Chương 61: Đứng ăn cơm chùa
Chương 61: Đứng ăn cơm chùaChương 61: Đứng ăn cơm chùa
"Cao nhân?"
Quách Đạm sắc mặt sững sờ, hỏi: "Cao nhân gì?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Phu quân có lẽ không biết, thật ra trong khoản giao dịch cách đây không lâu của Trần lâu có một vị cao nhân trong bóng tối tương trợ, nên chúng ta mới có thể bán Trần lâu cho Kim Ngọc lâu với giá một vạn lượng."
"Lại có loại chuyện này."
Quách Đạm đầu tiên là giật mình, nhưng đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt cô đơn nói: "Nhưng những chuyện như thế này, nhạc phụ và phu nhân vẫn luôn không nói với ta."
Khấu Ngâm Sa vội nói: "Phu quân đừng trách, tình huống lúc ấy ta cùng phụ thân cũng không dám khẳng định, cho nên không dám nói loạn."
"Thì ra thế." Quách Đạm gật gật đầu, lại hỏi: "Nhưng vị cao nhân này cùng thơ của ta có quan hệ gì?"
"Quan hệ rất lớn, ta thậm chí hoài nghỉ phu quân biết vị cao nhân này." Khấu Ngâm Sa nửa đùa nửa thật nói.
"Ồ2"
Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Tại sao phu nhân lại nói như vậy, vi phu nghe phu nhân nói đã có chút hồ đồ."
Khấu Ngâm Sa nói: "Vị cao nhân này đến vô ảnh đi vô tung, mặc dù giúp Khấu gia bán đi Trần lâu với giá trên trời, nhưng lại không lấy đi một văn tiền, giống như bài thơ của phu quân, tôi đến lặng lẽ, tôi đi cũng lặng lẽ, vẫy vẫy tay áo, không mang theo một tờ. ... tiền mặt." Đọc xong, nàng nghĩ thầm, gieo vần ở chỗ nào a?
Oa! Với sức tưởng tượng của nàng mà không đi viết tiểu thuyết, thì đúng là lãng phí nhân tài a. Quách Đạm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Trên đời này lại có kỳ nhân như thế, nếu có cơ hội, ta nhất định phải đi bái phỏng, đúng như phu nhân nói, đây có lẽ là một loại duyên phận. Phu nhân, nàng nói có phải không?"
Khấu Ngâm Sa cười như không cười nói: "Phu quân xin yên tâm, ta nhất định sẽ tóm được người này."
"Phu nhân."
Quách Đạm đột nhiên quát lớn một tiếng, đứng dậy khiển trách: "Phu nhân sao có thể vô lễ như thế." Quách Đạm đột nhiên bão nổi dọa Khấu Ngâm Sa sợ hãi, trải qua một lát, mới hỏi: "Phu quân vì sao kích động như vậy?"
Quách Đạm chắc như đỉnh đóng cột nói: "Phu nhân tuy là hạng nữ lưu, nhưng dù gì cũng đã đọc qua sách thánh hiền, Khổng tử nói thành nhân, Mạnh tử nói thủ nghĩa*, phu nhân vừa mới nói vị cao nhân này từng trợ giúp chúng ta, vậy người này chính là ân nhân chúng ta, chúng ta hẳn nên có ân lo đáp mới đúng, vậy mà phu nhân lại dùng từ 'Tóm', đây là tóm tặc sao? Như vậy khác gì vong ân phụ ngHĩa, vi phu cảm thấy rất thất vọng, mong rằng phu nhân có thể kiểm điểm bản thân thật tốt, sau này đừng tái phạm. Vi phu về phòng trước."
Nói xong, hắn vẫy tay áo, nổi giận đùng đùng ra ngoài.
Sau khi Quách Đạm ra khỏi đại sảnh một hồi lâu, Khấu Ngâm Sa mới như vừa tỉnh mộng, từ nhỏ nàng đã cực kì nhu thuận và thông minh lanh lợi, sau khi lớn lên thì chủ trì nha hành, chưa bao giờ bị người khác răn dạy như vậy, chuyện này ngay cả Khấu Thủ Tín cũng không dám, đây chính là lần đầu tiên, sau khi phản ứng lại không khỏi tức giận, dùng tay đập mạnh xuống mặt bàn, đứng dậy, giận dữ nói: "Thật sự là lẽ nào lại như vậy."
