Chương 517: Không đáng giá nhắc tới
Chương 517: Không đáng giá nhắc tớiChương 517: Không đáng giá nhắc tới
Dư luận vẫn luôn là vũ khí văn nhân tin cậy nhất, mặc dù Quách Đạm từng biểu thị dư luận không phải đao hay kiếm thật, đối với chúng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng kỳ thật dư luận còn kinh khủng hơn đao hay kiếm nhiều.
Ngay cả Vạn Lịch cũng rất bất đắc dĩ với dư luận.
Trong tay Vạn Lịch nắm quyền lực tuyệt đối thế nhưng cuối cùng vẫn không đấu thắng toàn bộ quan lại tập đoàn, cũng là bởi vì dư luận không nằm trong tay hắn.
Mà bây giờ tất cả văn nhân có mặt ở Khai Phong phủ đều đem thương khẩu nhắm ngay Quách Đạm.
Trong lúc nhất thời, mặt trái dư luận liên quan tới Quách Đạm cùng Nhất Nặc học phủ phô thiên cái địa càn quét toàn bộ Khai Phong phủ.
Đối với chuyện này, phủ nha một mực giữ yên lặng.
"Nhìn từ những chuyện trong dĩ vãng, lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu, bọn hắn hiện tại vẫn dùng đạo lý và sự thực để phản bác ngươi, mà điều làm người ta sợ hãi nhất chính là nghe nhầm đồn bậy, đến lúc đó muốn chuyển bại thành thắng sẽ rất khó."
Từ cô cô hiểu rất rõ quan hệ lợi hại trong đó, mặc dù nàng biết Quách Đạm còn lưu lại một tay, thế nhưng vẫn cảm giác công kích dư luận lần này rất đáng sợ.
Vẻn vẹn trong vòng một đêm, cơ hồ đã xông hủy tất cả cố gắng của Quách Đạm mấy ngày gần đây.
Hơn nữa báo chí đến cùng có uy lực như thế nào, nàng tạm thời cũng không rõ ràng.
Quách Đạm đối với chuyện này chỉ bình tĩnh cười một tiếng.
Từ cô cô nói: "Tuy ngươi có báo chí, nhưng."
"Không có nhưng."
Quách Đạm rất tự tin nói: "Loại sự tình liên quan tới tư tưởng thường xuyên nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh, tuỳ thuộc vào ngươi muốn hiểu ra sao, đây không phải so học vấn, mà là tuyên truyền, thế nhưng bất luận kỹ thuật lạc hậu nào đều không thể chiến thắng kỹ thuật mới, lần này ta muốn dùng tiền tài dạy bọn họ làm người.
Việc bây giờ chúng ta cần làm là xây dựng Nhất Nặc học phủ sao cho tốt, đây mới là mấu chốt thắng bại." Đúng lúc này, một hạ nhân bước vào thông báo,"Cô gia, Bách Tuyền cư sĩ cùng Hải Nhược cư sĩ đến."
Quách Đạm vội nói: "Mau mau cho mời."
Một lát sau thì thấy Lý Chí cùng Thang Hiển Tổ bước vào.
Từ cô cô cúi đầu, nói "Vô Tư gặp qua hai vị tiền bối."
Lý Chí chỉ qua loa gật đầu, sau đó liền có vẻ nịnh nọt nói: "Quách thánh nhân xem như nguyện ý gặp chúng ta."
Cấp bậc lập tức thể hiện ra.
Từ cô cô hoàn toàn không còn gì để nói, sự kính ngưỡng đối với Lý Chí biến mất không còn sót lại chút gì.
Quách Đạm chắp tay nói: "Xin lỗi, xin lỗi, những ngày này tại hạ bị việc vặt quấn thân."
"Không không không!"
Lý Chí kích động không thôi nói: "Hai lần luận thuật vừa rồi của Quách thánh nhân làm bọn ta được ích lợi không nhỏ, nói là hơn hẳn đọc sách mười năm cũng không đủ a."
