Chương 77: Bí mật không thể nói
Chương 77: Bí mật không thể nóiChương 77: Bí mật không thể nói
Sau khi đọc được « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », Khấu Ngâm Sa đã biết mình và đối phương không cùng một cấp bậc, không nói đến việc lừa gạt trạng nguyên làm người phát ngôn cho loại rượu mới của Hưng An bá tửu trang, phải biết rằng bây giờ hầu hết mọi người đều không có phát hiện ra, hoặc là vĩnh viễn cũng không có khả năng phát hiện ra, cho dù là đương kim thủ phụ đại thần Thân Thì Hành cũng không phát giác ra sự mờ ám trong đó, còn miễn phí giúp Quách Đạm tuyên truyền một phen.
Quách Đạm không chỉ kiếm được tiền và biến Khấu gia trở thành bên thắng lớn nhất, mà còn không để người khác phát giác ra sự tồn tại của mình, có thể nghĩ việc này khó đến mức độ nào.
Sau khi biết sự chênh lệch này, Khấu Ngâm Sa cảm thấy mình không khác gì múa rìu qua mắt thợ, tự cho là mình thông minh, cho nên nàng tốt nhất vẫn là gọn gàng dứt khoát hỏi cho rõ ràng.
Đây cũng đánh Quách Đạm một cái trở tay không kịp, hắn cho rằng trò chơi mèo vờn chuột này vẫn còn có thể tiếp tục chơi, dù sao đây mới là lần đầu tiên so chiêu, sao có thể tuỳ tiện chịu thua, thế là khích lệ nói: "Phu nhân, mặc dù ta nghe không hiểu lắm, nhưng ta cảm thấy loại thái độ này của phu nhân là không được, ngu công còn có thể dời núi, huống chỉ phu nhân là người cực kì thông minh, trí tuệ hơn xa mỹ mạo, ta tỉn tưởng phu nhân chỉ cần cố gắng một chút, nhất định có thể tìm ra vị cao nhân kia, phu nhân tuyệt đối không nên nhụt chí."
Khấu Ngâm Sa cười khổ nói: "Phu quân cho rằng ta thông minh hơn đương kim trạng nguyên sao?"
"Đương nhiên."
Quách Đạm không chút do dự nói: "Trong lòng ta, đương kim trạng nguyên há có thể cùng phu nhân so sánh, đom đóm sao có thể cùng ánh trăng so sánh, phu nhân nhất định không thể tự coi nhẹ mình a!"
Cái đập mông ngựa này của Quách Đạm khiến trong lòng Khấu Ngâm Sa cảm thấy một trận chua xót, nàng biết không quản vụ giao dịch của Trần lâu hay là chuyện tửu trang hiện tại, bản thân nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay Quách Đạm mà thôi, cũng bởi vì nàng chắn trước mặt Quách Đạm khiến tất cả mọi người lúc ấy đều cho rằng mọi chuyện là do nàng chủ đạo, nàng có chút xấu hổ, nói: "Nếu nói về việc tự coi nhẹ mình, ta còn kém xa phu quân."
Nói đến đây, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Quách Đạm, biểu tình nghiêm túc nói: "Việc đã đến nước này, phu quân cần gì phải tiếp tục trốn trốn tránh tránh, ta biết vị cao nhân kia chính là phu quân, cho dù phu quân thừa nhận hay không."
Thật là chán, gặp phải một chút xíu chướng ngại liền chơi xấu, chẳng lẽ ta sẽ không chơi xấu? Quách Đạm uống một hơi cạn sạch rượu trong chén rồi quăng sang một bên, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về hướng tây nói: "Việc đã đến nước này, ta nếu không nói ra thân phận thật sự thì đó chính là đang vũ nhục trí thông minh của phu nhân, không dối gạt phu nhân, kỳ thật ta chính là truyền nhân của thần điêu đại hiệp, sư phụ của Đông Phương Bất Bại, Tây, Phương, Thất, Bại."
"Thần điêu đại hiệp? Đông Phương Bất Bại? Tây Phương Thất Bại?"
Khấu Ngâm Sa nghe xong không hiểu ra sao, nghỉ hoặc nói: "Ta nghe không hiểu lắm?"
Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Phu nhân không hiểu là đúng rồi, ta nghe nói phong phạm của cao nhân chính là người khác nhìn không thấu."
