Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 460 - Chương 459: Châm Ngòi Ly Dán

Chương 459: Châm ngòi ly dán Chương 459: Châm ngòi ly dánChương 459: Châm ngòi ly dán

Bệ hạ đi!

Bệ hạ cuối cùng cũng đi!

Lúc buổi sáng Vạn Lịch tới đây, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Vạn Lịch, động một chút lại muốn quỳ bái, nhất cử nhất động của Vạn Lịch đều khiến mọi người chú ý, mà bây giờ Vạn Lịch rời đi, mọi người lại nhảy cẵng hoan hô.

Bởi vì tâm tư của mọi người đều đã đặt vào khu đua ngựa mà không phải trên người Vạn Lịch nữa, nhưng nếu như Vạn Lịch không rời đi, tất cả mọi người sẽ không có tự do, không thể tùy tiện đi loạn trên đường, tất cả mọi người đang yên lặng ngóng trông Vạn Lịch rời đi sớm một chút.

Có thể thấy lần tuyên truyền này của Quách Đạm có bao nhiêu thành công.

Vạn Lịch chân trước vừa đi, mọi người chân sau lập tức đều tuôn ra đường phố hoan hô.

Mà trong đó náo nhiệt nhất không gì bằng siêu thị, hàng hoá vừa mới bổ sung lại bị mọi người quét sạch sành sanh.

Khấu Nghĩa chủ trì đại cục ở siêu thị đã từng tưởng rằng nhiều hàng hóa như thế chí ít cũng phải bán trong nửa năm, mà Quách Đạm lại nói chỉ mong sẽ đủ bán trong một tháng, bây giờ xem ra một tháng có lẽ cũng không kiên trì nổi.

Thế là hắn lập tức truyền tin tức về Nha hành, để Nha hành sớm chuẩn bị hàng hoá.

Nhưng bên trong tiếng hoan hô của mọi người lại bí mật mang theo rất nhiều tiếng kêu rên tiếc nuối.

Đám Chu Phong, Tào Đạt đều che đầu gào khóc, tửu lâu của bọn hắn ở ngay bên cạnh Trần lâu, cơm trưa cũng đều do bọn hắn cung cấp, nhưng mà Vạn Lịch lại không hề bước vào tửu lâu của bọn họ.

Trái lại Trần Phương Viên cùng Khấu Thủ Tín lại ôm nhau mà khóc, bọn họ chẳng những nhìn thấy long nhan, còn nghe được long ngâm, đây thật là... !

Thổi đến mười đời cũng tuyệt không quá đáng.

Màn đêm dần dần buông xuống, nhiệt tình của mọi người chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại tăng vọt, bởi vì nơi này không cấm đi lại ban đêm, thích chơi như thế nào đều được, không nói đèn đuốc khắp nơi eáng triư/ho. tiếng naười huvên náo ở Dị Vừ Phong Tình quán thâm chí trên đường phố cũng có không ít người đang ca múa biểu diễn.

Mà những người biểu diễn này phần lớn đều đến từ các phiên quốc xung quanh.

Kỳ dị ca múa.

Khác biệt mỹ nữ.

Kỳ lạ cảm giác.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, chỉ là tư vị trong đó lại khó có thể miêu tả a!

Mà bên phía sân golf thì đối lập hoàn toàn, tương đối yên tĩnh, bởi vì đoàn người Vạn Lịch đều đã đi dạo cả ngày, lại không có gì kích thích ngoài ý muốn cho nên tất cả đều lộ ra vẻ tương đối mỏi mệt, yến hội Quách Đạm chuẩn bị cũng qua loa kết thúc, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng ngày thứ hai, tất cả mọi người đều dậy rất sớm.

Bởi vì bọn hắn đều biết hôm nay sẽ chơi thử nện hoàn kiểu mới, đây chính là một trong số không nhiều những môn thể thao sĩ phu bọn họ yêu thích.

Trong nội tâm bọn họ vẫn tương đối chờ mong.

"Tốt rồi!"

Thân phu nhân dùng tay khẽ vuốt bả vai Thân Thì Hành, rồi lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó cúi nhẹ một cái.

Rời khỏi khu đua ngựa Thân phu nhân lại trở về hiển thê lương mẫu, dậy thật sớm, hầu hạ Thân Thì Hành rửa mặt mặc quần áo, dù sao bình thường bọn họ hay mặc trường bào tay áo rộng không thích hợp vận động, cho nên cần chuẩn bị loại y phục tương đối gọn gàng.