Đáng tiếc Quách Đạm đã sớm không thấy tăm hơi.
Về đến phòng mình, Quách Đạm hưng phấn hướng trên giường lăn một vòng, bắt chéo chân, nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của Khấu Ngâm Sa khi bị hắn răn dạy, liền không nhịn được bật cười, tự nhủ: "Thì ra răn dạy lão bản lại có cảm giác tuyệt vời như thế, đáng tiếc trước đây ta không dám. Ha ha, phu nhân nha, nàng không thể trách ta không có phẩm đức nghề nghiệp, sáo lộ này nàng chơi quá thoát rồi, ngâm không được ta lại làm chính mình ẩm ướt, lại còn mượn chuyện làm thơ để tóm ta, nàng cũng quá khi dễ ta, sau này nàng dám chơi sáo lộ với ta, ta sẽ để nàng nhìn một chút, như thế nào gọi là sự cương mãnh của con mọt sách."
Nói xong, ánh mắt của hắn dời xuống, đột nhiên trùng điệp đưa tay... Ách.. . Nhẹ nhàng vỗ, nói: "Huynh đệ, xin lỗi, vì chúng ta không nằm ăn được miệng cơm chùa này, vậy thì chúng ta chỉ có thể đứng đem miệng cơm chùa này ăn vào a ."
Hôm sau.
Quách Đạm dậy thật sớm chuẩn bị đi đến họa triển, hiện tại đã tiến vào giai đoạn trù bị cuối cùng, nên lúc này hắn không thể để xe bị tuột xích, nếu hắn bỏ mặc chỉ có Từ Kế Vinh ở đó thì muốn xe không bị tuột xích cũng khó khăn a!
"Phu quân chào buổi sáng!"
Quách Đạm vừa mới đi vào tiền viện liền gặp Khấu Ngâm Sa. "Phu nhân chào buổi sáng."
Quách Đạm mười phần khách khí chắp tay, lập tức nghiêng mặt qua một bên, vẻ mặt con mọt sách ngạo kiều triển lộ không sót chút nào.
Khấu Ngâm Sa liếc nhìn hắn, khẽ cắn môi, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: "Phu quân vẫn còn giận vì chuyện tối hôm qua sao?"
Quách Đạm liếc mắt một cái, nói: "Không biết phu nhân đêm qua có khắc sâu kiểm điểm, nhận thức ra sai lầm của mình hay không"
Bây giờ hắn còn lên mặt lên mũi.
Đối mặt "Cổ hủ" Quách Đạm, trong lúc nhất thời Khấu Ngâm Sa không biết nên ứng đối ra sao, bởi vì từ trước đến nay, nàng vẫn luôn đoan trang hào phóng khi đối mặt với hắn, chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với Quách Đạm, chứ đừng nói là giáo huấn hắn, việc này vẫn đều là Khấu Thủ Tín làm, nhưng Khấu Thủ Tín bây giờ không ở đây, hiện tại Khấu Ngâm Sa có chút hối hận để Khấu Thủ Tín đi điền trang tĩnh dưỡng, người này là đang muốn nhảy lên nóc lật ngói a.
"Hôm qua ta đúng là dùng từ không thích đáng, nhưng phu quân cũng không cần vì thế mà nổi giận." Khấu Ngâm Sa giọng nói bình thản, nhưng cũng ẩn chứa tức giận.
"Phu nhân sao vẫn còn chấp mê bất ngộ."
Quách Đạm thở dài, nói: "Từ trước đến nay vi phu luôn cho rằng phu nhân chính là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền thục, cho nên đối với phu nhân kính trọng có thừa, không dám vượt qua giới hạn, nhưng vi phu tuyệt đối không ngờ rằng, phu nhân vậy mà đối với đại ân nhân của chúng ta nói ra chữ 'Tóm', bực này thô bỉ ngữ điệu, chuyện này thật sự làm cho vi phu cảm thấy rất thất vọng, trong một đêm hình tượng đoan trang hào phóng của phu nhân ầm ầm sụp đổ, vi phu rất đau lòng a! Như người ta vẫn nói, không có nỗi buồn nào hơn trái tìm đã chết!"
