Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 435 - Chương 434: Buồn Bực Phát Đại Tài

Chương 434: Buồn bực phát đại tài Chương 434: Buồn bực phát đại tàiChương 434: Buồn bực phát đại tài

Có nội gian, đình chỉ giao dịch?

Thật có lỗi, đã muộn.

Ngày thứ ba nhân số báo danh đã đột phá sáu ngàn.

Thật là ngăn không được.

Như vậy chỉ có thể thôi miên bản thân.

Giả.

Nhất định là giả.

Không người nào nguyện ý tin tưởng, hôm nay mới bắt đầu chiêu sinh, ngày mai lập tức liền đột phá ba ngàn.

Dù học viện của ngươi là Quốc Tử Giám, dù người người đều muốn đến học viện của ngươi, thế nhưng cũng không khoa trương như vậy.

Bởi vì việc này phải có một quá trình, những người báo danh này từ đâu mà chui ra?

Việc này nhìn xem giống như là sớm có dự mưu.

Kỳ thật thật đúng là sớm có dự mưu.

Quách Đạm là một thương nhân, tự nhiên biết rõ tầm quan trọng của một khởi đầu tốt đẹp, nếu như có thể một lần là thành danh thì có thể vì tương lai đánh xuống nền móng kiên cố.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong thời đại tin tức tương lai, có không ít thương nhân sẵn sàng bỏ ra hơn nửa năm, thậm chí hơn một năm làm tuyên truyền, bởi vì một khi khai trương không tốt, thì về sau có thể phải nỗ lực một năm, thậm chí mấy năm phải mới có thể đền bù được, hơn nữa tỉ lệ thành công còn không cao.

Nếu như không chắc chắn mười phần, Quách Đạm tuyệt đối sẽ không tùy tiện chiêu sinh.

Thì ra cách đây hai tháng, lúc đó Quách Đạm vẫn còn chưa nhận thầu ba phủ đã bắt đầu làm tuyên truyền, mà mánh lới chính là bản thân Quách Đạm.

Muốn học tập phương pháp thống kê của ta không?

Muốn giống như ta phú khả địch quốc không?

Muốn giống như ta ngọc thụ lâm phong không ?

Đương nhiên là muốn. Đặc biệt là sau khi tin tức này truyền đến Vệ Huy phủ, cơ hồ tất cả thương nhân và địa chủ đều vô cùng kích động, mỗi ngày bọn hắn đều chờ mong học viện của Quách Đạm chiêu sinh.

Theo bọn hắn nghĩ, phương pháp thống kê của Quách Đạm có thể xưng là « Cửu Âm Chân Kinh » của giới kinh doanh, chỉ cần có thể học được một thành bản sự của Quách Đạm, vậy thì tiêu mấy chục lượng học phí cũng quá giá trị, thực tình không có đầu tư nào so với việc này có lời hơn.

Thực tế là chính bọn hắn không hạ xuống được mặt mũi, nếu không, chính bọn hắn cũng muốn đến học một chút, vì vậy bọn hắn đều cho nhỉ tử của mình đến Khai Phong phủ chờ đợi trước, nhất định phải cướp được danh ngạch.

Giống như Trần Nam Bắc nhi tử của Trần Phương Viên và Trần Hạo nhỉ tử của Trần Bình, bọn hắn tới để làm mua bán, nhưng chính bọn hắn cũng báo danh.

Chỉ là vì thương nhân vẫn không dám quá khoe khoang, bọn hắn đều tùy thời mà động, cho nên không có người nào chú ý tới bọn hắn, vì vậy ngày báo danh mới có thể đột nhiên lộ ra nhiều người như thế.

Mà loại tình huống nóng nảy này cũng khiến bản địa đại địa chủ, đại phú thương cảm thấy rất động tâm, bọn hắn cũng vụng trộm an bài nhi tử của mình đi báo danh.

