Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 505 - Chương 504: Đây Là Một Cái Bẫy

Chương 504: Đây là một cái bẫy Chương 504: Đây là một cái bẫyChương 504: Đây là một cái bẫy

Từ cô cô không khỏi lại liếc nhìn Quách Đạm, cảm thấy Quách Đạm hôm nay cùng dĩ vãng không giống.

Dĩ vãng Quách Đạm càng giống như một thương nhân hám lợi thiện đầu cơ trục lợi, mặc dù làm ra không ít sự tình không thể tưởng tượng, nhưng trên bản chất cùng các thương nhân khác không hề khác gì nhau.

Thế nhưng Quách Đạm hôm nay biểu hiện không giống một thương nhân, càng giống như một âm mưu gia, giống như tất cả đều ở hết trong lòng bàn tay hắn.

"Vậy bước kế tiếp ngươi định làm gì?" Từ cô cô thăm dò hỏi.

Quách Đạm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Không biết cư sĩ cho rằng bước kế tiếp bọn họ sẽ làm thế nào?"

Từ cô cô hơi chút trầm ngâm, nói: "Mặc dù hôm nay ngươi thành công, nhưng một nguyên nhân trong đó là bởi vì đối phương bỏ bê phòng bị, phiên ngôn luận kia của ngươi cũng không phải không có kẽ hở, tư tưởng Nho gia bao hàm toàn diện không phải chỉ đơn giản như ngươi nói, tư tưởng Nho gia cũng bao quát cái ngươi gọi là thủ đoạn, ta nghĩ bọn hắn sẽ dùng điểm này để phản kích ngươi."

Nói đến đây, nàng dừng lại, rồi lại nói: "Hơn nữa, bọn hắn còn nắm dư luận trong tay, muốn lật lại chuyện này không phải việc khó gì."

Quách Đạm cười gật gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ giống cư sĩ, nhưng không phải là ta và cư sĩ thông minh, mà là bọn hắn tới tới lui lui cũng chỉ có một chiêu như vậy mà thôi."

Đúng!

Cứ như vậy một chiêu!

Nhưng vấn đề là rất khó phá giải.

Từ cô cô hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ ngươi đã có phương pháp phá giải."

Quách Đạm cao thâm cười một tiếng: "Chờ lát nữa ăn cơm xong, ta mang cư sĩ đi một nơi."

Từ cô cô hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại cảm thấy rất hoang mang.

Tuy nhiên, nàng hoang mang bắt nguồn từ hiểu biết của nàng về thương nhân rất nông cạn, nàng cho rằng tư duy của thương nhân vẫn có tính hạn chế cực lớn.

Thế nhưng nhà tư bản chân chính cũng có tư duy chiến lược, vận trù duy ác, túng hoành bãi hạp.

(

) Vận trù duy ác: hoạch định chiến lược và giành chiến thắng cách xa hàng ngàn dặm; túng hoành bãi hạp: hai phương pháp vận động hành lang của các chiến lược gia thời Chiến Quốc, ám chỉ việc sử dụng các phương tiện để đoàn kết hoặc chia rẽ trong chính trị và ngoại giao. Nguồn: baidu

Thậm chí tầm nhìn chiến lược so với một số chính trị gia còn càng thêm lâu dài.

Trước kia Quách Đạm không tranh giành, chẳng qua là vì vô lợi khả đồ, hơn nữa sẽ chỉ rước lấy không ít phiền phức không cần thiết, hắn chỉ cần an tâm kiếm tiền là được, bọn hắn thích nói như thế nào cũng mặc kệ.

Tóm lại trong một câu, kiếm tiền không biết xấu hổ.

Vạn Lịch cũng như thế.

Nhưng bây giờ kế hoạch hải ngoại đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, hắn không thể tiếp tục một mình phấn chiến ở quốc nội, hắn cần dựng thẳng lên một cây cờ lớn, chiêu binh mãi mã xây dựng nội bộ thế lực, hay nói đúng hơn, hắn cần có người trong triều đình ủng hộ Vạn Lịch chăm lo quản lý.

Để tránh đối mặt với tình huống hai mặt tác chiến.

Nếu như lấy tình huống hiện tại khai triển kế hoạch hải ngoại, tính nguy hiểm sẽ rất cao, chỉ cần hắn bị đả kích ở quốc nội, kế hoạch hải ngoại tất sẽ bị xung kích cực lớn, kế hoạch hải ngoại quá to lớn, đầu tư quá lớn, hắn tổn thất không nổi.

Mà hắn đã mưu đồ toàn bộ kế hoạch hải ngoại từ khi hắn còn chưa tiếp quản Nha hành.

