Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 450 - Chương 449: Cam Bái Hạ Phong

Chương 449: Cam bái hạ phong Chương 449: Cam bái hạ phongChương 449: Cam bái hạ phong

Kể cho người này một đoạn tình cảm « ta cùng cô cô của huynh đệ »?

Được rồi!

Không có tài văn chương này.

Quách Đạm vốn định ở Nha hành tra cứu trương mục hai tháng gần đây, nhưng bị Chu Dực Lưu đến xáo trộn tiết tấu, cho nên dứt khoát mời Chu Dực Lưu cùng đến Ngũ Điều Thương hội sở.

Bây giờ muốn làm bất luận tuyên truyền gì đều không thể rời đi Ngũ Điều Thương.

Đi ra ngoài cửa thì thấy Dương Phi Nhứ vẫn hoàn toàn giống như trước đây tay ôm tú xuân đao, dựa lưng vào cột nhà.

Chu Dực Lưu có vẻ hơi sợ hãi liếc nhìn Dương Phi Nhứ, tay che bụng, nói: "Phi Nhứ, hôm nay ngươi cách bổn vương xa một chút, bổn vương gần đây trai giới tắm rửa, không thể gần nữ sắc."

Dương Phi Nhứ chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, lại hướng Quách Đạm nói: "Từ sáng đến giờ, phụ cận Nha hành có không ít người lạ mặt."

Chu Dực Lưu ha ha nói: "Đừng sợ, đừng sợ, bổn vương xem ra bọn hắn cũng chỉ đến xác định Quách Đạm trở về thật hay không. Quách Đạm, ngươi tranh thủ thời gian lộ diện đi, để bọn hắn sớm về phục mệnh, đừng làm Phi Nhứ của ta mệt mỏi."

Phi Nhứ của ngươi? Quách Đạm khinh bỉ nhìn Chu Dực Lưu một cái, thầm nghĩ, trong những việc nhỏ nhặt người này không khác gì một tên trộm gà, thế nhưng nếu gặp phải đại sự vẫn rất thông thấu, cho nên không thể coi thường hắn. Cười gật gật đầu, nói: "Nếu Vương gia đã phân phó, vậy ta chỉ có thể tòng mệnh."

Quách Đạm đứng trước cửa duỗi lưng tạo dáng một cái.

Hắn vừa đứng ở đây liền lập tức chấn kinh kinh thành.

Thì ra sáng sớm hôm nay tin tức Quách Đạm hồi kinh đã truyền khắp triều đình, nhưng vẫn có rất nhiều người không tin, việc này không khỏi quá phi thực tế, ba châu phủ to như vậy, không đến ba tháng đã giải quyết xong.

Còn có để người khác sống hay không đây!

Mấu chốt Hoàng Đại Hiệu, Khương Ứng Lân cũng không có gửi thư về, nói ba phủ vấn đề đã giải quyết. Cũng không phải hai người bọn họ không có ý định viết, mà là bọn họ thật sự không biết nên viết như thế nào, bởi vì rốt cục có tính là quản lý tốt hay không, bọn họ cũng không rõ lắm.

Nói quản lý tốt cũng không phải, bởi tất cả đều vừa mới bắt đầu, cái gì cũng không có.

Cũng không biết nên hạ bút như thế nào.

Nhưng nếu nói không quản lý tốt, cũng không đúng, bởi không có gì để lo ngại cả.

Ngay cả một trong những người khởi xướng chuyện này là Phương Phùng Thì cũng vô cùng chấn kinh, sáng sớm hôm nay hắn đã đến Vân Hà quan, tìm Từ cô cô hỏi cho rõ.

Thực ra cả sự kiện, chính là hai người bọn họ ở phía sau thao túng.

Nhưng mà kết quả lại không giống như bọn họ dự đoán.

Từ cô cô cũng đem mọi chuyện phát sinh ở Khai Phong phủ một năm một mười kể lại cho Phương Phùng Thì.

"Không ngờ tư học viện lại có uy lực lớn như vậy, trước đó lão hủ thật sự là không ngờ tới, thủ đoạn của tiểu tử kia thật đúng là tầng tầng lớp lớp a." Phương Phùng Thì lắc đầu nói.

