Chương 439: Dựng cây gỗ ở cửa thành Nam
Chương 439: Dựng cây gỗ ở cửa thành NamChương 439: Dựng cây gỗ ở cửa thành Nam
Kỳ thật bản thân Quách Đạm cũng không phản đối sòng bạc, bởi vì chính hắn cũng tổ chức đua ngựa, hắn làm sao có thể căm thù đánh bạc.
Nhưng hắn nghiêm cấm sòng bạc tại Vệ Huy cũng không phải làm việc mâu thuẫn, kỳ thật lý niệm của hắn vẫn luôn kiên định.
Hắn chính là thương nhân, bất kể hắn làm gì, tuyệt đối đều theo phương diện lợi ích để cân nhắc.
Sòng bạc tồn tại ở Vệ Huy phủ sẽ chỉ tổn thương đến lợi ích của bản thân hắn, hắn đương nhiên phải nghiêm cấm, đua ngựa có thể kiếm tiền cho hắn, vậy hắn đương nhiên ủng hộ, chính là đơn giản như thế thôi.
Vương Dục, Tiết Văn Thanh, Nghiêm Thâm vô cùng tán thành quyết định của Quách Đạm, bởi vì sòng bạc tồn tại sẽ sinh sôi rất nhiều thị phi, từ đó tiêu hao đại lượng tài nguyên của ba viện.
Ai cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.
Kỳ thật nếu đối tượng không phải Lý Như Tùng, bọn họ cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề này.
Nhưng hết lần này tới lần khác là Lý Như Tùng, trong mắt Tiết Văn Thanh, Lý Như Tùng chính là cây gỗ ở cửa thành Nam của Thương Ưởng, chỉ cần Lý Như Tùng nhận trừng phạt thì Vệ Huy phủ chế độ sẽ được củng cố rất tốt, tương lai ai cũng không dám tùy tiện tới đây nháo sự.
Vì vậy Tố tụng viện vô cùng khát vọng khiến Lý Như Tùng đền tội, mục đích không phải vì nhằm vào Lý Như Tùng, mà là vì bảo vệ Vệ Huy phủ chế độ.
Vì vậy, lúc Quách Đạm nói có khả năng sẽ đưa Lý Như Tùng về kinh thành, bọn hắn vẫn còn có chút không hài lòng lắm, bọn hắn cảm thấy cho dù muốn đưa về kinh thành, cũng nên tiếp nhận xử phạt ở Vệ Huy phủ trước.
Nhưng Quách Đạm nói cũng có đạo lý, Vệ Huy phủ chế độ là do triều đình giao cho, dĩ nhiên không thể áp đảo phía trên triều đình.
Chủ thứ vẫn phải phân chia rõ ràng.
Mà ngay trong đêm đó, Lý Như Tùng một lần nữa yêu cầu gặp Quách Đạm.
Dù sao Quách Đạm chỉ cho hắn nửa ngày để cân nhắc.
Quách Đạm cũng lập tức chạy tới Sở duy trì trật tự.
"Không biết tướng quân tìm ta đến đây, có chuyện gì phân phó?" Quách Đạm ôm quyền thì lễ, hỏi.
Lý Như Tùng mắt sáng như đuốc nhìn kỹ Quách Đạm, nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, những lời ngươi nói lúc ban ngày là thật?"
Quách Đạm cười nói: "Việc này thật hay giả, đợi đến lúc tướng quân hồi kinh có thể hỏi bệ hạ, nếu như là giả, vậy ta liền mắc tội giả truyền thánh ý, đây chính là tội chết, đến lúc đó tướng quân liền có thể cáo trạng ta trước mặt bệ hạ, oán khí gì cũng đều ra."
Lý Như Tùng thoáng nhíu mày, nhìn thẳng Quách Đạm, qua một lát, hắn nói: "Ta sẽ không rời khỏi Vệ Huy phủ, ta nguyện ý tiếp nhận Pháp viện xử phạt."
Nửa ngày này đối với hắn thật là dày vò, hắn vẫn luôn bị áy náy giày vò. Hắn cảm thấy mình thẹn với Vạn Lịch, cô phụ thánh ân của Vạn Lịch, phải biết rằng tại cổ đại thần tử cô phụ thánh ân, thật sự là không thể tha thứ, hắn làm sao còn mặt mũi đi gặp Vạn Lịch.
Hiện tại đánh chết hắn cũng sẽ không rời khỏi Vệ Huy phủ.
Nếu như ngươi lựa chọn rời đi, vậy ngươi cũng không cần thiết phải lưu lại nơi này. Quách Đạm cười nói: "Rất nhiều năm về sau, tướng quân nhất định sẽ vui mừng vì mình đã có quyết định này."
Lý Như Tùng lập tức hỏi: "Ngươi đã dự liệu được ta sẽ làm như vậy?"
