Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 433 - Chương 432: Mặt Mũi Đáng Tiền Nhất

Chương 432: Mặt mũi đáng tiền nhất Chương 432: Mặt mũi đáng tiền nhấtChương 432: Mặt mũi đáng tiền nhất

Mà sau khi Quách Đạm xem hết thông tin về những thí sinh trúng tuyển, liền lập tức bác bỏ thuyết pháp "Chó ngáp phải ruồi" của Từ cô cô.

Hắn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nguyên nhân chính là trong đó có rất nhiều danh tự trước kia hắn từng thấy qua, đồng thời còn có một số người đến từ Vệ Huy phủ, những người còn lại cũng đến từ các vùng Đại Danh, Sơn Tây, Khai Phong, hầu hết đều đến từ các châu phủ xung quanh Vệ Huy phủ.

Chỉ có một số nhỏ thí sinh trúng tuyển đến từ Giang Nam và kinh sư.

Bởi tố tụng sư bắt nguồn từ Vệ Huy phủ, mà hơn một năm trước có rất nhiều thư sinh đều muốn đến Vệ Huy phủ đảm nhiệm tố tụng sư, bởi vì bọn hắn dần dần phát hiện tố tụng sư có quyền lực không nhỏ, dễ dàng xây dựng uy tín, hơn nữa bách tính cũng đều nhận biết.

Uy tín, danh vọng, tiền tài không phải chính là thứ bọn hắn truy cầu Sao.

Mặc dù kém hơn tiến sĩ, nhưng nếu như đi thi tiến sĩ vậy thì phải cạnh tranh cùng thiên tài khắp cả nước.

Áp lực cạnh tranh tố tụng sư liền nhỏ hơn rất nhiều, quyền lực lại không khác gì quan viên, chỉ là không có danh phận triều đình ban cho, nhưng nếu như có thể nhờ vào đó tích lũy thanh danh, tương lai vẫn có hi vọng nhập sĩ.

Là một bàn đạp không tệ.

Chỉ là hiện tại Vệ Huy phủ đã đủ tố tụng sư, Quách Đạm vì tiết kiệm chỉ tiêu, cũng không có tính toán nhận nhiều.

Đầu này làm bọn hắn rất thất vọng.

Làm sao biết Quách Đạm lại nhận thầu ba phủ, đồng thời tiếp tục áp dụng ba viện chế độ.

Những người này ngay lập tức nhao nhao báo danh dự thi, bởi vì bọn hắn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, vì vậy trong số bọn họ rất nhiều người đều trúng tuyển.

Tục ngữ có câu, trời không phụ người có lòng.

Nhưng mà, chuyện này lại làm cho thế cục Khai Phong phủ vốn đã rất phức tạp tăng thêm một phần biến số, bởi vì bọn hắn càng nhiều hơn là đại biểu cho giai cấp bình dân, con cháu của tiểu lại và thương nhân cơ hồ đều là giai cấp phía dưới. Tô Hú dù thông minh, cũng không ngờ rằng giai cấp bình dân sẽ ra trận.

Kỳ thật Quách Đạm cùng Từ cô cô cũng không ngờ được.

Hai người vốn dĩ thiết kế địa vực chế hành, nhưng bây giờ giai cấp bình dân lộ đầu, đồng thời còn khống chế đại bộ phận quyền tố tụng, khiến thế cục trở nên khó bề phân biệt.

Đáng tiếc đây đã sự thật không thể thay đổi.

Sau khi có danh sách trúng tuyển, Quách Đạm liền dán thiếp bố cáo.

Nhưng không phải yết bảng, trên bố cáo chỉ nói rõ có 232 người thi đậu, hắn sẽ cấp cho những người này chứng chỉ tố tụng sư, nhưng tạm thời vẫn chỉ tuyển hai trăm người, như vậy 32 người điểm số thấp hơn sẽ trở thành dự bị, nhưng hắn đồng thời biểu thị, 32 người này rất nhanh sẽ nhậm chức.