Đây mới thật sự là đang vũ nhục trí thông mỉnh của nàng. Khấu Ngâm Sa có vẻ bất đắc dĩ nói: "Phu quân, ta chân thành đến gặp mặt nói chuyện cùng phu quân, mong rằng phu quân đừng có liên tục trêu đùa ta."
Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Ta đâu có trêu đùa phu nhân, ta là đang cố gắng làm cho phu nhân vui vẻ, nàng nói ta cao nhân, ta liền đem hết khả năng triển lộ phong phạm cao nhân, nàng còn muốn ta như thế nào?"
Khấu Ngâm Sa chỉ trầm mặc không nói nhìn hắn.
Một chút cảm giác hài hước cảm giác đều không có. Quách Đạm ngồi xuống, tẻ nhạt vô vị nói: "Nàng muốn tán ta, sợ gì không có lý do."
Khấu Ngâm Sa vội vàng giải thích nói: "Ta không phải là đang trách phu quân. . . Muốn tán phu quân?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng thế! Nàng đều đã gọi ta là cao nhân, đây không phải là đang tán dương ta thì là cái gì?"
Không học thức, thật đáng sợ.
Khấu Ngâm Sa trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta thật sự vô cùng cảm kích tất cả những việc phu quân đã làm, nếu không có sự tương trợ của phu quân Khấu gia chỉ sợ khó mà vượt qua cửa ải khó khăn này, ta chỉ là cực kì tò mò, vì sao phu quân có bản lĩnh như thế, lại cam nguyện uất uất ức ức ở rể Khấu gia, phu quân nếu có nan ngôn chỉ ẩn xin hãy nói ra."
Ouách Đam cười khổ nói: "Xem ra phu nhân đã nhân định là†a" "Đúng thế."
Khấu Ngâm Sa không chút do dự gật đầu, nói: "Hơn nữa hôm nay phu quân nhất định phải nói rõ ràng việc này."
Quách Đạm khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng, châm chọc nói: "Phu nhân thật đúng là người hiểu đạo lý a!"
Khấu Ngâm Sa mang theo xin lỗi nói: "Còn xin phu quân thứ lỗi."
Quách Đạm dang hai tay ra nói: "Nhưng ta cảm thấy việc này căn bản không quan trọng, chúng ta bây giờ sống chung rất tốt, nàng là T, ta là Sữa*, a không, nàng chủ ngoại, ta chủ nội, trước kia phu thê chúng ta chỉ giới hạn ở tương kính như tân, nhưng bây giờ có thể cười cười nói nói, ngẫu nhiên còn có thể uống rượu làm thơ, nói không chừng... Ách.... Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, phu nhân cần gì phải tính toán những chuyện phiêu miểu hư vô?"
(*) T và sữa là một thuật ngữ trong game. Trong một team T có nhiệm vụ chống quái còn Sữa có nhiệm vụ tăng máu cho T. (nguồn baidu)
Nếu như có thể, Quách Đạm thật sự hi vọng có thể giấu cả một đời.
Dù không ăn chén cơm chùa này, hắn cũng không muốn đánh vỡ bầu không khí nguyên chủ để lại cho hắn, mặc dù có chút hỏng bét, nhưng nếu bị đánh vỡ, hắn khẳng định sẽ khó có thể thích ứng.
Bởi vì bản thân hắn không có bất kỳ tình cảm gì đối với Khấu Ngâm Sa, Khấu Thủ Tín, và cái niên đại này, hắn không thuộc về nơi này, vì thế hắn càng muốn thay mình vào nguyên chủ, chậm rãi dung nhập vào thời đại này, chậm rãi cùng Khấu gia ở chung, kỳ thật nguyên chủ chính là gốc rễ của hắn ở thời đại này.
Nhưng hắn cũng biết luôn luôn thay thế nguyên chủ cũng không phải là kế lâu dài, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sớm hay muộn bản tính của hắn vẫn sẽ bị lộ, nhưng hắn hi vọng có thể chậm rãi thay đổi, từ một con mọt sách thay đổi thành một thanh niên cầu tiến, rồi lại từ từ thay đổi thành chính mình, dạng này mới có thể hợp lý, lại có thể tiếp tục ăn chén cơm chùa này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày đầu tiên hắn ra vẻ thanh niên cầu tiến đã bị Khấu Ngâm Sa sáo lộ một phen.
