cách hợp lý, nói không chừng triều đình sẽ còn khen thưởng bọn hắn.

Đổng Bình đương nhiên cũng đồng ý, hắn bị ép buộc tới đây, hắn không cầu có công, chỉ cầu không tội.

Quách Đạm mặc dù đã nhận thầu Khai Phong phủ, thế nhưng bản thân hắn vẫn bị Khương Ứng Lân và Hoàng Đại Hiệu hạn chế, cho dù hắn không đồng ý, hắn cũng không có quyền cự tuyệt.

Thời điểm Khương Ứng Lân tuyên bố phán quyết cuối cùng, hiện trường là một mảnh tiếng khen.

Tất cả mọi người đều rất ủng hộ phán quyết này.

Đây quả thật cũng là kết quả tốt nhất.

Nhưng mà đối với Quách Đạm mà nói, hắn đã không rảnh để quan tâm kết quả này là tốt hay xấu, hắn càng cảm thấy nghỉ hoặc nhiều hơn, đối với một người quản lý như hắn thì kết quả tốt hay xấu chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tiến trình của cả sự kiện có dựa theo kịch bản gốc của hắn diễn ra hay không.

Hiển nhiên không phải.

Về đến phủ nha, Quách Đạm lập tức liền tìm Từ cô cô tới, lo nghĩ nói: Từ cô cô bình tĩnh hỏi: "Chỉ giáo cho?"

"Bởi vì trong buổi xét thẩm hôm nay, người được lợi lớn nhất không phải ta, cũng không phải Hoàng Đại Hiệu, càng không phải thân sĩ, mà là lão đầu gọi là Tô Hú kia. Qua chuyện này, ta tin rằng không ai ở Khai Phong phủ không biết Tô Hú, nếu như cả sự kiện đều là do hắn mưu đồ, đồng thời người được lợi lớn nhất cũng là hắn, như vậy. . ."

Hai tay Quách Đạm xoè ra, tựa như nói, không cần nói cũng biết đáp án là gì, căn bản không phải như Từ cô cô nói, Tô Hú không phải vì Hoàng Đại Hiệu, mà là vì chính hắn, trong này khẳng định có mờ ám.

Quách Đạm là thương nhân, từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến lợi ích, người được lợi lớn nhất trong buổi xét thẩm đột nhiên biến thành Tô Hú, đáp án này quá ngoài dự liệu, cũng là đáp án hắn không muốn tiếp nhận.

Từ cô cô nhẹ nhàng thở dài: "Thật sự là có lỗi, ta cũng bị hắn lừa gạt."

Quách Đạm nhíu mày nói: "Nói cách khác cư sĩ cũng đã ý thức được vấn đề?"

Từ cô cô gật đầu nói: "Sau khi nhìn thấy Tô Hú đứng ra, ta mới ý thức được, nhưng lúc ấy đã quá trễ, ta cũng không có cách nào ngăn cản hắn."

"Vì sao?"

Quách Đạm không hiểu ra sao hỏi thăm: "Vì sao hắn phải làm như vậy? Hắn làm như vậy với mục đích gì?"

Từ cô cô có vẻ hơi uể oải nói: "Mục đích của hắn kỳ thật vẫn luôn chưa từng thay đổi, chính là tư học viện, hắn cũng là vì tư học viện mới tới đây."

Quách Đạm càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, nghỉ ngờ nói: "Việc này cùng tư học viện có quan hệ gì?"

Từ cô cô nói: "Chúng ta một mực chỉ đem lực chú ý đặt ở trên thân Hoàng Đại Hiệu, đặt ở triều đình, và Khai Phong phủ, mà xem nhẹ một sự thật vô cùng quan trọng."

"Sự thật gì?" Quách Đạm hỏi.

"Chính là địa vực."

Từ cô cô nhẹ nhàng thở dài: "Thời điểm bệ hạ quyết định chỉ cho phép Khai Phong phủ, Chương Đức phủ, Hoài Khánh phủ xây dựng tư học viện, chúng ta đều chỉ nghĩ rằng văn nhân trong thiên hạ đều sẽ rất vui lòng tiếp nhận, bởi vì trước kia hoàn toàn nghiêm cấm, đây ít nhất là một loại tiến bộ. Thế nhưng nếu như ngươi là nhân sĩ Giang Nam, ngươi khẳng định sẽ nghĩ, vì sao không phải là Nam Kinh, không phải là Tô Châu, mà lại là Hà Nam Đạo. thân từ Giang Nam, mà phong trào mở học viện cũng thịnh nhất tại Giang Nam.

Mà trong giới trí thức thứ nhất là học phái, thứ hai là địa vực, nếu như Tô Hú chỉ tới đây để luận đạo, vậy hắn chỉ là một khách nhân, nếu như xuất hiện tranh luận cùng bản địa văn nhân, vậy hơn phân nửa cũng là học phái đấu tranh, nhưng nếu như hắn có dự định trường kỳ ở lại đây thì sẽ diễn biến thành địa vực đấu tranh. Bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người ngươi, vì vậy điểm này còn chưa hiện ra, một khi sĩ tử Giang Nam đều tập trung ở đây, tất nhiên sẽ dẫn phát địa vực đấu tranh.

Bởi vì văn nhân Hà Nam Đạo tuyệt sẽ không tuỳ tiện chắp tay nhường địa bàn của mình cho người khác."

Quách Đạm nhíu mày suy tư một hồi, nói: "Nói cách khác, hắn làm như vậy là để nâng cao uy vọng của hắn tại Khai Phong phủ."

Từ cô cô nhẹ lắc đầu: "Tô Hú sớm đã nổi danh, nếu như hắn vì chính mình, hắn căn bản không cần làm nhiều chuyện như vậy."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Vậy hắn vì cái gì?"