Kẻ ngoại lai càng ngày càng nhiều, hai trăm tố tụng sư có khả năng không đủ.

Kết quả này làm không ít quần chúng ăn dưa giật nảy cả mình, hơn hai vạn người mới thi đậu hơn hai trăm, khác biệt quá xa với dự tính trước đó nha.

Không phải nói đề thi rất đơn giản sao?

Thế nào... ?

Phải biết rằng thí sinh tham gia cuộc thi lần này nghe nói đều là tinh anh các nơi, cũng không phải hạng người vô danh.

Mà loại tỷ lệ trúng tuyển này cũng làm thư thông báo trở nên đủ trân quý.

Lúc thư thông báo được gửi đi, tràng diện này thật sự giống như thi đậu tiến sĩ, thậm chí so với thi đậu tiến sĩ còn khoa trương hơn.

Nếu trong thôn này có người thi đậu, bản địa hương thân lập tức liền tới cửa chúc mừng, vừa đưa tiền, vừa đưa lương thực.

Nhân sĩ ngoại lại thi đậu, sĩ phu tới từ quê nhà cũng tranh thủ thời gian tới gặp mặt một lần, lôi kéo một cái.

Những người thi đậu cũng không ngờ chính mình sẽ bị chúng tinh phủng nguyệt như vậy, bọn hắn chỉ muốn cầu một công việc có thể diện mà thôi.

Nhưng không ngờ công việc này lại quá có thể diện, hù sợ bọn hắn.

Không có cách nào, quyền tố tụng đối với các phương đều cực kỳ Ø1IAn †trondœ- Mà thí sinh không thi đậu nhìn thấy tràng diện này hối hận phát điên, đại đa số bọn hắn kỳ thật không hề có hứng thú đối với tố tụng sư, bọn hắn chỉ cầu thanh danh, mặt mũi, nếu như bọn hắn biết trước sẽ có tràng diện này thì cho dù phải dùi mài Minh luật ngày đêm cũng phải thi đậu.

Thật sự là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận a!

Quách Đạm nhìn thấy tình huống này lập tức tận dụng thời cơ, tranh thủ thời gian đánh quảng cáo.

Hắn thông báo cho mọi người, hắn muốn tại Chương Đức phủ thành lập một học viện luật, chuyên môn dùng để học tập luật pháp.

Đồng thời còn biểu thị rõ ràng các ngành các nghề đều cần tôn trọng luật pháp quốc gia, nếu như không hiểu luật pháp thì sẽ ăn thua thiệt rất lớn, ví dụ như Nhất Tín nha hành liền có đại lượng nhân viện pháp vụ, trong tương lai nhu cầu về loại nhân tài này sẽ càng ngày càng cao.

Đồng thời còn liệt kê một số tiền lương và đãi ngỗ của nhân viên pháp vụ, việc này đích xác hấp dẫn không ít người.

Trong đó bao quát rất nhiều bản địa đại tài chủ, bọn hắn đều nghĩ thầm, bây giờ Quách Đạm đã nhận thầu nơi này, đặc quyền về mặt luật pháp của bọn hắn dần dần biến mất, trong nhà nếu có một người hiểu luật pháp, chí ít có thể tránh bị Quách Đạm hố, bọn hắn nhiều nhi tử như thế, chưa chắc ai cũng có thể thi đậu tiến sĩ.

Mà giai cấp bình dân ra trận lại kích thích một chuyện khác, chính là cạnh tranh tư học viện.

Quyền tố tụng đã mất đi, tư học viện cũng không thể lại mất.

Mà hết thảy đều trong tính toán của Quách Đạm, hắn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lập tức tổ chức đại hội đấu giá tư học viện.

Ngoại trừ học viện quy mô dưới một trăm người, các học viện quy mô lớn hơn, người thân thỉnh nhiều hơn rất nhiều so với số lượng cho phép.