Mà lần này Khấu Ngâm Sa trực tiếp muốn tóm hắn ra ngoài.
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài: "Ta cũng đâu muốn tính toán, nhưng. . . Nhưng chuyện này làm ta cảm thấy vô cùng sợ hãi."
'Z hãi?" Ouách Đam kinh naac nói' "Nàng sơ cái dì? Nàng sẽ không phải cảm thấy ta muốn mưu đoạt tài sản của Khấu gia chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, với thủ đoạn của phu quân điểm ấy tài sản của Khấu gia thì coi là cái gì?"
Khấu Ngâm Sa lắc đầu liên tục, vừa tiếp tục nói: "Trong ba năm này, phu quân nhận hết sự chế giễu, chế nhạo, châm chọc của người khác, nhưng lại có thể ẩn nhẫn, đồng thời còn một mực giả vờ ngây ngốc, sợ người khác biết bản lĩnh thật sự của mình. Nhưng một khi phu quân ra tay thì cho dù là đương kim trạng nguyên cũng chỉ là một quân cờ trong tay phu quân mà thôi, không quản phu quân thực sự là thương nhân hay là người đọc sách căn bản không thể có can đảm và mưu lược như vậy, từ đó có thể thấy được phu quân tuyệt đối không phải là một người tầm thường, xin thứ lỗi cho ta vô lễ hỏi một câu, phu quân ẩn nấp trong Khấu gia đến cùng là có mục đích gì?"
Ngươi có bản lĩnh như thế nhưng lại cam nguyện làm một người ở rể thương hộ bị mọi người khinh thị. Như vậy chỉ có khả năng là ngươi đang che dấu điều gì đó, hoặc là ngươi đang có âm mưu.
Cho dù là loại nguyên nhân nào, Khấu Ngâm Sa đều cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ là một nữ thương nhân.
Phải biết tại Minh triều thế nhưng là rất thịnh hành đặc vụ.
Quách Đạm lúc này mới ý thức được, hắn có khả năng đi quá xa.
Nhưng hắn không thể nói ra sự thật mình là người chuyển kiếp, điều quan trọng là chuyện này sẽ không có người tin tưởng. Nhưng nếu như có người tin tưởng, vậy hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng nếu không giải thích, Khấu Ngâm Sa khẳng định cho rằng hắn có mục đích không thể cho ai biết, bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
Xem ra chỉ có thể lập lại chiêu cũ. Quách Đạm trừng mắt khiến hốc mắt có chút ướt át, sau đó đột nhiên ngửa mặt thở dài một tiếng, nói: "Đây cũng là vì một chữ yêu."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nhìn xem hắn.
Quách Đạm thâm tình nhìn Khấu Ngâm Sa, nói: "Ta biết phu nhân từ nhỏ đã ưa thích làm việc tại nha hành, mà không phải làm một vị hiển thê lương mẫu ở nhà nuôi hài tử, vì để cho phu nhân vui vẻ, ta chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, nếu không, nhạc phụ đại nhân sẽ không để phu nhân ra mặt chủ trì nha hành, nhưng vì nàng, cho dù chịu một chút xíu ủy khuất, ta cũng cảm thấy hạnh phúc."
Khấu Ngâm Sa nghe xong mặt không hề cảm xúc, giống như nàng nghiêm túc suy tư một hồi, mới nói: "Không quan tâm ta có phải thích làm việc ở nha hành hay không, nhưng ta nghĩ bất kỳ một nữ nhân nào chắc chắn sẽ không thích một nam nhân uất ức, cổ hủ, khô khan. Hơn nữa, nếu phu quân có tình cảm thắm thiết với ta, vậy tại sao thanh lâu nào cũng đều quen biết phu quân? Đây không phải tự mâu thuẫn a."
Quách Đạm nghe xong trợn mắt há hốc mồm, muội tử, ngươi không thể cảm tính một chút a, chuyện tình cảm sao ngươi có thể lý tính như thế, như vậy còn có cái gì thú vị có thể nói. Không khỏi chán nản nói: "Phu nhân không cần nói trực tiếp như vậy chứ! Với tiền tiêu vặt phu nhân cho ta, ta cũng đi không được bao nhiêu lần, những tú bà kia nhận biết ta đơn giản chỉ vì ta anh tuấn bất phàm, chỉ cần là nữ nhân liếc mắt nhìn ta liền khắc sâu trong tâm khảm."