Thân Thì Hành nhìn thấy phu nhân quen thuộc như trước đây, chỉ cảm thấy hôm qua tất cả đều là ảo giác, cười nói: "Cử chỉ hôm qua của phu nhân thật sự hù sợ vi phu a."

Thân phu nhân nói: "Được rồi, ta biết, sau này ta sẽ không đi khu đua ngựa nữa."

Thân Thì Hành nghe xong, lại cảm thấy như vậy thì không tốt lắm, chuyện này cũng đâu phải chuyện lớn gì, ngượng ngùng nói: "Phu nhân cũng đừng nói như thế, ngày mai chúng ta còn phải đến khu đua ngựa xem đua ngựa."

Nhưng Thân Thì Hành cũng xác thực không muốn phu nhân lại đi dạo.

Thân phu nhân cũng có chút xấu hổ, bà cũng không biết hôm qua tại San mình lai biến thành như/ vây chỉ cảm thấy eiêu thị rất tà môn. Phu thê hai người rời khỏi phòng, đi đến đồng cỏ thì thấy mấy người Vương Gia Bình, Dương Minh Thâm, Vương Tích Tước đã sớm đứng ở đó.

Địa thế nơi này bằng phẳng, trống trải, trong rừng cây bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, lại thêm ánh nắng buổi sớm thật sự khiến con người cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, mỏi mệt của hôm qua thoáng cái đã biết mất hoàn toàn.

"Thân thủ phụ."

"Các vị chào buổi sáng!"

Thân Thì Hành chắp tay một cái, lại hỏi: "Bệ hạ còn chưa dậy sao?"

Mọi người đều lắc đầu, biểu thị không rõ ràng.

Phương Phùng Thì đột nhiên nói: "Kia... Kia là bệ hạ sao?"

Lời này thật đúng là đại bất kính a!

Mọi người đều liếc nhìn Phương Phùng Thì, sau đó thuận theo ánh mắt của Phương Phùng Thì nhìn sang thì ngay lập tức đều sững sờ, chỉ thấy cách không xa đang có mấy người đi đến, ba người đi ở phía trước mặc trang phục vô cùng kỳ dị.

Ngưng mắt nhìn kỹ thì ba người đó chính là Vạn Lịch, Trịnh thị cùng Quách Đạm.

Mấy người Thân Thì Hành nhanh chóng tiến lên, lúc đang chuẩn bị hành lễ, Vạn Lịch liền khoát khoát tay, ánh mắt đảo qua, cười nói: "Xem ra chư vị ái khanh đều rất chờ mong loại nện hoàn kiểu mới này a!"

Đám đại thần xấu hổ cười một tiếng, ánh mắt lại len lén đánh giá Vạn Lịch.

Chỉ thấy Vạn Lịch đầu đội khăn lưới màu vàng nhạt, mặc một chiếc áo bằng vải bông màu vàng sọc trắng, quần dài màu ghi, áo cho vào trong quần, eo thắt một chiếc thắt lưng màu nâu, ở giữa thắt lưng có một chụp kim loại bằng vàng, phía trên còn khắc chữ "Hoàng", chân đi một đôi giày vải màu trắng.

Mà Trịnh thị bên cạnh Vạn Lịch cũng mặc trang phục tương tự, chỉ khác biệt một số hoa văn, nhìn qua liền biết là đồ dành cho tình nhân.

Quách Đạm cũng mặc trang phục có kiểu dáng tương tự màu lam, không hiện lên vẻ tôn quý, mà nhìn qua chính là tùy tùng.

Vạn Lịch cũng chú ý tới ánh mắt đánh giá của bọn hắn, không nhịn được ưỡn ngực, nói: "Đây trang phục chơi golf Quách Đạm đặc biệt chuẩn bị cho trẫm và Hoàng quý phi, trẫm mặc vào cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, các khanh thấy thế nào?" Vạn Lịch đã dậy từ sớm, chỉ là vì vừa rồi một mực cùng Hoàng quý phi trước gương đồng tạo POSS, suýt chút nữa lại lên một pháo.

Mấy người Dương Minh Thâm cũng không biết nên đánh giá như thế nào.

