Chương 462: Trẫm cũng là người nghèo a!
Chương 462: Trẫm cũng là người nghèo a!Chương 462: Trẫm cũng là người nghèo a!
"Ai u! Ngựa phiếu! Ngựa phiếu của ta! Mau mau nhặt lên giúp ta, nhanh lên, đừng để gió thổi đi, ta đã đặt cược những mười lượng a!"
Bên khán đài, có một người xem mắng quá hăng say, vô ý thức liền ném ngựa phiếu trong tay về phía Từ Kế Vinh.
Vấn đề là bây giờ còn chưa bắt đầu thi đấu!
Thưởng hồ đại sảnh lại chỉ nhận ngựa phiếu.
Việc này làm hắn gấp hỏng!
Chọc mọi người xung quanh cười ha ha một trận.
Cũng may có một nhân viên Đua ngựa chạy ra nhặt ngựa phiếu về cho hắn.
Người kia sau khi cầm được ngựa phiếu, lại tiếp tục chửi ầm lên, mắng Từ Kế Vinh càng tàn nhẫn hơn vừa nãy.
Nhưng mà, Từ Kế Vinh lại càng tỏ ra hưng phấn, tiếp tục khiêu khích người xem xung quanh.
Tiếng mắng càng cao.
Vạn Lịch nghe những tiếng mắng chửi kia, cười ha hả nói: "Trẫm bây giờ đã biết vì sao bọn hắn đối với Từ Kế Vinh như thế. Ha ha!"
Mà đám đại thần bên cạnh nghe thấy những ngữ điệu thô tục như vậy thì buồn bực lắc đầu.
Xem ra sau này ta phải cách tiểu tử kia xa một chút, bằng không chỉ Sợ sẽ oan uổng bị thương a! Quách Đạm mặc dù nghe không rõ Từ Kế Vinh đang ồn ào cái gì, thế nhưng theo phản ứng của người xem thì khẳng định là đang nói gì đó khiêu khích.
Nhưng nói trở lại, Từ Kế Vinh xác thực nắm giữ áo nghĩa trang bức tối cao.
Nói tóm lại chính là thích các ngươi không quen nhìn ta nhưng lại không thể làm gì được ta.
Bây giờ Từ Kế Vinh chính là đang ở một loại trạng thái như thế, cơ hồ người người đều hận hắn thấu xương, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
Trước kia lúc hắn vẫn là một tên bại gia tử, mọi người còn có thể lấy đó để phỉ nhổ, thế nhưng từ sau khi kinh thành song ngu xuất hiện, năng lực hấp kim của tiểu tử này cũng là nhất đẳng.
Mấu chốt thiếu nữ cũng thích hắn. Điều này gần như không thể lý giải!
Sau khi Từ Kế Vinh thị phạm kết thúc, trận tranh tài thuật cưỡi ngựa đầu tiên cũng chính thức bắt đầu.
Khán giả cũng lập tức ném Từ Kế Vinh ra sau ót, dù sao cái tên Từ Kế Vinh cũng không hề xuất hiện trên thưởng hồ đại sảnh hôm nay, hắn phách lối hay không, mọi người cũng không rơi mất khối thịt nào, thế nhưng tuyển thủ kế tiếp ra sân có liên quan đến sắp xếp đêm nay.
Đêm nay về nhà thăm lão bà, hay là đến chơi Dị Vực Phong Tình quán sẽ được công bố ngay sau một canh giờ ngắn ngủi này.
Thậm chí cả Vạn Lịch cũng đều cảm nhận được, nhiệt tình của khán giả biểu hiện ra ngoài bây giờ hoàn toàn không giống vừa rồi.
Cảm xúc của mọi người đều theo sự phát huy của tuyển thủ mà phập phồng kịch liệt.
Tỉ như lúc Trương Gia Hiền xuyên qua hòn non bộ, xuất hiện một chút sai lầm, lập tức liền có không ít người che mặt kêu rên đầy tiếc nuối, giống như ông trời muốn sụp xuống vậy.