Thang Hiển Tổ cũng gật đầu nói: "Thật sự không ngờ các hạ ở niên kỷ này đã có được ngộ tính cao như thế, khiến chúng ta xấu hổ a."
Bây giờ Thang Hiển Tổ đối với Quách Đạm cũng khâm phục không thôi.
"Quá khen, quá khen."
Quách Đạm thật sự là khóc không ra nước mắt, lại hướng Lý Chí nói: "Cư sĩ, ngài đừng gọi ta là thánh nhân, ta thật không chịu nổi, hơn nữa, nếu việc này bị truyền đi, ta sẽ bị người đánh."
Lý Chí nói: "Quách thánh nhân không nên sợ hãi, bọn hắn dám vu khống thánh nhân ngài như vậy, chúng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngài chỉ cần phân phó một tiếng, chúng ta sẽ vì thánh nhân thề sống chết mà chiến."
Thề sống chết mà chiến? Đây là tà giáo a? Đầu Quách Đạm toát ra một dấu chấm hỏi, không khỏi lại nhìn về phía Từ cô cô.
Từ cô cô vội vàng nói: "Hai vị tiền bối, ta mời hai vị đến đây là để đàm luận việc nhậm chức ở sĩ học viện."
Thang Hiển Tổ cau mày nói: "Thế nhưng dư luận bên ngoài ?"
"Việc này không nhọc hai vị hao tâm tổn trí."
Quách Đạm vội nói: "Hai vị cư sĩ mời ngồi, mời ngồi." Lý Chí, Thang Hiển Tổ nhìn nhau một cái.
Bọn hắn cho rằng hôm nay Quách Đạm mời bọn họ đến đây khẳng định là vì thương lượng việc ứng đối với những dư luận bên ngoài, cùng so sánh, việc nhậm chức lộ ra không có ý nghĩa.
Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Quách Đạm mới nói: "Hôm nay ta mời hai vị đến đây, chỉ liên quan đến việc nhậm chức tại sĩ học viện, không hề liên quan đến những dư luận ngoài kia."
Lý Chí nói: "Quách thánh nhân... !"
"Bạch Tuyền cư sĩ, ta van ngài." Quách Đạm khóc.
Lý Chí xấu hổ cười một tiếng, chỉ có thể sửa lại nói: "Ta biết các hạ quang minh lỗi lạc, thanh giả tự thanh, sẽ không bị dư luận bên ngoài ảnh hưởng, thế nhưng người nói đáng sợ, giả sử các hạ đối với chuyện này bỏ mặc không quan tâm, hậu quả có khả năng sẽ vô cùng nghiêm trọng."
Thang Hiển Tổ cũng nói: "Đúng nha! Việc này các hạ ngàn vạn lần không thể lơ là bất cẩn."
Bọn hắn cũng đã trộn lẫn trong sĩ lâm nhiều năm, cho nên biết quan hệ lợi hại trong đó.
"Ta biết, ta biết."
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Thế nhưng ta tự có biện pháp giải quyết việc này, không phải vấn đề lớn gì."
Không. . . Không phải vấn đề lớn gì?
Lý Chí, Thang Hiển Tổ đều lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi lại nhìn về phía Từ cô cô.
Từ cô cô mỉm cười gật gật đầu.
Nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng cũng không nắm chắc.
Đây còn không phải vấn đề lớn? Oa. ... Ngươi còn nói ngươi không phải thánh nhân.
Lý Chí thấy Quách Đạm đối với việc này không coi ra gì, càng bội phục đầu rạp xuống đất.
Quách Đạm thực sự chịu không nổi ánh mắt cực nóng kia của Lý Chí, ho nhẹ một tiếng: "Trước đó ta thỉnh cầu Vô Tư cư sĩ mời hai vị đến Khai Phong phủ, nguyên nhân chính là vì hi vọng hai vị có thể đến Nhất Nặc học phủ của ta dạy học."
