Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 73 - Chương 72: Bán Hàng Từ Thiện

Chương 72: Bán hàng từ thiện Chương 72: Bán hàng từ thiệnChương 72: Bán hàng từ thiện

Sau khi hiểu cuộc phỏng vấn này là gì, những tân tấn tiến sĩ này đều cho rằng đây là một loại thừa nhận đối với bọn hắn, nó giống như một loại văn chương ca tụng bọn hắn, đây đúng là cách thích hợp nhất để cho bọn hắn trang bức, từng người đều giống như con nghiện, bàn luận viển vông, thao thao bất tuyệt mà ký giả ngồi đối diện thì càng như tri kỷ duy nhất trong đời của bọn hắn.

Đương nhiên, buổi phỏng vấn này đích xác là được chế tạo riêng cho bọn hắn.

Nếu ngươi muốn thu hút sự chú ý của người khác để bán được hàng, thì ngươi nên hỏi "Nhà ở nơi nào?", mà không phải hỏi "Trong nhà nhân gia nuôi bao nhiêu nữ nhân."

Lần phỏng vấn này là tràn đầy năng lượng tích cực.

Mãi đến khi trời gần tối, song phương mới kết thúc phỏng vấn, nhưng các vị tiến sĩ này vẫn còn chưa thỏa mãn, lưu luyến từ biệt Lưu Tẫn Mưu.

Tuy nhiên, ngay trong ngày tin tức này đã truyền đến Liễu gia, bởi Liễu gia vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tam Kiếm Khách.

"Mở tiệc chiêu đãi những thí sinh thi đỗ tiến sĩ?"

Liễu Tông Thành nghe xong khuôn mặt hiện lên vẻ hoang mang.

Liễu Thừa Biến nói: "Nói là phỏng vấn gì đó, chỉ tiết cụ thể tôn nhỉ cũng không rõ ràng lắm, hình như là nói, ghi chép lại một chút tâm đắc khi thi khoa cử của những vị tiến sĩ này để cung cấp cho những thí sinh sau này tham khảo. Tôn nhi cho rằng, đây cũng giống như họa triển vẫn là việc kinh doanh của Tam Kiếm Khách, không có quan hệ với tửu trang."

Thật sự là đơn giản như vậy sao?

Liễu Tông Thành lông mày khóa chặt, luôn cảm giác việc này có chút không đúng, bây giờ chỉ cần chuyện có liên quan đến Quách Đạm, hắn luôn luôn có cảm giác hơi khẩn trương, đáng tiếc việc này đã vượt quá phạm vi hắn có thể chưởng khống, hắn cũng không dám kéo những vị tân tấn tiến sĩ này vào cuộc chơi, việc này có thể lớn có thể nhỏ, chơi không vui toàn gia đều sẽ gặp nạn, chỉ có thể dặn dò: "Vô luận như thế nào, con phải mật thiết chú ý đến việc này, quyết không thể có chút lơ là nào."...

Mà phía Khấu gia, Khấu Ngâm Sa cũng biết việc này, trước đó nàng mặc dù không giữ được bình tĩnh, nhưng sự ngờ vực vô căn cứ của nàng đối với Quách Đạm tuyệt đối không biến mất, nhưng nàng cùng Liễu Tông Thành đều nghĩ giống nhau, khoảng cách của những vị tiến sĩ kia với bọn cách nào tưởng tượng đến một phương diện khác, cho nên nàng tạm thời cũng nghĩ không thông những tiến sĩ này và tửu trang đến cùng có liên hệ gì.

Nhưng việc này cũng không thể nói là Quách Đạm tài cao lớn mật, hay là nói hắn rất thông minh, chỉ là vì trong sự nhận thức của Quách Đạm, ngay cả là tổng thống Mỹ cũng có thể là người phát ngôn của nhà tư bản, chỉ xem người này là đại diện cho ai mà thôi, hắn chỉ biết rằng chỉ cần có tư bản là có thể thao túng tất cả, tiến sĩ thì như thế nào, tiến sĩ không phải cũng ăn ngũ cốc hoa màu a.

Có thể thấy được từ đầu đến cuối Quách Đạm vẫn có một tầng ngăn cách với thời đại này, không thể nói đã hắn đã hoàn toàn dung hợp với nó, không quản phương thức tư duy hay cách đối nhân xử thế.