Dù sao trang phục này trông dở dở ương ương, Hoàng đế mặc vào chả ra thể thống gì cả, thế nhưng Vạn Lịch cũng nói, đây chỉ là trang phục chơi golf, lúc vận động mặc chút trang phục đặc biệt thực ra cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu như Vạn Lịch mặc bộ quần áo này thượng triều, vậy bọn hắn không chịu đựng được.

Thân Thì Hành mở miệng nói: "Bệ hạ mặc bộ quần áo này khiến người nhìn cảm thấy rất có tỉnh thần, đặc biệt là đứng trên đồng cỏ, thật sự là rất thích hợp."

Thân Thì Hành thật đúng không phải vuốt mông ngựa, Vạn Lịch tương đối mập, có đôi khi mặc trường bào trông rất cồng kềnh và cổ lỗ, mà bộ trang phục này lại cực kì tu thân, bọn hắn giống như đột nhiên phát hiện Hoàng đế chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi.

"Khanh nói phải, trẫm mặc quần áo này cũng thấy rất nhẹ nhõm."

Vạn Lịch vui vẻ cười nói.

Vạn Lịch rất thích bộ trang phục này, hắn cảm thấy trang phục thì nên như thế, mặc thuận tiện, cởi cũng thuận tiện, mấu chốt là dễ chịu, nhẹ nhàng, Vạn Lịch thật sự có oán niệm cực sâu với triều phục Hoàng đế, chỉ cần đội lên mũ miện, hắn liền cảm thấy toàn thân khó chịu, trong rất nhiều Hoàng đế cũng chỉ có hắn dám biểu đạt ra điều này.

Ca không thích, có thể sửa đổi một chút hay không.

Đương nhiên là không thể.

Vì vậy vừa rồi còn khen Quách Đạm một trận.

Thật sự là quá hiểu trẫm.

Còn để Quách Đạm giúp hắn chuẩn bị thêm mấy bộ để ngày thường mặc ở hậu cung.

Mà gia quyến của mấy người Thân Thì Hành thì càng để ý đến Hoàng Quý phi nhiều hơn, Hoàng quý phi đổi sang bộ trang phục này hoàn toàn không còn vẻ ung dung hoa quý, thay vào đó là thanh xuân tịnh lệ, triều khí phồn thịnh khiến người nhìn hai mắt tỏa sáng.

Thực ra Trịnh thị chỉ nhỏ hơn Quách Đạm một tuổi, cũng mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, chính là thời điểm thanh xuân nhất.

Nhìn lại bản thân mình một chút, liền lộ ra vẻ rất già dặn, đồng thời Ánh mắt dị dạng của gia quyến đại thần cũng làm Trịnh thị càng thêm ngạo kiều, một tay cắm trong túi quần, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Ngay cả Quách Đạm cũng không thể không thừa nhận, Hoàng quý phi quả thật có gu thẩm mỹ rất cao về thời trang.

Thực ra mỗi một bộ trang phục đều có nét đẹp riêng của nó, mấu chốt là ở chỗ người mặc phải thể hiện được ra khí chất và phải mặc trong hoàn cảnh phù hợp.

Nếu như mặc quần áo thể thao đi tham gia một buổi vũ hội long trọng thì sẽ vô cùng xấu hổ bất kể là sống ở thời đại nào, tương tự như vậy, nếu mặc trang phục thể thao mà thể hiện ra khí chất tiểu thư khuê các, nữũng nịu, cúi đầu, khuôn mặt đưa tình thì khẳng định không được, nhất định phải tự tin.

Nếu lớn tuổi hơn một chút thì phải thể hiện ra tài trí, khí chất ưu nhã, nhưng vẫn phải bảo trì tự tin.

Trò chuyện một lát, dưới chỉ dẫn của Quách Đạm, bọn hắn đi dọc theo một con dốc thoai thoải về phía trung tâm đồng cỏ.

Đi khoảng một khắc đồng hồ thì đột nhiên nhìn thấy trên đồng cỏ xa xa có mấy chục thiếu niên mười hai mười ba tuổi đang đứng, môi hồng mặt trắng, đầu đội nón nhỏ, cõng một giỏ trúc rất dài.

"Bệ hạ, phía trước chính là sân golf."

Quách Đạm chỉ hướng phía trước.