Còn có hết hay không!
Từ trước đến nay tỉnh táo Khấu Ngâm Sa nghe Quách Đạm đối một từ "Tóm" thao thao bất tuyệt, líu lo không ngừng từ hôm qua nói đến hôm nay giống như con muỗi ở bên tai kêu ong ong ong, quả thực làm người tâm phiền, lại thêm bộ dáng thư sinh cổ hủ này nữa, đôi tay của nàng đã nắm chặt đến trắng bệch bắt đầu run lên nhè nhẹ. ...
Nàng sẽ không đánh ta chứ? Nghe nói cổ nhân đều biết võ công, cũng không biết có phải sự thật hay không. Quách Đạm lại nói: "Mong rằng phu nhân có thể kiểm điểm thật tốt, vi phu có hẹn với tiểu Bá gia, trước hết chạy. .. Khụ khụ, xin lỗi không tiếp được." định chính mình đã an toàn, đột nhiên quay đầu lại, nói: "Nếu lúc vi phu trở về có thể nhìn thấy đầu giường để đó một phong thư kiểm điểm, vi phu sẽ cảm thấy rất vui mừng."
Nói xong, hắn liền tranh thủ thời gian chạy.
Kiểm. .. Giấy kiểm điểm?
Trong đôi mắt đẹp của Khấu Ngâm Sa đột nhiên bắn ra hai đạo ánh lửa, hai hàm răng trắng ngà nghiến chặt mắng: "Tên khốn đáng ghét này."
Đúng lúc Khấu Nghĩa đi qua bên cạnh, cảm thấy mình có lẽ nghe nhầm, Đại tiểu thư vậy mà chửi bậy, vội vàng tiến lên, trung can nghĩa đảm nói: "Đại tiểu thư, là ai chọc ngài tức giận?"
Khấu Ngâm Sa bỗng nhiên quay đầu lại.
Khấu Nghĩa thấy đôi mắt phượng của Khấu Ngâm Sa trợn trừng lên, lập tức bị dọa sợ, chẳng lẽ do ta.... Vội nói: "Đại tiểu thư, nếu .. . không có chuyện gì, ta... Ta đi nha hành trước, bây giờ nha hành bề bộn rất nhiều việc."
"A, vậy ngươi nhanh chóng đi thôi."
Khấu Nghĩa lập tức chạy như lòng bàn chân bôi dầu, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Quản gia có chuyện gì vậy? Khấu Ngâm Sa không nhận ra trên mặt nàng vừa rồi toát ra một loại phẫn nộ chưa bao giờ có, trải qua nửa ngày, nàng đột nhiên phản ứng lại, hai gò má lập tức đỏ bừng, lại nghiến chặt hai hàm răng nói: "Chuyện này đều do tên ngốc kia, hừ, sớm muộn cũng có một ngày, ta. .... tóm được ngươi. . ." Lúc nàng nói đến từ "Tóm", còn tăng thêm trọng âm, tựa như đang đấu khí, ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói, ngươi có thể làm gì?
Sau khi Quách Đạm chuồn ra khỏi cửa đi đến con phố bên cạnh, thấy một chiếc xe ngựa đã ở chờ ở đó. Từ Kế Vinh vẫn vô cùng giảng nghĩa khí, hắn biết Quách Đạm thích ngồi xe ngựa, nhưng lại không thích chăm ngựa, vì vậy, hắn an bài một chiếc xe ngựa chuyên môn phụ trách đưa đón Quách Đạm.
Đây mới là huynh đệ.
Sau khi lên xe ngựa, Quách Đạm không khỏi cười nói: "Đứng ăn bám thật đúng là có một phen đặc biệt tư vị a!"
Đi vào phòng vẽ tranh, chỉ thấy trong viện đang dị thường bận rộn, không ít nha hoàn, tùy tùng đang bố trí phòng vẽ tranh theo yêu cầu của Quách Đạm, những bức họa đều để trên hành lang dùng lụa đỏ cách ly.....
"Thât cẩn thân cẩn thân: đừng làm rơi hoa của Chỉ Chị huynh đê " Từ Kế Vinh đứng ở trong viện, hai tay chống nạnh, thần sắc mười phần khí thế chỉ huy lung tung.