Từ cô cô nói: "So sánh với Vệ Huy phủ, Quách Đạm làm tất cả ở Khai Phong phủ có thể nói là bình mới rượu cũ, tại Vệ Huy phủ, hắn dùng mọi cách hấp dẫn thương nhân từ khắp các nơi đến đầu tư, mượn tiền tài của thương nhân tạo ra sinh kế cho bách tính.

Mà tại Khai Phong phủ, Quách Đạm lại mượn tiền tài của đại danh sĩ, đại sĩ thân, so sánh ra những người này còn có nhiều tiền hơn thương nhân nhiều. Không giống quan phủ, hắn không hề giữ quyền lực trong tay mình, mà lợi dụng mâu thuẫn của các thế lực để bọn họ tự chế hành lẫn nhau, dưới cơ sở này, hắn chia bách tính thành tốp nhỏ, để thương nhân, đại danh Sĩ tự quản lý, cho nên hắn mới có thể thoát thân hồi kinh, thực ra vấn đề của Khai Phong phủ chưa hề được giải quyết, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Phương Phùng Thì hơi nhíu lông mày, nói: "Nếu biện pháp của hắn có thể có hiệu quả nhanh như vậy thì có thể áp dụng tại những châu phủ khác hay không?"

"Vãn bối cũng không rõ lắm."

Từ cô cô nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Trên thực tế bất luận cải cách chính trị nào ban đầu luôn luôn có thể lấy được kỳ hiệu, bởi vì về mặt bản chất cải cách chính trị chính là nhằm vào vấn đề hiện tại mà làm ra thay đổi, thế cho rằng nhất định sẽ xuất hiện những vấn đề mới. Mà chế độ hiện hữu đã đi qua hơn ngàn năm, xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, chúng ta đều có thể tìm thấy trong sử sách, vì vậy tùy tiện cải cách, nguy hiểm sẽ rất lớn."

Phương Phùng Thì gật gật đầu, thực ra việc này cũng không phải hắn có thể định đoạt, đột nhiên giống như nhớ đến điều gì, nói: "Cư sĩ, lúc trước cư sĩ mời lão hủ hỗ trợ là vì phiên vương, nhưng hôm nay. .. ?"

Ban đầu hai người bọn họ dự định mượn tay Quách Đạm thúc đẩy Vạn Lịch hạ quyết tâm giải quyết vấn đề phiên vương, thế nhưng không ngờ, bây giờ phiên vương lại sống càng thoải mái hơn.

Đây thật sự là đánh mặt a!

Từ cô cô hơi xấu hổ, nói: "Thật sự xin lỗi, vãn bối cũng không ngờ Quách Đạm sẽ đi ngược lại con đường cũ, cấu kết cùng phiên vương."

Phương Phùng Thì cau mày nói: "Vậy chúng ta chẳng phải là biến khéo thành vụng?"

"Vậy cũng chưa chắc."

Từ cô cô lắc đầu, nói: "Theo vãn bối thấy vấn đề cũng không phải đơn giản như thế, bây giờ Quách Đạm đã nhận thầu ba phủ, như vậy tương lai con cháu của những phiên vương này muốn thân thỉnh triều đình tước vị và bổng lộc, Lễ bộ nhất định sẽ không phê, kết quả là bút trướng này vẫn sẽ rơi xuống đầu Quách Đạm.

Mà bây giờ Quách Đạm đã đem đại lượng thuế ruộng đều cho phiên vương, hắn không có khả năng cho nhiều hơn nữa, hắn cũng không cho nổi, vì vậy vãn bối cho rằng hắn khẳng định còn có ý định khác, chẳng qua vãn bối tạm thời không thể nào biết được, trong hồ lô của hắn đến tột cùng bán thuốc gì."

Hiện tại nàng cũng dần dần minh bạch, muốn phân tích Quách Đạm, quyết không thể theo đạo lí đối nhân xử thế, lễ pháp nhân luân để phân tích, nhất định phải theo khía cạnh lợi ích để phân tích, nàng cũng không tin Quách Đạm sẽ luôn luôn cấu kết cùng phiên vương, bởi vì Quách Đạm khẳng định không nuôi nổi phiên vương.

"Dừng xe!"

Vừa mới đến phụ cận Ngũ Điều Thương, Quách Đạm đột nhiên kêu lên.

"Sao vậy?"

Chu Dực Lưu nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.