Vì vậy chuyện này chỉ có thể dùng hình thức đấu giá để giải quyết vấn đề.

Địa điểm tổ chức đại hội đấu giá được xác định tại tửu lâu của Triệu Thanh Hợp, không có nguyên nhân khác, là bởi vì Triệu Thanh Hợp nguyện ý miễn phí cung cấp tửu lâu cho Quách Đạm tổ chức đại hội đấu giá, bởi vì nếu tổ chức tại tửu lâu của hắn, chí ít hắn có ưu thế sân nhà.

Quách Đạm đương nhiên có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Bắt đầu buổi đấu giá là bốn học viện quy mô trên vạn người, trong đó hai nhà tại Khai Phong phủ, Chương Đức, Hoài Khánh, mỗi phủ một nhà. tập đoàn mang tính chất địa vực, tổng cộng có hơn hai mươi phái.

Lúc những đại danh sĩ, sĩ phu, đại tài chủ này đi tới tửu lâu, tràng diện thật sự là hài hòa một cách dị thường, đều rất điệu thấp biểu thị chính mình chỉ đến quan sát mà thôi.

Lời nói dối trá hơn cũng có thể nghe thấy ở đây.

Đấu tranh địa vực vẫn rất khó tránh khỏi, người và người có khả năng sẽ thừa nhận mạnh yếu với nhau, thế nhưng giữa địa vực với địa vực sẽ không nhận thua một cách dễ dàng.

Sau khi hàn huyên một lát, bọn hắn liền vào ngồi vào bàn của chính mình, tửu lâu lập tức trở nên yên tĩnh dị thường, có thể ngửi được một chút mùi thuốc súng.

Đầu tiên đương nhiên là Triệu Thanh Hợp đứng lên nói chuyện một chút lời xã giao, nhưng trong ngôn ngữ lại lộ ra thân phận chủ nhân hoan nghênh các vị khách từ phương xa đến.

Đám người Tô Hú cũng đều biết Triệu Thanh Hợp đang tuyên bố chủ quyền, thế nhưng ai cũng không coi đây là chuyện quan trọng, ai bảo triều đình đem tư học viện đặt ở đây.

Sau khi Triệu Thanh Hợp phát biểu xong, đại hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Quách Đạm không đích thân hạ tràng gõ búa mà để Tào Tiểu Đông chủ trì buổi đấu giá này, hắn cảm thấy Tào Tiểu Đông trong công việc đã được lịch luyện rất tốt, thời gian tới hắn muốn để Tiểu Đông tiếp xúc với một số cảnh tượng hoành tráng.

Bên cạnh hắn đang thiếu nhân tài có thể một mình đảm đương một phía.

Sau một phen lễ phép chào hỏi, một nữ tỳ đi lên trên đài, kéo một tấm địa đồ xuống.

Tào Tiểu Đông nói: "Bây giờ các vị nhìn thấy chính mảnh đất dùng để xây học viện ở cảnh nội Hứa Châu, tổng cộng là 4,800 mẫu, giá khởi điểm là một lượng. Nhưng trước khi đấu giá, tại hạ còn phải nhắc lại một lần nữa, đây là đất dùng để xây dựng học viện, nếu như không muốn xây dựng học viện thì nhất định phải thân thỉnh, không thể tự tiện chuyển mục đích sử dụng. . -"

Sở dĩ giá khởi điểm là một lượng, là bởi vì đất đai dùng để xây dựng học viện được cấp miễn phí, chỉ vì có cạnh tranh, cho nên mới tổ chức đấu giá, ai nếu có thể lấy một lượng cầm xuống thì cũng hợp tình hợp lý.

Chu Phong ngồi cùng Quách Đạm tại lầu ba quan sát phía dưới, nhìn không tệ nha, tại loại này tràng diện mà tuyệt không luống cuống, nếu là ta đi lên, có khả năng sẽ run rẩy."