Vạn Lịch lại hiếu kì chỉ vào những thiếu niên kia nói: "Bọn hắn là?"

Quách Đạm vội nói: "Bọn hắn trước kia đều là lưu dân đến từ khắp nơi, Đua ngựa đã thu lưu bọn hắn rồi sắp xếp cho bọn hắn ở đây chăn ngựa. Sau khi xây xong sân golf, thảo dân lại sắp xếp bọn hắn ở đây giúp bệ hạ và các vị đại nhân nhặt bóng và cầm gậy golf."

Vạn Lịch gật đầu, cười nói: "Ngươi suy nghĩ vẫn rất chu đáo."

Mặc dù Quách Đạm gọi loại hình thể thao này nện hoàn kiểu mới hay gọi là golf, thế nhưng cách chơi và động tác đã hoàn toàn khác biệt.

Đầu tiên Quách Đạm cẩn thận giảng giải cho bọn hắn về cách chơi.

Vạn Lịch nghe xong liền mộng, chỉ vào phương xa cách đây một mảnh rừng cây có bãi cát, có bãi sỏi đá, có dòng suối nhỏ, hỏi: "Ngươi nói lỗ nhỏ ở phía bên kia rừng cây?"

Đám người Thân Thì Hành cũng có chút há mồm, muốn đi đến đó cũng rất phí sức a!

Hoàn toàn không giống nện hoàn trong tưởng tượng của bọn hắn. Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng vậy, ai có thể lấy ít số gậy nhất đem bóng đánh vào trong lỗ thì tính là thắng, nhưng nếu như đánh bóng vào khu vực có đất cát, sỏi đá, hoặc dòng suối nhỏ thì bị phạt một gậy."

Quy tắc chơi này kỳ thật vẫn là đơn giản nhất, Quách Đạm muốn để bọn hắn làm quen trước, sau đó mới từ từ gia tăng độ khó.

Phương Phùng Thì vuốt râu gật đầu, cười nói: "Nghe qua hình như rất thú vị."

Không ít đại thần nhao nhao gật đầu, nhìn qua liền biết là những người yêu thích nện hoàn, sân bãi lớn, phong cảnh lại đẹp như vậy, bọn hắn cảm thấy rất thú vị và có tính khiêu chiến.

Vạn Lịch nói: "Thế nhưng hôm qua ở thưởng hồ đại sảnh, lỗ vào đâu có xa như vậy a!"

Quách Đạm nói: "Hồi bệ hạ, đó chẳng qua chỉ dùng để luyện tập vung gậy cuối cùng vào lỗ, rất khác với vung gậy bình thường, vì vậy lúc mới bắt đầu chúng ta còn phải luyện tập vung gậy một chút."

Quách Đạm lại dẫn đoàn người Vạn Lịch đi đến bóng râm dưới rừng cây, chỉ thấy trên mặt cỏ đặt một loạt bóng trắng nhỏ, phía dưới mỗi bóng nhỏ có một giá đỡ rất nhỏ hình nón ngược.

Vạn Lịch vốn rất tự tin lại cảm thấy mình bị hố, đầu tiên phải đánh bóng đến gần lỗ thì kỹ thuật luyện tập ngày hôm qua mới có thể dùng tới, lập tức có chút thấp thỏm, nên không dám tùy tiện thử, để Quách Đạm đánh thử trước tiên xem thế nào.

Quách Đạm cầm lấy cây gậy được một thiếu niên đưa tới, đi đến bên cạnh bóng nhỏ, một bên bày ra tư thế, một bên giảng giải mỗi một động tác.

Kiếp trước vì đặc thù công việc, hắn cố ý đi học chơi golf, cho nên kỹ thuật phát bóng có thể nói rất chuyên nghiệp.

Sau khi thử vung vài gậy, Quách Đạm mới đường đường chính chính vung ra một gậy.

Ba một tiếng vang lên.

Chỉ thấy bóng nhỏ bay xa, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Đoàn người Vạn Lịch đều mở to mắt, phát ra một tiếng than thở.

Mà Quách Đạm ngược lại lộ vẻ phiền muộn, thầm nghĩ, bỏ thêm lông chim vào bóng làm cảm giác bóng vẫn không thế nào chuẩn.

"Bệ hạ, thần thiếp muốn thử xem."