Nếu như có thể học được một thân bản sự tính sổ sách thì cũng không đến mức làm bại gia tử.

Mà Nhất Nặc học phủ cường thế khiến rất nhiều đại danh sĩ có áp lực tăng gấp bội.

Móng còn chưa có đào đã bắt đầu chiêu sinh, học phí còn đắt như thế, vậy mà có nhiều người như vậy cướp báo danh.

Nếu như học viện của bọn hắn chiêu sinh, học phí thấp hơn Nhất Nặc học phủ, mà còn không có nhiều người như vậy báo danh.

Vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?

Quách Đạm chỉ là một thương nhân, làm sao có thể trong giới giáo dục vượt qua bọn hắn?

Chuyện này không khoa học a!

Dần dần, Khai Phong phủ tràn ngập vị chua.

Rất nhiều người đều cực kỳ có ăn ý định nghĩa Nhất Nặc học phủ là học phủ bất nhập lưu, chỉ dạy một chút kỳ dâm diệu kế, chính là học phủ hạ đẳng. Chỉ có người hạ đẳng mới có thể đến đó học tập.

Tóm lại, là các loại chửi bới, các loại nói móc.

Chuyện này thật đúng là ảnh hưởng đến một số người, vốn dĩ ta thuộc giai cấp thân sĩ, đến Nhất Nặc học phủ của ngươi liền biến thành người hạ đẳng.

Như vậy không có lời nha.

Rất nhiều người bắt đầu chùn bước.

Thế nhưng con cháu của thương nhân vẫn vô cùng kiên định.

"Quách Đạm, ngươi chẳng lẽ cứ để mặc cho bọn hắn công kích Nhất Nặc học phủ, ngươi có biết không, bên ngoài đều nói thế nào, bọn hắn nói chỉ có những người không thi đậu công danh mới đến Nhất Nặc học phủ."

Chí tình chí nghĩa Cao Thượng công công cũng có chút không nhìn được.

Quách Đạm cười khổ nói: "Đa tạ công công vì ta bênh vực kẻ yếu, thế nhưng ta nhất định phải nhẫn, ta cũng không thể đắc tội bọn hắn."

"Ngươi đắc tội còn ít sao!" Cao Thượng khẽ nói.

Quách Đạm nói: "Công công hiểu lầm, ta đắc tội nhiều văn thần, thế nhưng cho tới bây giờ ta chưa bao giờ đắc tội khách hàng của ta."

"Khách hàng?" Cao Thượng kinh ngạc nói.

Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng thế! Bọn hắn đều là khách hàng của ta, bọn hắn lập tức muốn xây học viện, khẳng định phải đến tìm đội xây dựng của ta, nếu như bởi vì chuyện này mà ầm ï lên, việc này có khả năng sẽ thất bại, vậy ta sẽ tổn thất bao nhiêu tiền, nếu như giá tiền vũ nhục ta một lần là một vạn lượng, vậy ta nguyện ý để bọn hắn vũ nhục một vạn lần, dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào."

"Một vạn lượng?"

Cao Thượng hắc hắc nói: "Vậy ta cũng nguyện ý."

"Vậy không phải đúng rồi."

Quách Đạm ha ha nói: "Tùy bọn hắn mắng chửi đi, chúng ta liền buồn bực phát đại tài."

Sau khi Cao Thượng rời đi, Từ cô cô liền từ cửa hông bước vào đại sảnh, sắc mặt nàng ngưng trọng nói: "Ta cho rằng xét về mặt lâu dài, ngươi thật ra đang ở vào thế yếu."

"Cư sĩ chỉ giáo cho?" Quách Đạm hỏi.

Từ cô cô nói: "Kỳ thật bọn hắn nói cũng không sai, các ngành học của Quách Đạm lập tức thẳng tắp thân thể, rất kích động nói: "Chẳng lẽ cư sĩ cho rằng ta có thể trèo lên nơi thanh nhã?"

