Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 98 - Chương 97: Không Thánh Chỉ, Không Khế Ước

Chương 97: Không thánh chỉ, không khế ước Chương 97: Không thánh chỉ, không khế ướcChương 97: Không thánh chỉ, không khế ước

Đối với Quách Đạm, chuyện bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là thu thập tin tức mà thôi, bởi vì Vạn Lịch chỉ đặc cách bằng miệng cho Quách Đạm tham dự chuẩn bị sắc phong đại điển, còn công việc cụ thể tuyệt đối chưa có bất kỳ bàn giao gì.

Cũng may Vạn Lịch cũng không để Quách Đạm chờ quá lâu, bởi vì đối với Vạn Lịch thời cơ này cũng rất khó có được, hắn nhất định phải nhanh chóng hoàn thành việc này tránh để lâu sinh biến.

Hôm nay Trương Thành tự mình đến Khấu gia.

Nếu không phải Khấu Thủ Tín trước đó đã biết thì có lẽ đã bị dọa ngất đi, ngày bình thường mà thái giám tới cửa thì sẽ không có chuyện gì tốt, thế mà hôm nay tới cửa lại là thái giám lão đại, vậy Khấu gia phạm phải tội bao lớn đây.

Nhưng Trương Thành hoàn toàn không để ý Khấu Thủ Tín, dù sao địa vị của hai người cách biệt quá xa, hắn chỉ là đến tìm Quách Đạm, vì vậy Khấu Thủ Tín với tư cách gia chủ cũng chỉ thăm hỏi vài câu, sau đó rất thức thời trở về phòng.

"Thảo dân có tài đức gì đáng để nội tướng hạ mình tới đây, sau này nội tướng có chuyện gì cần phân phó, ngài chỉ cần phái người đến đây cáo tri một tiếng là được rồi." Quách Đạm chắp tay thi lễ nói.

"Những lời này ngươi cũng đừng nói, bệ hạ rất coi trọng lần sắc phong này, nên tuyệt đối không thể có chút sai lầm nào, bằng không, cái đầu của ngươi và ta khó mà giữ được a!"

Lời này của Trương Thành cũng không phải nói chuyện giật gân.

Kỳ thật liên quan tới việc này, Trương Thành vẫn luôn rất lo nghĩ, đầu tiên việc này trước kia chưa bao giờ có, hắn căn bản cũng không hiểu thao tác như thế nào; hơn nữa rất nhiều phương diện làm trái với truyền thống lễ chế, cổ nhân vốn rất coi trọng truyền thống. Cuối cùng, trong triều rất nhiều quan viên phản đối việc này, nếu như để bọn họ bắt được cái chuôi thì cho dù không cần lo lắng đến tính mạng, cũng chọc ra một thân thương tích.

Hắn nhất định phải thận trọng đối đãi việc này.

"Đúng đúng đúng, nội tướng ân cần dạy bảo, thảo dân sẽ khắc sâu trong tâm khảm."

Quách Đạm liên tục gật đầu, nhưng đối với chuyện này hắn ngược lại lòng tin tràn đầy, bởi vì những thao tác như thế này đã bị các nhà tư bản ở Trương Thành hài lòng gật đầu, lại nói: "Điều đầu tiên ta muốn nói rõ với ngươi đó chính là nghi lễ sắc phong không thể thay đổi, dù sao trong cung cũng có trong cung chế độ, không thể tuỳ tiện cải biến."

Quách Đạm vội nói: "Đương nhiên là lấy ý kiến của nội tướng làm chủ, thảo dân chẳng qua chỉ ở bên cạnh phụ trợ nội tướng mà thôi, không dối gạt nội tướng, thật ra thảo dân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi nghỉ lễ, bởi vì thảo dân cũng không hiểu những thứ này lắm, chỉ là.... Bệ hạ không phải hi vọng cùng dân cùng vui sao? Vậy có thể sắp xếp một số vị trí trống cho 'Bách tính' không?."

Trương Thành hơi trầm mặc, nói: "Việc này phải thận trọng an bài nha, nếu như an bài không thích đáng, vậy có khả năng sẽ phức tạp."

Trương Thành đương nhiên biết Quách Đạm khẳng định sẽ mời một số đại phú thương, nhưng vấn đề là đến lúc đó cả triều văn võ đều sẽ tham dự nghi lễ sắc phong, nếu như sắp xếp một đám phú thương đứng ở phía sau thì chắc chắn sẽ đắc tội cả triều văn võ, đây cũng là một mối lo nghĩ lớn của hắn.

Quách Đạm nói: "Thảo dân tính toán như vậy, bách tính vốn được phân theo sĩ nông công thương, vậy chúng ta cứ dựa theo chế độ phân chia gia cấp này mà an bài."