"Miễn miễn cưỡng cưỡng đi." Quách Đạm cười nhạt một tiếng.

Tuy không luống cuống, nhưng vẫn thiếu đi một phần tình cảm mãnh liệt.

Cao Thượng đột nhiên hỏi: "Quách Đạm, nếu như ngươi cũng xuống đó cùng tranh giành với bọn hắn, ngươi có thể tranh được với bọn hắn không?"

Quách Đạm nói: "Ta khẳng định sẽ lấy giá cả rẻ nhất cầm xuống."

Chu Phong vội vàng nghiêng tai hỏi: "Hiền chất có biện pháp gì?"

Quách Đạm nói: "Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần lần thứ nhất kêu giá liền đưa ra một giá cả cực kỳ kinh người."

Chu Phong hiếu kỳ nói: "Vì sao?"

Quách Đạm nói: "Bởi vì phía sau còn có ba mảnh đất, bọn hắn đều có đường lui, dưới trạng thái như thế, bọn hắn thấy vừa kêu giá đã cường thế như vậy, cho nên chưa chắc sẽ cứng đối cứng với ta đến cùng, thế nhưng chỉ cần ta cầm xuống được mảnh đất đầu tiên, thì ba mảnh đất phía sau nhất định sẽ cao hơn ta giá tiền này của ta.

Bởi vì giá cả của ta sẽ tạo cho bọn hắn một tâm lý, chính là vì đã có người tốn tiền nhiều như vậy cầm xuống mảnh đất đầu tiên, cho nên lại phải tốn tiền nhiều tiền hơn nữa cũng là chuyện đương nhiên, vì vậy càng về sau, giá cả sẽ chỉ càng cao, bởi vì đường lui cho bọn hắn đã càng lúc càng ít."

Chu Phong bừng tỉnh đại ngộ nói: "Khó trách hiền chất đấu giá hai nhà học viện ở Khai Phong phủ trước tiên, nếu như đấu giá học viện ở Chương Đức, Hoài Khánh trước thì tất cả mọi người sẽ lưu lại thủ đoạn, giá cả sẽ không được cao lắm, nhưng nếu như đặt ở phía sau, bọn hắn nhất định bằng mọi giá cầm xuống."

Quách Đạm ra hiệu Chu Phong đừng lên tiếng.

Cao Thượng nghe hai người nói chuyện cũng sợ hãi, nói: "Thương nhân các ngươi thật đúng là gian trá, bán cái tư cách cũng phức tạp như vậy."

"Lão gia nhà ta ra một vạn lượng."

Một tiếng kêu này khiến trong lâu vang lên một trận tiếng ồ lên.

Đám người Quách Đạm cùng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ở lầu hai đối diện có một gã sai vặt hô lên. Quách Đạm lập tức hướng Cao Thượng nói: "Công công cũng trông thấy, người đọc sách cũng không tốt hơn bao nhiêu."

Cao Thượng á khẩu không phản bác được.

Giá khởi điểm là một lượng, Tô Hú trực tiếp kêu giá một vạn lượng, ngươi như vậy thật là quá tùy hứng, chuyện này lập tức khiến các phương có chút trở tay không kịp.

Mặc dù rất nhiều người đều cho rằng đây là tình thế bắt buộc, nhưng trong lòng mọi người kỳ thật cũng đều không có giá cả cụ thể giá, bởi vì buổi đấu giá này bán không phải là đất đai, mà chỉ là một cái tư cách, cái này vô pháp định giá cho nên tự nhiên cũng không biết nên kêu giá bao nhiêu.

Vì vậy ai cũng không ngờ rằng sẽ có người ngay lần thứ nhất kêu giá một vạn lượng.

Cho đến khi tiếng gõ búa thứ ba vang lên, trong lâu vẫn là một mảnh lặng ngắt như tờ.