Từ cô cô chỉ cười một tiếng, không quan tâm nói: "Ngươi không phải muốn cạnh tranh cùng bọn họ sao? Nhưng cứ tiếp tục như thế, ngươi thua không nghỉ ngờ."

Quách Đạm hỏi: "Vì sao?"

Từ cô cô nói: "Bây giờ tất cả những gì ngươi và Nhất Nặc học phủ có kỳ thật chẳng qua là hải thị thận lâu, chỉ cần bệ hạ hơi lui về sau một bước, tất cả đều sẽ hôi phi yên diệt. Ta mặc dù ủng hộ ngươi không nhập sĩ, thế nhưng ngươi nhất định phải có được phần ủng hộ ở trong triều.

Đám người Tô Hú tạo dựng học viện nhất định là vì vận chuyển nhân tài hướng triều đình, một khi học sinh của bọn hắn đều vào triều làm quan thì học sinh của Nhất Nặc học phủ đều là cá trên thớt đợi làm thịt, mặc người chém giết, cứ kéo dài như vậy, ngươi không thể nào thắng."

Nàng nói đúng vô cùng, không thể hoàn toàn dựa vào Vạn Lịch, bởi vì Vạn Lịch cũng cần đại thần ủng hộ, Vạn Lịch không thể luôn luôn cùng cả triều văn võ đối nghịch vì Quách Đạm, nếu như trong triều có một chút thế lực duy trì Quách Đạm, Vạn Lịch sẽ nhẹ nhõm không ít.

Giống như lần này, Vạn Lịch cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, may mắn là Quách Đạm nghĩ ra được biện pháp, nếu hắn không nghĩ ra, vậy làm sao bây giờ?

Quách Đạm hỏi: "Ý của cư sĩ là ta cũng phải giống như bọn hắn dạy Bát Cổ văn?"

Từ cô cô gật đầu nói: "Ý của ta là ngươi nhất định phải làm như thế."

Tại xã hội phong kiến, ngươi không có quyền lực thì chẳng khác nào cái gì cũng không có.

Quách Đạm nói: "Thế nhưng cư sĩ cho rằng ta có thể thắng được bọn hắn sao?"

Từ cô cô nói: "Ta có thể giới thiệu một số ẩn sĩ đến Nhất Nặc học phủ dạy học."

Quách Đạm cười nói: "Không phải ta xem thường cư sĩ, cho dù cư sĩ giới thiệu một số người tới dạy học, chỉ sợ cũng khó có phần thắng a!"

Từ cô cô nói: "Ta không phủ nhận, luận thanh danh, luận tài hoa, người ta giới thiệu khó mà thắng được bọn hắn, nhưng ngươi nhất định phải liên quan đến nó, mà không thể tồn tại với tư cách một dị loại, mấu chốt ngươi làm như thế, cũng không có khả năng thắng được bọn hắn."

Ouách Đam ha ha nói: "Ta † na nói. †a muốn †ai lĩnh vực bon hắn am hiểu nhất đánh bại bọn hắn, mà không phải có thể thắng được bọn hắn."

Từ cô cô hỏi vội: "Chẳng lẽ ngươi đã có biện pháp?"

Quách Đạm không trả lời mà hỏi lại: "Cư sĩ vừa mới nói rằng học viện của bọn hắn là vì vận chuyển nhân tài hướng triều đình phải không?"

Từ cô cô gật đầu.

"Không."

Quách Đạm cười nói: "Trong mắt của ta, học viện của bọn hắn sẽ vận chuyển nhân tài hướng Nhất Nặc học phủ của ta."

Hai mắt Từ cô cô mở lớn, khiếp sợ nhìn Quách Đạm.

Đúng lúc này, một tùy tùng chạy đến trước cửa, bẩm báo: "Cô gia, Thần Thần cùng Tưởng tố tụng sư đến."

"Tiểu tử này xem như đến."

