Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 522 - Chương 521: Không Có Một Ai Có Thể Đánh Lại Sao?

Chương 521: Không có một ai có thể đánh lại sao? Chương 521: Không có một ai có thể đánh lại sao?Chương 521: Không có một ai có thể đánh lại sao?

Nếu như Quách Đạm lợi dụng con đường và tài nguyên trong tay đánh bại đối phương, vậy có khả năng sẽ bị đối phương khinh bỉ thắng mà không võ, dù sao mặt ngoài vẫn là học thuật chỉ tranh.

Thế nhưng Quách Đạm chưa hề làm như thế, không những thế, còn cung cấp dịch vụ hoàn thiện cho bọn hắn.

Tất cả báo chí của các đại học phủ đều được in ấn rất tinh mỹ không hề kém Nhất Nặc học báo.

Thế nhưng kết quả lại thê thảm khiến người ta không đành lòng nhìn, quả thực chính là ngược sát một chiều, không hề có lực hoàn thủ.

Theo phản hồi từ các quán trà, tửu lâu thì kỳ thứ hai Nhất Nặc học báo vừa ra mắt đã thu được độ chú ý vượt xa kỳ thứ nhất.

Cùng ngày đó số lượng bản thảo gửi vào hòm thư trước cửa phủ nha nhiều gấp đôi so với khi kỳ thứ nhất vừa được phát hành, phải biết rằng số lượng bản thảo của kỳ thứ nhất đã rất khủng bố.

Hơn nữa, không chỉ có học sinh trẻ tuổi gửi bản thảo, mà còn có không ít văn nhân rất có danh khí đặc biệt tôn sùng Dương Minh Tâm Học cũng đều nhao nhao gia nhập.

Bởi vì bọn hắn đọc thấy những ý kiến, kiến giải trên Nhất Nặc học báo có trăm ngàn chỗ hở, không nhịn được cũng hạ bút chỉ điểm một chút.

Văn nhân chính là rất thích một ngụm này!

Toàn bộ Khai Phong phủ đều chú ý tới Nhất Nặc học báo.

Về phần báo chí của các học phủ khác

Có chuyện như vậy à?

Đám danh sĩ Thôi Hữu Lễ thật sự không thể tưởng tượng nổi, văn chương của chính mình vậy mà so ra kém một đoạn văn ngắn của đối phương.

Văn chương chính là kiêu ngạo của bọn hắn nha!

Ngày thứ hai bọn hắn lại đi tới Cao Thăng lâu, phát hiện trong lâu có tiếng người huyên náo.

"Các vị xem, không ít người đến nha!" Lương Đồ vui vẻ nói.

Cố Tiết Thăng lại ngượng ngùng không nói, cười so với khóc còn khó nhìn hơn.

Triệu Thanh Hợp phát giác ra vẻ dị dạng của Cố Tiết Thăng, vì vậy nói: Cố Tiết Thăng mở rộng miệng nhưng lại không phát được âm thanh.

Mấy người Thôi Hữu Lễ cũng bắt đầu chú ý tới hắn, nhưng không hỏi hắn nữa mà trực tiếp đi đến một bàn gần đó, ngưng mắt xem xét thì thấy người trẻ tuổi ngồi trước bàn đang cầm Sơn Tây học báo đọc say sưa ngon lành, sắc mặt không khỏi vui mừng, nhưng sau đó trong mắt lại tràn đầy vẻ nghỉ hoặc.

Làm sao lại cầm ngược?

Thôi Hữu Lễ lặng lẽ đi ra phía sau người kia, mặt mo lập tức xanh xám.

Hóa ra mặt sau Sơn Tây học báo là bản chép tay của Nhất Nặc học báo.

Thật sự là xấu hổ vô cùng nha!

Hóa ra Nhất Nặc học báo không bán ra ngoài, mà chỉ có thể đọc ở các quán trà và tửu lâu đặc biệt thế nhưng chỗ ngồi có hạn, không chứa được quá nhiều người.

Làm sao bây giờ?

Đạm học sinh trẻ tuổi liền trực tiếp chép xuống, sau đó cầm sang bên này đọc, rồi nghị luận, sau đó viết bản thảo, bởi vì bên này không có người nào al

Đây quả thật làm bọn hắn tuyệt vọng!