Hắn vẫn luôn vì kế hoạch này mà tích trữ năng lượng, cho nên nói là hậu tích bạc phát cũng không quá lời.

Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lát, Quách Đạm liền dẫn Từ cô cô đến một phường ở thành Đông bên cạnh Chu vương phủ.

"Phường" ở cổ đại thực ra tương đương với xã, bên trong có rất nhiều hộ bách tính.

Từ cô cô mặc dù nhìn thấy không ít người, nhưng những người này đều không giống phổ thông bách tính bình thường, rất nhiều người đều mặc đồng phục, hơn nữa trên đường phố còn để đó không ít công cụ, phường này càng giống như một đại công xưởng.

"Đông chủ tốt!" "Đông chủ tốt!"

Phàm là người trong phường nhìn thấy Quách Đạm đều nhao nhao gật đầu chào hỏi.

"Đông chủ?"

Từ cô cô kinh ngạc nhìn về phía Quách Đạm.

Quách Đạm phong khinh vân đạm nói: "Suýt thì quên không nói cho cư sĩ, phường này ta đã mua lại."

Từ cô cô lúc này có vẻ kinh ngạc.

Mua nhà, mua trạch viện, nàng từng nghe không ít, thế nhưng mua phường ?

Ngươi không khỏi cũng quá khoa trương rồi.

Có tiền cũng không thể tùy hứng như thế a!

Từ cô cô đảo mắt chung quanh, nói: "Đây giống như một xưởng in ấn rất lớn?"

"Không sai."

"Toàn bộ đều là?"

Từ cô cô lại hỏi.

Quách Đạm gật gật đầu.

Từ cô cô kinh ngạc nói: "Xưởng in ấn cũng không cần lớn như thế đi."

Ngũ Điều Thương ở Vệ Huy phủ và kinh thành đã rất lớn, thế nhưng so với phường này, vậy vẫn là tiểu vu gặp đại vu.

Quách Đạm tuyệt không trả lời, mà xuay người vào một tiểu trạch viện.

Chỉ thấy một lão đại gia khoảng chừng năm mươi tuổi đang nằm trên ghế nằm trong viện nhắm mắt dưỡng thần, trên hành lang còn nhìn thấy mấy thiếu niên đang bận rộn.

Trông giống như một gia đình.

Từ cô cô lại có chút hoang mang.

"Lão Lưu."

Quách Đạm hô.

Lão đại gia kia nghe vậy, đột nhiên mở mắt ra, thấy là Quách Đạm, vội vàng đứng dậy,"Đông chủ đến." chứ."

"Không có! Không có!"

Lão Lưu lắc đầu, lại vội vàng giải thích nói: "Đông chủ, đêm qua ta làm việc tương đối trễ, vừa rồi cơm nước xong xuôi, cảm thấy quá buồn ngủ, cho nên nằm đây nghỉ ngơi một chút."

"Ông nên chú ý thân thể, việc sẽ vĩnh viễn làm không hết."

"Đa tạ đông chủ quan tâm."

Lão Lưu thấy Quách Đạm không hề trách cứ, không khỏi thở ra một hơi.

Quách Đạm lại hỏi: "Ở đây quen chưa?"

Lão Lưu vội nói: "Quen rồi, quen rồi, làm sao có thể không quen, đông chủ đem một viện tử tốt như vậy cho một mình ta làm phòng làm việc, đến nay ta vẫn cảm giác mình đang nằm mơ."

Từ cô cô trừng mắt nhìn, hóa ra trạch viện này là phòng làm việc?

Công tượng khi nào có được đãi ngộ thế này?

Nếu nói như thế, lấy một phường ra làm xưởng in ấn cũng không tính là quá lớn.

Quách Đạm thở dài: "Ta cũng không muốn dạng này, viện tử này không rẻ, thế nhưng ai bảo lão Lưu xuất sắc như vậy."

"Ha ha! Đông chủ nói đùa rồi, lão hủ không dám nhận, không dám nhận." Lão Lưu vui vẻ miệng không khép lại được.

Đừng nói Từ cô cô cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, lão Lưu ở đây làm việc đã hơn mấy tháng, vẫn còn có chút không dám tin tưởng, một thợ điêu khắc như mình vậy mà có thể có được phòng làm việc lớn như thế, so với đãi ngộ của quan viên còn mạnh hơn nhiều.

Quách Đạm cười nói: "Mang ta đi xem tác phẩm gần đây của ông đi."

"Phải. Đông chủ mời đi bên này."

Lão Lưu mang Quách Đạm đi tới căn phòng lớn ở chính giữa, bên trong có không ít học đồ đang làm việc, một số đang lau sạch chữ in rời, một số lại đang sắp chữ.