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Nhân tâm khó dò, ta thế nào liệu được, ta cũng không phải thần, vận mệnh của tướng quân vẫn luôn nằm trong tay tướng quân, vui mừng là tướng quân đã lựa chọn một con đường rất chính xác."
"Thật sao?" Lý Như Tùng mặt không đổi sắc hỏi: "Chỉ giáo cho?"
Quách Đạm nói: "Tướng quân có kinh nghiệm sa trường, không biết tướng quân cho rằng quân đội quan trọng nhất là gì?"
Lý Như Tùng hơi chút trầm ngâm, không trả lời mà hỏi lại: "Ta cũng muốn nghe một chút cao kiến của ngươi?"
Quách Đạm cười nói: "Đáp án của ta là quân kỷ nghiêm minh và tiền tài."
Lý Như Tùng cười gật đầu nói: "Không sai chính là hai điểm này."
Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Nhìn chung trên trăm châu phủ của Đại Minh ta, hai điểm này cũng chỉ có Vệ Huy phủ có."
"Thật sự là dõng dạc." Lý Như Tùng khẽ nói.
"Ta đều đang lấy thái độ khiêm tốn để nói."
Ouách Đam cười mêt tiếna. nói: "Tướng auân hẳn minh bach. hbỉnh e7 đều là bắt nguồn từ bách tính, nếu như bản thân bách tính đã quen thuộc tuân thủ kỷ luật, như vậy quân kỷ nghiêm minh tự nhiên liền không đáng kể, Tần triều vì sao hùng mạnh như vậy, không phải là bởi vì pháp chế nghiêm minh, bách tính có thói quen tuân thủ kỷ luật, cầm vũ khí lên liền là một binh sĩ hợp cách.
Mà bây giờ tướng quân ngồi ở chỗ này đã đủ để nói rõ Vệ Huy phủ pháp chế nghiêm minh, việc này đã đánh xuống nền móng vững chắc cho một chỉ quân đội quân kỷ nghiêm minh. Tướng quân căn bản không cần dùng uy tín của bản thân để đạt được mục đích này."
Lý Như Tùng trầm mặc không nói.
Đây đã là sự thật không thể tranh biện.
Thời điểm hắn bị bắt tại quân doanh, trừ thân tín của hắn ra, tất cả binh sĩ đều cho rằng Lý Như Tùng cũng nên tuân thủ Vệ Huy phủ pháp luật, mà không phải một mực ủng hộ Lý Như Tùng.
Tràng diện lúc ấy làm hắn rất khiếp sợ, bởi vì trong bất kỳ một chỉ quân đội nào cũng đều khó mà nhìn thấy cảnh này.
Việc này kỳ thật đều là công lao của Đồng Lạp, bởi vì Đồng Lạp là một người có kỷ luật bản thân rất nghiêm khắc, cho dù để Đổng Lạp đi dọn dẹp đường phố, hay cống rãnh, hắn cũng đều nghiêm túc hoàn thành, tuyệt sẽ không qua loa cho xong.
"Đây chỉ là một."
Quách Đạm tiếp tục nói: "Hai, đánh trận liền tiêu hao tiển tài, không có tiền rất khó đánh thắng trận. Mà đại đa số quân đội Đại Minh đều đã rất mục nát, không nói đến tiền thưởng cho các binh sĩ, ngay cả áo giáp bảo vệ binh sĩ và vũ khí giết địch đều rối tỉnh rối mù, thê thảm khiến người không đành lòng nhìn, những món đồ kia đừng nói bảo vệ binh sĩ, để ta mặc, ta cũng chê khó coi."
Lý Như Tùng kìm lòng không đặng gật đầu.
Nói ví dụ như vụ án giáp vải của quân Liêu Đông, quân Liêu Đông thế nhưng là quân đội biết đánh nhau nhất Đại Minh hiện tại, thế mà cũng nhận được đãi ngộ này, thực tế là tướng ăn của Trịnh Thừa Hiến quá khó coi, nếu như hắn hơi có chút lương tâm thì không đến mức làm binh sĩ đông lạnh chết, như vậy cũng tuyệt không nháo đến triều đình.
Chứ đừng nói đến các chi quân đội khác.
Trước kia Quách Đạm đi Binh bộ đã từng nhìn qua ghi chép về sản xuất quân bị, nhìn một cái là có thể nhìn ra vấn đề.
Bất kỳ một quốc gia nào, quân đội bắt đầu đi hướng mục nát, vậy đủ "Mà điểm này tuyệt sẽ không phát sinh ở Vệ Huy phủ."