Trương Nguyên Công thì càng khoa trương hơn cúi đầu dậm chân, hận không thể tự mình hạ tràng.
Mà Từ Mộng Dương ngồi ở gần đó thì chỉ nhìn chằm chằm Trương Nguyên Công, lãnh quang trong mắt lóe lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Nhưng khán giả cũng điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, bởi vì mọi người đột nhiên nhớ ra Từ Kế Vinh không phải tuyển thủ dự thi, chậm hơn Từ Kế Vinh một chút cũng không quan trọng.
Vạn Lịch mặc dù không đặt cược, nhưng cũng bị cảm xúc của mọi người lây nhiễm, cùng mọi người lúc thì khen hay lúc thì thở dài.
Mỗi lần có tuyển thủ phạm sai lầm, hắn đều sẽ vỗ bắp đùi một cái, sau đó thở dài một tiếng.
Hơn nữa tần suất hắn thở dài rất cao.
Bởi vì đây chính là trận tranh tài thuật cưỡi ngựa đầu tiên, mỗi tuyển thủ đều phạm không ít sai lầm, mà lại rất đa dạng, có chút sai lầm ngay cả Quách Đạm cũng không thể dự liệu được, ví dụ như có một tuyển thủ bởi vì quá khẩn trương mà chạy sai đường, chỉ có thể vòng trở về vạch xuất phát chạy lại một lần nữa, không cần nghĩ cũng biết, hắn trực tiếp đứng hạng chót.
Điều khiến các đại thần không ngờ đến là khi trận tranh tài càng tiến vào sâu hơn. khái đài dành cho nữ auvến hên anh eñnn bắt đầu điên cuồng lên, mỗi khi tuyển thủ xuyên qua khu rừng nhỏ gần khán đài dành cho nữ quyến, khu vực này kiểu gì cũng sẽ truyền ra từng trận tiếng thét chói tai.
Hiển nhiên, tranh tài thuật cưỡi ngựa rất được lòng của nữ nhân.
Bởi vì thiết kế của Quách Đạm chính là muốn hướng tới sự ưu nhã, cho nên đương nhiên được nữ nhân ưa thích.
Trong lúc lơ đãng, tám vị tuyển thủ tham gia tranh tài thuật cưỡi ngựa đã chạy xong toàn bộ.
Bởi vì không có loa, cho nên Quách Đạm lựa chọn treo tranh chữ ở trung tâm làm thông báo.
Chỉ thấy trung tâm trường đua dâng lên tám tấm tranh chữ.
Trên khán đài lập tức là băng hỏa lưỡng trọng.
"Thắng! Thắng!"
Lý Thành Công trên đài cao nắm chặt song quyền, lệ nóng doanh tròng.
Hóa ra Lý Thủ Tiết lấy ưu thế vô cùng yếu ớt đoạt được đầu danh.
Đây thật là ngoài ý muốn!
Ngay cả chính Lý Thành Công cũng không ngờ tới, lúc hắn huấn luyện Lý Thủ Tiết là lấy tốc độ làm chủ, chưa từng nghĩ sẽ đoạt được hạng nhất trong trận tranh tài thuật cưỡi ngựa.
Chỉ bằng lần đoạt hạng nhất này, Lý Thủ Kỹ có lẽ sẽ triệt để bị vứt bỏ.
"Lại thua!"
Trương Nguyên Công hung hăng dậm chân, thở phì phì ngồi xuống.
"Ha ha!"
Từ Mộng Dương đột nhiên ha ha cười nói: "Không ngờ Vinh nhỉ thật sự không có khoác lác."
Hả?
Vạn Lịch cũng quay đầu lại, nhìn Từ Mộng Dương nói: "Khanh gia sao lại nói như vậy?"