Bọn hắn xưa nay vẫn lấy văn chương làm kiêu ngạo, thế mà. . . thế mà bây giờ bị học sinh xem như một tấm giấy trắng bình thường để dùng.

Quả thực là vô cùng nhục nhã.

Mấu chốt văn chương của đối phương còn viết không tốt bằng bọn hắn, về sau Từ cô cô cũng chỉ tùy tiện viết ra, bởi vì Quách Đạm yêu cầu nàng viết, mà không phải nàng muốn viết, nàng cũng biết nội dung không còn quan trọng.

Mà bên này lại là vắt hết óc viết ra, phàm là người có chút học vấn đều có thể nhìn ra ai tốt ai hỏng, nhưng vì sao văn chương không tốt lại càng được hoan nghênh.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn cho dù cổ hủ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Chính là đối phương có tương tác, mà bọn hắn không có.

Trước đó bọn hắn cũng biết điểm này, thế nhưng bọn hắn cho rằng đó là bởi vì không có báo chí để so sánh, chờ sau khi văn chương của bọn hắn ra mắt, Nhất Nặc học báo liền thành rác rưởi.

Kất ñauả viVXa văn †/na nhản. Hơn nữa, còn là chiêu toàn diệt, khiến hiện tại tất cả các đại học phủ đoàn kết cùng nhau bão đoàn sưởi ấm.

Thật là quá khủng bố.

"Cứ tiếp tục thế này thì không được, chúng ta cũng phải làm chuyên mục gửi bản thảo, nếu không, học báo của chúng ta sẽ không có ai xem." Triệu Thanh Hợp rất bất đắc dĩ nói.

Thôi Hữu Lễ khẽ nói: "Những người trẻ tuổi này đều là học sinh của chúng ta, với một chút học thức nông cạn của bọn chúng, dựa vào cái gì bình luận văn chương của chúng ta?"

Không ít người ngồi đây đều nhao nhao gật đầu.

Bọn hắn vì sao có thể khống chế dư luận, chính là vì trong tư tưởng Nho gia có phân biệt đối xử, có tôn sư trọng đạo, có trưởng ấu tôn ti, học sinh trẻ tuổi mới có thể nghe theo bọn hắn, giả sử người người đều có thể phát biểu ngôn luận, khoa tay múa chân đối với quan điểm của tiền bối, vậy bọn hắn khó có thể khống chế được dư luận.

Làm như vậy chẳng khác nào tự đoạn kinh mạch.

Triệu Thanh Hợp nói: "Hiện tại không để ý được nhiều như thế, trước phải đè được Quách Đạm xuống rồi lại nói, dù thế nào cũng sẽ không mất mặt hơn hiện tại."

Đám người nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài, bọn hắn cũng không phải phủ định đề nghị này, mà là cực kỳ ảo não.

Nhiều người như thế liên hợp đối phó Quách Đạm, vậy mà bị buộc đi đến nước này.

Thật sự là buồn cười.

Nhưng cũng không có biện pháp, nếu người trẻ tuổi đều nghiêng về phía Nhất Nặc học phủ, vậy bọn hắn không còn gì để chơi.

Bọn hắn cuối cùng vẫn đáp ứng.

Giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, trước đem Quách Đạm đè xuống, sau đó lại bàn tiếp.

"Làm sao mấy ngày nay không thấy Tô huynh và Đàm huynh?"

Thôi Hữu Lễ đột nhiên hỏi Thẩm Bá Văn.

Thẩm Bá Văn nói: "Mấy ngày nay Tô huynh thân thể khó chịu, một mực ở nhà dưỡng bệnh, còn Đàm huynh từ trước đến nay không tham dự việc này, hắn vẫn luôn bận bịu việc xây dựng học viện."

"Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn bận tâm việc xây dựng học viện." Thôi HỮU Lễ hừ mêt tiếng. lai nói "Tô huwnh bỉ bênh eñna không nhải lúc" Phủ nha!

"Đông chủ, Sơn Đông học phủ vừa mới đưa tới bản thảo, bọn họ hình như cũng chuẩn bị làm chuyên mục gửi bản thảo."

Trương Chân hướng Quách Đạm báo cáo.