Lý Chí thấp thỏm nói: "Không biết các hạ có cảm thấy chúng ta phù hợp hay không?" không tìm được người nào càng phù hợp hơn hai vị."
Lý Chí không khỏi có sắc mặt vui mừng.
Quách Đạm đổi giọng nói: "Ngày ấy hai vị cũng ở trường thi, đối với hình thức giảng bài của sĩ học viện hẳn đã hiểu đại khái đi."
Lý Chí kinh sợ nói: "Nhưng cũng chưa hiểu được thấu triệt, chỉ sợ chúng ta khó mà làm được như các hạ."
"Cư sĩ thật đúng là quá biết nói chuyện." Quách Đạm rất xấu hổ cười cười, lại vứt cho Từ cô cô một ánh mắt ẩn ý.
Từ cô cô trực tiếp rời mắt sang nơi khác.
Quách Đạm ho khan một tiếng: "Ta từ chỗ Vô Tư cư sĩ biết được một ít sự tích về hai vị, thực ra lấy học vấn của hai vị khẳng định có thể làm tốt hơn ta nhiều, chỉ là cần thay đổi một chút."
Lý Chí hỏi vội: "Mong các hạ chỉ điểm."
"Không dám, không dám."
Quách Đạm nói: "Vô Tư cư sĩ thường xuyên đề cập đến hai vị, nói hai vị thường hay diễn thuyết tại Giang Chiết và rất được mọi người yêu thích, thế nhưng giảng bài ở học viện vẫn có chỗ khác biệt với diễn thuyết tại dân gian.
Chỗ khác biệt lớn nhất trong đó chính là miễn phí và thu phí, học sinh tiêu tiền tới học viện học tập là vì khát vọng học được tri thức bọn hắn muốn, mà không phải tri thức lão sư muốn truyền thụ, học viện phải lấy học sinh làm chủ, mà không phải lấy lão sư làm chủ."
Lý Chí nghe vậy hai mắt trợn tròn, chợt lại lắc đầu nói: "Diệu ư! Diệu ư! Khó trách các hạ dạy học ngày ấy, mặc dù có chút lý luận, chúng ta đã từng nghe, thế nhưng từ miệng các hạ nói ra lại khiến người ta cảm thấy mới lạ, hoá ra nguyên nhân ngay ở chỗ này "
Từ cô cô cùng Thang Hiển Tổ cũng có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Quách Đạm không phải Tô Hú, Tô Hú đã có danh khí bên ngoài, lão cho dù đánh cái rắm, mọi người cũng sẽ nói là thơm, mà Quách Đạm thì không có cơ sở này, hắn nhất định phải nói lên suy nghĩ và khát vọng sâu bên trong lòng mọi người, mọi người mới có thể tán đồng hắn.
Khái niệm này cũng phá vỡ khái niệm giáo dục truyền thống, tất cả các học viện hiện nay đều lấy lão sư làm chủ, học sinh chỉ đến để học tập, cụ thể học cái gì sẽ do lão sư truyền thụ, chỉ cần thay đổi chủ thứ, toàn bộ hình thức giáo dục đều sẽ bị phá vỡ. ngươi đồ vật ngươi muốn.
Lý Chí vốn là một phần tử dị loại, hắn luôn luôn muốn phá vỡ truyền thống cho nên cảm thấy rất hưng phấn.
"Chỗ nào! Chỗ nào!"
Quách Đạm cảm thấy hơi mệt mỏi, khiêm tốn hai câu, lại nói: "Ta biết trước kia cư sĩ giảng bài đều lấy mình làm trung tâm, đề xướng quan điểm của bản thân, thế nhưng sĩ học viện lấy học sinh làm trung tâm, càng thiên về thủ đoạn xử lý vấn đề thực tế.