Ngay sau buổi phỏng vấn, Tam Kiếm Khách xuyên đêm chỉnh lý bản thảo do Quách Đạm đích thân giám sát, bên xưởng in ấn cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bản thảo vừa sửa soạn xong, lập tức đưa đến xưởng in bắt đầu đại lượng in ấn.

Mà lần này cũng không phải làm quyển trục tinh mỹ, tất cả đều được in trên giấy, sau đó chế tạo thành sách, mục tiêu theo đuổi chính là tốc độ và số lượng.

"Bán hàng từ thiện?"

Lưu Tẫn Mưu chán nản nhìn Quách Đạm, nói: "Lại không bán lấy tiền a"

Lưu Tẫn Mưu cũng có một chút đầu óc kinh doanh nên biết rõ đây có khả năng sẽ bán rất chạy, hắn giống như nhìn thấy những thỏi bạc trắng bóng đang vọt về phía mình, vì vậy khi nghe Quách Đạm nói muốn bán hàng từ thiện, nội tâm lập tức liền lạnh đi một nửa.

Quách Đạm cười nói: "Đương nhiên là bán lấy tiền, bán hàng từ thiện cũng là bán, chẳng qua là quyên số tiền thu được ra ngoài mà thôi."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Vậy thì có gì khác nhau đâu?"

Quách Đạm chững chạc đàng hoàng giải thích: "Bán lấy tiền thì tranh thủ được một bộ phận khách hàng, mà bán hàng từ thiện thì tranh thủ được danh khí, đây là có sự khác biệt."

Lưu Tẫn Mưu lập tức lắc đầu nói: "Ta vẫn không hiểu, chúng ta đang làm kinh doanh buôn bán, mà buôn bán là để kiếm tiền."

"Nhưng phương thức kiếm tiền có rất nhiều loại. Cấp thấp nhất là như ngươi nói, dựa vào từng kiện thương phẩm bán đi lấy tiền, bán bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Mà cấp cao nhất chính là dựa vào danh khí kiếm tiền, từ a." Quách Đạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Từ khi mới thành lập Tam Kiếm Khách, ta cũng đã nói chúng ta là muốn đi cao cấp lộ tuyến, nếu chỉ vẻn vẹn bán một quyển sách, một bản tập hoạ thì sẽ kiếm không được bao nhiêu tiền, mà danh khí mới thật sự là Tụ Bảo Bồn."

"Danh khí?"

Từ Kế Vinh ngồi xếp bằng trên ghế bên cạnh, miệng ngậm một miếng thịt, suy nghĩ xuất thần... .

Sáng sớm hôm đó, hơn hai mươi thư trai quán cùng tứ bảo điếm trong kinh thành, toàn bộ đều dựng thẳng lên một biển hiệu viết - Tam Kiếm Khách, điểm bán hàng từ thiện.

Dựa vào lần họa triển trước đó, Tam Kiếm Khách vốn đã danh chấn kinh thành, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào im lặng không có động thái nào khác khiến mọi người rất phiền muộn, dù sao cũng chỉ có ít người được tham quan họa triển, lúc này Tam Kiếm Khách lại đột nhiên xuất hiện lập tức hấp dẫn một số lượng lớn người đến vây xem.

Chỉ thấy người đông nghìn nghịt đứng trước cửa một thư quán .

"Tam Kiếm Khách này chính là Tam Kiếm Khách của Từ Kế Vinh à2" Một cái công tử ca hỏi.

Chưởng quỹ kia đáp: "Đúng vậy."

"Đây là đang bán tập hoạ sao?" Công tử ca kích động nói.

"A, lần này mở bán hàng từ thiện chính là đặc san « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » của năm nay."

"Đặc san phỏng vấn tiến sĩ?"

"Đúng vậy, tại ngày yết bảng, Tam Kiếm Khách đã tổ chức một buổi phỏng vấn một số thí sinh thi đỗ tiến sĩ năm nay, ghi chép lại toàn bộ tâm đắc và kinh nghiệm tham gia khoa khảo của họ, sau đó xuất bản một đặc san dành cho những thí sinh sau này tham khảo."

Việc này nghe thấy rất mới lạ, công tử ca kia chẳng những không có thất vọng, ngược lại càng thêm chờ mong.