Từ Mộng Dương vội vàng chắp tay khom người nói: "Hồi bệ hạ, trước đó Vinh nhi vốn cũng muốn dự thi, thế nhưng trước khi bắt đầu thi đấu không lâu, hắn đột nhiên nói không tham gia nữa, thần nhất thời cảm thấy hiếu kì, liền hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói đây là vì suy nghĩ cho Đua ngựa."
Vạn Lịch buồn bực nói: "Không dự thi là vì suy nghĩ cho Đua ngựa ư, đây là vì sao2" Từ Mộng Dương nói: "Hắn lúc ấy nói, nếu như hắn dự thi thì ai cũng sẽ biết hạng nhất này trừ hắn ra không thể là ai khác, việc này sẽ khiến đua ngựa mất đi thú vị, nguyên nhân khiến đua ngựa có thể thành công cũng là bởi vì tràn đầy ngoài ý muốn, giả sử hắn luôn luôn đoạt được hạng nhất, lâu dần, mọi người sẽ không tới xem đua ngựa nữa. Lúc ấy thần cho rằng hắn khoác lác, cũng không để ý, không ngờ Ha ha."
"Nha... .. Ha ha... !"
Vạn Lịch vô cùng cứng nhắc cười hai tiếng.
Trương Nguyên Công khó thở nói: "Ông để Vinh nhi hạ tràng so tài thử xem nào!"
"Anh quốc công nói đúng, ông để Từ Kế Vinh hạ tràng đoạt hạng nhất xem nào!" Lý Thành Công cũng kêu gào nói.
Mấy lời này của Từ Mộng Dương giống như bên trong khối bánh ga-tô mỹ vị đột nhiên xuất hiện một con ruồi, thật là làm người ta rất buồn nôn.
Quá đáng ghét!
Từ Mộng Dương ha ha nói: "Kết quả đã hết sức rõ ràng, so hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Quách Đạm ở bên cạnh xem kịch, âm thầm cười khổ, thật không hổ là ông cháu.
Bỗng nhiên, cánh tay hắn bị người nào đó kéo, thân thể Chu Dực Lưu khẽ dựa vào Quách Đạm: "Đạm Đạm."
Quách Đạm khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn Chu Dực Lưu, ngươi nha bị tiểu Bá gia nhập thể rồi sao?
Sắc mặt Chu Dực Lưu nghiêm túc nói: "Đạm Đạm, ngươi xem Vinh đệ trang bức cũng đã đủ nhiều, Bá gia cũng nói không còn ý nghĩa gì nữa, bản vương thấy cũng nên đổi người, ngươi nhìn xem rồi tìm thời điểm thích hợp giúp bản vương cũng trang bức một chút."
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Vương gia, ngài không nhìn thấy tiểu Bá gia bị người khác mắng thê thảm thế nào sao?"
Chu Dực Lưu nói: "Chẳng lẽ ngươi vừa rồi không nghe thấy tiếng thét chói tai ở bên cạnh a? Nam nhân muốn mắng thì cứ để bọn hắn mắng, bản vương sẽ không để ý, chỉ cần nữ nhân thích là được."
Quách Đạm lúc này không phản bác được.
Hóa ra vừa rồi Chu Dực Lưu đi nhà xí, còn đặc biệt chạy sang khu vực dành cho nữ quyến nhìn trộm, không khéo lại nghe được các thiếu nữ đều lòm!
Mấu chốt Từ Kế Vinh lại không làm việc, đến thanh lâu chơi hoặc là để nữ nhân tránh đi, hoặc là chỉ con mẹ nó thuần xem biểu diễn.
Bao nhiêu tài nguyên phong phú cho hắn đều là lãng phí a!
Đây cũng nhắc nhở Quách Đạm, giúp Từ Kế Vinh trang bức chí ít sẽ không tai họa thiếu nữ nhà lành, giúp Chu Dực Lưu, hừ, vậy sẽ bị sét đánh. Quách Đạm bất động thanh sắc nói sang chuyện khác, nhỏ giọng đàm luận với Chu Dực Lưu tình huống của Dị Vực Phong Tình quán.
