Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 66 - Chương 65: Nháy Mắt Đánh Mặt

Chương 65: Nháy mắt đánh mặt Chương 65: Nháy mắt đánh mặtChương 65: Nháy mắt đánh mặt

Sáng sớm hôm sau.

"Cảm giác đánh xì dầu thì ra tuyệt vời như vậy!"

Quách Đạm vừa mới tỉnh dậy không vội vã xuống giường mà ngồi ở trên giường ngẩn người một hồi, rồi mới lười biếng duỗi lưng một cái, cảm giác sảng khoái khiến hắn sinh ra một phen cảm ngộ.

Trước kia hắn giống như Khấu Ngâm Sa, cũng là một người cuồng công việc, từ sau khi tốt nghiệp đến bây giờ hắn chưa từng nghỉ qua các loại ngày lễ, ngày lễ của hắn chính là một ngày nào đó vào sáng sớm đỉnh một tiếng, mấy triệu, thậm chí mấy trăm triệu đô la Mĩ đổ vào tài khoản.

Nếu là kiếp trước, hôm qua vừa mới tổ chức họa triển, hôm nay trong đầu tất cả khẳng định là công việc, muốn duỗi cái lưng cũng không có thời gian, nhưng hiện tại hắn căn bản là không có để tâm, hắn chỉ đi đánh một chút xì dầu mà thôi, không có bất kỳ áp lực nào.

Chạy mấy vòng trở về rồi ăn sáng, sau đó hắn mới lắc lư đi vào tiền viện, cúi đầu nhìn xuống mũi chân chính mình đang bước đi chậm rãi, đúng như bốn chữ trên quạt - nhàn đến trứng đau.

"Phu quân chào buổi sáng."

Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Quách Đạm ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khấu Ngâm Sa vẫn là mặc một bộ váy màu trắng, dung mạo xinh đẹp không thoa son điểm phấn, vóc người cao gầy, hai chân thon dài khiến chiếc váy trắng đơn giản trở nên thời thượng, mỉm cười gật đầu nói: "Phu nhân chào buổi sáng a!"

Khấu Ngâm Sa cảm giác có chút kinh ngạc, hôm qua hắn còn 'buồn quá buồn quá' rời đi, nhưng hôm nay tâm tình lại khác biệt, hỏi: "Phu quân có hẹn với tiểu Bá gia?"

"Không có."

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Vài ngày trước ta vẫn luôn bận rộn giúp đỡ phòng vẽ tranh, vì vậy tiểu Bá gia để ta ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày."

Khấu Ngâm Sa lại hỏi: "Vậy vì sao phu quân dậy sớm thế?"

"Ta muốn đến nha hành làm việc a!"

MA2"

"Không ổn a?"

Quách Đạm nghĩ thầm, có việc thư ký làm, không có việc làm thư ký, †a mới chỉ làm ni7?a câu đầu nhần lớn thời aian còn bị nai li hai tàn nhẫn sáo lộ một phen, nửa câu sau ta còn chưa có thử qua, thương nhân cũng phải giảng đạo lý a!

"Không. . . Không phải."

Khấu Ngâm Sa trán nhẹ lay động, nói: "Ta cũng là cảm thấy phu quân ở bên ngoài bận rộn nhiều ngày như vậy, nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, gần đây nha hành cũng không có quá nhiều việc."

Nàng hiện tại có chút sợ hãi khi đối mặt với Quách Đạm, bởi Quách Đạm dần dần trở nên có chút quỷ thần khó lường, thỉnh thoảng cổ hủ, thỉnh thoảng cảm tính, thỉnh thoảng táo bạo, thỉnh thoảng ngả ngớn, hoàn toàn đắn đo khó định.

"Vốn ta cũng nghĩ như vậy." Quách Đạm thần tình nghiêm túc nói: "Nhưng sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua, ta cảm thấy nhất định phải đi nha hành."

"Hôm qua?"

"Chính là chuyện tri kỷ a!"

Khấu Ngâm Sa thần sắc có chút không được tự nhiên.

Quách Đạm nói tiếp ra: "Không dối gạt phu nhân, đêm qua ta suy nghĩ ròng rã một đêm, vì sao phu thê chúng ta không thể gọi là tri kỷ, nghĩ kỹ lại ta phát hiện ra đó là vì chúng ta bình thường rất ít giao lưu nên không đủ hiểu lẫn nhau, mặc dù sống dưới cùng một mái hiên nhưng lại như người xa lạ, trước kia ta cảm thấy chúng ta tương kính như tân, nhưng bây giờ ta cảm thấy nếu muốn tương kính, trước phải hiểu nhau, phu nhân nghĩ thế nào?"

