Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 520 - Chương 519: Địch Nhân Thiện Lương Nhất

Chương 519: Địch nhân thiện lương nhất Chương 519: Địch nhân thiện lương nhấtChương 519: Địch nhân thiện lương nhất

Một chuyên mục gửi bản thảo nho nhỏ nháy mắt lắng lại sóng to gió lớn của dư luận thế công, cơ hồ tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào thiên văn chương trên Nhất Nặc học báo, suy nghĩ về học thuật, về tư tưởng.

Không đến nửa ngày, Dương Minh Tâm Học liền lập tức đổi mới Khai Phong phủ nhiệt độ.

Việc này khiến đám người triệu Thẩm Bá Văn, Thôi Hữu Lễ gấp hỏng.

Bọn hắn vốn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, dù sao trên phương diện chế tạo dư luận, Quách Đạm chính là một người câm điếc, nếu hắn không mở đại hội thì không có cách nào phản bác, hơn nữa một chiêu này bọn hắn lần nào dùng cũng thắng.

Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ có một chiêu này.

Nếu mà một chiêu này bị phá, vậy coi như vô cùng nguy hiểm.

Thế mà, bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Quách Đạm chỉ hời hợt một chút đã khiến dư luận thế công của bọn hắn hóa thành hư không.

Ngay lập tức bọn hắn liền đi tìm Khương Ứng Lân và Hoàng Đại Hiệu.

"Khương cấp sự, Hoàng ngự sử, Quách Đạm chẳng qua chỉ là một thương nhân, hắn dựa vào cái gì phát hành báo chí, việc này trái với triều đình chế độ, các ngươi chẳng lẽ bỏ mặc không quan tâm sao?"

Thôi Hữu Lễ tức hổn hển chất vấn.

Dư luận vốn là quyền lực của người đọc sách chúng ta, sao có thể để thương nhân chưởng khống.

Vậy còn đáng ghét hơn Trương Cư Chính cấm chỉ tư học viện.

Khương Ứng Lân nhíu nhíu mày, cùng Hoàng Đại Hiệu nhìn nhau một cái, sau đó mới nói: "Liên quan tới việc phát hành báo chí, vừa rồi ta và Hoàng ngự sử cũng đã thảo luận, bởi vì trong khế ước nhận thầu tuyệt không viết rõ điểm này, như vậy. . . Như vậy trừ phi triều đình đặc biệt ra lệnh, nếu không, Quách Đạm hẳn có quyền phát hành báo chí."

Thẩm Bá Văn lập tức nói: "Vậy các ngươi lập tức thượng tấu triều đình nghiêm cấm Quách Đạm phát hành báo chí."

Khương Ứng Lân thở dài: "Ta nghĩ. .. Ta nghĩ việc này rất khó."

"Vì sao?"

"Quách Đạm bây giờ nhận thầu Khai Phong phủ, như vậy hắn tự nhiên là eá tư cách thav mặt auan nhủ ra bế cán. nếu cá thể ra bế cáo thì hắn tư nhiên cũng có quyền phát hành báo chí, việc này... Việc này rất khó hạn chế." Khương Ứng Lân lắc đầu.

Bây giờ Khai Phong phủ không có quan phủ, hành chính và tài chính đều thuộc quyền hạn của Quách Đạm, triều đình không có khả năng ra lệnh không cho hắn công bố tin tức.

Chính sách của triều đình cũng từ hắn thay mặt công bố.

Phương diện này cực kỳ khó hạn chế Quách Đạm.

Triệu Thanh Hợp nói: "Nhưng hắn cũng không phải lấy danh nghĩa quan phủ phát hành, hắn lấy danh nghĩa Nhất Nặc học phủ phát hành."

Khương Ứng Lân nói: "Giả sử hắn lấy danh nghĩa quan phủ, vậy chúng ta còn có thể vấn trách hắn, bởi vì hắn không thể đại biểu quan phủ phát hành văn chương, vì vậy hắn lấy danh nghĩa cá nhân hoặc là danh nghĩa khác phát hành ngược lại là chính xác."

Hoàng Đại Hiệu ủ rũ cuối đầu nói: "Trừ phi hắn tản ra một số ngôn luận mê hoặc nhân tâm, nếu không, chúng ta không có cách nào bắt hắn."

Hai người bọn họ chỉ có quyền giám sát, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Thôi Hữu Lễ tức giận hừ một tiếng: "Nếu hắn có thể phát hành báo chí, vậy chúng ta cũng có thể, bằng không quá không công bằng."

Hoàng Đại Hiệu nói: "Nếu triều đình đã cho phép mở tư học viện ở đây, như vậy tư học viện đương nhiên cũng có thể phát biểu văn chương trên phương diện học thuật."