Chưởng quỹ kia cất cao giọng nói: "Bên phía Tam Kiếm Khách nói rằng đặc san phỏng vấn tiến sĩ có thể thành công là nhờ vào sự quan tâm của tất cả các vị tiến sĩ đối với các thí sinh, bọn hắn cũng đang hô hào, hi vọng sau này mọi người cho những thí sinh vào kinh thành đi thi càng nhiều quan tâm, mặc kệ họ có thi đỗ hay không, họ chính thần dân rất tốt của Đại Minh ta, họ đều đang nỗ lực vì quân phân ưu, khát vọng vì quốc xuất lực, học hành gian khổ hơn mười năm, trong đó chua xót không phải người thường có thể chịu được, vì vậy toàn bộ số tiền bán đặc san « bản ghi chép phỏng thành đi thi trong tương lai, quyết không thể để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến sự phát huy của các thí sinh, để triều đình tránh mất đi nhân tài trụ cột."

Đây là muốn giương cao lá cờ đại nghĩa.

Đám người nghe ngóng đều vỗ tay gọi tốt, lại vì hiếu kì nên nhao nhao tranh nhau mua « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ ».

Chẳng bao lâu tin tức này liền truyền ra, rất nhiều người không quan tâm hay thậm chí không biết Tam Kiếm Khách là ai cũng đều nghe hỏi chạy đến mua « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » cho chính nhi tử hoặc là tôn tử của mình, không cần nói đến quan tâm thí sinh, chỉ bằng vào hai chữ "Trạng nguyên" là đủ làm mọi người chen chúc mà tới.

Đúng lúc này có một cỗ kiệu đi qua thư quán, bởi vì có không ít người vội vàng lui tới khiến kiệu phu cũng chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ tránh cho đụng phải người khác.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Người trong kiệu hỏi.

Hạ nhận đi theo bên cạnh cỗ kiệu đáp: "Hồi lão gia, bọn hắn hình như chạy đến thư quán bên cạnh mua sách."

"Mua sách?"

Người trong kiệu nói: "Ngừng kiệu."

Sau khi cỗ kiệu chậm rãi đặt xuống, một lão giả từ trong kiệu bước ra, người này mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng tỉnh thần quắc thước, phong thái nhẹ nhàng, đầu tiên hắn đưa mắt nhìn sang, hơi có vẻ hiếu kì thì thầm: "Tam Kiếm Khách điểm bán hàng từ thiện."

Sau đó cất bước đi hướng thư quán, được hạ nhân mở đường, xuyên qua đám người, đi vào trước cửa thư quán, hỏi: "Chưởng quỹ, bọn hắn đều đang mua sách gì?"

"A, bọn hắn đều đến mua Tam Kiếm Khách mới đẩy ra đặc san « Bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ »."

"Bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ?"

Lão giả nghe thấy tên này đã cảm thấy thật đặc biệt, vì vậy nói: "Vậy ngươi cũng cho ta một bản."

"Thật có lỗi, thật có lỗi, chúng ta đều đã bán hết, có lẽ hai ngày nữa mới có hàng."

Lão giả nghe xong hơi có vẻ thất vọng.

Đúng lúc nàv chỉ thấv mêt thư sinh khoảng ba mướỡi tuổi chen aua đám người, thở hổn hển nói: "Chưởng quỹ, cho ta một bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ."

"Thật có lỗi, đã bán hết."

Lão giả thấy người này, không khỏi ha ha cười nói: "Tiến sĩ mua ghi chép phỏng vấn tiến sĩ, thú vị, thú vị."

Thư sinh kia quay đầu nhìn sang, sắc mặt giật mình, vội vàng hành đại lễ nói: "Học sinh Đường Văn Hiến gặp qua Thân thủ phụ."

Lão giả này chính là đương kim thủ phụ đại thần, Thân Thì Hành. Mà thư sinh này chính là trạng nguyên năm nay Đường Văn Hiến.

Sau cuộc phỏng vấn ngày hôm đó, hắn đã thử nghe ngóng về Tam Kiếm Khách, rốt cuộc biết Tam Kiếm Khách là người phương nào, mà họa triển lại trưng bày thứ họa gì, trong nội tâm không khỏi hô to mình bị mắc lừa, nhưng chuyện này là ván đã đóng thuyền, hắn cũng không có cách nào, lúc ấy hắn tự nguyện tiếp nhận phỏng vấn, mấy ngày nay hắn ăn không ngon, ngủ không yên, sợ thanh danh của bản thân bị hỏng, vừa nghe nói Tam Kiếm Khách đẩy ra « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », liền tranh thủ thời gian chạy tới xem một chút, phỏng vấn ghi chép này có thể biến thành xuân cung đồ hay không.