Lấy ví dụ chân thực làm chủ, lấy thủ đoạn giải quyết vấn đề làm chủ, trong quá trình phân tích, hai vị đương nhiên cũng có thể lồng ghép tư tưởng và lý luận của mình, thế nhưng chủ thứ nhất định phải phân rõ ràng, nếu chỉ một mực đề xướng quan điểm và tư tưởng của chính mình thì cho dù có thú vị cũng sẽ khiến lớp học lộ ra sự trống rỗng, như vậy cùng các học phủ khác cũng không có gì khác nhau."
Hắn từ chỗ Từ cô cô biết được Lý Chí ở Giang Chiết thường xuyên tổ chức diễn thuyết và rất được bách tính yêu thích.
Lý Chí gật đầu nói: "Minh bạch, minh bạch, ta minh bạch. Vậy phải chăng còn phải tham gia khảo thí đầu vào?"
Lý Chí vẫn luôn rất tự phụ, thế nhưng khi đối mặt với Quách Đạm, trong nội tâm hắn lại cảm thấy không đủ tự tin!
Đây chính là thánh nhân a!
"Đương nhiên có khảo thí đầu vào."
Quách Đạm nói: "Thế nhưng khảo thí lão sư sẽ không giống khảo thí nhập học, khảo thí lão sư của sĩ học viện sẽ là chế định sách giáo khoa."
"Chế định sách giáo khoa?"
Lý Chí, Thang Hiển Tổ, Từ cô cô đều sững sờ.
Ba người thật không ngờ khảo thí lão sư vậy mà sẽ là như vậy.
Quách Đạm gật đầu nói: "Ta sẽ đưa ra một ít điểm tri thức để thí sinh căn cứ vào đó chế định sách giáo khoa tương ứng, dùng sách giáo khoa để cho điểm."
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh thì thầm vô cùng nhỏ,"A, cầm một phần tiền, làm hai phần công việc."
Đúng lúc mọi người đều đang suy tư cho nên đều nghe thấy rất rõ, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía vị mỹ nữ lãnh diễm phía sau Quách Đạm.
Ouách Đam na!tfna nữìàng CƯỜời nói-' "Hai vị Yin vên tầm †a đư71ng nhiên sẽ thanh toán thù lao."
Thang Hiển Tổ vội nói: "Chúng ta cũng không phải vì tiền mà đến."
Lý Chí lại nói: "Mặc dù chúng ta không phải vì tiền, thế nhưng nên đưa tiền vẫn nên đưa, giống như các hạ nói, thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi lai, thiên hạ nhốn nháo đều là vì lợi vãng."
Lý Chí theo chủ nghĩa trọng lợi, cho nên đương nhiên phải đưa tiền. .
"Đương nhiên, đương nhiên."
Quách Đạm lúng túng gật gật đầu, sau đó âm thầm trừng Dương Phi Nhứ một cái, chụp tiền lương của ngươi.
Quách Đạm thật đúng là có chủ ý này, hắn không có bản lãnh chế định sách giáo khoa, cho nên đem việc này xem như khảo thí tư cách lão sư, thực sự là một công đôi việc, nhưng không ngờ bị Dương Phi Nhứ nhìn thấu, thật sự là xấu hổ nha!
Quách Đạm lại nhìn về phía Thang Hiển Tổ nói: "Nghe nói Hải Nhược cư sĩ rất có thành tựu nghiên cứu về hí kịch."
Thang Hiển Tổ gật gật đầu.
Quách Đạm cười nói: "Vậy thì thật khéo, ta đang định bỏ vốn xây dựng một đại kịch đoàn chuyên môn biểu diễn hí kịch, có một chút ngôn luận không thích hợp nói trên lớp học, thế nhưng ta cảm thấy có thể ẩn giấu chúng bên trong hí kịch, dạng này sẽ càng dễ dàng khiến công chúng tiếp nhận."
Thang Hiển Tổ, Lý Chí, Từ cô cô đều sáng mắt lên.
Thánh nhân chính là thánh nhân, tùy tiện nói một câu cũng có thể làm lòng người sáng tỏ thông suốt.
Thang Hiển Tổ kích động nói: "Một câu nói của các hạ thật đúng là bừng tỉnh người trong mộng a!"
