Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 539 - Chương 538: Thanh Thiên Vạn Lịch

Chương 538: Thanh thiên Vạn Lịch Chương 538: Thanh thiên Vạn LịchChương 538: Thanh thiên Vạn Lịch

"Ai... Triều đình vẫn không phải nơi cho loại người ngu như ta có thể hỗn, nếu không phải xuất thân chuyên nghiệp mà dấn thân vào thì đoán chừng là một con đường chết."

Sau khi bàn bạc với Từ cô cô xong, Quách Đạm chỉ có một cảm giác, chính là đầu óc phình to.ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

Nếu để hắn phân tích, hắn thật đúng là không phân tích ra được nhiều cong cong thẳng thẳng như thế.

Thật sự là quá phức tạp.

Thật sự là cắt không đứt, lý còn loạn.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa sau đột nhiên mở ra, Khấu Ngâm Sa cầm một số tư liệu đi vào,"Đại tỷ tỷ đi rồi sao?"

"Tan làm trước thời hạn vốn là tác phong trước sau như một của nàng ta." Quách Đạm nhún nhún vai nói.

"Đại tỷ tỷ tới để giúp chàng mà không phải tới để làm nhân viên cho chàng, nếu chàng còn oán trách, vậy thì thật sự là lấy oán trả ơn."

"Vậy ta chỉ có thể trái lương tâm nói rằng hàng năm ta quyên một trăm lượng cho Vân Hà quan là bởi vì ta nhìn trúng đạo cô ở đó."

"Lại ba hoa." Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, đem một số tư liệu đưa qua, nói: "Đây là doanh thu hai tháng gần đây của khu đua ngựa."

Quách Đạm nhận lấy liền ném sang một bên.

"Chàng AI"

Khấu Ngâm Sa mới vừa nói được một chữ, đã bị Quách Đạm ôm vào trong ngực.

Quách Đạm ôm nàng thật chặt, cảm khái: "Đây vốn là thời gian phu thê chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn, thế nhưng bây giờ lại phải bận rộn chuyện này, thật đúng là mệt chết ta."

Khấu Ngâm Sa nghe vậy, không giấy giụa nữa mà chế nhạo nói: "Ngày nào cũng nói dối đương nhiên rất mệt mỏi."

Quách Đạm ra vẻ tức giận trừng nàng một cái,"Có biết nói chuyện phiếm hay không."

Khấu Ngâm Sa cười khúc khích, lại nói: "Nhưng hình như chàng vẫn luôn không tín nhiệm đại tỷ tỷ?"

Quách Đạm nói: "Đương nhiên là không tín nhiệm, nàng ta tới đây là vì để cân nhắc vì lợi ích của ta, nếu ta tin nàng ta liền xong."

Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Nhưng đại tỷ tỷ chẳng qua chỉ là một nữ nhân, tỷ ấy có thể cầu điều gì đây?"

Quách Đạm nhún nhún vai nói: "Ta cũng không biết, dù sao không phải cầu thân thể của ta."

"Không cho phép nói bậy."

Khấu Ngâm Sa vỗ một cái lên cánh tay Quách Đạm, lại nhíu mày trừng Quách Đạm một cái.

"Chỉ đùa một chút thôi, sau này sẽ không nói nữa." Quách Đạm cười ha hả, lại hỏi: "Nàng ta có từng thăm dò phu nhân?"

Khấu Ngâm Sa sách một tiếng: "Chàng đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đại tỷ tỷ rất ít khi nói chuyện công việc với ta."

Đo bụng ta còn thực sự không hứng thú, đo ngực còn tạm được. Quách Đạm nói: "Nàng cũng đừng trách ta lòng dạ hẹp hòi, bây giờ ta lấy yếu thắng mạnh, ta thua không nổi, cho nên mọi việc vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

Khấu Ngâm Sa ngưng lông mày nói: "Tuy nói như thế, nhưng lên núi nhiều cũng có ngày gặp hổ."