Từ cô cô cười nói: "Xem ra bọn hắn đã rất gấp."

Quách Đạm ha ha nói: "Gấp cũng vô dụng, muốn học thứ gì mới cũng cần thời gian, hơn nữa còn phải nộp học phí." Nói xong, lại hướng Trương Chân nói: "Chỉ cần bọn hắn trả tiền liền giúp bọn hắn in. Ha ha!"

Trương Chân nói: "Vậy chúng ta có in không?"

xịn"

Quách Đạm nói: "Nhưng cũng đừng luôn làm phiền cư sĩ, chúng ta sẽ chọn mấy đề nghị thú vị đưa đến cho ngươi, đến lúc đó lại phát hành cùng bọn hắn."

"Phải, ta đã biết."

Trương Chân gật gật đầu, sự kính nể trong lòng đối với Quách Đạm thật sự giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không ngừng.

Lần này đối phương sẽ không phát hành đồng thời tám học báo, mà chỉ có hai nhà, Lão Khâu học phủ và Nam Kinh học phủ, lần này bọn hắn muốn tập trung tất cả lực lượng đối phó với Nhất Nặc học báo, hai thiên văn chương lần này do rất nhiều đại danh sĩ tài hoa hơn người cùng nhau viết.

Mà bên phía Quách Đạm thì càng ngày càng nhẹ nhõm, thiên văn chương thứ nhất 'con đường trưởng thành' còn động nhiều chút đầu óc và chuẩn bị nhiều ngày, còn có tranh minh họa, là văn hay chữ đẹp, thế nhưng thiên thứ hai chính là một đoạn văn ngắn, mà lần thứ ba còn lười không thèm viết, trực tiếp dùng mấy lượng bạc mua mấy thiên văn chương đăng lên.

Nếu đem ra so sánh, giống như Quách Đạm đã cam chịu, mà đối phương thì sĩ khí dâng cao.

Hơn nữa báo chí xuất hiện cũng khiến song phương đấu tranh biến thành từng hiệp.

Đây đã là hiệp 3.

Song phương một lần nữa đồng thời phát hành báo chí.

Kết quả vẫn không có chút nào thay đổi.

Đồng thời càng thêm mất mặt. chiếc, không đến hai ngày, toàn bộ bốn hòm thư đều đầy tràn, người đọc sách trẻ tuổi đều như mê muội vậy, đồng thời Quách Đạm còn mời đám người Lý Chí đến trợ giúp, một mình Từ cô cô không thể xem hết.

Mà bên kia cũng làm hai cái hòm thư, nhưng kết quả là hai ngày qua đi hòm thư vẫn rỗng tuếch.

Đám người Lý Chí cũng có chút mộng, ngươi chơi cũng quá thần hồ kỳ thần rồi, thánh nhân cũng không thể thánh như thế, hoàn toàn không cho nhân gia con đường sống, nhân gia học theo chiêu số của ngươi, đồng thời còn chuẩn bị càng thêm đầy đủ, nhưng kết quả lại là càng thua thảm.

Bọn hắn còn đặc biệt tìm một tờ Nam Kinh học báo đến thảo luận.

Càng xem càng hồ đồ.

"Các hạ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

Lý Chí cầm một tờ Nam Kinh học báo, hoang mang hỏi Quách Đạm: "Mặc dù ta không tán đồng với một số quan điểm trong thiên văn chương này, thế nhưng theo phương diện học thuật, thiên văn chương này đích xác viết rất không tệ, nhưng vì sao lại không được hoan nghênh."

"Rất đơn giản."

Quách Đạm cầm lấy tờ báo trên tay Lý Chí đưa cho một đệ tử trẻ tuổi của học phái Thái Châu ở bên cạnh, nói: "Ngươi đọc qua thiên văn chương này chưa?"

Người kia gật gật đầu.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Quách Đạm lại hỏi.

"Viết rất tốt, dù qua hai mươi năm nữa, học sinh cũng không viết được văn chương bực này."

"Vậy ngươi đánh giá thế nào về thiên văn chương này?"

".... Bút pháp thần kỳ, lời ít mà ý nhiều!"

Học sinh trẻ tuổi nghĩ hồi lâu mới cho ra một đánh giá như thế.

"Chính là đơn giản như thế." Quách Đạm cười nói.

Lý Chí còn có chút không theo kịp.

Từ cô cô cười nói: "Văn chương của bọn hắn, ngài còn có thể bình luận một hai, thế nhưng ngoại trừ ngài và Hải Nhược cư sĩ, chỉ sợ không có mấy người có thể chân chính hiểu được, những học sinh trẻ tuổi cho dù muốn đưa ra đề nghị, cũng không biết nên hạ bút từ đâu!"

Lý Chí bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ta minh bạch, xem ra học vấn quá cao, cũng không phải chuyện tốt a!" nhưng phải dùng đúng địa phương, cuốc vàng có tốt hay không, đương nhiên tốt, thế nhưng ngươi cầm đi khai hoang thì khẳng định không dùng tốt bằng cuốc sắt."

Lý Chí chắp tay nói: "Các hạ đúng là quân tử khiêm tốn, theo ý ta, thanh cuốc này của các hạ so với vàng còn quý hơn, so với sắt càng dùng tốt hơn."

Quách Đạm nghe vậy, không khỏi phiền muộn nói: "Cuốc quá tốt cũng không phải chuyện tốt, thử hỏi trong thiên hạ có góc tường nào đáng giá để ta đào."

Mà bên kia đã lâm vào trong tuyệt vọng.

Thật sự là tuyệt vọng.

Một đám đại học sĩ, sĩ phu, danh sĩ, ngồi ở đại sảnh Triệu gia, mỗi người đều có vẻ mặt sinh không thể luyến.

Hiện tại bọn hắn không biết nên làm gì, hoàn toàn học theo chiêu số của đối phương cũng vẫn thua thảm như vậy.

Thực sự khiến người ta rất tuyệt vọng!

Mặt sớm đã bị đánh sưng vù, hiện tại đang đứng trong trạng thái chết lặng.

Thậm chí nhiệt tình mở học viện cũng không còn.

"Ha ha... Các vị không cần nhụt chí, nếu bàn về buôn bán, tất cả những người như chúng ta chung vào một chỗ cũng khó có thể địch nổi Quách Đạm."

Chỉ thấy Tô Hú và Đàm Tu đi vào từ bên ngoài.

"Tô huynh."

Thẩm Bá Văn lập tức đứng dậy.

Thôi Hữu Lễ hiếu kỳ nói: "Vừa rồi vì sao Tô huynh nói như vậy, chúng ta sẽ không cùng Quách Đạm so buôn bán, bây giờ chúng ta đang so văn chương, cũng không biết vì sao... ?"

"Đây đâu phải là so văn chương, rõ ràng là so mua bán nha."

Tô Hú cầm một tờ báo trên bàn run lên,"Đây không phải thương phẩm thì là cái gì? Những tửu lâu, quán trà kia mua những báo chí này để làm gì? Để càng nhiều khách nhân tới cửa, mà không phải vì học vấn."

Thẩm Bá Văn nói: "Nhưng trên này viết cũng là văn chương."

Tô Hú khẽ nói: "Văn chương đặt trên này cũng chính là một kiện thương phẩm, bây giờ chúng ta so không phải ai viết văn chương tốt hơn, gì"

Đám người ngẫm lại, giống như đúng là có chuyện như vậy.

Văn chương tốt chính xác vô dụng.

Thẩm Bá Văn gật đầu nói: "Tô huynh nói cực phải, chúng ta không nên lấy sở đoản của mình công sở trường của đối phương."

"Không được!"

Tô Hú khoát khoát tay, nói: "Quách Đạm là thương nhân vậy mà dám xây dựng học viện, vậy văn nhân ta đây ngược lại cũng muốn so tài buôn bán với hắn một chút, lão phu muốn lấy đạo của người, trả lại cho người, càng muốn đấu một trận với hắn."

Thẩm Bá Văn hỏi vội: "Tô huynh đã có kế sách thần kỳ gì?"

Tô Hú đột nhiên nhìn về phía Đàm Tu, gật gật đầu.

Đàm Tu từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy lớn gấp thành hình vuông đưa cho Thẩm Bá Văn.

Thẩm Bá Văn nhận lấy, mở ra xem, phía trên cùng viết ba chữ to - khoa cử báo.
Bình Luận (0)
Comment