Quách Đạm tràn đầy tự tin nói: "Nếu như tướng quân nhận được một bộ khôi giáp chất lượng kém ở Vệ Huy phủ vậy khẳng định nhìn một cái liền có thể nhìn ra, bởi vì phía trên sẽ viết rõ đó là khôi giáp chất lượng kém, nguyên nhân nhất định là vì tiêu tiền ít. Trừ binh khí, khôi giáp ra, còn có ngựa, tướng quân đến Vệ Huy phủ đã được một thời gian, tướng quân cho rằng Vệ Huy phủ sẽ thiếu ngựa sao?"
Vệ Huy phủ thật đúng là không thiếu ngựa, thậm chí đã sắp vượt quá phạm vi chịu đựng của Vệ Huy phủ.
Người Mông Cổ hiện tại cũng chỉ cần giao dịch cùng Vệ Huy phủ, vì vậy đại lượng ngựa, súc vật buôn bán đến Vệ Huy phủ.
Quách Đạm còn có dự định xây dựng một số nông trường tại ba phủ Khai Phong, Chương Đức, Hoài Khánh.
Nghe xong những lời này, trong mắt Lý Như Tùng bắt đầu lóe ra ánh sáng kích động, hắn đang ước mơ mình có thể tại Vệ Huy phủ chế tạo ra một sư đoàn bách chiến như thế nào.
Với năng lực sản xuất của Vệ Huy phủ.
Chỉ tưởng tượng thôi đã làm người cảm thấy phấn chấn.
Quách Đạm thở dài, tiếp tục nói: "Lại nói trở về, tướng quân sở dĩ những năm này trằn trọc nhiều như vậy cũng là bởi vì tướng quân không phục quản giáo của quan văn, thế nhưng chuyện tướng quân gây ra ở đây có khác gì hành động của những quan văn kia đâu? Tướng quân cho rằng quan văn không nên áp đảo trên đầu võ tướng, vì lẽ đó tướng quân cho rằng võ tướng nên áp đảo trên đầu bách tính, là thế phải không? Cổ nhân có câu, thứ mình không muốn, chớ làm cho người."
Dương Phi Nhứ đứng bên cạnh lại cảm thấy một màn này hình như rất quen thuộc, lúc trước nàng không phải cũng ước mơ tiến vào vệ sở trong khu đua ngựa mới xây sao, nhưng cuối cùng nàng lại quay về bên người Quách Đạm.
Quách Đạm tới tới lui lui cũng chỉ có một chiêu như vậy, hiểu lấy lợi thuyết phục người khác.
Cầm thứ đối phương cần nhất trao đổi cùng đối phương, đây chính là buôn bán.
Lý Như Tùng nghiêng con mắt thoáng nhìn Quách Đạm, nói: "Ta đã sớm nghe về ngươi, nhưng ta vẫn cho rằng, ngươi chẳng qua giỏi nịnh nọt, được bệ hạ ân sủng cho nên mới có thể có hôm nay, bây giờ xem ra là ta sai rồi." được điểm này, dù sao tướng quân cũng rất được bệ hạ ân sủng, thế mà."
Dương Phi Nhứ nghe vậy, lập tức khép chặt môi, sợ cười ra tiếng.
"Ngươi!"
Trong mắt Lý Như Tùng lại toát ra ánh lửa.
Quách Đạm lại đứng dậy, sửa sang cổ áo và ống tay áo, nói: "Ta cũng không ngại cùng tướng quân nói thẳng, tất cả Vệ Huy phủ đều thuộc về bệ hạ, ta chẳng qua chỉ phụ trách giúp bệ hạ quản lý tiền tài, trách nhiệm của ta chính là không loạn tốn một văn tiền, ta đã không cần vì thế mà chứng minh cái gì. Thế nhưng tướng quân nếu như muốn lấy được Vệ Huy phủ ủng hộ, còn rất nhiều việc cần tướng quân chứng minh, có lẽ trên đời này không thiếu người không làm mà hưởng, thế nhưng ở chỗ này của ta tuyệt đối không có, ta hi vọng tướng quân có thể thận trọng suy nghĩ, có nên lưu lại nơi này hay không. Nếu như không có chuyện khác, tại hạ cáo từ."
Hắn gật đầu thi lễ, sau đó liền cùng Dương Phi Nhứ đi ra ngoài.
Cũng giống như ban ngày, lúc Quách Đạm rời đi, Lý Như Tùng không hề hay biết, lâm vào trong trầm tư
Thời điểm Quách Đạm rời đi không lâu, Lý Như Tùng liền nói cho nhân viên Sở duy trì trật tự, hắn nguyện ý tiếp nhận Pháp viện xử phạt.
Tin tức này nhất thời làm ba viện đều lâm vào cuồng hoan, không thiếu tố tụng sư rơi xuống nhiệt lệ.
Tại Vệ Huy phủ, luật pháp cuối cùng chiến thắng quyền quý.