Quách Đạm ha ha nói: "Đạo lý này ta đương nhiên hiểu, vì vậy cho tới bây giờ ta chưa từng lên núi, vẫn luôn ở dưới chân núi tản bộ, nhiều nhất là cùng thiết công kê trên đỉnh núi liếc mắt đưa tình, a không, dùng bồ câu đưa tin, nếu muốn xuống núi bắt ta, vậy phải đợi bọn hắn có thể giăng thiên la địa võng, ai... Bất hạnh là, bọn hắn vẫn còn đang trên đường xuống núi, ta thật sự còn cảm thấy lo lắng cho bọn hắn a!"

Hôm sau.

Mặc dù Vạn Lịch đã thay đổi trở nên chịu khó hơn trước kia nhiều, dù sao chính mình đánh rắm, thối cũng phải ngửi.

Nhưng thời gian khai triều vẫn tương đối có Vạn Lịch phong cách, bình thường đều mở lúc sáng sớm, không phải canh bốn thì cũng là canh năm, vậy thì thật quá tra tấn người, mập trạch nhất định phải ngủ ngủ nướng.

Đối với điểm này các đại thần cũng chỉ có thể nhao nhao giơ ngón tay cái, thương cảm thần dân chẳng qua cũng chỉ như thế nha!

Bây giờ đời sống về đêm phong phú như thế, hơi hưng phấn một chút liền chơi đùa đến canh ba sáng, nếu còn khai triều sớm như thời Thái tổ, trời còn chưa sáng đã thức dậy thượng triều, vậy thì thật sự là muốn mạng người a. đội khăn lưới tơ vàng làm bước chân hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau ba lần hô vạn tuế, Vạn Lịch liền nói: "Hôm nay trẫm tổ chức triều hội chủ yếu là để thương nghị việc liên quan tới cải cách thuế quan, trẫm biết rõ các vị ái khanh đều duy trì đề nghị của Tống Thị lang, thế nhưng việc này liên quan trực tiếp đến Vệ Huy phủ, mà bây giờ Vệ Huy phủ đã nhận thầu cho Quách Đạm, tình huống tương đối đặc thù, cho nên trẫm cho rằng trước tiên vẫn nên nói chuyện cùng Quách Đạm."

Lý Thực lập tức đứng ra nói: "Bệ hạ, nếu triều đình quyết nghị còn cần thương lượng cùng Quách Đạm, vậy những Tri phủ khác còn muốn thế nào?"

Vạn Lịch phong khinh vân đạm nói: "Nếu mà bọn hắn có thể làm tốt như Quách Đạm, chẳng những khiến bách tính giàu có, còn có thể nộp thuế trước thời hạn, vậy trẫm cũng nguyện ý thương lượng cùng bọn hắn."

Nói xong, ánh mắt của hắn đảo qua quần thần bên dưới "Rất nhiều khanh gia đứng ở chỗ này bây giờ không phải cũng từ Tri phủ đi lên sao?"

Lý Thực lập tức có vẻ lúng túng lui xuống.

Lý Quý cất cao giọng nói: "Tuyên Quách Đạm vào điện."

Một thái giám ở cửa ra vào lập tức hô: "Tuyên Quách Đạm vào điện."

Chờ một lát thì thấy Quách Đạm vào trong điện,"Thảo dân Quách Đạm tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Các đại thần nhao nhao liếc mắt nhìn Quách Đạm, ai ai cũng có vẻ đã tính trước, lần này bọn hắn làm đủ chuẩn bị, nghiên cứu vô cùng thấu triệt đề nghị của Liễu Tông Thành.

"Miễn lễ."

Sau khi Quách Đạm đứng lên, Vạn Lịch liền hỏi: "Quách Đạm, ngươi có biết hôm nay trẫm vì sao triệu ngươi vào cung?"

Quách Đạm gật đầu nói: "Thảo dân biết rõ."

Vạn Lịch lại hỏi: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"

Sắc mặt Quách Đạm bình tĩnh nói: "Thảo dân cũng không biết nên đánh giá như thế nào, bởi vì thảo dân chưa bao giờ thấy qua đề nghị nào mặt dày vô sỉ như thế."

"Ngươi nói gì?"

Tống Cảnh Thăng lập tức đứng ra, nổi giận nói.

Vạn Lịch không lên tiếng, ngồi trên long ỷ yên lặng theo dõi kỳ biến.

Quách Đạm khẽ nói: "Chẳng lẽ ta nói sai, các ngươi không phải chính giới thảo dân, các vị đại nhân thật sự không cần làm thế này, sao các vị đại nhân không trực tiếp nói không cho phép Vệ Huy phủ bán ra thương phẩm, cần gì phải cong cong quấn quấn nhiều như thế, dù sao trong mắt các vị đại nhân bách tính Vệ Huy phủ đều không phải người."

Tống Cảnh Thăng tuyệt đối không ngờ rằng Quách Đạm dám nói như thế, kinh ngạc đến ngây người.

"Hỗn trướng."

Phương Phùng Thì đột nhiên đứng ra, nói: "Trên đại điện, há cho ngươi làm càn."

Nói xong, Phương Phùng Thì hướng Vạn Lịch chắp tay nói: "Bệ hạ, trong mắt Quách Đạm không có kỷ cương phép nước, dám phát ngôn bừa bãi trên triều đình, lão thần đề nghị lôi tiểu tử này ra ngoài đình trượng năm mươi gậy lấy làm răn đe."

Vạn Lịch gật đầu nói: "Khanh gia nói có lý, nhưng trước đó hắn từng lập không ít công lao, trẫm cũng chưa thưởng hắn cái gì, năm mươi trượng này liền triệt tiêu một bộ phận công lao đi."

Đây là thao tác gì?

Các đại thần đều mộng.

Quách Đạm trong mắt lại sáng lên, mập trạch, ngươi quả thực là một thiên tài, thuyết pháp này ta thích, dù sao ngươi sẽ không thưởng cho ta cái gì, dùng công lao chống đỡ ngược lại cũng có lời.

Quách Đạm không khỏi thẳng tắp sống lưng.

Hiệp một, trận doanh đã phân chia vô cùng rõ ràng.

Vạn Lịch đã biểu thị rõ ràng hắn muốn thiên vị Quách Đạm, các ngươi muốn dùng quan uy áp bức Đạm Đạm của trẫm sao, vậy các ngươi tính nhầm rồi.

Cũng may bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, chỉ là không ngờ được Vạn Lịch sẽ biểu thị rõ ràng như vậy.

Vương Gia Bình đứng ra, nói: "Mặc dù đề nghị này là do Vệ Huy phủ mà ra, thế nhưng không phải để nhằm vào Vệ Huy phủ, triều đình chỉ hi vọng có thể hợp lý cải thiện thuế quan, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải do Vệ Huy phủ, triều đình sẽ không cần hỏi thăm ý kiến của ngươi."

Vạn Lịch ho nhẹ một tiếng: "Trẫm chưa hề nói ra lời này."

Vương Gia Bình buồn bực âm thầm thở dài.

Ngài lệch có chút quá đáng rồi đấy, ta nói như thế chẳng qua là vì duy giao với một thương nhân, việc này mà bị truyền ra ngoài ngài còn mặt mũi nữa hay không?

Đối với Vạn Lịch mà nói, có tiền liền có mặt.

Tiền cũng không có, còn cần mặt mũi làm gì?

Mập trạch không tin nghèo hèn không mất đi chí khí.

"Ha ha!"

Quách Đạm đột nhiên phát ra một tiếng cười châm chọc.

Vương Gia Bình nhíu lông mày nói: "Ngươi cười cái gì?"

Quách Đạm đột nhiên hướng Vạn Lịch nói: "Bệ hạ, thảo dân cả gan hỏi một câu, triểu đình còn thiếu thảo dân bao nhiêu công lao chưa ban thưởng?"

"Ngươi. !"

Thân Thì Hành cũng nhịn không được, mới vừa phóng chân bước ra, liền nghe thấy Vạn Lịch hời hợt nói: "Còn rất nhiều."

Chuyện này. .. !

Thân Thì Hành lại thu hồi bước chân.

"Đa tạ bệ hạ cho biết."

Quách Đạm chắp tay thi lễ, lại hướng Vương Gia Bình nói: "Vương đại nhân, theo ý kiến của thảo dân, đây không phải cải thiện thuế quan, mà là cải ác thuế quan aI"

Vương Gia Bình cười nói: "Xin lắng tai nghe."

Bây giờ hắn hiểu được, không cần ở trước mặt Quách Đạm đùa nghịch quan uy, cái này không dùng được, Quách Đạm có hoàng uy hộ thể.

Nhưng Vương Gia Bình cũng không sợ giảng đạo lý, hắn cho rằng đề nghị cải thiện thuế quan lần này rất hợp lý, cũng rất có tính xây dựng.

Quách Đạm nói: "Thời điểm thảo dân biết đề nghị này lại nghĩ tới điển cố 'Sao không ăn thịt băm?', nói thì thiên hoa loạn trụy, so với hát còn hay hơn, gì mà sợ thương phẩm giá rẻ của Vệ Huy phủ xung kích xưởng nhỏ, tiểu thương nhân ở những châu phủ khác, khiến bản địa thương nghiệp bị đả kích, khiến dân chúng địa phương mất đi sinh kế.

Đúng, có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này, thậm chí đề nghị của các ngươi cũng có khả năng ngăn cản loại tình huống này lan tràn, nhưng vấn đề là các ngươi làm được sao?"

Vương Tích Tước tức giận, nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là mắt chó coi thường người khác." Hù ta? Ta có công lao ta sợ ai. Quách Đạm ha ha nói: "Đại nhân đừng tự coi nhẹ mình, mà thảo dân cũng không phải mắt chó coi thường người khác, thảo dân chỉ luận sự, các vị đại nhân hiểu thương nghiệp sao? Hiểu tính sổ sách sao? Một nhóm thương phẩm của Vệ Huy phủ muốn đi vào những châu phủ khác, nên định bao nhiêu thuế quan thì phù hợp, lại nên căn cứ vào đâu để định thuế?"

Vương Tích Tước lúc này liền sửng sốt.

Đây chính là chuyên nghiệp, một câu nói liền có thể khiến ngươi á khẩu không trả lời được.

Mặc dù cổ đại vẫn luôn có thuế quan, thế nhưng loại thuế quan này chính là rác rưởi, thuần túy là vì thu thuế, hoàn toàn khác biệt với thuế quan ở hậu thế.

Thuế quan chân chính là thứ có hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao, nó chính là vũ khí của một quốc gia, chơi tốt, quốc gia có thể hưng thịnh, nếu chơi không tốt, có khả năng sẽ chơi chết chính mình.

Thế mà, đề nghị của Liễu Tông Thành có hàm lượng kỹ thuật rất cao, Vương Tích Tước đương nhiên không hiểu.

Tống Cảnh Thăng khẽ nói: "Thật sự là tự cao tự đại, không biết xấu hổ, thuế vụ của triều đình hiện nay chẳng lẽ do Quách Đạm ngươi định ra sao? Còn mưu toan dạy triều đình định thuế thế nào, thật sự là không biết trời cao đất dày. Những thứ ngươi nói đến chẳng qua chỉ là một chút kỹ nghệ nhỏ bé mà thôi, người am hiểu nhiều vô số kể, thế nhưng bọn hắn lại không có tư cách đứng trên đại điện này."

Ngụ ý, những thủ đoạn kia của ngươi đều là thứ không lên được mặt bàn, những thứ chúng ta am hiểu không thấp kém giống như ngươi.

Quách Đạm cười lạnh một tiếng: "Cho dù triều đình có loại nhân tài này, thế nhưng các vị đại nhân có thể nói được làm được sao? Ngay cả vấn đề đơn giản như sát nhập, thôn tính thổ địa các ngươi cũng không giải quyết được, còn mưu toan giải quyết vấn đề phức tạp như thuế quan, thảo dân thật không biết đến tột cùng là ai tự cao tự đại?"

Oa.!

Các đại thần đều kinh ngạc đến ngây người.

Tiểu tử này hôm nay ăn phải thuốc nổ a?

Đây không phải là trong mắt không có kỷ cương phép nước, mà quả thực chính là xem triều đình chế độ như cứt chó, coi trời bằng vung.

Nếu để hắn còn sống ra ngoài, triều đình còn mặt mũi sao?

"! }m càn" Dương Minh Thâm nổi giận gầm lên một tiếng. "Lại triệt tiêu công lao Quách Đạm bồi dưỡng mấy ngàn thớt ngựa tốt cho triều đình." Vạn Lịch thưởng phạt phân minh nói.
Bình Luận (0)
Comment