Thủ phụ đại thần?

Lúc này chưởng quỹ kia cùng người xung quanh bị dọa sợ, tranh thủ thời gian quỳ xuống hành lễ.

"Mọi người không cần đa lễ, đều đứng lên đi."

Thân Thì Hành khoát khoát tay, lại hướng về phía một thư sinh đang cầm « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », nói: "Vị tiểu ca này , có thể cho lão hủ mượn nhìn qua một chút hay không."

Thư sinh kia bị dọa hai tay run rẩy, ngay lập tức đem « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » trong tay đưa tới.

Thân Thì Hành nhận lấy, mở ra xem, cười nói: "Trạng nguyên thiên." Lại liếc mắt nhìn Đường Văn Hiến.

Đường Văn Hiến nghe được đỏ bừng cả khuôn mặt.

Thân Thì Hành cẩn thận nhìn lại, qua một hồi, hắn gật gật đầu, lại đưa « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ » cho Đường Văn Hiến, hỏi: "Văn Hiến, đây đều là ngươi nói sao?"

Đường Văn Hiến trước hết thô sơ giản lược nhìn qua mấy lần, vẫn còn may không phải xuân cung đồ, sau đó lại cẩn thận nhìn một hồi, thấy phía trên cũng không có thêm mắm dặm muối, chỉ là đơn giản hóa một chút mà thôi đến đâv hắn mới hoàn toàn nhe nhàng thở ra nói: "Hồi thủ nhu đai nhân, đây đều là lời nói của học sinh, đã để thủ phụ đại nhân chê cười rồi."

"Văn Hiến?"

Một thư sinh trẻ tuổi đột nhiên phản ứng lại, nói: "Các hạ có phải chính là đương kim trạng nguyên, Đường Văn Hiến?"

"Chính là tại hạ." Đường Văn Hiến xấu hổ nhẹ gật đầu, hắn cảm thấy rất xấu hổ.

"Xin Đường trạng nguyên nhận lễ của ta."

Thư sinh kia khom người vái chào.

Lại có một số thư sinh tiến lên thi lễ.

Đường Văn Hiến kinh hãi, vội vàng đáp lễ, hỏi: "Các vị vì sao làm như thế?"

Thư sinh kia nói: "Chúng ta đều là người đọc sách, mà Đường trạng nguyên chẳng những hô hào mọi người quan tâm thí sinh chúng ta, hơn nữa còn hợp tác cùng Tam Kiếm Khách bán hàng từ thiện cuốn sách này, ủng hộ thí sinh vào kinh thành đi thi, chúng ta đều cảm kích vạn phần."

"Ồ2"

Thân Thì Hành nghe được hiếu kì, hỏi: "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

Chưởng quỹ kia vội vàng đem chuyện bán hàng từ thiện nói cho Thân Thì Hành.

"Thì ra là thế."

Thân Thì Hành cười gật gật đầu, nói: "Ý tưởng này chẳng những mới lạ, hơn nữa còn vô cùng tốt, mỗi một thí sinh đều học hành gian khổ, vô luận có thi đỗ hay không đều nên nhận được sự tôn kính của mọi người, hơn nữa ta thấy bản phỏng vấn tiến sĩ này đúng là có trợ giúp rất lớn đối với thí sinh trong tương lai. Ai. .. Lão hủ cũng xuất thân là người đọc sách, hiện tại được bệ hạ dìu dắt trở thành nội các đại thần nhưng lại chưa hề nghĩ tới điểm này, thật sự là xấu hổ a."

Nói xong, hắn đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, lão hủ nghe nói hình như Tam Kiếm Khách là do tiểu tử nhà Hưng An bá mở."

"Đúng thế."

Chưởng quỹ kia vội nói.

Thân Thì Hành cười ha hả nói: "Đây thật là hổ phụ không sinh khuyển tử * aI"

Đường Văn Hiến nghe xong, lập tức thở phào một hơi, trong lòng còn giống như đại ma đầu vậy, quả thực là nói bậy nói bạ, sự thật căn bản cũng không phải như thế, Từ Kế Vinh rõ ràng chính là một người có thành tựu, một thanh niên đầy nghị lực và có lý tưởng a.

(*) Hổ phụ không sinh khuyển tử, nghĩa đen là cha hổ không sinh ra con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài. Đây là câu dùng để khen ngợi con của người khác.
Bình Luận (0)
Comment