Quách Đạm không khỏi thở ra một hơi, lại hướng Từ cô cô nói: "Chúng ta lập tức liền có thể về nhà."

Từ cô cô kinh ngạc nói: "Lập tức?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Bởi vì chúng ta còn phải lưu lại hai ngày ở Vệ Huy phủ và Chương Đức phủ."

Đây chính là lý do sao?

Từ cô cô chỉ có thể nói tâm của Quách Đạm thật to lớn, tại thời khắc mấu chốt này, vậy mà muốn hồi kinh, đổi ai cũng không dám tùy tiện rời đi.

Thế nhưng nàng xem nhẹ một điểm, chính là từ trước đến nay Quách Đạm không tự mình hạ tràng quản lý, bằng không, hắn sẽ chất vấn chính mình tốn nhiều tiền mời nhiều người như vậy có ý nghĩa gì?

Chỉ riêng nhân sĩ chuyên nghiệp bên người hắn, hàng năm liền phải thanh toán hơn ngàn lượng tiền lương.

Những người này chính là phân thân của hắn.

Chu vương phủ.

"Vương gia, thảo dân lập tức phải hồi kinh. !"

"Hồi kinh?"

Chu Túc Trăn hỏi: "Là Thánh thượng triệu ngươi trở về sao?"

"Không phải."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Bởi vì nội tử đang mang thai không thể quản lý mua bán ở nhà, cho nên ta phải trở về một chuyến, thế nhưng qua mấy tháng, ta sẽ lại chạy đến đây." Chu Túc Trăn hỏi: "Vậy ở đây làm sao bây giờ?"

Ở đây mua bán vừa mới bắt đầu, ngươi lại phải trở về, đây không phải hố người sao.

Quách Đạm chỉ hướng Thần Thần cùng Tào Tiểu Đông đang đứng phía sau hắn, nói: "Sau khi thảo dân rời đi, hai người bọn họ sẽ tiếp quản mua bán và thuế vụ ở đây."

"Bọn hắn. ... Hai người bọn họ?" Chu Túc Trăn lúc này mới nghiêm túc liếc nhìn hai gia hỏa lông còn chưa mọc đủ này, trước đó hắn còn cho rằng hai tiểu tử này là gã sai vặt, không khỏi lo lắng nói: "Ngươi đem việc lớn như thế giao cho hai bé con này?"

Thần Thần cùng Tào Tiểu Đông xấu hổ nhìn nhau một cái.

Chính bọn hắn cũng cảm thấy mình quá nhỏ, bọn hắn cũng muốn nhanh chóng lớn lên.

Quách Đạm vội nói: "Vương gia, việc này kỳ thật đều do thảo dân, tại thời điểm nhược quán liền đã phát triển, vì vậy chỉ có thể thu những bé con này làm đồ đệ."

Chu Túc Trăn sửng sốt một chút, chợt ha ha nói: "Nói có lý, nói có lý."

Quách Đạm lại nói: "Hai người bọn họ mặc dù tuổi còn trẻ, thế nhưng là môn sinh đắc ý của thảo dân, Vệ Huy phủ vẫn do hai người bọn họ quản lý."

"Thật sao?"

Chu Túc Trăn lại kinh ngạc liếc nhìn Thần Thần cùng Tào Tiểu Đông.

Quách Đạm gật đầu nói: "Kỳ thật sau lưng bọn hắn còn có một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp, bọn hắn có kinh nghiệm rất phong phú, vì vậy xin Vương gia yên tâm, trong lúc thảo dân không ở đây, mua bán của chúng ta vẫn sẽ như cũ bảo trì trạng thái tăng vọt, tuyệt sẽ không giảm đi."

Chu Túc Trăn nghe Quách Đạm nói như vậy, tự nhiên cũng buông lỏng mấy phần, cười nói: "Nếu đã là cao đồ của ngươi, vậy bản vương yên tâm."