"Ta vừa rồi hình như nhìn thấy Lưu Tẫn Mưu."

...? CC 4A TA — - " s.. 4 ÈWŒPAAAe ¬ " 1" ^“ ¬ n ¬ ¬ lên, ngó nghiêng nhìn bên ngoài.

Quách Đạm cũng không trả lời hắn, lập tức xuống xe ngựa.

"Chờ ta một chút."

Chu Dực Lưu vội vàng đi theo.

Quách Đạm xuống xe, đi quay lại mấy bước, tới trước một con hẻm nhỏ, nghiêng đầu nhìn thì thấy có ba bốn người đang đứng trong hẻm nhỏ, một người trong đó chính là Lưu Tẫn Mưu, hắn đang cùng một công tử ca ăn mặc lộng lẫy trò chuyện với nhau.

Lại thấy công tử ca kia lấy ra hai thỏi bạc kín đáo đưa cho Lưu Tẫn Mưu, Lưu Tẫn Mưu còn ước lượng, tựa hồ có chút do dự.

Bọn hắn đang làm PY giao dịch gì. Quách Đạm nhíu nhíu mày, nói thầm một câu.

"Lưu Tẫn Mưu, Quách Đạm tới bắt ngươi, còn không mau chạy." Chu Dực Lưu đột nhiên gào lên.

Lưu Tẫn Mưu bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Quách Đạm, vẻ mặt không hỏi kinh hãi, hét lớn về phía công tử ca kia: "Chạy mau."

Ba, bốn người lập tức hướng đầu hẻm bên kia chạy đi.

Có nội ứng.

Quách Đạm quay đầu, rất là im lặng mà nhìn Chu Dực Lưu.

Chu Dực Lưu lại kích động nói: "Quách Đạm, ngươi còn không mau đuổi."

Quách Đạm lập tức dở khóc dở cười, ngươi không đến mức nhàm chán đến loại tình trạng này đi. Cười nói: "Ta cần gì phải đuổi theo hắn, người chạy, miếu không chạy được."

"Thật là chán."

Chu Dực Lưu khóe miệng trầm xuống.

Không có xem được náo nhiệt này, hắn rất thất vọng a!

Hai người lại lên xe ngựa, đi tới trước cổng chính Ngũ Điều Thương, bây giờ trước cửa Ngũ Điều Thương còn dựng thêm mấy chiếc lều lớn, bên ngoài lều đầy ắp người.

"Oa! Nhiều người như thế!"

Lúc xuống xe, Quách Đạm không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, tiến lên vài bước, lúc đang chuẩn bị tìm tòi hư thực thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu phẫn nộ,"Ngươi nói cái gì, phải chờ tới tháng sáu sang năm ư, thật sự là lẽ nào lại như vậy." Lại nghe thấy một người nói: "Ngươi cũng có thể không đợi, chúng ta lại không cầu ngươi đến."

"Hắc. Sao ngươi ăn nói không có chút đạo lý nào thế."

"Ngươi nói ta không nói đạo lý? Tốt, vậy ta liền không nói đạo lý cho ngươi xem, hôm nay tâm tình ta không tốt, dừng ở đây, các ngươi ngày mai lại đến đi."

Lời này vừa nói ra, bên ngoài lều lớn là một mảnh xôn xao.

Phàn nàn âm thanh liên tiếp nổi lên.

Tình huống gì đây? Từ khi nào nhân viên Ngũ Điều Thương trở nên ngang ngược như vậy.

Quách Đạm không khỏi nhìn về phía Chu Dực Lưu.

Chu Dực Lưu tức giận nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết, bây giờ hạ nhân nhà Chu Lập Chi chính là hạ nhân ngang ngược nhất thiên hạ nha, thái giám cũng không bằng bọn hắn."

Quách Đạm thấp giọng nói: "Vậy chúng ta nhanh đi khỏi đây, tránh dẫn lửa thiêu thân, dù sao chúng ta cũng không phải hạ nhân nhà Chu Lập Chi."

Hai người mau chóng rời khu vực lều lớn, đi tới trước cổng chính.

Một gã sai vặt mặc áo xanh đứng ở cửa ra vào cản lại đường đi của hai người bọn họ,"Vương gia, Quách công tử, thật sự xin lỗi, nơi này là đường đi của thiếu gia nhà ta, mong hai vị thông cảm nhiều hơn, phiển hai vị đi hướng bên kia."