Khương Ứng Lân liếc nhìn Hoàng Đại Hiệu, ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Hiện tại hắn cũng không rõ ràng.

Về mặt pháp luật, tư nhân phát hành báo chí là hành vi phạm pháp, như vậy có thể phát hành hay không sẽ do Pháp viện định đoạt, thậm chí do Quách Đạm định đoạt.

Giả sử tư nhân phát hành báo chí mà Pháp viện mặc kệ, bọn hắn mới có thể can dự vào.

Nhưng nếu chỉ là văn chương mang tính học thuật thì hình như lại có vẻ hợp lý.

Ở cổ đại, luật pháp cũng không phải rất kiện toàn, chủ yếu vẫn dựa vào phán đoán chủ quan của con người, phán đoán việc này có hại đối với xã hội hay không, hoặc là trực tiếp nhìn ý cấp trên, cấp trên nói ngươi có tội Cho dù ngươi chỉ viết Tam Tự kinh.

"Có câu nói này của Hoàng ngự sử là được."

Sau khi nói xong bọn hắn liền trực tiếp rời đi, bởi vì bọn hắn biết Khương Ứng Lân và Hoàng Đại Hiệu không có tác dụng gì cả, không có cách nào hạn chế Quách Đạm, có khả năng còn hạn chế bọn hắn, cho nên coi hai người này như người chết đi.

Sau khi trở về, bọn hắn cũng không còn đoái hoài nhiều như vậy nữa, miệng cho dù nhiều cũng không địch nổi hơn ngàn tờ báo phát hành trong một ngày.

Bọn hắn nhất định cũng phải dùng báo chí đánh trả Quách Đạm.

Hơn nữa luận viết văn, bọn hắn không sợ Quách Đạm.

Thế mà. !

"Lão gia, chúng ta có văn chương, thế nhưng chúng ta không có xưởng in ấn, tất cả các xưởng in ấn ở Khai Phong phủ hiện nay đều dưới danh nghĩa Quách Đạm."

Một câu nói của quản gia Triệu gia giống như giội một gáo nước lạnh xuống khiến đám Triệu Thanh Hợp, Thôi Hữu Lễ không biết làm sao.

In ấn báo chí cũng phải cần kỹ thuật a!

Không may là cho tới bây giờ kỹ thuật vẫn luôn luôn bị bọn hắn khinh bỉ là kỳ dâm diệu kế.

Đáng tiếc bọn hắn không có bản sự in ấn bằng miệng.

Thôi Hữu Lễ nói: "Chẳng lẽ Khai Phong phủ chỉ cho phép Quách Đạm xây dựng xưởng in ấn thôi sao?"

Quản gia Triệu gia đáp: "Hồi Thôi lão tiên sinh, cũng không phải, mặc dù Quách Đạm từng hạ lệnh hạn chế thương nghiệp phát triển, thế nhưng cũng không nói chỉ cho phép hắn xây dựng xưởng in ấn, chỉ là thời gian vừa qua hắn đã thu mua tất cả xưởng in ấn ở Khai Phong phủ, thực ra những xưởng in ấn nhỏ này căn bản cũng không cạnh tranh nổi với Ngũ Điều Thương."

"Chỉ cần cho phép là được."

Thôi Hữu Lễ vung tay lên nói: "Chúng ta cũng có thể mở một xưởng in ấn, không phải chỉ là một xưởng in ấn thôi sao, có thể có bao nhiêu khó khăn chứ."

Quản gia Triệu gia nghe vậy, cau mày nan triển.

Triệu Thanh Hợp nói: "Ngươi có lời gì cứ nói là được." Quản gia Triệu gia nói: "Lão gia, các vị đại học sĩ, theo ý kiến của tiểu nhân, các vị muốn mở một xưởng in ấn không phải việc gì rất khó, nhưng mấu chốt ở chỗ, khắp thiên hạ cũng không có xưởng in ấn nhà ai có thể so sánh với kỹ thuật in ấn của Ngũ Điều Thương, thậm chí ngay cả quan báo của triều đình cũng chênh lệch rất xa.

Cho dù chúng ta mở một xưởng in ấn, thế nhưng báo chí chúng ta in ra, bất kể về mặt mỹ quan hay là số lượng in ấn đều sẽ kém rất rất xa Nhất Nặc học báo."

Một lão già tức hổn hển nói: "So là so văn chương mà không phải kỳ dâm diệu kế, chỉ cần in chữ rõ ràng là được."

Triệu Thanh Hợp vội nói: "Không thể, không thể, nếu cách biệt quá xa, vậy sẽ khiến người khác chê cười chúng ta."