"Đông chủ, ngài xem, đây chính là hai loại chữ in rời gần đây ta điêu khắc, ngài cảm thấy loại nào tốt hơn?"

Lão Lưu mời Quách Đạm đến phía trước một tấm bàn lớn, phía trên để hai loại chữ in rời bằng kim loại một loại màu vàng, một loại màu xám, mỗi loại có mấy chục chữ, được điêu khắc rất tỉnh mỹ. in rời nào tỉnh mỹ như thế.

Quách Đạm buồn bực nhìn lão Lưu, nói: "Lão Lưu, ông gần đây có phải có chút bành trướng hay không, vậy mà ở ngay trước mặt mỹ nữ hỏi ta loại vấn đề có khả năng sẽ mất mặt này, ông liền nói cho ta loại nào tốt là được."

Từ cô cô thoáng nhíu mày, định mở miệng, nhưng thấy bên cạnh còn có Dương Phi Nhứ, lại nhịn xuống.

Nếu như nàng nói cái gì, Quách Đạm chắc chắn sẽ nói mình chỉ Dương Phi Nhứ, vậy nàng chẳng phải sẽ càng thêm xấu hổ.

Lão Lưu liếc nhìn Từ cô cô, rồi lại liếc nhìn Dương Phi Nhứ, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, đông chủ, theo ý ta, trước mắt vẫn là chữ đồng tốt hơn, nhưng chữ chì còn có thể làm càng tốt hơn, đến lúc đó hẳn có thể thắng qua chữ đồng."

Quách Đạm hỏi: "Vậy ông đã thương lượng cùng bộ nghiên cứu chưa?"

"Có có có!"

Lão Lưu lập tức gật đầu, nói: "Bên phía bộ nghiên cứu cũng cho là như vậy, gần đây đã có chỗ đột phá, bên đó đã giảm bớt chế tác chữ đồng, ta nghĩ không bao lâu nữa, chúng ta liền có thể toàn bộ áp dụng chữ chì."

Tài đại khí thô thật sự cũng chỉ như thế.

Từ cô cô đã từng nhìn thấy rất nhiều xưởng in ấn, bao gồm cả quan phủ đều còn đang dùng chữ in rời bằng gỗ hoặc bùn, mà nơi này lại chỉ tuyển chọn trong các loại kim loại.

"Lão Lưu, vẫn là ông hiểu rõ ta nhất, làm nhiều hơn nữa ta không nhất định sẽ tăng tiền lương, thế nhưng chỉ cần có chỗ tiến bộ, ta nhất định sẽ tăng thêm tiền lương." Quách Đạm cười gật gật đầu.

Ra khỏi trạch viện của lão Lưu, Quách Đạm lại dẫn Từ cô cô đi dạo bốn phía, Từ cô cô phát hiện không chỉ có lão Lưu có riêng một trạch viện làm phòng làm việc, mà rất nhiều công tượng có tay nghề tỉnh xảo đều có phòng làm việc riêng, hơn nữa, không phải ai ai cũng đều đang vùi đầu làm việc, một số người còn đang xem « Thủy Hử truyện » hay « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».

Quách Đạm cũng không thèm để ý, còn cùng bọn hắn trò chuyện về « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».

Không khí rất nhẹ nhõm.

Điều này khiến Từ cô cô rất tò mò, hỏi: "Thật sự không ngờ ngươi đối với mấv câng †ưởnd này còn tất hơn eo với nhân viên Nha hành " Nhân viên Nha hành cơ hồ ngày nào cũng đều phải tăng ca.

Quách Đạm cười nói: "Cũng chỉ có mấy người như bọn họ có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, cư sĩ đừng nhìn bọn họ tương đối thanh nhàn mà nhầm, bản khắc bọn họ điêu khắc ra có thể dùng cực kỳ lâu, hao tổn cũng vô cùng thấp, mạn công xuất tế hoạt, mặt khác, ở niên kỷ này của bọn họ, nhiệm vụ chủ yếu là mang học đồ, học đồ vẫn phải rất cố gắng làm việc."

(

) Mạn công xuất tế hoạt: làm việc chậm rãi, cẩn thận sẽ tạo ra sản phẩm hoàn hảo.

Từ cô cô thoáng gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, thốt lên "Ngươi định dùng báo chí để tranh đoạt quyền chủ đạo dư luận cùng bọn hắn?"

"Không hổ là cư sĩ, nhanh như vậy đã phản ứng lại."

Quách Đạm tán thưởng nhìn Từ cô cô một cái.

Từ cô cô hơi nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ thầm, ngựa báo đã xuất hiện từ rất sớm, vì sao trước đó hắn chưa hề vận dụng cỗ lực lượng này? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đây hết thảy đều là một cái bẫy.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy một trận sởn gai ốc, nghiêng con mắt nhìn hướng Quách Đạm.