Trịnh thị đột nhiên kích động nói. Nàng cảm thấy tư thế phát bóng của Quách Đạm vô cùng ưu nhã, rất đẹp, có chút nóng lòng muốn thử.

Vạn Lịch sửng sốt một chút, hỏi: "Ái phi đã học được rồi sao?"

"Thần thiếp cũng không biết, trước tiên cứ đánh thử xem." Trịnh thị cũng không dám nói chắc.

Vạn Lịch gật đầu nói: "Vậy ái phi liền thử một chút đi."

Lập tức liền có một nữ hài dâng lên một cây gậy.

Quách Đạm đứng ở xa mấy bước dạy Trịnh thị cách cầm gậy, trong lòng lại suy nghĩ, ngày khác đưa Ngâm Sa tới, tay nắm tay dạy nàng, dù sao phía sau cũng là rừng cây nhỏ.

Dạy một lát, Trịnh thị bắt đầu thử nghiệm vung gậy, gậy thứ nhất không trúng.

Gậy thứ hai vẫn không trúng.

Gậy thứ ba.

Vạn Lịch cúi đầu cười trộm.

Thế nhưng Quách Đạm đứng bên cạnh lại liên tiếp gật đầu, mặc dù không đánh trúng bóng, thế nhưng tư thế của Hoàng quý phi lại rất chuẩn, có thể thấy nàng có thiên phú trong lĩnh vực này.

Trịnh thị trời sinh tính tình sáng sủa, cho nên vẫn tiếp tục vững vàng vung gậy.

Chợt nghe ba một tiếng.

Bóng trắng bay ra.

SA.

Trịnh thị ngạc nhiên kêu một tiếng kích động nhìn Vạn Lịch nói: "Bệ hạ trông thấy không, thần thiếp đánh trúng, thần thiếp đánh trúng."

Vạn Lịch cười gật đầu.

Có Trịnh thị thả con tép, bắt con tôm, đám đại thần cũng không còn sợ mất mặt, mỗi người đều cầm lấy gậy bắt đầu học phát bóng.

"Ai ut"

Vạn Lịch còn chưa vung được gậy nào đã nghe thấy một tiếng hét thảm, thấy Dương Minh Thâm hai tay che thắt lưng, được hai thiếu niên đỡ lấy, hỏi vội: "Ái khanh làm sao vậy?"

"Thần. .. Thần có lẽ bị trật cột sống."

Dương Minh Thâm rên rỉ thống khổ nói. khẳng định phải mang ngự y.

Quách Đạm cười nói: "Dương đại học sĩ, ban đêm ít vất vả thôi, thân thể của ngài quá hư rồi, vừa mới động một cái đã trật cột sống."

Bên trong ni cô hệ liệt lúc trước, Dương Minh Thâm cũng là một nhân vật chính trong đó.

Dương Minh Thâm lúc này liền giận dữ, ngươi dám nói lão phu như vậy, vừa định giáo huấn Quách Đạm liền đau không chịu nổi rên rỉ lên một tiếng, cho nên chỉ có thể căm tức nhìn Quách Đạm.

Bây giờ ngươi còn dám phách lối? Quách Đạm đột nhiên tâm niệm vừa động, nói: "Bệ hạ, thảo dân từng nghe không ít danh y từng nói, ngẫu nhiên vận động một chút rất tốt đối với thân thể, nếu không liền sẽ giống như Dương đại học sĩ, hơi động một chút liền đau thắt lưng. Bệ hạ nhìn Phương thượng thư, mặc dù đã gần đến tuổi thất tuần, nhưng thân thể vẫn rất dẻo dai, vung mấy gậy mà một chút mồ hôi cũng không có ra."

Dương Minh Thâm nghe vậy thẹn quá hoá giận, nhưng khổ vì không động đậy nổi, răng già đều sắp cắn nát.

Vạn Lịch vô ý thức nhìn về phía Phương Phùng Thì, xác thực như thế, ở đây niên kỷ của Phương Phùng Thì lớn nhất, nhưng hắn lại không hề thở gấp, ngược lại là một số đại học sĩ khác, còn chưa đánh được trái bóng nào ra ngoài đã thở hồng hộc.

Ánh mắt Trịnh thị lưu chuyển, nói: "Bệ hạ, thần thiếp cho rằng Quách Đạm nói rất có đạo lý, bệ hạ cũng nên thường xuyên ra ngoài vận động một chút."