Quách Đạm trợn trắng mắt, đi đến phía trước, hô: "Tiểu Bá gia."
Từ Kế Vinh quay đầu, vội vàng chạy đến, kích động khoa tay múa chân nói: "Đạm Đạm, ngươi tới đúng lúc, tập tranh của Tam Kiếm Khách đã làm ra được."
"Thật sao?"
Quách Đạm nói: "Mau đem tới cho ta ngó ngó."
"Ngươi chờ chút."
Từ Kế Vinh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hướng một góc bên trong hô: "Mưu Mưu, Đạm Đạm tới, mau mau lấy tập tranh của Tam Kiếm Khách ra."
"Tới đây."
Lưu Tẫn Mưu đi tới, đưa một quyển trục màu hồng phấn cho Quách Đạm, nói: "Ngươi xem, thế nào?"
Quách Đạm nhận lấy, hỏi: "Màu sắc này là ngươi chọn a?"
Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói: "Ngươi thế nào biết?"
"Móa! Như thế sến, ngoại trừ ngươi, còn có thể là ai." Quách Đạm cầm quyển trục chỉ vào chiếc váy hoa Lưu Tẫn Mưu đang mặc.
Lưu Tẫn Mưu khẽ nói: "Không dễ nhìn a?"
"Ngược lại là rất thích hợp với chủ đề của chúng ta." Quách Đạm ha ha cười nói.
"Vậy chẳng phải nói ta.... “"
Nói được một nửa, Lưu Tẫn Mưu đột nhiên ngậm miệng, hắn bây giờ cũng không rõ đây là đang khen ngợi hay là châm biếm hắn.
Quách Đạm cười ha ha một tiếng, cầm quyển trục nhìn phía bên ngoài trước, thấy chỗ đóng quyển trục có ấn một cái biểu tượng, ba bàn tay cầm ba thanh kiếm chồng lên nhau, đây chính biểu tượng do chính tay hắn thiết kế vì Tam Kiếm Khách, về màu sắc hắn không quan tâm lắm, bởi vì hắn cũng không biết người cổ đại thích màu sắc gì, lại có cấm ky gì không, đây đều là do Lưu Tẫn Mưu đang phụ trách, nhưng liên quan đến nhãn hiệu, Lưu Tẫn Mưu cũng không hiểu lắm, nên hắn tùy tiện chọn, dù sao hắn cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp.
Chầm chậm mở quyển trục ra, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là bức họa được in trên đó mà chính là những đường vân được thêu một cách tỉnh mữ ở phía trên và nhía dưới bức hoa thứ nhất là mữ nhân vi7a ra khỏi bồn tắm, chậc chậc .... cái đường cong mỹ diệu kia... .
Nhìn một hồi, hắn thoáng gật đầu nói: "Còn tính là không tệ."
Từ Kế Vinh nói: "Đây còn tính là không tệ, ngươi có biết hay không, đây đã có thể so sánh với xưởng in ấn của triều đình, thậm chí còn tốt hơn nhiều."
"Thật sao?"
Quách Đạm kinh ngạc nói.
Lưu Tẫn Mưu cười nói: "Đây là đương nhiên, triều đình cũng không cam lòng ném tiền như Vinh đệ ."
Xưởng in ấn của triểu đình đương nhiên không có khả năng bỏ ra nhiều tiền chỉ để thành bản trông đẹp hơn, chỉ cần nó rõ ràng là được rồi, triều đình cũng không phải buôn bán, hoặc làm nghệ thuật, chỉ thuần túy vì công việc, hơn nữa ngồi trên long ÿ hiện tại là một vị hoàng đế rất tham tiền, bỏ tiền để làm những thứ này, còn không bằng đưa cho hắn đếm.
Mà Từ Kế Vinh hoàn toàn không quan tâm đến tiền, lúc này hắn đã đập không ít tiền vào nó, chỉ riêng đầu gỗ đều là tới từ Giang Nam, vải lụa, thêu thùa, đều sử dụng vật liệu thượng đẳng, công tượng tay nghề cũng là tỉnh xảo nhất.
"Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ kiếm về số tiền này."
Quách Đạm cười cười, lại tiếp tục nhìn.