Thấy Quách Đạm vẫn vô hại cười nói: "Hôm nay ta mời cư sĩ đến đây, không chỉ để tìm kiếm nguyên nhân, mà còn có một việc nhỏ cần cư sĩ tương trợ. Mời."

Từ cô cô vẫn đang suy tư, nghe thấy Quách Đạm nói như vậy, không nhịn được nao nao: "Đây căn bản là một cái bẫy."

Quách Đạm cười nói: "Đây chỉ là một trò chơi."

"Một trò chơi?" Khóe miệng Từ cô cô lộ ra một nụ cười khổ.

Trước đó nàng vẫn luôn không hiểu rõ, Quách Đạm hấp dẫn tất cả thiên hạ văn nhân đều đến đây, hắn làm sao có thể có phần thắng.

Thế nhưng bây giờ nàng rốt cuộc minh bạch, tư học viện chỉ là mồi nhử, Khai Phong phủ chính là một cái bẫy, Quách Đạm muốn ở chỗ này mở rộng phản kích đối với sĩ lâm.

Mặc dù ngựa báo rất sớm đã xuất hiện, thế nhưng vẫn luôn chỉ tuyên truyền về đua ngựa, chỉ liên quan đến mua bán, không liên quan đến những phương diện khác. quan phủ hạn chế, tư báo là phạm pháp, mà quan phủ là do quan viên khống chế, do vậy không thể dùng báo chí để tranh đoạt dư luận, bởi một đạo chính lệnh của quan phủ liền có thể phong sát.

Thế nhưng Khai Phong phủ không giống, nơi này không có quan phủ, báo chí chỉ bị triều đình hạn chế.

Quách Đạm trước tiên lợi dụng tư học viện hấp dẫn thiên hạ văn nhân đều tới đây, sau đó ở đây dùng báo chí tiến hành dư luận chiến với bọn hắn, hắn đã chiếm hết thiên thời địa lợi, bây giờ chỉ tranh giành "Nhân hòa", một khi lý luận của hắn được quần chúng ở đây tiếp nhận, như vậy tất sẽ truyền đến các nơi khác, hắn không cần phải đến các nơi tuyên truyền hệ thống lý luận của chính mình.

Lúc trầm tư, Từ cô cô bất tri bất giác đi theo Quách Đạm vào bên trong một trạch viện, thấy bên trong có vài thiếu niên đang quét dọn gỗ vụn trong nội viện, trên hành lang chất đống rất nhiều tấm ván gỗ.

Hiển nhiên phòng làm việc này chuyên môn điêu khắc họa bản.

"Đông chủ tốt!"

Một nam nhân trung niên đi ra.

Quách Đạm cười nói: "Giang sư phó, họa bản kia đã hoàn thành chưa?"

"Bản vẽ đông chủ đưa tới đều vô cùng đơn giản, ta đã điêu khắc mấy tấm, không biết đông chủ thích loại phong cách nào?"

"Giang sư phó, ông làm như vậy sẽ làm hư ta." Quách Đạm cười ha ha nói.

Giang sư phó cũng cười ha ha một tiếng, lại mời Quách Đạm vào phòng lớn ở trung tâm viện tử.

Giang sư phó hiểu chuyện không cầm bản khắc đến cho Quách Đạm xem, hắn biết rõ Quách Đạm muốn xem kết quả, về phần bản khắc tốt hay xấu, Quách Đạm xem không hiểu, hắn trực tiếp lấy ra mấy tấm in thử cho Quách Đạm xem.

Từ cô cô cụp mắt nhìn thì thấy bên trong bức tranh vẽ một loạt nhân vật, bên phải là một đứa bé, mà bên trái là một người lớn tuổi.

Hiển nhiên là một người trưởng thành.

Chẳng những như thế, trong bụng nhân vật đứa bé còn có một hạt giống, theo nhân vật trưởng thành, hạt giống cũng đang từ từ nảy mầm trưởng thành, trên cành lá viết "Trung, hiếu, lễ, nghĩa, liêm, sỉ."

Đều là tư tưởng quan trọng nhất của Nho gia. khác biệt.

Quách Đạm hướng Giang sư phó cười nói: "Giang sư phó, ông cũng nói bức vẽ này quá đơn giản, vậy ta cũng không khen ông nữa, ông đi làm việc trước đi."

"Vâng. Đông chủ."

Đợi sau khi Giang sư phó ra cửa, Quách Đạm hướng Từ cô cô nói: "Đây chính là kỳ thứ nhất của Nhất Nặc học báo, con đường trưởng thành."
Bình Luận (0)
Comment