Hắn nhún nhún vai, rất bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là điều mà ta có thể khống chế."
Khấu Ngâm Sa nghe Quách Đạm ở chỗ này hung hăng nói bậy, trong lòng ít nhiều có chút phiền muộn, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nhẫn nại nói: "Ta kỳ thật cũng không thèm để ý, ta tới đây chỉ hi vọng có thể thẳng thắn nói chuyện với phu quân."
Quách Đạm tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ta ít nhất chưa từng hại Khấu gia, không phải sao?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Phu quân chẳng lẽ không nhớ đoạn thời gian trước việc làm ăn của nha hành chúng ta rớt xuống ngàn trượng đều là vì phu quân giả vờ ngây ngốc mà ra, mặc dù về sau phu quân giúp nha hành vượt qua cửa ải khó khăn, còn nâng lên một bậc, nhưng chuyện này chỉ có thể làm ta càng thêm hoài nghỉ hành vi của phu quân, thật giống như bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ, nhìn như là đang hô hào mọi người quan tâm thí sinh, kì thực là vì lợi ích của tửu trang, ta suy đoán sau lưng những hành vi này của phu quân nhất định có mục đích khác."
Đại tỷ, đây không phải là điều ta có thể làm được nha! Ta xem như giả heo, ta cũng phải trở thành heo thật hay sao! Xong! Xong! Chuyện này thật sự không có cách nào giải thích. Quách Đạm đau đầu kịch liệt, đột nhiên hai tay dùng sức xoa xoa mặt, nói: "Nàng thật muốn nghe lời nói thật?"
Khấu Ngâm Sa gật gật đầu.
"Tốt a! vậy ta liền nói thật với nàng, nàng nghe cho rõ ràng." Ánh mắt Quách Đạm nhìn thẳng Khấu Ngâm Sa, nghiêm túc nói: "Đây là bởi vì nguyện vọng duy nhất đời này của ta chính là tìm một nữ nhân vừa xinh đẹp như tiên nữ vừa khôn khéo tài giỏi có thể nuôi ta, cho ta trải qua cuộc lâu chơi."
Đây chính là một câu nói thật lòng của Quách Đạm.
Nhưng Khấu Ngâm Sa làm sao có thể tin tưởng, hơn nữa nàng càng cho rằng sau lưng Quách Đạm nhất định ẩn giấu một âm mưu to lớn, hắn thà rằng không cần tôn nghiêm của nam nhân, cũng không nói ra chân tướng của việc này, nàng thậm chí không dám tiếp tục truy hỏi, cân nhắc hồi lâu mới nói: "Ta vô cùng cảm kích tất cả những gì phu quân làm cho Khấu gia, đại ân đại đức của phu quân Khấu gia chúng ta sẽ khắc trong tâm khảm, nhưng Khấu gia chỉ là một thương hộ nhỏ có thể chịu không nổi sự giày vò này, mong rằng phu quân có thể bỏ qua cho Khấu gia."
Quách Đạm nghe được nhướng mày, nói: "Nếu như ta không có hiểu sai, phu nhân là muốn xào cá mực** ta? Không, ý của ta là nàng muốn bỏ ta?"
(**) xào cá mực: cuốn gói, đuổi, xa thải
Khấu Ngâm Sa vội nói: "Phu quân hiểu lầm, ý của ta là, nếu như phu quân nguyện ý, chúng ta có thể giải trừ hôn ước, kỳ thật với bản sự của phu quân căn bản không cần hạ mình ở rể tại Khấu gia chúng ta, hơn nữa ta tin tưởng phu quân sẽ không có khả năng một mực lưu lại Khấu gia."
Kỳ thật trước đó nàng đã nghĩ đến việc giải trừ hôn ước, đây cũng là một loại bản năng tự vệ, cừu non sẽ không dám ở chung cùng sói xám.
Quách Đạm có chút thụ sủng nhược kinh, muội tử này cũng quá để mắt đến ta, ca môn thật sự không ôm chí lớn, không có cái gì âm mưu, nói: "Nếu nàng đã nói như vậy, ta chắc chắn sẽ không rời đi, bởi vì việc này sẽ tổn hại đến danh dự của ta."
"Ta tưởng rằng phu quân không còn ở rể nữa mới là tốt cho danh dự của phu quân."
"Ý ta không phải việc này."