Khấu Ngâm Sa chỉ mỉm cười, sau đó liền đi về phía trước.

Đây là ý gì?

Quách Đạm hơi sững sờ, sau đó đuổi theo, hỏi: "Phu nhân vì sao không trả lời ta?"

Khấu Ngâm Sa vẫn đi về phía trước, thật ra nàng chỉ đang cẩn thận, nàng lại sợ trong lời nói của Quách Đạm có giấu cạm bẫy, khi ra đến cửa, nàng mới trả lời: "Nếu muốn người khác đối đãi chân thành, trước hết phải chân thành đối đãi người, phu quân thấy ta nói đúng không?"

"Phu nhân nói có lý."

Quách Đạm gật gật đầu, lại nói: "Đây cũng là phương châm của ta, điểm này phu nhân chắc hẳn hiểu rất rõ."

Khấu Ngâm Sa hỏi: "Làm sao mà thấy?" Quách Đạm nói: "Ta làm buôn bán cho tới bây giờ đều đối xử với người rất chân thành, chỉ là người lại không chân thành với ta. Vì vậy nhạc phụ đại nhân mới không ngừng khuyên bảo ta, muốn đi lừa gạt..... A, không, là muốn khôn khéo một chút, không cần trung thực như thế, phải học nói một chút lời nói dối thiện ý, ai.. . Đáng tiếc trung thực chính bản tính của ta, có câu nói rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Quách Đạm ta giống như một tờ giấy trắng, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ ràng."

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một thanh âm bén nhọn,"Ai u! Quách công tử."

Chỉ thấy một cái đít đỏ, không, một phụ nhân tô son trát phấn như bả tường, vặn vẹo cái mông, vẫy vẫy một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, đi về phía Quách Đạm.

"Yêu quái từ đâu tới?"

Quách Đạm hít một ngụm hơi lạnh.

Yêu quái? Khấu Ngâm Sa khóe miệng run rẩy một cái, theo bản năng mấp máy môi.

Phụ nhân kia đi đến trước mặt Quách Đạm trực tiếp dựa vào người hắn.

Cứu mạng al

Quách Đạm nhanh chóng lùi lại hai bước, nói: "Thím à, thím tìm ai?"

"Tìm ngươi a!"

Phụ nhân kia nhìn chằm chằm Quách Đạm hai mắt tỏa ánh sáng, nói: "Ta nói này Quách công tử, ngươi thử nói xem, ngươi đã bao lâu chưa đến Xuân Mãn lâu của ta, Tiểu Như Ngọc nhà ta thường hay lẩm bẩm tên ngươi."

Xuân Mãn lâu?

Quách Đạm ngay lập tức tua hết lại ký ức, mới nhớ ra phụ nhân này tên là Hoa Hoa tỷ, Xuân Mãn lâu ma ma, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía thê tử.

Cái đánh mặt này thật sự là đến trong nháy mắt, ngay cả Quách Đạm cũng không kịp phản ứng.

Khấu Ngâm Sa cười một tiếng: "Nhớ kỹ, phải đối xử chân thành với người khác."

Sau đó, liền đi hướng nha hành.

"Phu nhân, hiểu lầm...

"“Dhii nhân?" Hoa Hoa tỷ lúc này mới chú ý tới Khấu Ngâm Sa, bởi vì trước đó Quách Đạm và Khấu Ngâm Sa đúng lúc đi vào khúc quanh, Khấu Ngâm Sa lại đứng dựa vào tường bên kia, vì vậy Hoa Hoa tỷ chỉ nhìn thấy Quách Đạm liền chạy tới, không khỏi nói: "Quách công tử, đây chính là phu nhân ngươi a, đúng thật là danh bất hư truyền, có dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, thật sự là xinh đẹp."

"Ngậm miệng."

Quách Đạm nổi giận, hướng về phía Hoa Hoa tỷ gầm thét: "Ngươi có chút đạo đức nghề nghiệp hay không, một người mở thanh lâu như ngươi mà dám chạy đến cửa nhà người ta kéo khách, thật sự là dựa vào ngươi, ta thấy kỳ tích lớn nhất của kinh thành chính là Xuân Mãn lâu của ngươi còn chưa đóng cửa."

"Phi phi phi, mới sáng sớm, đừng nói lung tung."

Hoa Hoa tỷ vẫy vẫy khăn lụa một mặt ủy khuất nói: "Ta vừa rồi không nhìn thấy phu nhân của ngươi a, nếu nhìn thấy, sao ta dám nói như thế, Hoa Hoa tỷ ta ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, chẳng lẽ chút đạo hạnh ấy còn không có a, hơn nữa mới sáng sớm, các cô nương đều chưa rời giường, ta kéo khách làm gì chứ."