Quách Đạm lập tức nhìn về phía Chu Dực Lưu, tựa như nói, ngươi còn không làm thịt hắn.

Nào biết Chu Dực Lưu lại nói: "Nói cách khác công tử nhà ngươi ở bên trong."

"Đúng thế."

Tay Chu Dực Lưu lại chỉ hướng cửa hông bên kia, nói: "Đi vào đỉi."

Quách Đạm bất khả tư nghị nói: "Vương gia, thân phận của ngài tôn quý vô cùng, làm sao cứ như vậy khuất nhục bỏ qua."

Chu Dực Lưu nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta, ngươi còn là đông của Ngũ Điều Thương nha."

"Đúng a! Ta mẹ nó là đông chủ, dựa vào cái gì nha."

Quách Đạm vừa nói vừa xấu hổ gãi gãi đầu: "Nhưng nói đi cũng phải nên chiều theo hắn."

Hai người đàng hoàng đi vào hội sở Ngũ Điều Thương từ cửa hông.

Vừa đi qua một con đường nhỏ uốn lượn, thì nghe được rất nhiều tiếng cổ vũ, chỉ thấy một công tử ca tuyệt sắc mặc bạch y, đội khăn lưới màu tím, trong tay cầm cung tiễn đang đứng ở trung tâm.

Xung quanh là một đám liếm chó.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Hóa ra Chu công tử còn biết bắn tên?"

"Ngươi cũng không biết sao?"

Chu Dực Lưu tỏ vẻ khinh bỉ nói: "Hắn sợ bẩn như thế, cho nên chưa từng cùng người khác cận đấu, lúc nhỏ chúng ta đánh nhau với người khác đều là ta, Vinh đệ cùng Lưu Tẫn Mưu xông ở phía trước, hắn chỉ núp ở phía sau dùng súng cao su công kích, vì vậy hắn dùng cung tiễn hay súng cao su đều rất tốt, hơn nữa trốn cũng thật nhanh."

Từ Kế Vinh là T. Chu Dực Lưu, Lưu Tẫn Mưu là DPS cận chiến, Chu Lập Chỉ DPS tầm xa. Nếu như phía sau lại có thêm ta chuyên hồi máu.

Vậy đúng là một tổ hợp hoàn mỹ nha.

Quách Đạm cục cục thầm cảm khái một phen, tiến lên phía trước, vẫy tay nói: "Chu công tử."

Lời còn chưa dứt, đã gặp mấy đại hán tiến lên.

Quách Đạm vội vàng nhấc tay, nói: "Các ngươi không cần đến, ta tự động thủ."

Nói xong, Quách Đạm đàng hoàng đổi giày chuyên dụng của Chu Lập Chỉ.

Chu Lập Chỉ thấy bọn họ đến, đem cung tiễn đưa cho tùy tùng bên người, quản gia đứng bên cạnh hắn lập tức xua tan đám liếm chó xung quanh.

"Chu công tử, ngươi biết ta vừa rồi trông thấy gì không?" Quách Đạm tiến lên phía trước, nói.

Chu Lập Chỉ nói: "Hửm?"

Quách Đạm nói: "Ta nhìn thấy Lưu Tẫn Mưu lợi dụng thanh danh của ngươi giả danh lừa bịp, mưu cầu tiền tài ngay ngoài kia, ngươi có thể nhịn được sao?"

Chu Lập Chi nói: "Cũng không đến mức giả danh lừa bịp, hắn chỉ thu một chút tiền ngoài định mức, giúp người khác chen ngang mà thôi."

Hóa ra họa kết hôn đã trở thành biểu tượng của các gia đình giàu một bức, bởi vì vẽ thực sự rất giống, ai cũng muốn lưu thêm mấy tấm chân dung làm kỷ niệm.

Bọn họ đều chạy tới Ngũ Điều Thương cầu họa.

Chu Lập Chi bằng vào họa kết hôn nhảy vọt lên trở thành kinh thành thiên hoàng cự tỉnh.

Hẹn trước đã xếp đến sang năm rồi.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Hóa ra ngươi cũng biết, vậy còn mặc hắn làm ẩu."