Toàn bộ quyển trục đại khái dài khoảng hai thước(2m), kích thước các bức họa in trên đó lớn nhỏ không đều nhau, như bản vẽ thứ nhất chiếm cứ toàn bộ độ rộng, khoảng sáu tấc(60cm), nhưng phần lớn đều là trên dưới hai bức họa, tuy không lớn, nhưng phi thường tỉnh xảo, chỉ đáng tiếc là một số chỉ tiết và màu sắc còn không đủ, nhưng chuyện kỹ thuật này cần thời gian chậm rãi cải tiến, với tình hình hiện tại, đây đã coi như rất không tệ.
Hơn nữa bên cạnh mỗi một bức họa đều trích dẫn một câu thơ, phân nửa trong số chúng là xuất từ « Lạc Thần phú » của Tào Thực, nếu viết là "Yêu Như Thúc Tố**", vậy bức họa đó thể hiện vòng eo thon gọn tỉnh tế, mặc dù các bức họa đều thuộc về nhân thể hội họa, nhưng vẫn căn cứ vào truyền thống văn hóa của Trung Quốc, không có quá trực tiếp, có khi phủ lên một tầng lụa mỏng, hay mượn một chút hoa cỏ xung quanh che chắn, nhưng tuyệt đối không có kém hài hòa, ngược lại còn có thể khiến người xem tranh phát huy đầy đủ sức tưởng tượng.
"Rất không tệ."
Quách Đạm gật gật đầu, đem quyển trục đưa cho Lưu Tẫn Mưu, lại hỏi: "Số lượng thì sao?" Lưu Tẫn Mưu cười nói: "Đây là in ấn không phải vẽ, bản khắc đều đã làm tốt, chỉ cần ngươi cảm thấy phù hợp, chúng ta rất nhanh có thể in ra một trăm quyển."
"Vậy là được rồi."
Quách Đạm cười một tiếng, lại hướng Từ Kế Vinh nửa đùa nửa thật nói: "Tiểu Bá gia, sau khi họa triển được tổ chức, ngươi sẽ phải biến thành người nổi tiếng, nhớ luyện chữ cho tốt, nói không chừng đến lúc đó sẽ có người tìm ngươi xin chữ kí."
Từ Kế Vinh từ bên hông gỡ xuống một con dấu, ngạo kiều nói: "Bản tiểu gia bình thường đều dùng con dấu."
(*) Khổng Tử nói thành nhân: Trong Luận ngữ có viết: Tử Trương hỏi Khổng Tử về đức nhân. Khổng Tử đáp: Làm được năm đức trong thiên hạ thì gọi là nhân. (Tử Trương) xin hỏi là những đức gì, Khổng Tử đáp: Cung kính, khoan hậu, tín nghĩa, cần mẫn và từ ái.
Mạnh Tử nói thủ nghĩa: nguyên văn là Mạnh Tử viết: Nhân, nhân tâm dã; nghĩa, nhân lộ dã, nghĩa là 'Nhân' (yêu người), ấy là lòng của người; 'ngHĩa' (lẽ phải chăng) ấy là đường để làm người)
(**) Yêu như thúc tố: eo như lấy dải lụa thắt lại. Đây là một câu thơ trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực.
Lạc thần phú là bài phú được viết bởi Tào Thực (con trai thứ ba của Tào Tháo).
Lạc thần phú nghĩa đen là bài phú viết về vị thần sông Lạc. Tương truyền, con gái Phục Hy chết đuối ở sông Lạc, sau được phong là Lạc thần.
Tuy nhiên, có thuyết cho rằng, Tào Thực viết bài phú này cho nàng Chân Mật.
Tào Thực vốn si mê Chân Mật, muốn lấy làm phi, nhưng Tào Tháo lại đem nàng ban cho anh trai của Tào Thực là Tào Phi. Sau nay khi Chân Mật mất, Tào Thực được Tào Phi đưa cho một số đồ dùng của Chân thị. Tào Thực trông vật nhớ người, khi trở về Quyên Thành (đất phong của Tào Thực, nay ở Sơn Đông, Trung Quốc), đi qua sông Lạc, đêm trú trong thuyền nằm mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy liền hạ bút viết bài "Cảm Chân phú", sau này con của Chân thị là Ngụy Minh Đế Tào Duệ để tránh điều tiếng cho mẹ nên đem đổi tên thành "Lạc thần phú".