Bọn hắn đều là một đám dân đen, rất nhiều tố tụng sư chỉ là tú tài, thậm chí tú tài cũng không phải, nhưng lại có thể đem đại danh đỉnh đỉnh Lý Như Tùng định tội.
Chuyện này ở nơi nào cũng có thể là chuyện không thể nào tưởng tượng ra.
Đây tuyệt đối là một lần thắng lợi mang tính lịch sử.
Hôm sau.
SAI"
Một công tử ca ăn mặc lộng lẫy, ngáp một cái từ Ôn Tuyền các đi ra, sau người còn có vài ba đầy tớ đi theo.
Đúng lúc có một lão hán khiêng gánh hàng đi tới "Các vị, phiển nhường đường một chút."
"Tiểu lão đầu ngươi thật sự là không có mắt, dám hỏi công tử ta nhường đường cho ngươi, cút sang một bên." Một tên đầy tớ có vóc người khôi ngô đẩy lão hán kia ngã trên mặt đất.
Công tử ca nghiêng mắt thoáng nhìn, hừ một tiếng, lúc đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía trước có người nói nói: "Liễu huynh vội vã đi đâu vậy?"
"Ngươi còn không biết a, Lý Như Tùng đã nhận tội, ta đang chuẩn bị qua đó xem một chút."
"Huynh nói có phải là nhi tử của Ninh Viễn bá không?"
"Đúng nha!"
"Sao có thể? Lý Như Tùng cũng chỉ đả thương đông chủ sòng bạc, chuyện này đâu đáng nhắc tới."
"Bố cáo đều đã dán ra, còn có thể giả sao, ta nghe nói chẳng những phải bồi thường tiền, bản thân Lý Như Tùng còn phải đi ngoài thành dọn dẹp rác rưởi."
Công tử ca kia lập tức dừng bước chân, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn lão hán đang nằm trên mặt đất, vội vàng tiến lên phía trước, đỡ lão hán kia dậy, nói: "Đại thúc, thật sự là có lỗi, thúc không sao chứ? Ở đây có chút bạc, thúc nhất thiết phải nhận lấy."
Nói xong, hắn lại hướng về phía tên đầy tớ động thủ vừa rồi cho một bạt tai, tức giận mắng: "Bản công tử bình thường dạy các ngươi thế nào, nhất định phải hiểu được kính già yêu trẻ, giúp người làm niềm vui, tuyệt không thể lấy mạnh hiếp yếu!"
Lão hán kia cầm bạc, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái mộng bức.
(
) Điển tích Tỉ mộc lập tín (ØÈZk‡fŠ) Thương Ưởng mượn khúc gỗ để ban bố Biến pháp.
Đầu thời Chiến Quốc (khoảng thế kỷ IV TCN) dần dần xuất hiện hình thế "Thất hùng tranh bá" 7 nước dùng chiến tranh để giành quyền bá chủ, thống nhất Trung Nguyên. Trong số 7 nước thì nước Tần ở phía Tây nổi tiếng với truyền thống hiếu chiến, mạnh mẽ. Vốn từ thời Mục Công (thế kỷ VII TCN) đã là một thế lực hùng mạnh khiến các nước phía Đông lo sợ. Tuy nhiên, sau thời Tần Mục Công thì Tần suy yếu vì hôn quân và tranh chấp quyền lực. Phải đến thời Tần Hiếu Công (361 - 338 TCN) thì Tần mới có minh quân. Tần Hiếu Công cầu hiền đãi sĩ lại được nhà trí thức Thương Ưởng từ nước Ngụy sang phò tá. Thương Ưởng theo Pháp Gia, đến Tần giảng thuật vương bá cho vua Tần. Tần Hiếu Công rất tán thưởng ý tưởng Bấy giờ, nước Tần suy đã lâu, quý tộc thì hưởng lạc, khinh luật. Dân chúng thì bán tín, bán nghỉ. Cũng vì quan không gương mẫu nên dân cũng coi luật pháp chẳng là gì.
Vì vậy, để biến pháp được thành công Thương Ưởng lấy lòng dân bằng cách đặt một cây gỗ ở cổng thành Nam. Treo thưởng 100 lạng vàng cho ai vác cây gỗ sang cổng thành Bắc. Dân chúng nước Tần xưa nay nghe quan hay nói dối, toàn hứa suông nên thấy bản cáo thị của Thương Ưởng thì chẳng mấy ai tin là phần thưởng lớn mà dễ ăn thế.
Cáo thị 3 ngày, mới có một người hiếu kỳ đến xin vác cây gỗ. Việc dễ dàng được anh ta làm xong. Thương Ưởng giữ lời ban thưởng cho anh ta 100 lạng vàng và bố cáo khắp trong ngoài. Từ đó, lấy lại lòng tin của dân chúng với quan viên.
Sau đó, Thương Ưởng mới ban bố Biến pháp và lấy được thành công.