Chu Lập Chi nói: "Hắn vẫn luôn làm như thế, ta cũng đã thành thói quen, hơn nữa đối ta mà nói, vẽ cho ai cũng đều là vẽ, không có gì khác biệt."

"Tốt lắm Quách Đạm, vậy mà dám châm ngòi tình cảm của huynh đệ chúng ta."

Chỉ thấy Lưu Tẫn Mưu đột nhiên từ phía sau một bụi cây đi ra ngoài.

Quách Đạm nhìn thấy người này, lập tức thấy khó thở nói: "Ngươi còn mặt mũi đi ra, mỗi ngày ngươi ở đây thu một chút nát tiền, khu đua ngựa bên kia ngươi liền không quan tâm?"

Lưu Tẫn Mưu lúc này cả giận nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ đề cập đua ngựa trước mặt ta, đua ngựa đã đóng của hơn nửa năm, với một chút xíu thù lao mỗi tháng của ngươi, nếu ta không tự mình đi ra tìm tài lộ khác, thì ta phải ra đường ăn xin rồi."

Vậy mà còn chê ta cho ít? Ta mẹ nó... Cũng không thể so với Chu Lập Chi. Quách Đạm là thương nhân, đương nhiên biết rõ Lưu Tẫn Mưu có thể ở đây tiện tay không ít chất béo.

Chu Dực Lưu đột nhiên nói: "Quách Đạm, khu đua ngựa lúc nào mở cửa, mấy ca kỹ bổn vương tìm đến sắp già rồi."

"Không đến mức đó đi."

Quách Đạm nghiêng con mắt thoáng nhìn, thầm nghĩ, chơi chán rồi liền chơi chán rồi, còn nói sắp già rồi, thật đúng là không biết xấu hổ. Nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta vội vàng trở về cũng chính là vì khai trương khu đua ngựa."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Mọi thứ liên quan đến việc tuyên truyền khu đua ngựa, chúng ta đều đã làm xong, chỉ chờ ngươi đến quyết định."

Quách Đạm liếc nhìn Lưu Tẫn Mưu, thầm nghĩ, nếu ngươi đã làm tốt công việc, vậy ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi. Nhìn xung quanh một chút, nói: "Tại sao ta không thấy tiểu Bá gia?" "Vì sao?"

"Ở đây chỉ có Lập Chỉ có thể trang bức, hắn làm sao có thể đến."

"Đây cũng đúng."

Quách Đạm gật gật đầu, đột nhiên liếc nhìn Chu Lập Chi, cười ha hả nói: "Chu công tử, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút."

Chu Lập Chỉ nói: "Chuyện gì?"

"Ngươi chắc cũng biết, ta dự định mở một học viện nghệ thuật tại Hoài Khánh phủ, ta muốn mời ngươi tọa trấn."

"Không đi."

"Vì sao?"

"Nơi đó quá bẩn."

mặn

Quách Đạm có vẻ phiền muộn, lại nói: "Vậy cho ta treo cái tên là được rồi đi, ngươi còn cho phép lão Lưu bại hoại thanh danh của ngươi như thế, treo cái tên ở học viện của ta chính đáng hơn nhiều a."

Với danh khí bây giờ của Chu Lập Chi, không lợi dụng thì thật là có lỗi với chính mình.

Lưu Tẫn Mưu hằm hằm nhìn Quách Đạm một cái, ho nhẹ một tiếng: "Lập Chỉ, treo cái tên cũng phải lấy tiền."

Chu Lập Chỉ nói: "Vậy ngươi cùng hắn nói đi."

"Quy củ cũ."

"Ừm."

"Quy củ cũ gì?"

Quách Đạm có chút mộng bức.

Chu Dực Lưu nói: "Chính là chia năm năm sổ sách."

Thật sự là lẽ nào lại như vậy, vậy mà âm đến trên đầu ta. Quách Đạm không nhịn được thẹn quá hoá giận, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, hỏi: "Vậy đống nát tiền trước đó lão Lưu thu thì sao?"

"Đương nhiên cũng chia năm năm sổ sách, ta cũng bị bọn hắn chia một lần." Chu Dực Lưu tức giận nói.

Lưu Tẫn Mưu đắc ý cười không ngừng.

"Các ngươi... Các ngươi. Quách Đạm ta cam bái hạ phong." Quách Đạm lúc này ôm quyền thì lễ.
Bình Luận (0)
Comment