"Vậy là ý gì?"
"Những lời ta nói vừa rồi đều là sự thật, nên nếu ta đáp ứng giải trừ hôn ước với nàng, vậy liền chứng minh những lời vừa rồi ta nói là lừa gạt nàng, như vậy để chứng minh ta không có lừa gạt nàng thì nhất định ta phải lưu lại Khấu gia, để nàng nuôi ta cả một đời, chỉ có thời gian mới có thể chứng minh sự trong sạch của ta."
Cái logic này là không có chút nào mao bệnh.
Chỉ là không có khả năng khiến Khấu Ngâm Sa tin tưởng.
Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày, nói: "Bản lĩnh của phu quân mặc dù ano minh. †a lna không nhải đối thủ Ủa naưØi. nhưng trên danh nahĩa ngươi chỉ là ở rể, cho dù là theo luật pháp, cái nhà này cũng không phải là ngươi làm chủ."
"Ài nha! Nàng nghĩ cứng rắn đối đầu với ta sao, có chút thú vị a."
Lòng háo thắng yên lặng đã lâu của Quách Đạm đột nhiên có chút nhảy lên, ha ha cười nói: "Nếu nàng đã nói đến nước này, vậy ta cũng có thể nói rất rõ ràng cho nàng, đời này nàng nhất định sẽ nuôi ta, a, còn nuôi hài tử của chúng ta."
"Ngươi thế này cùng mấy tên vô lại có gì khác nhau?" Khấu Ngâm Sa rốt cục không nhịn được nữa.
"Khác nhau ở chỗ ta là dựa vào năng lực."
Quách Đạm không tự chủ cúi đầu nhìn xuống, ân, thật sự là ổn đến ép một cái.
Khấu Ngâm Sa ngược lại không có chú ý tới chỉ tiết này, nhưng tính cách nàng vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, lắc đầu cười nói: "Ngươi sẽ không được như ý."
"Thật sao?" Quách Đạm đột nhiên giơ tay phải lên: "Ta thể với nàng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ cam tâm tình nguyện ngủ cùng ta."
"Vô sỉ." Trong đôi mắt phượng của Khấu Ngâm Sa phóng ra hai tia lửa phẫn nộ, nàng không thể tiếp tục tha thứ cho những ô ngôn uế ngữ của Quách Đạm, lúc này lại hừ lạnh một tiếng,"Đã như vậy ngươi cứ chờ xem." Nói xong, lập tức quay người ra khỏi tiểu viện.
Quách Đạm cười ha ha, nói: "Xem ra nàng thật sự không hiểu ta, trong cuộc đời này của ta, mặc dù từng có rất nhiều lần thất bại, nhưng chỉ có duy nhất một lần bỏ dở nửa chừng, đó là bởi vì ta phạm phải một sai lầm rất ngu xuẩn, mà cùng một sai lầm ta sẽ không thể nào tái phạm lần thứ hai, bởi vì. .. Hừ hừ, ta không biết cưỡi ngựa.".....
Sáng sớm hôm sau, Quách Đạm vẫn trước sau như một dậy thật sớm, ra cửa chạy bộ, nhưng lúc này hắn thay đổi lộ tuyến, trực tiếp chạy đến cửa nhà Trần Phương Viên .
"Hô... Hô...."
"Hiền chất, ngươi làm sao vậy? Sao lại thở hổn hển như vậy?"
Trần Phương Viên ra mở cửa, thấy Quách Đạm đang đứng vịn cửa thở dốc từng ngụm từng ngụm, không khỏi bị dọa sợ nhảy lên.
"Ta là chạy đến đây, đương nhiên thở. . ”"
"Chạy đến?"
Trần Phương Viên đầu tiên là ngẩn người, sau đó chợt vội vã cuống "Đại sự, đại sự."
Quách Đạm cố nén thở dốc, nói: "Trần thúc thúc, ta có chuyện rất quan trọng, cần thúc đi giúp ta xử lý."
Trần Phương Viên vội nói: "Hiền chất mời nói, nếu trong khả năng của ta, ta nhất định giúp hiền chất xử lý thỏa đáng."
"Tuyệt đối trong khả năng của thúc." Quách Đạm vừa thở phì phò, vừa nói: "Chỉ cần thúc cầm theo hai vò Trạng Nguyên Hồng đi tìm nhạc phụ đại nhân của ta uống vài chén."