"Chẳng lẽ ngươi đi tản bộ?"

"Dĩ nhiên không phải, ta đến tìm các ngươi đàm luận mua bán."

"Đàm luận mua bán?"

Quách Đạm hai mắt mở lớn, chính trực nói nói: "Quách Đạm ta là người chính trực, sao có thể cùng thanh lâu đàm luận mua bán, đi đi đi, tìm nơi nào mát mẻ mà đi."

"Ha ha, mấy ngày không gặp, tính tình này của ngươi tăng lên không ít" Hoa Hoa tỷ không khỏi nhếch miệng cười lên, nàng đương nhiên sẽ không tức giận với một con mọt sách như Quách Đạm, cười ha hả nói: "Được được được, ngươi không cùng ta đàm luận, ta đi tìm phu nhân của ngươi đàm luận."

Móa! bà nương này là muốn cáo trạng a? Đáng chết, ta mẹ nó nhất thời nhớ không nổi nguyên chủ lưu lại bao nhiêu chứng cứ tại Xuân Mãn lâu. Quách Đạm vừa hoảng vừa giận: "Ngươi chờ chút, ta hỏi ngươi, ngươi muốn lợi dụng phu nhân của ta để uy hiếp ta a?"

Hoa Hoa tỷ dở khóc dở cười nói: "Quách công tử, ta thật sự muốn tìm các ngươi để đàm luận mua bán, nếu không phải như thế, sáng sớm ta không có việc gì đến nha hành các ngươi làm gì. Nhưng ta cũng biết, tại nhà ngươi, ngươi không làm chủ được, ta vẫn là đi tìm phu nhân của nOUƯØ " Nói xong, nàng thật đúng là uốn éo uốn éo đi hướng nha hành.

"Ủy uy uy."

Quách Đạm đuổi theo, kéo nàng lại, muốn chết không chết, vừa mới đến khúc quanh, đúng lúc gặp Khấu Nghĩa từ cửa đi ra, trông thấy hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, không khỏi giật nảy cả mình.

Cô gia khẩu vị thật đúng là không giống bình thường a!

Quách Đạm vội vàng buông tay ra, chỉ vào Khấu Nghĩa nói: "Quản gia, ánh mắt của ngươi rất đáng ghét a."

"Khấu quản gia, ngươi tới vừa vặn,"

Hoa Hoa tỷ thấy Khấu NgHĩa, trên mặt vui mừng, bước nhanh tới.

Oa! Nhìn thấy Khấu Nghĩa hưng phấn như vậy. Quách Đạm trước một bước đi đến bên người Khấu Nghĩa, thấp giọng hỏi: "Tình nhân cũ của ngươi?"

Đây đúng là trả đũa. Khấu Nghĩa vội nói: "Cô gia, người cũng đừng nói lung tung, ta chưa bao giờ đi Xuân Mãn lâu."

"Vậy các ngươi làm sao quen biết?"

"Cô gia, chúng ta làm nha hành chỉ sợ người khác không biết." Khấu Nghĩa khóc không ra nước mắt nói.

Hoa Hoa tỷ hiếu kì hỏi: "Hai người các ngươi đang nói thầm gì đó."

"Không có gì." Khấu Nghĩa chắp tay nói: "Hoa Hoa tỷ đại giá quang lâm, không biết có gì phân phớ?"

Hoa Hoa tỷ hướng Quách Đạm, chỉ vào Khấu Nghĩa nói: "Nhìn thấy chưa, đây mới là thương nhân, Quách công tử, ta nhìn ngươi thật đúng là không phải một người biết lo liệu chuyện làm ăn." Nói xong, nàng lại hướng Khấu Nghĩa nói: "Hôm nay ta là đến tìm các ngươi đàm luận mua bán."

Quách Đạm chỉ cảm thấy trầm oan đắc tuyết* , con mẹ nó, ngươi nói câu này sớm hơn, thì chuyện gì đều không có, còn nói cái gì Tiểu Như Ngọc nương tử, nha... Ta nhớ ra rồi, đó chính là tiểu nương tử đã cấu kết với Tôn Bất Ngôn cùng nhau làm việc xấu, hố Đạm huynh của ta, hừ, ta còn chưa cùng các ngươi tính món nợ này, chờ ngày nào ta tâm tình khó chịu, ta mẹ nó liền học Tỉnh gia** , mời mấy tên ăn mày vừa già vừa xấu đi vào Xuân Mãn lâu, dùng tiền đập chết các ngươi, cũng coi như báo đáp các ngươi đã tiếp đón ta đến Đại Minh.

(*) trầm oan đắc tuyết: oan ức lâu ngày đã được giải.

(**) Châu Tỉnh Trì
Bình Luận (0)
Comment