"Thật sao?"
Quách Đạm ha ha cười vài tiếng, thực ra hắn vẫn là vì kiếm tiền, đây là một cơ hội buôn bán rất lớn, bởi vì Vệ Huy phủ đang rất cần hoạt động giải trí dạng này, đến lúc đó cũng sẽ biểu diễn chủ yếu ở Vệ Huy phủ, nói: "Không biết cư sĩ có bằng lòng đảm nhiệm đoàn trưởng đại kịch đoàn này hay không?"
Thang Hiển Tổ vội vàng nói: "Nếu các hạ đã cất nhắc, tại hạ nhất định toàn lực ứng phó."
"Vậy liền quyết định như thế đi, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện." Quách Đạm ha ha nói. Lý Chí hỏi: "Phải chăng các hạ có suy nghĩ dùng hí kịch để đối phó với dư luận bên ngoài?"
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, đó chỉ là việc rất nhỏ thôi, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới."
Việc rất nhỏ?
Lý Chí, Thang Hiển Tổ lại kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Vậy... Cái gì mới là đại sự.
Nhưng sự thật đã chứng mỉnh, Quách Đạm thật sự chỉ mời bọn họ đến nói chuyện liên quan tới sĩ học viện, đối với những dư luận bên ngoài, Quách Đạm ngoại trừ ám chỉ bọn họ không cần xen vào chuyện bao đồng, thì không hề đề cập nửa chữ.
Lý Chí và đệ tử học phái Thái Châu vốn muốn thể sống chết mà chiến bây giờ cũng đang mong mỏi, xem thánh nhân thao tác thế nào.
Liên quan tới dư luận thế công lần này, Quách Đạm thật sự không sợ, nếu như cạnh tranh dưới hoàn cảnh công bằng, Quách Đạm có thể đùa chơi chết bọn hắn.
Một bộ tuyên truyền thế công này của bọn hắn đã quá lạc hậu, từ thời Xuân Thu đã chơi như vậy, đến tận bây giờ vẫn chơi như thế, thật đúng là một điểm tiến bộ cũng không có.
Thế nhưng, ngành dịch vụ tửu lâu và trà tứ lại thích vô cùng loại dư luận chiến này.
Một khi bắt đầu dư luận chiến, sinh ý của bọn hắn tất nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên!
Buổi sáng ngày hôm đó, người đọc sách Khai Phong phủ lại hẹn nhau ở tất cả các đại tửu lâu, trà tứ đàm luận chuyện liên quan tới Nhất Nặc học phủ.
"A? Bọn hắn đang xem gì thế?"
Lúc Lý Minh và đồng bạn đi tới Vọng Nguyệt lâu đột nhiên cảm thấy không thích hợp, bởi vì trong tửu lâu lặng ngắt như tờ, hóa ra khách nhân trong tửu lâu ai ai cũng đều đang cầm một tấm giấy lớn xem một cách chuyên chú, bởi vậy tửu lâu mới vô cùng yên tĩnh.
Tiểu nhị vừa mới chạy đến tiếp đón bọn họ trả lời: "Mọi người đều đang xem Nhất Nặc học báo."
"Nhất Nặc học báo?"
Lý Minh sững sờ, nói: "Là cái gì?"
Tiểu nhị nói: "Lá báo chí Nhất Năc hoc nhủ nhát hành " "Báo chí?"
Lý Minh giật mình, xông lên phía trước, trực tiếp đoạt lấy một tờ báo trong tay một người.
"Ai! Ngươi làm gì vậy?"
Người kia đang xem mê mẩn, bị Lý Minh dọa kinh hô một tiếng, sau đó lại phẫn nộ nhìn Lý Minh.
Thế nhưng Lý Minh lại không rảnh để quan tâm đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ báo được in ấn tinh mỹ kia, hai tay có chút run rẩy, trên mặt báo chẳng những có văn tự, có đồ án, đầu trang còn có bốn chữ lớn - Nhất Nặc học báo.