Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 439


Rõ ràng độ cao của căn biệt thự này không quá bình thường, nhưng chiều cao của căn phòng tương đương với một căn phòng biệt thự bình thường, ba tầng như vậy, không thể cao bằng bên ngoài, vậy những chiều cao còn lại ở đâu?
Đang có chút phiền muộn, trong đầu đột nhiên nhớ ra căn biệt thự đã được cải tạo qua của nhà họ Trần, chẳng lẽ nơi này…
Nhưng còn một vấn đề rất kỳ lạ, anh trực tiếp bò từ bên ngoài vào, trong quá trình bò lên không phát hiện vết tích của tầng thứ tư, chỗ này cũng là tâng cao nhất rồi, điều này có chút kỳ quái.

Nghĩ mãi không ra, anh đành tăng tốc bước chân tra xét cả tầng lầu một lượt, quả nhiên không tìm được cái gì, mặc dù mỗi căn phòng đều được trang trí hoa lệ, nhưng nhìn dáng vẻ thì không có người ở, xem ra vẫn là do độ cao tầng lầu có vấn đề.

Trở lại gian phòng ban đầu, NhanKiến Định liền thắt sợi dây thừng bên hông, từ trên ban công đi xuống, tìm tòi một chút, phát hiện độ cao ở tâng thứ hai có vấn đề, dựa theo độ cao tầng ba thì hẳn là phải sớm tới được tầng hai, quả nhiên có tường kép, xem ra biệt thự này không đơn giản như anh nghĩ.

Biết điểm này, muốn đi vào cũng dễ dàng hơn nhiều, NhanKiến Định một lần nữa leo lên đến tầng ba, thận trọng đi theo bậc thang, tính độ cao được một nửa, ngón tay đột nhiên mò thấy một điểm bất thường nhô lên.

Nhẹ nhàng ấn xuống, bên dưới đột nhiên sụp đổ, âm thanh còn chưa kịp phát ra, NhanKiến Định nháy mắt đã biến mất khỏi bậc thang.


Rầm!
NhanKiến Định rơi xuống đấy, anh kêu lên một tiếng đau đớn, vùng vẫy một hồi mà vẫn không thể đứng lên.

Bên dưới này đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, cũng may bên dưới là một lớp mềm, với anh cũng làm một vài tư thế ngã nên mới không khiến chân lại bị thương.

Lấy điện thoại trong túi áo ngực ra, may mà còn có thể dùng, NhanKiến Định mở đèn pin lên soi, không biết vật bên dưới làm bằng vật liệu gì, rất êm, sờ rất dễ chịu, bên trái có một lối đi màu đen, không biết thông đến chỗ nào, trừ cái đó ra thì chỉ có vách tường lạnh lão, cửa trên đỉnh đầu lại lần nữa đóng lại, nhìn độ cao thì chỉ dựa vào mình anh vốn không thể lên được.

Kéo đùi phải đang nhâm nhẩm đau, NhanKiến Định vừa đi vừa nhớ lại, rốt cuộc là bước nào sai, cửa vào tuyệt đối không phải nơi này, anh sợ là đã bị phát hiện đi vào, đây không chừng là một sự trừng phạt nho nhỏ.

“Đấn rồi à!”

Đang thất thần, tiện tay vén mảnh vải đen trước mặt lên, ánh đèn chói mắt khiến anh vô thức chặn mắt lại, một giọng nói trâm thấp khàn khàn truyền đến lỗ tai, người nói chuyện hơi thở nặng nề, nhưng mang theo khẩu âm nồng đậm.

“Công tước Otto?”
Có thể ở chỗ này đợi anh, ngoại trừ công tước ra thì sợ là không có người nào khác, NhanKiến Định bỏ tay xuống, nhìn sang.

Đập vào mắt là một ông lão râu ria và tóc đều đã ngả màu hoa râm, nhưng sắc mặt hồng hào, thân thể tráng kiện, nhìn không giống như bảy mươi tuổi, nói ông ta chỉ bốn mươi tuổi cũng sẽ có người tin.

Anh hơi kinh ngạc khi thấy ông ta vậy mà trông trẻ tuổi như thế, cách gặp mặt này có hơi vượt ngoài suy nghĩ của NhanKiến Định, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng sững người ở đó.

“Nếu như đã tới thì tâm sự với tôi đi! Đã rất lâu rồi tôi không gặp được người nước ngoài nào thuận mặt đến thế.

Ông ta có vẻ không có gì ngạc nhiên, vẫy tay nhiệt tình nói với NhanKiến Định.

“Hôm nay tôi tới là muốn xác nhận với ông một việc.”.

Bình Luận (0)
Comment