Vạn Lịch há không biết ý tứ của ái phi, nhưng hắn cũng nếm được niềm vui thú, nên cũng thoáng gật đầu, nói: "Ái phi nói có lý a!"

Quách Đạm lại nói: "Còn có các vị đại nhân, các vị đại nhân đều là lương đống của Đại Minh, thân thể tốt thắng qua tất cả, không có thân thể khỏe mạnh thì việc gì cũng không làm thành. Thảo dân đề nghị triều đình có thể tổ chức một giải đấu golf, để các vị đại nhân tôi luyện thân thể sau lúc làm việc, thân thể của bệ hạ cùng các vị đại nhân tốt, chính là phúc của Đại Minh a!"

Lý Thực cả giận nói: "Một thương nhân như ngươi dựa vào cái gì đưa ra đề nghị."

"Lời này sai rồi."

Vạn Lịch khoát khoát tay, nói: "Trẫm cho rằng Quách Đạm nói rất có đạo lý, khanh xem Dương đại học sĩ, hơi động một chút đã phải về nghỉ ngơi, chỉ sợ mấy ngày tới còn phải nghỉ ở nhà dưỡng bệnh." Nói xong, hắn đấu golf như thế nào?"

Quách Đạm hơi chút trầm ngâm nói: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng có thể tổ chức văn võ đối kháng, dù sao môn thể thao như golf này tất cả già trẻ đều phù hợp, tư thế lại ưu nhã, hơn nữa cũng không hề có đối kháng trực tiếp về thân thể, rất thích hợp với văn thần, không giống những môn thể thao khác, võ tướng chiếm ưu thế rất lớn."

"Văn võ đối kháng?"

Vạn Lịch trong mắt sáng lên, gật đầu nói: "Chủ ý này tốt, chủ ý này tốt."

Thân Thì Hành nói: "Bệ hạ, chuyện này chỉ sợ không ổn đâu, cử động này chỉ sợ sẽ làm triều đình không hòa thuận."

Vạn Lịch cười nói: "Ái khanh nói quá lời, chỉ là một giải đấu golf mà thôi, đến mức khiến triều đình không hòa thuận sao? Trẫm tin tưởng chư vị ái khanh đều là người rộng lượng, tuyệt sẽ không tính toán chỉ li" Trong lòng lại nghĩ, nếu các ngươi quá hoà thuận, chẳng phải đều sẽ nhằm vào ta à?

Quách Đạm vội vàng phù hợp nói: "Bệ hạ nói rất đúng, hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai."

Vạn Lịch ha ha nói: "Rất hay, hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai."

Thân Thì Hành ngập ngừng không nói, lại chớp chớp mắt với Vương Gia Bình đang đứng bên cạnh.

Vạn Lịch vừa vặn trông thấy, cười ha hả nói: "Từ xưa đến nay đều là sĩ phu thích chơi nện hoàn, trẫm biết rõ trong các vị khanh gia có rất nhiều người là cao thủ, sẽ không phải không có lòng tin chứ?"

Hứa Quốc lập tức nói: "Bệ hạ, chúng thần là người rộng lượng, nhưng chỉ sợ thắng đối phương, đối phương sẽ không phục a!"

Hứa Quốc là người mê chơi nện hoàn, mặc dù nện hoàn kiểu mới này có chỗ khác biệt, nhưng hắn cũng rất có tự tin.

Phương Phùng Thì nói: "Vậy cũng chưa chắc nha."

Phương Phùng Thì tuy xuất thân tiến sĩ, nhưng văn võ song toàn, sự nghiệp chính trị trên cơ bản đều gắn với quân đội, cho nên hắn tự nhiên xem chính mình thuộc về võ tướng.

Lập tức có ánh lửa văng khắp nơi.

Quách Đạm đều nhìn ở trong mắt, trong lòng mừng thầm, văn võ đối kháng a, nếu cái này mánh lới có thể khơi dậy thành công, vậy thì sân golf này của ta muốn không hỏa cũng khó khăn nha! Đến lúc đó lại có thể bán tài. Oa ha ha!

Vạn Lịch trong lòng cũng mừng thầm.

Phải cho triều đình tăng thêm một chút sinh khí, bằng không, bọn hắn không có việc gì, mỗi ngày sẽ chỉ nhìn chằm chằm mình.
Bình Luận (0)
Comment