Chương 93: Tâm tâm nhung nhớ
Chương 93: Tâm tâm nhung nhớChương 93: Tâm tâm nhung nhớ
"Toàn bao? Nửa bao?"
Vạn Lịch một mặt hoang mang nhìn xem Quách Đạm, thân là Hoàng đế, hắn cũng hoàn toàn không thể lý giải.
Quách Đạm giải thích nói: "Hồi bệ hạ, toàn bao ý là toàn bộ sắc phong đại điển, tất cả đều sẽ do thảo dân đến xử lý, từ dự toán đến chỉ phí, rồi đến bố trí tất cả chỉ tiết trong đại điển. Mà nửa bao chính là từ dự toán đến chỉ phí thảo dân đều không quản, thảo dân chỉ căn cứ vào hiện hữu nghỉ thức chế độ để tìm kiếm một số biện pháp trợ cấp tài chính."
Vạn Lịch nghe được cái hiểu cái không, vội vàng hỏi: "Vậy hai cái này thì có gì khác biệt?"
Quách Đạm đáp: "Nếu là toàn bao, thảo dân có thể cam đoan nhất định có lợi nhuận, nhưng cùng lúc thảo dân cũng sẽ khống chế chỉ phí để tránh một chút tốn hao, như vậy có khả năng sẽ làm đại điển kém xa hoa hơn trước, nếu là nửa bao, thảo dân không thể cam đoan lợi nhuận, bởi vì thảo dân không có cách nào khống chế chỉ phí, về phần có thể trợ cấp bao nhiêu tiền, thì dựa vào việc bệ hạ có thể cho thảo dân bao nhiêu chỗ trống để thao tác."
Từ góc độ kinh doanh đến xem, nếu như không thể khống chế chỉ phí thì làm sao có thể cam đoan lợi nhuận, thần thánh cũng làm không được nha.
Vạn Lịch thoáng gật đầu, việc này cũng không khó lý giải, lại hỏi: "Nhưng trẫm vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, nghỉ lễ sắc phong Hoàng quý phi làm sao có thể kiếm tiền. .. Ý của trẫm là, từ xưa đến nay tổ chức nghỉ lễ sắc phong đều phải tốn rất nhiều tiền, không tốn tiền là không thể nào, càng đừng nói còn có thể kiếm tiền."
Vạn Lịch sở dĩ triệu kiến Quách Đạm, chính là vì điểm này, hắn cảm thấy chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là Từ Mộng Dương cũng có chút tò mò nhìn Quách Đạm, hắn mặc dù dự đoán trước Quách Đạm sẽ có biện pháp, nhưng hắn đối với chuyện này cũng không có đầu mối, tràn đầy hiếu kì.
Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Hồi bệ hạ, thảo dân chính là thương nhân, nên sẽ chỉ dùng thương nhân thủ đoạn để thao tác."
"Ngươi cứ nói đừng ngại."
Nếu như Quách Đạm muốn dùng thủ phụ thủ đoạn đến thao tác, vậy Vạn Lịch cũng sẽ không tìm hắn, những thủ đoạn kia của thủ phụ hắn đầu "Vâng."
Quách Đạm gật đầu thi lễ, dừng lại một chút, mới nói: "Bệ hạ, trong nghỉ lễ sắc phong, Quý phi sẽ cài trâm phải không?"
Vạn Lịch gật đầu nói: "Đây là đương nhiên."
Quách Đạm tiếp tục nói: "Vậy thảo dân liền lấy cây trâm này để giải thích, dĩ vãng cây trâm này khẳng định do hoàng cung chuẩn bị, tìm kiếm vàng bạc châu báu quý giá nhất, sau đó lại tìm công tượng khéo tay nhất đến chế tác cây trâm theo quy định dành cho Hoàng quý phi, như vậy ở trong quá trình này sẽ sinh ra rất nhiều chỉ phí. Nhưng nếu như giao cho thảo dân đến làm, thảo dân có thể không tốn một văn tiền để chế tác ra cây trâm này, đồng thời còn có thể kiếm tiền."
Vạn Lịch nghe được ngạc nhiên vô cùng, nói: "Kiếm tiền như thế nào?"
Quách Đạm nói: "Thảo dân sẽ liên hệ với cửa hàng châu báu tốt nhất kinh thành, mời họ chế tác cây trâm theo quy định dành cho Hoàng Quý phi, vàng bạc châu báu đều do bọn họ cung cấp, đồng thời, bọn họ còn phải giao một khoản tiền cho bệ hạ."
Từ Mộng Dương nghe xong cũng choáng váng, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy, làm sao ngươi không sớm giới thiệu cho ta.