Sau khi tranh tài thuật cưỡi ngựa kết thúc, kế tiếp liền là hai trận đua ngựa.
So với tranh tài thuật cưỡi ngựa, hai trận tranh tài kế tiếp càng thêm kích thích.
Đầu tiên là bởi vì thời gian rất ngắn.
Thời gian một trận đấu còn không bằng thời gian một tuyển thủ biểu diễn thuật cưỡi ngựa, hơn nữa thuật cưỡi ngựa dù sao cũng là lần đầu tiên được tổ chức, cho nên chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, cũng không dễ phân tích, vì vậy kim ngạch đặt cược vào trận tranh tài thuật cưỡi ngựa không cao, tất cả mọi người đều là dân cờ bạc lão luyện cho nên rất cẩn thận.
Thế nhưng đua ngựa đã được tổ chức rất nhiều lần, hơn nữa tuyển thủ có thể dự thi hôm nay đều có thể xem như tuyển thủ chuyên nghiệp.
So chính là ngạnh thực lực.
Kim ngạch đặt cược vượt xa tranh tài thuật cưỡi ngựa.
Hồng Phất bắn ra một tiễn, khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô như biển gầm, từ xuất phát điểm cho đến vạch đích cuối cùng liền chưa từng đứt đoạn.
Vạn Lịch xem như kiến thức đua ngựa có bao nhiêu điên cuồng.
Trận tranh tài vừa mới kết thúc, khán đài lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô đỉnh tai nhức óc.
Hóa ra Trương Gia Hiền không phụ sự mong đợi của mọi người, đoạt đầu danh.
Mà người đặt cược Trương Gia Hiền cũng là nhiều nhất.
"Gia Hiền quả nhiên không làm chúng ta thất vọng."
"Ô ôô, Gia Hiền cuối cùng đã báo thù thành công."
HẠ -Ị"
"Lại không thắng, lão phu thật đúng là chịu không được!" Trương Nguyên Công ngồi trên ghế giống như sắp khóc, mấy phút vừa rồi hắn cảm giác như trái tim của chính mình sắp nhảy ra ngoài, nếu Trương Gia Hiền lại thua, hắn thật sự không còn mặt mũi gặp người khác.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười ha ha: "Thật không ngờ lần này Vinh nhi không hạ tràng tranh tài lại thành toàn cho mộng tưởng của không ít người, như vậy cũng có thể xem như làm được một việc đại thiện, tuyệt không cô phụ thân phận đại sứ hình tượng của Đua ngựa từ thiện."
Ngươi thật sự là đủ!
Trương Nguyên Công tức giận đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ tiểu tử, nếu không chúng ta hạ tràng so tài một chút."
Từ Mộng Dương thấy người khiêu khích không phải là Lý Thành Công, mà là Trương Nguyên Công, vội vàng nói: "So liền so."
Từ Mộng Dương nhỏ tuổi hơn Trương Nguyên Công không ít, với tuổi tác của bọn hắn, cho dù trẻ hơn một hai tuổi cũng là chiếm lợi thế lớn.
Quách Đạm vội vàng vẫy tay, lập tức có một gã sai vặt đi tới bên cạnh, Quách Đạm thấp giọng phân phó nói: "Ngươi nhanh đi thưởng hồ đại sảnh truyền tin để bọn hắn chuẩn bị, có thể phải thi đấu thêm."
Quách Đạm còn chưa phân phó xong, liền nghe Vạn Lịch nói: "Hai vị ái khanh chớ tổn thương hòa khí, chớ tổn thương hòa khí."
Từ Mộng Dương, Trương Nguyên Công thấy Vạn Lịch lên tiếng, lúc này mới ý thức được Hoàng đế vẫn còn ở nơi này, liên tục tạ lỗi với Vạn Lịch, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thật sự là đáng tiếc, không cắn được mánh lới này!
Trong nội tâm Quách Đạm âm thầm dâng lên một trận tiếc hận.