"Hắn làm như vậy là vì đả kích thân sĩ Khai Phong phủ và bốc lên mâu thuẫn giữa bách tính và thân sĩ Khai Phong phủ, sau đó làm ngư ông đắc lợi."

Từ cô cô nói: "Nếu như hắn chỉ vì Hoàng Đại Hiệu, hắn căn bản không cần đợi đến khi Đổng Bình thẩm vấn xong những phạm nhân kia mới đứng ra, hắn kỳ thật chỉ cần nói cho Hoàng Đại Hiệu, Khương Ứng Lân, trước tiên bức bách Đổng Bình điều tra vụ án này, sau đó hai người bọn họ nhận toàn bộ trách nhiệm thì đã đủ để dựng lên uy vọng của bọn hắn, thế nhưng khi buổi thẩm vấn đến lúc phán quyết Tô Hú lại đứng ra.

Mục đích chính là muốn mượn miệng của phạm nhân đả kích uy vọng của thân sĩ Khai Phong phủ, từ đó đặt nền móng cho sĩ tử Giang Nam tiến vào Khai Phong. Trải qua chuyện này, mâu thuẫn giữa bách tính và thân sĩ Khai Phong phủ đã triệt để công khai, bách tính sẽ không tiếp tục tín nhiệm thân sĩ, thân sĩ cũng không còn bản thổ ưu thế, như vậy tương lai tranh giành liền là học thức cùng đức hạnh, trên hai điểm này, sĩ tử Giang Nam có ưu thế hết sức rõ ràng."

Văn nhân tương khinh.

Cái gì văn nhân cũng đều tranh giành, học thức, tư tưởng, địa vực , vân vân.

Mà ở trong đó địa vực càng là bẩm sinh, là không cách nào tránh khỏi.

Tục ngữ có câu, cường long không áp địa đầu xà, thế nhưng hiện tại Khánh xây dựng tư học viện, đồng thời hắn còn xuất động Cẩm Y Vệ đi các nơi tuần sát.

Trước kia hoàn toàn nghiêm cấm, vì vậy văn nhân sẽ nghĩ các loại biện pháp xây dựng thư viện, như vậy cũng thôi, mà bây giờ Vạn Lịch đã cho các ngươi một cửa sổ, nếu như các ngươi đã biết rõ rồi còn cố phạm phải, vậy thì các ngươi không đúng.

Mà hiện tại trên phương diện văn hóa cường thế nhất chính là Giang Nam, trạng nguyên, tiến sĩ, Thủ phụ đều đến từ Giang Nam nhiều nhất. Đây không phải mãnh long qua sông, bọn hắn khẳng định muốn chiếm cứ Khai Phong phủ, bọn hắn không có khả năng tiếp nhận bởi vì nguyên nhân địa vực, mà khuất ở phía dưới văn nhân Khai Phong.

"Thì ra là thế."

Quách Đạm xoa xoa trán nói: "Chuyện này thật đúng là khó lòng phòng bị a!"

Hắn mỗi ngày đều đang tính tiền, làm sao có thể nghĩ sâu xa như vậy, huống hồ hắn căn bản không rõ ràng cong cong thẳng thẳng trong này.

Từ cô cô có vẻ áy náy nói: "Thật sự có lỗi, đối với chuyện này, ta quả thật có chút không biết tự lượng sức, đến mức làm chúng ta bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay."

"Chuyện này không thể trách cư sĩ."

Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ chú trọng cân nhắc một loại chế độ càng thêm công bằng, mà Tô Hú cân nhắc là bản thân lợi ích, theo cấp độ này thì chúng ta cũng không tính là thua, chí ít xử phạt trong vụ án này rất công bằng."

Từ cô cô cười khổ nói: "Bất kể nói thế nào, tầm nhìn của hắn xác thực càng thêm lâu dài hơn ta, hắn vừa giúp Hoàng Đại Hiệu một lần nữa dựng lên uy vọng đồng thời cũng cân nhắc đấu tranh địa vực trong tương lai. Hơn nữa, chúng ta chỉ sợ muốn thay đổi quyết định trước đó, quyết không thể để cho bọn họ đảm nhiệm pháp thân, bởi vì làm như vậy sẽ càng kích thích mâu thuẫn địa vực."

Quách Đạm gật đầu.

Lúc này, một tùy tùng đi tới trước cửa bẩm báo "Cô gia, bên ngoài có một lão tiên sinh tên là Tô Hú cầu kiến, nói là muốn cùng ngài hiệp đàm chuyện liên quan tới học viện."

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!

Quách Đạm và Từ cô cô đều sững sờ.

Ouách Đam đêt nhiên nhản na lai cười khổ nói: "Chúng †a hình như còn xem nhẹ một điểm."

Từ cô cô nói: "Chính là ngươi."

Quách Đạm gật đầu nói: "Nếu như hắn tới nơi này để xây dựng học viện, vậy việc đầu tiên phải làm chính là đè ta xuống, dù sao ta mới là nam nhân muốn rèn đúc một tư học viện đệ nhất Đại Minh."

Nói xong, hắn hướng tùy tùng kia nói: "Mời hắn vào đi."

Tùy tùng chần chừ một lúc, lại nói: "Lão tiên sinh còn nói, nếu như Vô Tư cư sĩ cũng ở đây, mong rằng cô gia có thể để Vô Tư cư sĩ tạm thời tránh đi."

Quách Đạm kinh ngạc nhìn Từ cô cô nói: "Hai người có quen biết?"

"Đây là lần thứ hai ta thua trong tay hắn." Từ cô cô cười khổ một tiếng, đứng dậy, nói: "Xin lỗi không tiếp được."
Bình Luận (0)
Comment