Vạn Lịch thì càng ngạc nhiên đến mức miệng cũng không khép lại được, nói: "Ngươi... . Ngươi nói cái gì, bọn hắn cung cấp vàng bạc châu báu, đồng thời còn phải trả tiền cho trẫm?"
Quách Đạm gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa tiền này còn không ít."
"Nhưng đây là tại sao?" Vạn Lịch mờ mịt nói.
Quách Đạm cười nói: "Đạo lý rất đơn giản, cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành sẽ không thiếu tiền, nhưng đồng thời họ lại muốn kiếm càng nhiều tiền, chỉ là họ rất khó có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng nếu như thế nhân đều biết bệ hạ sắc phong Hoàng quý phi cũng tìm họ đặt mua cây trâm, vậy khi đó kinh thành quan to hiển quý, phú thương thân hào sẽ đến cửa hàng của họ để đặt mua các loại đồ trang sức, họ có thể từ đó kiếm càng nhiều tiền, mà đây hết thảy đều là nhờ bệ hạ, như vậy họ đương nhiên phải trả tiền cho bệ hạ."
Vạn Lịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu, qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Trẫm hình như đã hiểu."
Quách Đạm lại nói: "Hơn nữa, số tiền kiếm được hoàn toàn không chỉ như vậy "
"Hoàn toàn không chỉ như thế?"
Van Lich không khỏi hft mât naum khí lanh: nhưng điều này lai làm hắn mơ hồ, kích động nói: "Ngươi mau nói tiếp."
Hắn bây giờ thật sự cảm thấy, đây cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Quách Đạm nói: "Có câu nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, chỉ nói thôi thì không cách nào làm người khác hoàn toàn tin tưởng, vậy làm thế nào để mọi người mắt thấy mới là thật.... ." Nói đến chỗ này, hắn đột nhiên nhìn về phía Từ Mộng Dương.
Ánh mắt này lại làm Từ Mộng Dương có chút sợ hãi, hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Hù chết lão hồ ly nhà ngươi. Quách Đạm cười nói: "Bởi vì việc này cần Tam Kiếm Khách của tiểu Bá gia tương trợ."
Từ Mộng Dương hơi sững sờ, đột nhiên nói: "Ý ngươi là vẽ xuống?"
"Đúng vậy."
Quách Đạm gật gật đầu, lại hướng Vạn Lịch nói: "Nếu như bệ hạ đáp ứng, thảo dân tin tưởng Tam Kiếm Khách cũng rất nguyện ý trả một khoản tiền cho bệ hạ để bệ hạ cho phép Tam Kiếm Khách vẽ lại toàn bộ nghỉ lễ, sau đó chế tác thành tập họa, trong đó đương nhiên cũng bao quát cây trâm được cài trên đầu Hoàng quý phi, đến lúc đó thế nhân đều có thể nhìn thấy cây trâm được cài trên đầu Hoàng quý phi trông như thế nào, đồng thời tập họa cũng có thể bán lấy tiền, mà đây cũng là cơ hội mà bệ hạ ban cho, Tam Kiếm Khách đương nhiên sẽ báo đáp ân tình của bệ hạ."
"Thì ra là thế."
Vạn Lịch bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, không khỏi nhớ tới « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », nói: "Nếu như đến lúc đó trẫm còn cho Tam Kiếm Khách phỏng vấn, thì bọn họ lại phải trả cho trẫm thêm một khoản tiền phải không?"
"Việc này... Đây là đương nhiên." Quách Đạm kích động nói: "Bệ hạ anh minh, thảo dân còn không nghĩ đến điểm này ."
Vạn Lịch đắc ý ha ha cười không ngừng.
Hoàng đế này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, rất có đầu óc kinh doanh, sau này muốn lừa gạt hắn thì trước hết phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn, quyết không thể tùy ý giống như ngày hôm nay.
Quách Đạm cũng không đắc ý quên hình, kỳ thật hắn vẫn luôn luôn lưu tâm nhất cử nhất động của đối phương, lại nói: "Đây vẫn chỉ là một cây trâm, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác, như bông tai, ngọc bội, trang phục, vân vân. Cho dù mỗi một hộ thương nhân tài trợ hai ba ngàn lượng, như vậy cộng lại chí ít cũng phải đạt tới mấy vạn lượng, lại thêm các phương thức tính toán của thương nhân thì còn phải cộng thêm chỉ phí trước đó, bởi vì những thứ này vốn phải bỏ tiền, nhưng bây giờ không tốn tiền, như vậy chúng cũng được tính là lợi nhuận, trái phải tính ra, lợi nhuận ước tính có thể đạt đến hai mươi vạn lượng."
"Hai mươi vạn lượng?"