"Sĩ nông công thương?" Trương Thành ngẩn người, hỏi: "Ngươi cảm thấy nó thỏa đáng sao?"

Lúc trước Quách Đạm đàm luận với Vạn Lịch, Trương Thành cũng nghe được nên hắn biết "Cùng dân cùng vui", chẳng qua là một câu khẩu hiệu mà thôi, thực chất là bán vé vào cửa, nếu không phải là đại phú thương vậy còn cần thiết phải mời sao?

Quách Đạm tự nhiên hiểu ý của Trương Thành, cười ha hả nói: "Đại Minh có mấy triệu bách tính, cũng không thể mời toàn bộ, nên đương nhiên phải lựa chọn một chút nhân vật có tính đại biểu, đại biểu cho tầng lớp 'sĩ' chính là văn võ bá quan trong triều, nên chúng ta không cần mời nữa. Mà đại biểu cho tầng lớp 'nông', thảo dân cảm thấy đại địa chủ có đầy đủ tính đại biểu nhất . Còn 'công' a, thảo dân thấy hai quần thể công tượng khổng lồ nhất Đại Minh là tơ lụa và đồ sứ, nên chúng ta có thể mời một số đông chủ của tơ lụa trang, và xưởng đồ sứ đến tham gia, kỳ thật rất nhiều người trong số họ vốn cũng xuất thân công tượng. Cuối cùng là 'thương' thì đương nhiên là ai có càng nhiều tiền thì người đó càng có tính đại biểu."

"Thì ra là thế." Trương Thành bừng tỉnh đại ngộ, trải qua hồi lâu, hắn đột nhiên ha ha nở nụ cười,"Diệu quá! Diệu quá! Chủ ý này của ngươi thật đúng là diệu a." đi tham dự nghỉ lễ sắc phong, chẳng qua là cưỡng ép mang theo danh hiệu "Sĩ, nông, công, thương" mà thôi, nhưng diệu là diệu ở chỗ này, nếu như chỉ đơn thuần mời một đám phú thương tham dự, vậy cũng quá rõ ràng đi, đám đại thần khẳng định sẽ cảm thấy rất bất mãn, bọn họ bình thường đều thẹn khi phải cùng thương nhân làm bạn, nghỉ lễ sắc phong long trọng như vậy, sau lưng bọn họ vậy mà lại có một đám thương nhân, đây không phải là để buồn nôn bọn họ hay sao, nhưng nếu dùng chế độ phân chia gia cấp xã hội đến an bài thì cho dù bọn họ bất mãn cũng không thể nói ra.

Ai muốn bất mãn, Quách Đạm sẽ hỏi họ một câu, ngài bất mãn với chế độ phân chia giai cấp này sao?

Vậy thì tốt quá, chúng ta liền bình đẳng chứ sao.

Bọn họ không nguyện ý làm bạn cùng thương nhân, không phải chính là vì bảo vệ chế độ phân chia giai cấp sĩ nông công thương này sao.

Đương nhiên, bọn họ càng thêm không dám phản đối yêu cầu cùng dân cùng vui của Hoàng đế.

Đây thật đúng là quá tuyệt.

Trương Thành cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy ngươi còn yêu cầu gì nữa không?"

Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Nội tướng, thảo dân hỉ vọng bệ hạ có thể hạ chỉ ban quan danh cho Nha hành chúng ta là nhận thầu thương nhân."

Trương Thành cau mày nói: "Nhận thầu thương nhân? Đây là ý gì?"

Quách Đạm giải thích nói: "Đơn giản là để cho mọi người đều biết Nha hành chúng ta phụng hoàng mệnh nhận thầu một bộ phận công việc của nghỉ lễ sắc phong lần này."

Trương Thành hỏi: "Vì sao muốn như vậy?"

Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Nội tướng, việc này không phải là chuyện nhỏ, cũng chưa bao giờ có, nếu không làm như vậy thì Nha hành chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận, những người khác căn bản sẽ không tin tưởng thảo dân, như vậy thảo dân việc gì cũng không làm được."

Đừng để đến khi làm đến đằng sau rồi bị xem như lừa đảo mà bắt.

Trương Thành thoáng gật đầu, lại hơi có vẻ lo nghĩ nói: "Nhưng lần sắc phong đại điển này thế nhưng vô cùng long trọng, trang nghiêm, nếu như hạ chỉ cho các ngươi là nhận thầu thương nhân, chỉ sợ việc này sẽ khiến cho mọi người chê cười."

Con em ngươi, dáng dấp lão tử rất mất mặt sao? Huống hồ lão tử năm chi vẫn đầu đủ. Quách Đam âm thầm khinh thizờng nanài miêng lai nang ngùng nói: "Liên quan tới điểm này, thảo dân ngược lại có cách nhìn khác biệt với nội tướng."