Lấy Tô Hú làm đại biểu Nam Kinh tập đoàn, vô cùng thuận lợi cầm xuống học viện ở Hứa Châu.

Sau khi Tô Hú cầm xuống, còn xốc lên rèm châu, nhìn về phía Quách Đạm.

Quách Đạm vội vàng chuyển tới ánh mắt cảm kích, trong lòng lại nghĩ thầm, lão nhân này thật đúng là lợi hại, vậy mà biết dùng một chiêu này.

Đột nhiên thấy Cao Thượng, Chu Phong đều đang có vẻ quái dị nhìn mình, Quách Đạm không khỏi ngượng ngùng nói: "Chuyện này không có quan hệ với ta, hơn nữa ta cũng thu hồi những lời nói vừa rồi, nếu như ta hạ tràng, ta tuyệt sẽ không để hắn đạt được mục đích, chỉ cần có người cố tình nâng giá, tình huống có khả năng liền sẽ không giống."

Nhưng vấn đề là Quách Đạm không hạ tràng, như vậy quá trình đấu giá sẽ không có bao nhiêu khác biệt với lời hắn nói vừa rồi.

Mảnh đất thứ hai ở cảnh nội Trịnh Châu bị chủ nhà là mấy thân sĩ bản thổ Triệu Thanh Hợp lấy một vạn năm ngàn lượng giá cả cầm xuống.

Quần chúng ăn dưa cấp bậc như Cao Thượng, adrenaline* cũng cấp tốc tăng lên.

(*)Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tỉm của bạn đập nhanh, Adrenaline được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim. Một vạn lượng đã khiến người giật nảy cả mình, thật không ngờ mảnh đất thứ hai vậy mà trực tiếp đột phá một vạn năm ngàn lượng.

Tào Tiểu Đông cũng bị kim ngạch này lây nhiễm, lúc nói chuyện càng thêm tình cảm mãnh liệt, triệt để buông thả bản thân.

Đám người Triệu Thanh Hợp thật sự là nửa đời sau ăn đất cũng muốn cầm xuống mảnh đất này, bởi vì bọn họ là chủ nhà, nếu như ba đại học viện ở Khai Phong phủ không có một chỗ thuộc về người Khai Phong, vậy ai sẽ còn cho rằng bọn họ là chủ nhà, vừa rồi vì chưa lấy lại tỉnh thần, lúc mấy người lấy lại tinh thần lại phát hiện chỉ còn dư lại một đại học viện, bọn họ đã không còn đường lui.

Cũng may bọn hắn có bản thổ ưu thế, tất cả đại tài chủ đều ở đây, trong lòng mọi người cũng có lực lượng.

Nhưng mà, mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, khoa trương hơn còn ở phía sau, về sau học viện ở Chương Đức phủ bị kinh thành tập đoàn lấy giá cả hai vạn một ngàn lượng cầm xuống.

Thời điểm kêu giá, mọi người như ngừng thở, mỗi lần đều nhảy ngàn lượng, mẹ nó thật sự là quá kích thích.

Phải biết rằng lúc ban đầu Quách Đạm ở kinh thành tuyên bố muốn đầu tư một vạn lượng xây dựng học viện, sĩ lâm kinh thành sĩ lâm hô lên giá cả hai vạn lượng, làm sao biết, hóa ra hai vạn lượng lại chỉ có thể mua được một cái tư cách.

Quá hố cha!

Mà đám người Triệu Thanh Hợp lập tức liền cảm thấy được an ủi, một vạn năm ngàn lượng thật đúng là còn tiện nghỉ a.

Có thể thấy giá cả thật sự là không có cao thấp, hoàn toàn dựa trên sự ganh đua.

Hóa ra kinh thành tập đoàn đã có tính toán từ trước, học viện ở Khai Phong phủ khẳng định là cạnh tranh rất lớn, thế nhưng đối với bọn hắn, Chương Đức phủ gần kinh thành hơn, nên là một lựa chọn tốt hơn, bọn hắn vốn có kế hoạch cầm xuống học viện ở Chương Đức phủ.