Lương Đồ hướng quản gia hỏi: "Thực sự sẽ chênh lệch rất xa sao?"

"Các vị lão gia chờ một chút."

Quản gia đi đến kệ sách đối diện, lấy xuống hai quyển sách, đưa cho Triệu Thanh Hợp nói: "Lão gia ngài xem, đây là hai bản « Tam Quốc Diễn Nghĩa », bìa màu lam là do xưởng in ấn trước kia của Khai Phong phủ in ra, mà bìa có đồ án đầy màu sắc kia là do Ngũ Điều Thương ở kinh thành in ra."

Không so không biết, so ra, Thôi Hữu Lễ lập tức lâm vào tuyệt vọng.

Hai bản sách so sánh với nhau giống như nhà xí so với hoàng cung, hoàn toàn không nhìn được.

Nếu báo chí chênh lệch xa như vậy, đoán chừng tất cả mọi người không nguyện ý đụng vào.

Lúc này đích thân bọn hắn thật sự cảm nhận được kỹ thuật khủng bố.

Gần ba năm qua Ngũ Điều Thương không ngừng thu mua xưởng in ấn, giá cao thuê công tượng, trên cơ bản tất cả công tượng lành nghề in ấn trong thiên hạ đều tập trung ở Ngũ Điều Thương, đừng nói Đại Minh, toàn thế giới cũng không có nhà ai có thể chống lại.

Chẳng qua là vì bị một chút hạn chế nên không phát ra ánh sáng chói lọi. Ngũ Điều Thương kinh thành chủ yếu in ấn hoạ kết hôn, tiểu thuyết và sách giáo khoa, mà Ngũ Điều Thương Vệ Huy phủ đều in ấn một chút, ân.

Đầu có tính giải trí.

Cho nên rất ít người để ý đến.

Bây giờ mọi người mới phản ứng được.

Đúng lúc này, một người hầu đi vào bẩm báo,"Lão gia, bên ngoài có một vị tên là Trương Chân cầu kiến." "Trương Chân?"

Triệu Thanh Hợp suy nghĩ một chút, nói: "Ta chưa từng nghe tên người này."

Quản gia nói: "Lão gia, giống như người quản lý Ngũ Điều Thương Khai Phong phủ tên là Trương Chân."

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!

Triệu Thanh Hợp cuối cùng vẫn mời Trương Chân vào.

"Ngũ Điều Thương Trương Chân gặp qua Triệu viên ngoại."

Trương Chân bước vào, cung cung kính kính hướng Triệu Thanh Hợp thi lễ.

Thế nhưng đáp lại hắn lại mấy chục ánh mắt căm thù.

Tiểu tử ngươi khẳng định đến để khoe khoang.

Triệu Thanh Hợp mặt không đổi sắc hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Trương Chân nói: "Hồi Triệu viên ngoại, ta phụng mệnh đông chủ đến đây, đông chủ nói nếu các vị cũng muốn in ấn học báo, xưởng in ấn của chúng ta cũng sẽ phục vụ các vị."

Lời này vừa được nói ra làm người ở đây đều giật nảy cả mình.

Trước đó bọn hắn chưa hề nghĩ đến việc hợp tác với xưởng in ấn của Quách Đạm, bởi vì bọn hắn cho rằng Quách Đạm chắc chắn sẽ không giúp bọn hắn in ấn báo chí.

Đây thật là... !

Xương in ấn.

"Nhiều như thế?"

Lúc Từ cô cô vào trong phòng nhìn thấy trên bàn chất đầy bản thảo, không khỏi giật nảy cả mình.

Quách Đạm cười ha hả nói: "Trọng kim tất có dũng phu a!"

Trọng kim?

Nhiều nhất là mười lượng a!

Vẻn vẹn trong vòng một ngày, hai hòm thư liền đầy tràn bản thảo, nhưng lại chẳng có bao nhiêu quan hệ với tiền, chỉ vì Nhất Nặc học báo cho mọi người một con đường bày tỏ quan điểm của riêng mình, cho nên người trẻ tuổi đều vô cùng kích động!

Từ cô cô lắc lắc đầu nói: "Ta sợ xem không hết."

Quách Đạm nói: "Vậy có thể mời mấy người Bách Tuyền cư sĩ đến giúp Từ cô cô cười nói: "Ta nghĩ ngươi mời sẽ dễ dàng hơn ta nhiều."

"A? A, ha ha." Quách Đạm không khỏi gượng cười vài tiếng.

Từ cô cô đi tới trước bàn, tùy tiện cầm lên một phần bản thảo nhìn một chút, lại nói: "Chiêu này của ngươi thật đúng là lợi hại, trong lúc lơ đãng đã vô hình hoá giải thế công lợi hại nhất của đối phương."