Vạn Lịch nghe được hai mắt lóe lên, ngẫm lại trước đó không lâu bản thân còn vì hai vạn lượng cùng lão già Từ Mộng Dương chơi bịt mắt trốn tìm, mà trên danh nghĩa vẫn là tạm ứng, nhưng hiện tại thanh niên tài tuấn đứng trước mặt hắn đây, chẳng những dáng dấp trẻ trung thanh tú, hơn nữa vừa mở miệng ra là hai mươi vạn lượng, mà hoàn toàn không phải là mượn, điều này làm hắn kìm lòng không được liếc mắt ghét bỏ Từ Mộng Dương.
Nhìn một cái xem nhân gia bực này phách lực, lão già ngươi vẫn nên sớm một chút nhập thổ vi an đi.
Vạn Lịch đã hiểu được, nghiêm túc suy tư một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Nếu như trẫm vẫn hi vọng dùng cây trâm do hoàng cung chế tác, vậy tiền này có phải sẽ không thể kiếm được?"
Trong tình huống bình thường đồ vật do hoàng cung chế tạo đương nhiên là tốt nhất, hắn không để ý đại thần phản đối cũng muốn sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng quý phi, chứng minh hắn rất sủng ái Trịnh quý phi, nên đương nhiên muốn cho nàng những thứ tốt nhất, đối với nữ nhân Vạn Lịch cực kỳ hào phóng.
Ý của Vạn Lịch rất đơn giản, ta muốn xa hoa nhưng vẫn phải kiếm tiền.
Quách Đạm nói: "Vậy cũng không phải, chỉ cần bệ hạ cho phép thêm danh tự của bọn họ vào là được, chính là nói Mưu Mưu tiệm châu báu hợp tác chế tạo cùng hoàng cung, như vậy cũng có thể kiếm được tiền."
Kỳ thật ở hậu thế việc này được gọi là quan danh.
Như vậy cũng được.
Vạn Lịch không khỏi mắt sáng lên, lại mong đợi nói: "Vậy bọn hắn có cung cấp vàng bạc châu báu để chế tác cây trâm nữa không?"
Mặc dù dân gian vàng bạc châu báu không tốt bằng trong cung, nhưng trong mắt Vạn Lịch huynh, cái gì cho không thì nhất định phải lấy, chân muỗi dù nhỏ cũng vẫn là thịt, điều này có thể thấy được Vạn Lịch huynh cần kiệm biết bao trong việc quản gia.
Xem ra vị hoàng đế này chẳng những thông minh, hơn nữa còn cực kì tham lam, một chút vàng bạc châu báu cũng không buông tha, lão tử rất thưởng thức ngươi nha. Quách Đạm trong nội tâm lại sinh ra một loại cảm thì công tượng sẽ từ trong cung ra, như vậy vàng bạc châu báu này tự nhiên phải do bọn hắn ra, nếu không thì sao có thể gọi là hợp tác."
Vạn Lịch cười đến con mắt đều không thấy đâu, hắn cũng có một loại cảm giác tâm tâm nhung nhớ, tiểu tử này thật sự là quá hiểu trẫm, càng thêm mong đợi hỏi: "Ngoài biện pháp này, ngươi còn có biện pháp khác không?"
"Ngoài biện pháp này ..... " Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, hỏi: "Nếu như bệ hạ đồng ý cùng dân cùng vui thì cũng có thể kiếm không ít tiền giảm bớt quốc khố gánh vác."
Dù sao nhân gia cũng là Hoàng đế, không quản mục đích thật sự là gì, đều phải tăng thêm một câu - giảm bớt quốc gia gánh vác.
Vạn Lịch kinh ngạc nói: "Cùng dân cùng vui?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Liền lấy thảo dân làm ví dụ, nếu như có thể may mắn tham gia một thịnh đại nghi thức như thế này cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa, thảo dân cũng nguyện ý bỏ ra một ngàn lượng, nhân sinh có thể có mấy lần cơ hội như thế này, hơn nữa thảo dân tin tưởng rằng có rất nhiều người cũng giống như thảo dân."
Nói đơn giản, đây chính là bán vé vào cửa.
Vạn Lịch lập tức phản ứng lại, cười ha ha nói: "Tốt, tốt, cùng dân cùng vui, trẫm đương nhiên đồng ý cùng dân cùng vui."
Vạn Lịch cảm thấy thuyết pháp này thật là khéo, có thể che lấp rất tốt khát vọng vơ vét của cải của hắn, chỉ có thể nói tiểu tử Quách Đạm này quá hiểu hắn, giúp hắn cân nhắc chu toàn, cảm giác tâm tâm nhung nhớ lập tức thăng hoa thành hận vì gặp nhau quá muộn.