Quách Đạm lại nói: "Lo lắng duy nhất của thảo dân là niên kỷ của bọn hắn quá nhỏ, chỉ sợ khó mà phục chúng."

Chu Túc Trăn mới đột nhiên hiểu ra, lập tức nói: "Ngươi cứ yên tâm, bổn vương sẽ để đại quản gia vương phủ hiệp trợ bọn hắn."

Quách Đạm cười nói: "Vậy thảo dân liền yên tâm."

Thần Thần cùng những tố tụng sư Vệ Huy phủ đến đã triệt để giải phóng Quách Đạm.

Ouách Đam đầu tiên là đem mua bán Ủa mình ùna Chu vi#na nhỉ và công việc liên quan đến thuế vụ toàn quyền giao cho hoàng kim tổ hợp của Vệ Huy phủ dưới sự lãnh đạo của Thần Thần cùng Tào Tiểu Đông quản lý, lại mệnh lệnh cho các tố tụng sư đến từ Vệ Huy phủ tạo thành một đội cố vấn giúp Khai Phong phủ xây dựng ba viện.

Về phần những công việc cụ thể khác, hắn đều lựa chọn giao cho từng đoàn đội chuyên nghiệp, ví dụ như Lý Thông phụ trách phương diện vận chuyển, đội xây dựng của Trần Bình phụ trách phương diện xây dựng học viện, mà phương diện thu thập nguyên liệu, hắn giao cho đoàn đội của Tống Huy.

Sau khi ném ra ngoài toàn bộ trọng trách, hắn lưu lại nơi này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa.

Nhìn như qua loa, nhưng kỳ thật nơi này so với Vệ Huy phủ ổn định hơn nhiều, thật sự không cần hắn để tâm, tùy tiện một danh sĩ ở nơi này cùng có thể làm được Tri phủ, những người này tập trung ở đây, ai dám nháo sự.

Mà những đại danh sĩ kia ngoài miệng châm chọc Nhất Nặc học phủ, nhưng trong lòng kỳ thật rất gấp, học viện của bọn hắn cũng phải mau chóng khởi công, quyết không thể lạc hậu hơn Nhất Nặc học phủ.

Thế nhưng việc này chỉ có thể đi tìm đội xây dựng.

Đây chính là hơn trăm học viện cùng lúc xác định, đồng thời đều xây dựng trên những mảnh đất hoang cằn cỗi, nơi đó cái gì cũng không có, cái gì cũng cần xây dựng.

Đây là công trình bao lớn, trong này lại có bao nhiêu lợi nhuận.

Một khi những công trình này toàn bộ khởi công, lại thêm thuỷ lợi, vận chuyển, vân vân, vấn đề thất nghiệp của ba phủ sẽ được giải quyết triệt để.

Đám Hoàng Đại Hiệu ngây thơ cho rằng có thể bằng vào quốc sách hạn chế Quách Đạm, thế nhưng với hiểu biết của bọn hắn về kinh tế, làm sao có thể ngăn được Quách Đạm, cũng giống như Quách Đạm lúc ấy không thể ngăn cản bọn hắn bức bách mình nhận thầu ba phủ.

Một vòng một vòng chụp xuống liền còn không bằng học tập Vệ Huy phủ, hạn chế cái cầu, chí ít đám người Triệu Thanh Hợp đều cho rằng như vậy.

Tất cả thương nhân ở Vệ Huy Phủ đều được lợi, mà thu nhập của Quách Đạm cơ hồ đều bằng thu thuế, mà bây giờ ở Khai Phong phủ, một mình Quách Đạm kiếm hết toàn bộ, địa chủ và thương nhân đều bị hạn chế đến mức chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm, tất cả mua bán thêm ra đều thuộc về Quách Đạm. chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình Quách Đạm ăn hết. Loại cảm giác này thật đúng là quá đau xót a.
Bình Luận (0)
Comment