Quách Đạm cười ha hả nói: "Nào có thần hồ kỳ thần như cư sĩ nói, việc này thực ra rất đơn giản, chỉ cần suy nghĩ xem đối phương cần gì mà thôi. Thế nhưng đám sĩ phu ngoan cố lại tự cho là đúng kia sẽ không bao giờ suy nghĩ cho người khác, lúc này ta sẽ cho bọn hắn học một khóa."

"Nói có lý."

Từ cô cô cười gật gật đầu, đối với chuyện này biểu thị rất tán đồng.

Đúng lúc này, Trương Chân đi đến, hướng Quách Đạm thi lễ.

Quách Đạm hỏi: "Công việc xử lý thế nào rồi?"

Trương Chân nói: "Bọn họ tuyệt không nói thêm điều gì, nhưng ta đoán bọn họ chỉ là vì thân phận hạn chế cho nên không tiện cùng ta đàm luận mua bán, ta nghĩ bọn họ rất nhanh sẽ phái người đến đây hạ đơn."

"Rất tốt! Xem ra cuối năm nay ngươi có thể nhận được tiền hoa hồng rất phong phú." Quách Đạm cười gật gật đầu.

Trương Chân vội vàng chắp tay hành lễ nói: "Thực ra ta không làm được gì nhiều, việc này đều nhờ có đông chủ dìu dắt."

Quách Đạm nói: "Ngươi hiểu rõ điểm này thì tốt, lần sau ngươi phải tự mình đi tìm cơ hội buôn bán, chỉ cần không phạm pháp, tiền của ai cũng có thể kiếm, tiền của địch nhân liền càng phải kiếm, đặc biệt là của người mắng ta, ta muốn để thế nhân biết rõ, mắng ta phải trả tiền."

"Đúng, Trương Chân nhớ kỹ đông chủ dạy bảo." Trương Chân lau lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, đây mới là thương nhân a!

"Ngươi nhanh đi an bài đi!"

Đợi Trương Chân rời đi, Từ cô cô hỏi: "Bây giờ ngươi dự định giúp bọn hắn in ấn báo chí?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Bây giờ là lúc bọn hắn cần xưởng in ấn nhất, lúc này không kiếm tiền của bọn hắn, còn chờ đến khi nào."

Từ cô cô nói: "Ngươi liệu có quá nóng vội rồi hay không? luận văn chương, chúng ta so ra kém hơn bọn hắn, nếu bọn hắn cũng có thể phát hành báo chí, ngươi không sợ phí công nhọc sức sao?"

Quách Đạm nghe mà cười ha hả. Quách Đạm vừa cười vừa nói: "Cư sĩ đừng xem trọng bọn hắn quá, với trí thông minh của bọn hắn, cho dù ta đem chiêu số bày ra trước mặt bọn hắn, nói rõ cho bọn hắn làm như thế nào, bọn hắn cũng không học được, ai... Ta đều thay bọn hắn phát sầu a."

"Sao có thể?" Từ cô cô nghỉ ngờ nói.

"Vậy liền lau mắt mà đợi đi."

Quách Đạm nói: "Nhưng chúng ta vẫn phải phòng ngừa chu đáo, trước giúp bọn hắn làm một tấm đệm, nếu không, với trí thông minh của bọn hắn, có lẽ sẽ tự mình đụng vào tường mất. Vì vậy thiên văn chương tiếp theo, chúng ta vẫn luận thuật tầm quan trọng của tư tưởng Nho gia, lần này chúng ta phải viết càng rõ ràng hơn, bắt đầu từ phương diện đức hạnh mà bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo luận thuật người giữ chức vị cao, đức hạnh vẫn là thứ nhất, có đức không tài thắng có tài vô đức."

Từ cô cô đều mộng, nào có ai cùng người tranh đấu như ngươi, mỗi ngày đều suy nghĩ cho đối thủ, hỏi: "Ngươi nghiêm túc à?"

Quách Đạm nói: "Đương nhiên là nghiêm túc, ta đã nói rất nhiều lần, ta muốn bọn hắn tốt, mà không phải muốn bọn hắn chết."

"Thế nhưng bọn hắn. !"

"Không quan trọng á!"

Quách Đạm ha ha cười nói: "Trẻ con đánh ta một cái, ta cũng không thể xoay tay đánh lại đi, ta chẳng những không thể động thủ, mà còn hát một tiểu khúc dỗ dành nha."

"Trẻ... trẻ con?"

Trong đầu Từ cô cô không khỏi thoáng hiện lên một bức tranh.

Ân, ví dụ này rất sinh động.
Bình Luận (0)
Comment