Trương Thành hỏi vội: "Ngươi nói một chút cách nhìn của ngươi?"

Quách Đạm nói: "Thảo dân cho rằng bệ hạ vì thương cảm quốc gia tài chính, cam nguyện buông xuống tư thái để sử dụng bực này thấp kém thương nhân như thảo dân, thử hỏi từ xưa đến nay có minh quân nào có thể làm được như bệ hạ, hơn nữa việc này cũng có thể nói cho những người khác rằng bệ hạ đang cầu hiền như khát, đây thật sự là một công đôi việc."

Như vậy cũng được? Trương Thành phải sững sờ một lát, mới phản ứng lại, lúc này chỉ vào Quách Đạm cười nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là cơ linh nha!"

"Nội tướng quá khen." Quách Đạm chắp tay nói.

Trương Thành lại nói: "Chỉ là việc này, ta còn phải hỏi bệ hạ mới có thể cho ngươi câu trả lời chắc chắn."

"Đương nhiên, đương nhiên." Quách Đạm gật đầu nói.

Hai người tiếp tục hàn huyên một hồi, Trương Thành mới rời di.

Việc ban quan danh nhận thầu thương nhân cho Khấu gia Nha hành một ngày không ban xuống, Quách Đạm tự nhiên khó mà có tư cách nên cũng không có quá nhiều chuyện để nói.

Sau khi tiễn Trương Thành quay về trong viện, Quách Đạm phát hiện Khấu Thủ Tín đang đứng ngay ở ngoài cửa tiền viện hết nhìn đông đến nhìn tây, thấy Quách Đạm trở về, vội vàng hỏi nói: "Nội tướng đi rồi sao."

Quách Đạm gật đầu nói: "Vừa mới đi."

Khấu Thủ Tín vội vàng hỏi: "Vậy hai người đàm luận thế nào?"

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Còn chưa thỏa đàm."

Khấu Thủ Tín sắc mặt xiết chặt, nói: "Vì... vì sao? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"

"Cũng không phải." Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Chỉ là tiểu tế cho rằng việc này chỉ nói thôi thì không có bằng chứng, thương nhân chúng ta chú trọng chính là khế ước, vì vậy tiểu tế hi vọng bệ hạ có thể ban xuống một đạo thánh chỉ cho tiểu tế."

'Ba' một tiếng.

Quải trượng trong tay Khấu Thủ Tín lại một lần nữa rơi xuống đất.

Quách Đạm khom người nhặt quải trượng lên, nghĩ thầm, xem ra không bao lâu nữa, nhạc phụ đại nhân có thể bỏ quải trượng đi được rồi... Phía Trương Thành sau khi về đến hoàng cung, lập tức báo cáo với Vạn Lịch.

"Không tệ, không tệ, hắn cân nhắc rất chu đáo. Trẫm quả nhiên không có nhìn lầm người a!" Vạn Lịch có chút tán dương gật gật đầu.

Trương Thành vội nói: "Bệ hạ thánh minh, kẻ này quả thật lão thành không hợp với tuổi tác a."

Vạn Lịch gật gật đầu, lại nói: "Về phần Quách Đạm yêu cầu ban quan danh, việc này sẽ do Tỉ Lễ Giám hạ chỉ đi."

Trương Thành thần sắc trì trệ rồi mới khom người nói: "Lão thần tuân mệnh."

Vạn Lịch thế nhưng không dễ hồ lộng, lòng dạ của hắn cũng rất sâu sa, lời nói này của hắn có ý tứ rất đơn giản, chính là tiền này nhất định phải kiếm, nhưng nồi phải từ thái giám các ngươi đến cõng.

Kỳ thật từ Ti Lễ Giám ban xuống quan danh, cũng chẳng khác gì Hoàng đế hạ chỉ, bởi vì thái giám hoàn toàn phụ thuộc vào hoàng đế, chỉ là so với hạ chỉ trực tiếp, Hoàng đế sẽ có nhiều hơn một chút đường lui.

Nếu như tất cả mọi người cảm thấy làm như vậy không ổn thì khẳng định sẽ mắng bọn thái giám T¡ Lễ Giám, nhưng nếu như tất cả mọi người đều đồng ý thì đương nhiên là ca ngợi Hoàng đế thánh minh.

Kỳ thật tác dụng của thái giám tại Minh triều cũng chính là thay Hoàng đế cõng nồi, Hoàng đế muốn làm chuyện ác tha gì, đều phái thái giám đi làm, nếu xảy ra chuyện liền hỏi tội thái giám, đương nhiên, thái giám cũng bởi vậy được lợi rất nhiều, vì vậy ở điểm này, Vạn Lịch an bài như thế cũng vô cùng hợp lý.
Bình Luận (0)
Comment