Đợi sau khi trận đấu thứ hai kết thúc, người nên khóc đều khóc, người nên cười đều cười.
Đêm nay ai sẽ làm chủ, trong lòng mọi người đều nắm chắc.
Vạn Lịch đứng dậy, lại hướng đám đại thần đang chuẩn bị đứng dậy khoát khoát tay, nói: "Trẫm có chút mệt, đi nghỉ trước, các khanh không cần đi theo trẫm."
Nói xong, Vạn Lịch liền hướng Quách Đạm liếc mắt ra hiệu.
Quách Đạm vội vàng đứng dậy dẫn đường cho Vạn Lịch.
Vừa mới ra khỏi khán đài, Quách Đạm liền nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài vừa rồi vì sao muốn khuyên nhủ Hưng An bá cùng Anh quốc công?"
Van Lich sững sờ nói: "NGUfđi nói như vÂâv có ý dì?" Quách Đạm nói: "Nếu như hai người bọn họ thật sự hạ tràng so tài thì quả thực là mánh lới mười phần, ti chức lại mở một bàn, người đặt cược chắc chắn sẽ không thiếu, tiểu Bá gia có lẽ sẽ xuống hơn ngàn lượng."
Vạn Lịch nghe thôi, ruột đều xanh vì hối hận, tức giận nói: "Lúc đó ngươi sao không ngăn cản trẫm."
Quách Đạm nói: "Bệ hạ nói một tiếng, bọn hắn liền không dám động đậy, ti chức cũng không ngăn được a!"
"Ai ut"
Vạn Lịch buồn bực chết.
Mấy người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình nhìn Vạn Lịch thì thầm cùng Quách Đạm, lúc này mới chú ý tới Quách Đạm, đột nhiên ý thức được hai người này mới bên thắng lớn nhất.
Đây là đương nhiên!
Vạn Lịch cũng không phải đi nghỉ ngơi, hắn bức thiết muốn biết chính mình kiếm được bao nhiêu.
Hắn cùng Quách Đạm trực tiếp đi đến văn phòng rộng lớn ở thưởng hồ đại sảnh, hướng ghế tổng giám đốc ngồi xuống, thật đúng là khí thế mười phần.
Đây mới thực sự là đại gia nhiều tiền.
Quách Đạm lập tức hóa thân thành Khấu Nghĩa, cầm bảng báo cáo tài vụ vừa mới ra lò, nói: "Bệ hạ, ngày hôm nay đua ngựa thu nhập sáu vạn năm ngàn bốn mươi hai lượng, khấu trừ từ thiện, lợi nhuận còn lại là ba vạn hai ngàn bảy mươi mốt lượng."
Quyên hơn ba vạn lượng?
Vạn Lịch đau lòng như đao cắt, khóa chặt lông mày, đột nhiên hỏi: "Ngươi còn nhớ ngươi để nghị xây dựng lại Hoàng gia chuồng ngựa không?"
Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: "Ti chức đương nhiên nhớ."
Vạn Lịch nói: "Ngươi biết vì sao trẫm bảo ngươi bỏ tiền không?"
Quách Đạm mờ mịt lắc đầu, nghĩ thầm, ta không có ý định bỏ tiền, ta là dùng tiền của ngươi giúp ngươi xây dựng.
"Là bởi vì trẫm cũng là người nghèo a, mặc dù trẫm là thiên tử cao quý, thế nhưng địa phương phải dùng tiền cũng nhiều lắm, không nói đến việc hàng năm phải xuất ra không ít tiền ban thưởng cho đại thần, nơi nào phát sinh thiên tai, trẫm cũng phải lấy tiền từ nội phủ cấp phát chẩn tai." Trong mắt Vạn Lịch ngậm nước mắt thở dài một tiếng: "Trẫm cũng không dễ dàng, trẫm cũng là người nghèo, sao ngươi không đem số tiền này quyên cho trẫm xây dựng Hoàng gia chuồng ngựa."
"Ây."