Làm sao biết Sơn Đông tập đoàn, Tô Tích Thường tập đoàn, Giang Tây tập đoàn, Sơn Tây tập đoàn, vân vân, cũng đều cho rằng như vậy, học viện ở Khai Phong phủ cạnh tranh quá lớn, Chương Đức phủ mặc dù không bằng Khai Phong phủ, nhưng cách kinh thành gần hơn, ngôn luận của bọn hắn sẽ càng dễ dàng được kẻ thống trị ở kinh thành nghe thấy hơn.

Như vậy chẳng khác nào bức kinh thành tập đoàn lên tuyệt lộ, thế nhưng bọn hắn cũng không có đường lui, bởi vì Nam Kinh đã cầm xuống sự là mất mặt, văn nhân coi trọng nhất là mặt mũi, cắn răng cũng phải cầm xuống.

Đại học viện cuối cùng ở Hoài Khánh phủ bị Sơn Tây tập đoàn lấy một vạn tám ngàn lượng cầm xuống.

Mặc dù so với Chương Đức phủ, giá cả có chút hạ xuống, nhưng kỳ thật giá tiền này đã rất khủng bố, bởi vì vị trí địa lý của Hoài Khánh phủ đến cùng không bằng Khai Phong phủ và Chương Đức phủ, Quách Đạm cố ý đem nó lưu lại cuối cùng, chính là vì hi vọng bọn hắn có thể liều chết đánh cược một lần.

Lấy sĩ phu Tấn Thành làm đại biểu Sơn Tây tập đoàn đánh liều cầm xuống học viện ở Hoài Khánh phủ, cũng là bởi vì Hoài Khánh phủ giáp danh Sơn Tây, đồng thời cũng là nằm trên con đường Tấn thương phải qua khi xuôi nam.

Nhưng mà, trò hay tuyệt không ngừng lại, trận đấu giá thứ hai là học viện quy mô trên ngàn người còn gay cấn hơn.

Đại bộ phận đều bị Sơn Đông tập đoàn, Tô Tích Thường tập đoàn cùng Giang Tây tập đoàn chia cắt.

Ba nhà này sở dĩ cuối cùng quyết định không tranh giành học viện ở Hoài Khánh phủ là bởi vì bọn hắn lâm thời thay đổi kế hoạch, muốn tập trung tài lực tranh giành những học viện quy mô trên ngàn người.

Mà bộ phận còn lại đều bị một số học phái tập đoàn cầm xuống, bởi vì Nho gia ở Minh Triều chia rất nhiều học phái, tư học viện có thể tuyên dương lý niệm cùng tư tưởng của chính mình rất tốt.

Sau khi đấu giá xong, tất cả mọi người đều hoa mắt váng đầu, lo được lo mất, bọn hắn cũng không biết chính mình kiếm hay bồi.

Nhưng Quách Đạm khẳng định kiếm.

Đây là chuyện không thể nghỉ ngờ.

Quách Đạm vung lên ống tay áo, nhẹ nhàng đem mười lăm vạn lượng bỏ vào trong túi.

Hoàng Đại Hiệu đã mặt xám như tro, hắn chết cũng không ngờ rằng, chỉ riêng tư cách mở tư học viện có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?

Thật chó.

Nhưng kỳ thật đây vẫn chỉ là bắt đầu, sau khi học viện được xác định, kế tiếp chính là xây dựng, nhưng không khéo là ba phủ chỉ có đội xây dựng quy mô lớn, chính là Đua ngựa kiến trúc tập đoàn danh nghĩa thuộc về Quách Đạm, mà từ nguyên liệu đến nhân thủ tất cả đều bị Quách Đạm lũng đoan. Hai trắm vạn lượng? Ngắn. . . Khụ khụ. .. Thấp.
Bình Luận (0)
Comment