Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 1076

Nói xong người đàn ông hơi cúi đầu nhìn NhanKiến Định thái độ thành khẩn hơn nhiều so với những gì anh ta nói.

NhanKiến Định thở dài, anh ta cũng biết phương pháp của mình không ổn lắm nhưng NhanMinh Tú ở trong vòng tay anh ta đã đứng không vững rồi sau đó anh ta lại quay đầu nhìn thấy tình hình của Nhã Quỳnh cũng không khả quan hơn là bao còn có Hướng Minh không thể chạy nhanh và Tinh Hòa thì căn bản là không thể chạy được.

“Cứ đi trước đã càng ở lâu thì càng thêm nguy hiểm”

Bóng đêm vẫn hiện hữu, NhanKiến Định nắm lấy tay của NhanMinh Tú và đi theo đẳng sau của người đội trưởng, dù đã rất chú ý nhưng con đường lầy lội vẫn cản trở anh rất nhiều.

“Tôi đi lên trước mở đường để mọi người theo bước chân của tôi mà đi về phía trước.”

Nhận ra mọi người phía sau chạy đến mức siêu vẹo hết cả người thì người con trai quay lại nói nhỏ, nói xong nặng nề bước lên một bước rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa quan sát xem địa hình xung quanh như nào.

Một đoàn người vẫn chưa chạy ra được mười phút thì có tiếng sấm sét ‘ầm ầm”


đánh xuống.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà trời đổ mưa như trút nước, đổ xuống khiến mọi người không kịp trở tay, đúng là sông có khúc người có lúc.

Tiếng ầm ầm của mưa to gió lớn lấn át hết cả tiếng nói của mọi người, nước mưa rội xuống xóa hết dấu chân đi. Trong lúc này, mọi người cũng không biết cơn mưa này đến là điều tốt hay xấu, nhưng dù là tốt hay không thì bây giờ cũng chỉ có thể tằm mưa thôi.

Hoäc Anh Tuấn nhìn Nhan Nhã Quỳnh như vậy mà đau lòng nên cởi áo của mình đội lên đầu cô làm cô mắt cũng không mở ra được.

Bản thân anh với Hướng Minh thê thảm lắm rồi, người ngợm từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, lúc chạy về phía trước gần như chẳng nhìn thấy đường đâu. Đặc biệt là NhanHướng Minh, mặt mũi tay chân bị mưa tạt vào dát hết cả nhưng cũng không dám ho he tý nào.

Một đoàn người cứ siêu siêu vẹo vẹo mà chạy về phía trước, cũng không biết mình đã chạy bao lâu rồi chỉ cảm thấy trên người mình vẫn không ướt lạnh lắm. Trong lúc chân đang run cầm cập thì cuối cùng người ở phía trước cũng đứng lại, một lúc sau có một ngọn đèn sáng ở phía trước không xa lắm, có vài chiếc xe jeep cao đang đậu ở đó.


Trong đêm tối mịt mù, điều này khiến trái tìm thấy ấm hơn.

Hoäc Anh Tuấn nửa ôm nửa kéo cô gái nhỏ lên xe bằng chút sức lực còn sót lại rồi mới đưa tay kéo NhanHướng Minh đang đứng ở phía sau lên xe. Đưa tay ra sau lấy một cái khăn cho Hướng Minh trước rồi cái còn lại cũng quấn cho cô gái nhỏ dù bản thân mình cũng ướt sũng hết cả nhưng chẳng thèm để ý, run rẩy ôm cả cô và chăn vào lòng, “Ngoan, cởi áo ra đi, trong xe không có ai cả”

Cho dù có quấn khăn lau người rồi nhưng quần áo bên trong vẫn ướt thì không có tác dụng gì hết. Lát nữa là xe chạy bây giờ, ngoài gia đình họ ra thì trên xe không còn ai nữa.

Nhan Nhã Quỳnh run cầm cập hai lần cố cởi áo ra mà không tài nào.

lấy tay ra được. Cuối cùng đành bập bẹ đôi môi nhợt nhạt, nước mắt tèm nhèm đỏ hết cả mà nhìn anh với vẻ tủi thân vô cùng Hướng Minh hành động rất nhanh, sớm cởi hết quần áo rồi dùng khăn lau người rồi, bây giờ đang xem xem em gái thế nào.

Tinh Hòa từ lúc đấy đến giờ vẫn luôn ở trong vali, nên bên ngoài có mưa to gió lớn như nào thì cô bé chắc cũng chỉ ướt đôi tất mà thôi.

Trước đó ăn vạ khóc lóc cũng làm cô bé mệt lả rồi nên bây giờ đang say giấc nồng.

Phía sau xe, NhanKiến Định và NhanMinh Tú cũng ướt đẫm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment